Ninh Phù Dung không hề đến đây một mình, tình hình hiện giờ là như thế này, Ninh Phù Dung vừa ra hiệu, những kẻ ẩn nấp trong rừng lập tức xuất hiện.
May mà những người này thông minh, tỏ ra như vừa tìm được đến đây, thét to với bọn Diệp Mạc Trần.
"Bảo vệ bệ hạ và thừa tướng."
Tất nhiên là Diệp Mạc Trần không ngờ lại có người đột ngột xông ra, lại còn ẩn núp kỹ như thế khiến họ không hề phát giác.
Họ bị vây lại không thể tiếp cận Minh Thù và còn phải tìm cách đối phó với đội quân đó.
"Thừa tướng, ngươi thực sự nên nghiêm túc suy nghĩ về việc hợp tác." Minh Thù được bảo vệ ở đằng sau lại tiếp tục khuyến khích Ninh Phù Dung.
"Một cơ hội tốt thế này, ngươi giết trẫm ở đây thì đạt được hoàng vị sẽ dễ như trở bàn tay rồi. Trẫm cũng sẽ nhân cơ hội này "tẩn" cho ngươi một trận khiến cha mẹ ngươi cũng không nhận ra, vụ làm ăn này cũng được đó."
Ninh Phù Dung hận không thể đâm cho Minh Thù một nhát.
Hiện giờ trên triều tiên hoàng để lại nhiều đại thần như vậy, binh quyền cũng không đến tay, nàng ta lấy gì để tạo phản đây?
Ninh Phù Dung hít sâu một hơi, sai bọn thuộc hạ: "Bệ hạ kinh sợ quá độ, hãy đưa người rời đi trước, nhất định bảo đảm sự an toàn cho bệ hạ."
"Vâng."
Minh Thù nào chịu: "Trẫm muốn ở lại xem kịch."
Ninh Phù Dung chuẩn bị sẵn mà đến, Minh Thù đoán có lẽ nàng ta muốn bắt Diệp Mạc Trần, là một chuyên gia giá trị thù hận, sao có thể để nàng ta toại nguyện được.
Ninh Phù Dung: "..."
Sao nữ hoàng lại trở nên khó giải quyết như vậy.
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, một người có thể thay đổi nhiều đến thế sao?
Trong lòng Ninh Phù Dung bắt đầu nghi ngờ, nhìn Minh Thù thế nào cũng thấy sai sai. Nhưng lúc này không phải lúc để nghĩ nhiều.
"Bệ hạ, đao kiếm vô tình."
Minh Thù cắn thêm miếng mứt, dửng dưng trả lời: "Da trẫm dày."
Da mặt dày chăng?
Ninh Phù Dung ngoái đầu nhìn đám người đang khống chế Diệp Mạc Trần, đã mất hết kiên nhẫn: "Đừng để chúng trốn mất, bắt chúng lại."
Dù thế nào cứ bắt chúng lại đã, sau này sẽ nghĩ cách khác để tìm kẻ thay thế đưa Diệp Mạc Trần ra là được.
Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên chát chúa, người của Ninh Phù Dung ai ai cũng đều là cao thủ cả, người của họ đã có người bị thương.
Diệp Mạc Trần cản được một đợt công kích, lúc lui về phía sau phát hiện có một kẻ đang chờ sẵn, nhung lúc này theo quán tính hắn không kịp lùi về.
Người đó rút ra một con dao, lóe qua mắt hắn.
"Vút".
Người nọ đột nhiên đánh về phía hắn, Diệp Mạc Trần ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, một người bịt mặt chạy về phía hắn.
"Gia, có rút không?"
Diệp Mạc Trần không muốn phí lời, cứ thế nhằm về phía tường bao mà chạy.
Thực ra ở bên ngoài Ninh Phù Dung cũng đã sắp xếp sẵn một số người, nhưng hiện giờ chưa thể để họ ra tay được vì Minh Thù đang ở đây, lúc đó làm sao giải thích những người ở bên ngoài tường được.
Lần đầu là trùng hợp, lần hai không còn là trùng hợp nữa.
Giương mắt nhìn Diệp Mạc Trần trốn thoát, Ninh Phù Dung bóp chặt hai bàn tay nén giận, nếu không phải vì Minh Thù thì hôm nay nàng ta đã bắt được Diệp Mạc Trần rồi.
"Chạy mất rồi."
Ninh Phù Dung: "..." Đó là kẻ đến ám sát người đấy, người còn cười được, cười cái gì mà cười.
Ninh Phù Dung cắn răng: "Đưa bệ hạ về."
Vẫn chưa phải là hoàn toàn kết thúc, sau khi trở về Minh Thù mượn chuyện ám sát phạt đánh Ninh Phù Dung hai mươi trượng, các vị đại thần đứng ra cầu xin, cuối cùng tất cả đều bị Minh Thù đánh.
Minh Thù phán rất hôn quân: "Nếu quan hệ giữa các ngươi và thừa tướng đã tốt như thế thì có nạn cùng chịu vậy."
-
Buổi tối đóng quân trên núi chứ không về hành cung, Quân Tuyệt ngồi trong trướng nhìn cánh tay bị mình gãi đến bật cả máu.
Hắn nhìn đống thuốc để một bên, lẳng lặng nghiền nát rồi đắp lên cánh tay. Chỗ bị gãi xước trở nên mát lạnh dễ chịu và dần dần không còn thấy ngứa nữa.
