Chương 128: Công Chúa Trấn Quốc (34)

Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Mặc Linh 12-07-2023 12:22:25

Năm đó, Thần Thiên Từ có tổng cộng hai vị đệ tử có khả năng trời phú cực tốt, hai người cùng vào Thần Thiên Từ, sớm chiều ở chung tình cảm như anh em. Nhưng theo năm tháng trôi qua, quan điểm của hai người dần dần xuất hiện thay đổi. Sư huynh nghĩ, bọn họ vất vả giúp hoàng thất bảo vệ giang sơn không có ý nghĩa gì. Thần Thiên Từ đã sớm không cần cùng hoàng thất làm bạn. Hắn muốn thoát khỏi hoàng thất, tự lập môn pháp hoặc là muốn lật đổ hoàng thất, bá chiếm một phương. Nhưng sư đệ nghĩ như vậy là không đúng. Cho nên quan hệ của hai người càng ngày càng kém, từ bắt đầu không có gì giấu nhau đến càng về sau không nói chuyện với nhau, gặp mặt như kẻ thù. Rốt cuộc có một ngày, sư huynh không nhịn được, hắn thuyết phục được một số người ở Thần Thiên Từ không cam lòng, nỗ lực tạo phản. Đương nhiên, cuối cùng bị sư đệ dẫn người giải quyết, sư huynh thua trận chạy trốn, sư đệ dẫn người đuổi theo. Cuối cùng, đuổi đến vách núi sư huynh thân chịu trọng thương không thể phản kháng, từ trên vách núi nhảy xuống. Người thường nhảy vực chỉ có chết, nhưng vai chính hoặc nhân vật phản diện nhảy vực, sẽ có các loại kì tích sống sót. Thông thường, vai chính sống sót nhận được may mắn, vô tình gặp được lão gia gia gì đó nhặt được tuyệt thế bảo kiếm, thu được bí tịch võ công... Nhân vật phản diện nhảy xuống, cũng chỉ có thể gặp thứ gì đó tà ác hơn. Sư huynh ở đáy vực gặp một con yêu, hắn là đối tượng bồi dưỡng của Thần Thiên Từ, biết lúc ban đầu Thần Thiên Từ được thành lập là để trừ yêu, cho nên hắn phải gặp yêu, cũng không thấy có gì kỳ quái. Con yêu này chính là Yêu Vương mấy trăm năm trước, thời điểm trấn áp ban đầu nó may mắn chạy thoát. Nhưng vì để cho người Thần Thiên Từ cho là nó đã chết, phải tổn thất tu vi. Dẫn đến thực lực của nó vẫn không thể khôi phục, chỉ có thể trốn tránh ở nơi hoang tàn vắng vẻ. Sư huynh vì báo thù, thỏa thuận cùng với yêu, hắn thả yêu bị trấn áp ở long mạch ra, mà yêu đồng ý với hắn chính là về sau thiên hạ này do hắn làm chủ. Bởi vì không biết ban đầu Thần Thiên Từ trấn áp yêu ở nơi nào, vì vậy sư huynh bắt đầu bày mưu, trước tiên đem Yêu Vương suy yếu đưa vào trong cơ thể hoàng hậu đang mang thai, dùng chung một thân thể với thái tử, để không cho người phát hiện, sư huynh bèn phong ấn yêu lại. Vì vậy, liền có nhà tiên tri tiên đoán thái tử là yêu nghiệt chuyển thế. Yêu Vương vốn định chờ thời cơ chín muồi chiếm thân thể thái tử, nhưng mà nó phát hiện thân thể thái tử không dễ chiếm như vậy, mà thái tử tâm tính kiên định, căn bản không có cơ hội ra tay. Yêu Vương chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, đợi một thời cơ thích hợp. Và sư huynh vẫn tìm kiếm long mạch. Cho đến khi Minh Thù nói cho thái tử tin tức Thẩm Từ đã chết, yêu vương mới có cơ hội nhưng sự tình không đơn giản như Yêu Vương nghĩ. Nó không có biện pháp hoàn toàn chiếm lấy thân thể thái tử, chỉ có thể cùng hắn xài chung một thể. Để tranh đoạt thân thể, hai người có thể nói là lưỡng bại câu thương. Thái tử muốn cứu sống Thẩm Từ, yêu vương liền nói cho thái tử có một biện pháp có thể làm Thẩm Từ trở về, nó có thể giúp hắn, nhưng trước hết thái tử phải giúp nó làm việc. Sư huynh mất nhiều năm như vậy, đã tìm được nơi trấn áp. Vốn dĩ phong ấn cũng không dễ dàng như vậy, nhưng một ngày nọ phong ấn bắt đầu buông lỏng, nhưng với sức mạnh của một mình sư huynh vẫn không có biện pháp mở phong ấn. Vì vậy, hắn liên hệ Yêu Vương. Thái tử từ hôn rời khỏi hoàng thành, về phần tại sao muốn từ hôn, chuyện này là sự kiên trì của thái tử. Sau khi thái tử rời hoàng thành, liền cùng sư huynh họp mặt. Bọn họ hợp lực phá vỡ phong ấn trấn áp yêu tộc, thả ra bầy yêu. Chuyện về sau, mọi người đều biết. Người sư đệ kia là Từ chủ, mà sư huynh là lão nhân đối diện. Từ chủ kinh ngạc nhất hẳn là