Nhà ăn.
Ngoại trừ đôi đũa va chạm phát ra âm thanh rất nhỏ, trên bàn cơm cũng không có ai nói chuyện. Minh Thù chuyên tâm ăn cơm, cũng không ảnh hưởng gì tới cô đối với ánh mắt quan sát quét tới.
"Khụ..." Bố Khương hắng giọng một cái, nghiêm mặt hỏi:
"Khương Niệm, con quay về làm gì?"
"Ăn đó." Minh Thù nói không rõ ràng, trả lời một tiếng.
Bố Khương: "..."
Mẹ Khương âm thầm đạp bố Khương một đạp, cười cười gắp rau cho Minh Thù: "Con gái vất vả lắm mới quay về ăn bữa cơm, ông muốn nói gì lát nữa hẵng nói. Đến đây, Niệm Niệm, ăn món cá trích nấu bơ con thích nhất này."
Trước đây mỗi khi con bé quay về đều cãi nhau, sao có thể an tĩnh ăn cơm như vậy?
Khương Tầm ngồi bên cạnh Minh Thù, dường như hắn không động đũa, mặt lạnh nhạt không biết đang nghĩ cái gì.
Một bàn đồ ăn hầu như đều bị một mình Minh Thù càn quét, mẹ Khương cực kỳ đau lòng, mình nuôi con gái bảo bối mấy chục năm, vậy mà không biết con gái cưng chịu biết bao nhiêu khổ cực ở ngoài.
"Niệm Niệm, con về nhà ở đi, con xem một mình con ở bên ngoài gầy thành dáng vẻ gì rồi." Giọng nói mẹ Khương nghẹn ngào, rưng rưng nhìn con gái bảo bối nhà mình.
Minh Thù buông đũa, cầm lấy khăn bên cạnh lau miệng: "Hơn bốn mươi lăm ký, không gầy."
Minh Thù vừa nói ra lời này tức khắc không còn không khí gì nữa.
Bố Khương vỗ bàn, hỏi câu hỏi đã muốn sớm hỏi: "Tin tức trên mạng là như thế nào?"
"Lệ Thiếu Nam ỷ thế hiếp người!" Minh Thù nhìn vào mắt bố Khương, cườp híp mắt nói.
Khương Tầm: "..."
Vì sao mình lại có cảm giác em gái có gì đó sai sai?
Bố Khương cũng cảm thấy rất kỳ lạ, sao thái độ lại chuyển biến ba trăm sáu mươi độ vậy? Nếu là trước đây, con bé không phải hất tung bàn ăn sao?
"Ỷ thế hiếp người?" Mẹ Khương thì không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng chỉ biết con gái nhà mình bị bắt nạt:
"Xảy ra chuyện gì? Niệm Niệm, con nói cho mẹ biết, con là hòn ngọc quý trên tay Khương gia, vẫn chưa đến lượt người ngoài ức hiếp."
Minh Thù dựa lưng vào ghế: "Lệ Thiếu Nam đổi vai của con, còn muốn chèn ép con."
"Cái gì?" Mẹ Khương bao che cho con gái, nghe đến đó cũng không nén được lửa giận trong lòng.
Bố Khương tỉnh táo lại: "Đúng lúc con về nhà đi, đừng lăn lộn trong đó nữa, làm tốt vai trò tiểu thư của con, Khương gia không phải là không nuôi nổi con."
Bố Khương đã chuẩn bị tốt để tranh cãi nhưng thiếu nữ đối diện chỉ cười sâu xa, giọng nói mềm mại:
"Ba, con là con gái Khương gia, sao có thể để cho người khác áp chế như vậy. Sau này để cho người khác biết con là tiểu thư Khương gia, đây không phải là tạo cơ hội cho người khác chế nhạo hay sao?"
"Ba, người nói con nên trả thù lại, đúng không ba?"
"Ừ, đúng." Bố Khương gật đầu nhưng cảm thấy có gì đó sai sai, cứ như lời thoại trong kịch bản.
Đang muốn phản bác, đứa con gái ngồi đối diện lại lên tiếng: "Cho nên ba giao giải trí Tinh Quang của nhà chúng ta cho con đi."
"Khụ..." Khương Tầm sặc một cái.
Ngay cả bố Khương và mẹ Khương đều mang vẻ mặt gặp quỷ.
Minh Thù tranh luận cùng bố Khương không được hòa thuận, thực ra bố Khương cũng thật sự dễ nói chuyện. Hơn nữa Minh Thù lừa hai câu, cuối cùng bố Khương lơ mơ hồ đồ liền đồng ý giao giải trí Tinh Quang cho Minh Thù.
Lúc trước nguyên chủ cùng bố Khương huyên náo đến căng thẳng như vậy, cũng bởi vì tính cách hai người giống nhau, ba không phục, con cũng không phục, không ai chịu thua ai.
Nếu như nguyên chủ nói vài câu dịu dàng, bố Khương nhất định sẽ đồng ý, không chừng còn có thể cưng chiều cô, dù sao cô cũng là tiểu thư duy nhất của Khương gia.
Giải trí Tinh Quang vốn do Khương Tầm quản lý, bố Khương lo lắng để công ty cho một người không có bất kỳ kinh nghiệm nào quản lý sẽ không tốt nên liền để Khương Tầm qua giúp đỡ con gái mình.
Mẹ Khương muốn Minh Thù ở lại một đêm, Minh Thù nghĩ ngày mai còn có thể ăn ngon liền đồng ý ngủ lại.
