Vụ án của Vu Kiều được phá án sau nửa tháng, Minh Thù lại gặp Hầu Cường lái máy cày đến.
Người đàn ông này đã trầm mặc hơn so với trước đó không ít.
"Chuyện lúc trước, còn chưa kịp cảm ơn tiểu đạo cô." Hầu Cường chờ Minh Thù lên xe, mở miệng nói: "Nhà tôi nghèo, không có nhiều tiền, tôi chuẩn bị kỹ càng lại đưa cho tiểu đạo cô, không biết tiểu đạo cô ở nơi nào?"
Mấy người hiềm nghi khác đều bị tra tấn đến điên rồi.
Chỉ có Trương Cẩu Đản đến tự thú trước, nhìn qua coi như bình thường.
Nếu không phải cô mở miệng nhắc nhở...
Có lẽ Cẩu Đản cũng giống như những người khác.
Minh Thù nói: "Trên bệ cửa sổ nhà Trương Cẩu Đản có một thanh kiếm, anh đưa nó cho tôi đi."
Hầu Cường trở về tìm một vòng mới tìm được thanh kiếm Minh Thù nói kia.
Vết rỉ loang lổ, hoàn toàn không nhìn không ra một chút giá trị gì.
Hầu Cường đưa Minh Thù đến Vô Lượng sơn, đạo quán đã được tu sửa đơn giản, bất quá nhìn qua ngoại trừ sạch sẽ một chút vẫn là cũ nát... Khắp nơi đều lộ rõ sự nghèo khó.
Thôn dân gần đây đều biết Vô Lượng sơn có một đạo quán.
Nhưng đạo quán này đã sớm hoang phế không người ở.
Đáy lòng Hầu Cường mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
"Anh biết kiếm này từ đâu có được không?" Minh Thù vuốt vuốt thanh kiếm hỏi.
"Cái này..." Hầu Cường lắc đầu,"Cẩu Đản cả ngày không có việc gì làm, không biết nó lấy được từ đâu."
Theo Hầu Cường, đây chính là một thanh kiếm bị gỉ vô dụng.
Hầu Cường thăm dò nói: "Nếu tiểu đạo cô muốn biết tôi có thể giúp cô đi hỏi Trương Cẩu Đản một chút."
"Vậy cảm ơn truóc."
"Không khách khí không khách khí, vậy tôi có tin tức sẽ nói cho cô biết."
Thời điểm Hầu Cường từ trên núi rời khỏi luôn cảm giác có cái gì đi theo mình, thế nhưng hắn quay đầu nhìn lại cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Minh Thù lau lau kiếm, lộ ra ánh sáng lộng lẫy của chính thanh kiếm.
Lưỡi đao sắc bén, chuôi kiếm khảm lấy một loại bảo thạch nào đó, xa hoa tinh xảo.
Cái đồ chơi này nếu là bán đi nhất định có thể mua được rất nhiều đồ ăn vặt...
"Khục khục..." Minh Thù đè ý nghĩ này xuống, cô cảm thấy trong thanh kiếm này có hơi thở của Kỳ Ngự.
Mặc dù rất kỳ quái...
Nhưng quả thực chính là như vậy.
Minh Thù thử quơ quơ kiếm, không có chỗ nào đặc biệt...
Chỉ là một thanh cổ kiếm tương đối xa xưa.
"Ta đã nói hẳn là bỏ đường!"
"Muốn thả muối!"
"Muốn thả đường!"
"Hừ, ta không muốn tranh luận cùng ngươi, chúng ta đi hỏi tỷ tỷ!"
Hai tiểu quỷ từ bên ngoài ngươi tranh ta trách chạy vào.
Một tiểu quỷ trong đó chạy nhanh, đoạt mở miệng trước: "Tỷ tỷ, tỷ thích đậu hủ ngọt hay là đậu hủ mặn?"
Minh Thù dừng tay đang quơ kiếm lại: "Ta thích hết được không?"
Hai tên tiểu quỷ: "..."
-
Bốn ngày sau Hầu Cường mang tin tức đến cho Minh Thù, kiếm này chính là tìm được tại ngọn núi phát hiện thi thể của Vu Kiều, bất quá cụ thể Trương Cẩu Đản không muốn nói.
Hầu Cường nói, Trương Cẩu Đản nói đến đây cả người đều không đúng, hắn cũng không dám hỏi nữa.
Minh Thù để hai con tiểu quỷ giữ nhà, tự mình mang theo thanh kiếm kia rời khỏi.
Trong sơn động đã được dọn dẹp sạch sẽ, mùi hôi thối cũng biến mất.
Minh Thù dùng đèn pin cẩn thận nhìn một lần cũng không phát hiện chỗ nào không đúng.
Minh Thù đứng bên ngoài sơn động nhìn về phương xa, dễ dàng nhìn thấy cách Vô Lượng sơn không xa còn có một ngôi làng.
Minh Thù đi một vòng trong núi, ngoại trừ bị con muỗi xem như điểm tâm nhỏ cũng không gặp phải những thứ khác.
Cô bắt con thỏ nướng thịt ăn, một bên suy tư, thanh kiếm này là ngoài ý muốn thất lạc ở nơi này, hay là...
Cô ép mũi chân lên mặt đất.
Tại phía dưới này?
Nếu như là ở phía dưới, vậy đi vào từ đâu?
Cũng không thể để cô trực tiếp dỡ ngọn núi lên chứ?