chuyện Thẩm Từ đã chết, nàng rõ ràng... Nhưng nghĩ tới mấy ngày gần đây, Thẩm Từ biểu hiện quái lạ, ông lại bắt đầu dao động chính là Thẩm Từ thật đã chết rồi, hiện tại người trong thân thể Thẩm Từ kia, căn bản cũng không phải là Thẩm Từ. Vậy nàng ta là ai! "Ngươi..." Mộ Hoài nhìn Minh Thù đang ở phía trước mặt không đổi sắc, đôi mắt hơi nheo lại: "Là ai?" Nàng không phải Thẩm Từ, Thẩm Từ đâu? Lúc trước đã cảm thấy nàng không phải, tuy rằng hắn cũng nghi ngờ, nhưng rốt cuộc hắn không thường ở kinh thành, người ở trong hoàng cung sống hai mặt cũng không kỳ lạ gì. "Haiz, nếu bị ngươi phát hiện rồi, ta đây sẽ không ngại nói cho ngươi biết." Minh Thù hắng giọng, trang nghiêm nói mò: "Kỳ thực ta là từ ngoài không gian tới, bởi vì tìm không được đường về, cho nên ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ mà thôi." Mộ Hoài: "..." Xuyên không? Mộ Hoài hiểu rõ, có vài thế giới có thể bị người từ ngoài xuyên vào, lẽ nào nữ nhân này cũng là xuyên không? Tính cách nàng không giống trước kia, quả thực có thể giải thích. "Ngươi rốt cuộc là ai?" Từ chủ cũng tiến tới, vì bị lừa dối nên cũng phẫn nộ, cũng có tự trách và hối hận: "Tại sao muốn giả mạo Thẩm Từ, Thẩm Từ ở đâu?" "Từ chủ, ngươi nghĩ bây giờ có thời gian tra hỏi ta là ai sao?" Minh Thù bảo ông nhìn đối diện, nụ cười say lòng người, thanh âm càng mềm nhẹ: "Quả thực ta không phải Thẩm Từ, nhưng ta cũng không tính phá vỡ thiên hạ, ngài xử lý đám tiểu yêu tinh kia trước đã vẫn tốt hơn." Từ chủ bị Minh Thù nói cho tỉnh, tức khắc hoàn hồn. Nhìn sâu vào mắt Minh Thù, sau đó xoay người đối mặt với bầy yêu. Ông nhìn về phía sư huynh: "Ngươi cho là chúng nó sẽ thực hiện lời hứa? Ngươi có biết chúng nó ngoại trừ bản năng giết chóc ra, căn bản cũng không biết cái khác?" Thần Thiên Từ cũng không biết lai lịch những thứ được xưng là yêu này, thật giống như một ngày nào đó, chúng nó đột nhiên xuất hiện. Bắt đầu tàn sát con người, lấy con người làm thức ăn, làm yêu tộc lớn mạnh. "Cái gì chỉ biết giết chóc, chúng ta nhiều năm như vậy đã tiến hóa có biết hay không?" Có yêu phản bác, hiện tại bọn họ không giống như ban đầu chỉ biết giết chóc, hiện tại bọn họ là yêu có lý trí. "Đúng vậy, chúng ta không phải chỉ biết giết chóc." Đàn yêu phụ họa. "Con người vốn đáng chết, nhốt chúng ta ở đây lâu như vậy, nếu không tại các ngươi nói không chừng chúng ta có thể tiến hóa đến lợi hại hơn." "Giết sạch con người, Yêu Vương muôn năm!" "Giết sạch con người, Yêu Vương muôn năm!" Đàn yêu hô khẩu hiệu đau hết cả đầu. Từ chủ sắc mặt âm trầm, nhìn về phía thái tử: "Thái tử, ngươi cũng muốn mắc thêm lỗi lầm nữa?" Thái tử nhìn Minh Thù, trong mắt kiên định, hắn nhất định phải để cho A Từ của hắn trở về, mặc kệ phải trả cái giá thế nào. Minh Thù cười cười. Đến lúc mất đi mới biết quý trọng. "Sư đệ, nhận mệnh đi, hiện tại khắp nơi đều là yêu, dù cho Thần Thiên Từ có năng lực thu phục yêu, nhưng không có năng lực cứu vớt thiên hạ này." Sư huynh cười ha ha: "Vốn dĩ, nghĩ giết ngươi trước, nhưng cũng không sao, vừa lúc ta có thể tự tay báo thù." Ban đầu, đuổi cùng giết tận hắn, thù này hắn nhớ kỹ. Vốn định để Trịnh Cẩm Vân dựa vào quan hệ với thái tử, để tiếp cận Thần Thiên Từ, tìm cơ hội giết chết hắn, không nghĩ tới Trình Cẩm Vân ngu xuẩn như vậy, vẫn không ra tay được. "Huynh hận ta như vậy sao?" Từ chủ hạ giọng hỏi. "Tất nhiên hận, lúc đó ngươi đối xử với ta thế nào?" "Ta... Cũng muốn cứu mạng huynh." Lúc đó, vốn muốn tha cho hắn một con đường sống, nhưng hắn lại cứ muốn đâm đầu xuống vực. "Vậy giờ ta phải cám ơn sư đệ, năm đó đã không cho ta con đường sống, nếu không đâu được như ngày hôm nay ha ha." "Sư huynh đừng cố chấp mê mụi nữa." Từ chủ thử khuyên can: "Bọn chúng sẽ không thực hiện lời hứa đâu, chẳng qua là lợi dụng huynh thôi." Lời của yêu làm sao có thể tin được? "Sư đệ mới là người cố chấp không chịu tỉnh, ngươi nhìn cục diện xem, người thắng là ta, là ta!"