Cũng là vì ăn.
Aiz!
Trẫm dễ dàng vậy sao?
"Niệm Niệm."
Tay Minh Thù đang đóng cửa liền dừng lại, Khương Tầm từ chỗ ngoặt bước qua đây. Người đàn ông này ngày thường rất đẹp trai không thua kém Lệ Thiếu Nam, hành động phóng khoáng, ánh mắt trầm lặng làm cho người ta có cảm giác lễ độ, xa cách.
Nhưng lại làm Minh Thù có cảm giác âm trầm.
Khương Tầm cầm trong tay một ly sữa bò tươi đưa cho cô, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô:
"Mẹ nói buổi tối uống một ly sữa sẽ dễ ngủ hơn."
Minh Thù chớp mắt, cầm lấy ly sữa, môi cong cong: "Cám ơn."
Khương Tầm thu ánh mắt lại, thoáng chốc liền khôi phục bình thường: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Sau khi mang ly sữa vào phòng liền để ly lên đầu giường, cô tắm rửa xong đi ra ngồi xếp bằng trên giường lau tóc, ánh mắt liếc qua ly sữa tươi, thay đổi độ cong khóe miệng.
Ném khăn xuống, Minh Thù ôm chăn qua, đầu lưỡi ở trên môi liếm một vòng.
Cuối cùng thở dài nhìn xung quanh căn phòng, trên bệ cửa sổ có vài chậu cây.
Cô đứng dậy đổ hết sữa tươi vào chậu hoa, đặt ly lại lên đầu giường, sau đó tắt đèn ngủ.
Không phải ai đưa đồ trẫm đều ăn, hừ!...
Tin tức Minh Thù bị đoàn phim đổi vai lan khắp giới giải trí ngày hôm sau, chiếm các đầu đề lớn.
Người tai to mặt lớn như vậy chỉ có cô đổi vai người khác, sao có thể đến phiên người khác đổi vai cô cho nên đầu đề này là tin tức lớn, vô số truyền thông tranh nhau đưa tin, ắt hẳn muốn làm lớn chuyện này.
Thế Giới Chỉ Vì Người: Đây không phải là Khương Niệm bị chèn ép sao?
Cái Bóng Bên Trái: Nói bậy gì đó, sao Niệm Niệm của chúng ta lại bị chèn ép được, không biết thì đừng có nói lung tung. Niệm Niệm cố lên, chúng em lúc nào cũng ủng hộ chị.
Mỉm Cười Tựa Đầu Heo: Lúc trước cô ta khi dễ Ninh Khả Thanh, bây giờ còn khi dễ kim chủ của Ninh Khả Thanh, đây không phải là chèn ép thì là gì? Một đám não tàn các người, não đi du lịch cung trăng rồi hả?
Linh 222: Đáng đời, người phụ nữ này trong giới giải trí, ai cũng có thể ngủ với cô ta @¥%¥%, người như thế nên đuổi ra khỏi giới, miễn làm bẩn mắt người khác.
Thanh Phong Minh Nguyệt: Niệm Niệm ngay thẳng không phải sợ, cố gắng lên, cho dù xảy ra chuyện gì, chúng em đều ở bên cạnh chị.
Fan và anti-fan trên mạng đã chiến tranh với nhau. Minh Thù ăn sáng, tiện thể trượt lên trượt xuống xem bình luận, xem đến mức vui vẻ cười.
Thật thú vị, còn thú vị hơn trước kia.
Khương Tầm nhìn cô gái bị ánh mặt trời bao phủ, khóe miệng cô hơi nâng, nụ cười ngọt ngào, ánh mắt dường như cũng sáng lấp lánh, cả người tràn trề sức sống làm người khác không rời mắt được.
"Em định làm như thế nào?"
Chẳng biết từ khi nào Khương Tầm đã ngồi đối diện Minh Thù, bố Khương và mẹ Khương đều ra ngoài, trong biệt thự lúc này chỉ còn hai người bọn họ.
Minh Thù liếc nhìn anh trai hờ của mình, tắt di động, vùi đầu vào bát cháo.
Trong miệng tràn đầy hương vị thơm mềm của cháo, vẻ mặt của cô càng thêm nhu hòa.
Ăn sạch cháo trong bát, Minh Thù đứng dậy chống tay lên bàn, nghiêng người nhìn Khương Tầm, im lặng cười cười:
"Đương nhiên là ăn miếng trả miếng."
Cô không phải là loại người nhân từ nương tay.
Dám động vào một sợi tóc của cô, cô sẽ để cho tên kia phải cạo trọc gặp người.
Nụ cười kia của Minh Thù làm Khương Tầm hơi thất thần.
Lẩn quẩn một mùi thơm xung quanh chóp mũi, đó là hương thơm của cô, thanh nhã như trúc, vờn quanh mũi thật lâu không tiêu tan.
Khương Tầm lấy lại tinh thần, Minh Thù đã mang túi đi tới cạnh cửa. Hắn đứng dậy đi qua, trầm giọng nói:
"Lệ Thiếu Nam khó đối phó."
Lĩnh vực kinh doanh của Lệ gia và Khương gia không giống nhau. Tuy rằng ít tiếp xúc nhưng cũng từng chạm mặt một vài trường hợp.
Ấn tượng của Khương Tầm về Lệ Thiếu Nam cũng không có gì tốt.
Minh Thù vuốt vuốt một lọn tóc rơi ở trước người: "Vậy em rất mong chờ hắn khó đối phó bao nhiêu."