"Bệ hạ."
Bên ngoài có giọng người hành lễ.
Quân Tuyệt thả tay áo xuống, nhét số thuốc thừa xuống dưới chăn.
Minh Thù vén rèm bước vào, nàng thay một bộ thường phục, vẻ mặt không được sáng sủa cho lắm, nhưng kim long phía trên sáng rực rỡ di chuyển theo nàng sống động như thật.
"Nghe Liên Tâm nói ngươi lại không ăn uống gì."
"Không hợp khẩu vị." Quân Tuyệt ngồi im:
"Ta muốn ăn cháo."
Hắn còn biết làm thế nào được.
Tấm thân này bản chất yếu ớt, thà chết đói chứ không ăn đồ không hợp khẩu vị, dù có ăn được thì bụng dạ kiểu gì cũng ầm ĩ.
Quân Tuyệt cũng lấy làm kinh ngạc lắm, với bản tính này mà bị giam cầm ba năm không chết đói, thật đúng là kỳ tích.
Minh Thù vén áo ngồi xuống, tự rót một ly trà, nhấp một ngụm rồi nói: "Ở chỗ hoang vắng thế này sao ngươi không nói là muốn ăn thịt rồng đi."
"Bệ hạ có không?" Quân Tuyệt mặt nghiêm túc hỏi: "Bệ hạ mà có thì thần sẽ ăn."
Minh Thù lại nhấp thêm ngụm trà rồi trêu Quân Tuyệt: "Ngươi không phải sao? Dù sao cũng là người từng làm hoàng đế, cũng có thể coi là bán long đấy."
Trẫm còn chưa được ăn thịt rồng, ngươi còn dám đòi.
Trong lòng Quân Tuyệt cuộn trào không ngừng, có ai lại xoáy vào nỗi đau của người khác như nàng ta không? Muốn gợi lại chuyện vong quốc của hắn hay sao.
Bình tĩnh nào.
Quân Tuyệt kìm nén khát vọng muốn rút đao, nhoẻn miệng cười: "Bệ hạ có muốn nếm thử hương vị của ta hay không?"
Tay Minh Thù run run làm chén trà sóng sánh.
Khuôn mặt Quân Tuyệt vừa nghiêm túc vừa đầy vẻ chờ đợi nhìn nàng.
Lát sau Minh Thù đặt chén trà xuống: "Trẫm còn có gà quay chưa ăn xong, ngươi không ăn cơm thì nghỉ ngơi đi."
Cái gì?
Lão tử không ăn được cơm thì ít ra ngươi cũng nên khuyên nhủ thêm chút chứ.
Cứ thể bỏ lão tử không đoái hoài hả? Còn có nhân tính không vậy?
Minh Thù ra khỏi doanh trướng, Liên Tâm đứng ở ngoài: "Bệ hạ, phượng quân vẫn không chịu ăn gì sao?"
"Đi nấu chút cháo cho hắn đi." Minh Thù nhỏ giọng sai:
"Đưa thái y tùy hành đến kiểm tra cơ thể cho hắn, xung quanh doanh trướng bỏ thêm chút ngải, nấu chút nước nóng mang đến cho hắn trước."
Liên Tâm: "..."
Bệ hạ, người làm gì vậy.
"Nghe rõ chưa?"
Liên Tâm vội chú tâm lại: "Vâng."
Trong trướng Quân Tuyệt còn đang nghĩ có nên ra ngoài kiếm gì đó ăn, Lién Tâm đã đem theo mấy tay thái giám cùng với bồn tắm đến: "Phượng quân, nước có thể giảm bớt mệt nhọc, nô tỳ thấy người mệt mỏi, người hãy tắm táp trước đã. Lát nữa nô tỳ sẽ đưa thái y đến kiểm tra cho người."
Quân Tuyệt cau mày: "Ai sai ngươi đến vậy?"
Liên Tâm cúi người rồi cung kính trả lời: "Thân thể của phượng quân tôn quý không thể để xảy ra chút bệnh tật nào, đây là sự thăm khám cần thiết, xin người an tâm."
Quân Tuyệt: "..." Mất công hắn hí hửng.
Thấy bọn thái giám đã đổ đầy nước, hắn buồn bực đi qua cởi bỏ quần áo, Liên Tâm cúi chào rồi ra khỏi trướng.
Đợi hắn tắm và thái y khám bệnh xong xuôi, Liên Tâm mới bưng một bát cháo đến.
Mùi cháo rất thơm, bụng Quân Tuyệt vốn đã đói sẵn nay ngửi thấy mùi cháo, vội vàng đón lấy.
Liên Tâm nói: "Nô tỳ thấy vừa rồi phượng quân không ăn gì cả nên nấu cho người ít cháo, người ăn một chút đi."
Lời của Quân Tuyệt nghẹn lại trong họng.
"Phượng quân hãy cố ăn một chút, nô tỳ xin lui ra trước." Liên Tâm vội chớp thời cơ ra ngoài, vỗ ngực thở gấp.
Thật không hiểu nổi bệ hạ, nếu đã quan tâm phượng quân như thế, sao không cho người ấy biết?
Nỗi lòng bậc đế vương thật khó đoán.
"Liên Tâm cô nương..."
"Lại đây."