Cái này cũng không phải thế giới tu chân.
Minh Thù còn đang nghĩ có nên dỡ ngọn núi lên hay không, giữa trưa ngày thứ hai cô liền thấy một đám người lên núi.
Một đám đạo sĩ...
Cùng một đám người trong đội khảo cổ.
Mục đích của bọn họ không phải ngọn núi này mà là vượt qua tiến vào dãy núi phía sau.
Minh Thù lặng yên không tiếng động đuổi theo bọn hắn.
Nhìn thấy bọn họ dừng chân ở một nơi trong rừng rậm, một đám người bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời, xem ra là dự định ở đây lâu dài.
Minh Thù chờ ở bên ngoài nửa tháng, cô đi hết xung quanh ngay cả một con quỷ cũng không nhìn thấy.
Đám người kia cũng không có động tĩnh gì.
Mãi đến tối hôm đó, Minh Thù đang nằm trên cây nhắm mắt dưỡng thần.
Phương hướng doanh trại truyền đến âm thanh ùng ùng, cô nhảy xuống cây đi về phía doanh trại bên kia.
Toàn bộ doanh trại sụp đổ, một mảnh hỗn độn.
Một người sống trong doanh trại đều không nhìn thấy.
Cái này không đúng lắm...
Minh Thù đi một vòng, xác thực không nhìn thấy người.
Cô nhìn về hướng khe hở sụp đổ, khe hở rất lớn, đủ để cho một người thông qua.
Minh Thù đem đồ ăn trong doanh trại mang đi, sau đó từ khe hở xuống dưới.
Phía dưới cũng sụp đổ, Minh Thù bò trong khe hở nửa ngày mới đến một nơi giống như thông đạo.
Đưa tay đều không thấy được năm ngón.
Minh Thù lấy thú nhỏ ra, lung lay nó.
Móng vuốt thú nhỏ mềm nhũn cào cào tay Minh Thù.
Con sen ngươi làm gì! Quấy rầy người khác đi ngủ, thật quá đáng!
"Phát sáng một chút."
Thú nhỏ: "..." Ta không phải bóng đèn!!
Thú nhỏ mặc dù tức giận đến nổ thành một tô chè trôi nước nhưng vẫn là "miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực" đem bốn phía chiếu sáng.
Đi trong thông đạo một mét liền thấy trên mặt đất có vết tích mờ nhạt, Minh Thù ngồi xuống nhìn nhìn, là vết máu.
Mà lại có vết tích lôi kéo, kéo dài hết một đầu thông đạo.
Minh Thù thuận theo thông đạo đi, đây là một cái cổ mộ.
Cơ quan trải rộng, bất quá rất nhiều đều đã bị người ta phá hư hết.
Minh Thù nhảy một cái rơi xuống, vừa đứng vững, chỗ tối liền có một người toàn thân đầy máu nhào ra.
Người kia còn chưa bổ nhào vào vào cô liền trực tiếp ba một cái ngã xuống đất.
Minh Thù vỗ ngực, hù chết trẫm!
Người kia vươn tay: "Cứu... Cứu tôi!"
Minh Thù nhìn kỹ quần áo người kia mặc, hình như là đạo sĩ?
"Các người gặp cái gì?" Minh Thù hỏi hắn.
"Cứu... Mạng... Có... Có..."
Người kia chưa nói xong liền tắt thở.
Là kịch bản điển hình nói xong cũng chết.
Tiếp theo Minh Thù lại gặp phải hai người, một người cũng là đạo sĩ, còn có một người bình thường.
Hai người này đều chết hẳn, tự nhiên không hỏi ra được gì.
Vết máu trên mặt đất càng ngày càng nhiều, nhìn thấy mà giật mình.
Minh Thù giơ thú nhỏ chiếu chiếu, trước mặt cô có hai cánh cửa, một cánh cửa sạch sẽ, một cánh cửa bên trên tất cả đều là dấu tay máu giống như là vô số người đột nhiên tràn vào trong cánh cửa kia.
Minh Thù đứng trước hai cánh cửa, cái này... Chọn cái nào?
"Ngươi chọn một cái." Minh Thù đâm đâm thú nhỏ.
Thú nhỏ lẩm bẩm một tiếng: "Cái có nhiều máu."
Minh Thù đi về phía cánh cửa đầy máu, cửa đá nặng nề, cần dùng lực mới có thể đẩy ra.
Cửa đá chuyển động có thanh âm hơi lớn.
Nhưng trong cửa đá rất yên tĩnh, không có vật gì kì quái nhào ra.
Đi vào cửa đá vẫn là một lối đi, phía trước tựa hồ có lối ra, mang theo ánh sáng nhạt nhẽo.
Minh Thù đi mấy bước ra đến cửa, ánh sáng lộ ra hoàn toàn.
Lúc này cô đang đứng trên một sạn đạo lơ lửng.
Phóng tầm mắt nhìn tới, toàn bộ không gian là hình trong.
Tựa như một toà nhà hình tròn lơ lửng giữa không trung.
Chỗ cô đang đứng chỉ là một tầng trong đó, từ trên xuống dưới còn có mấy tầng, mỗi một tầng đều có sạn đạo.
Vị trí trung tâm có một chiếc quan tài màu đen.
Cái mộ này là hướng đi xuống, thế nhưng vừa rồi cô đi tới một chút cảm giác đều không có, hoàn toàn không biết mình đang đi xuống dưới.