Liên Tuế thở phì phò trừng cô: "Ngươi lại gạt ta!"
Nơi này căn bản không có ai.
"Thích không?"
Liên Tuế dò xét bốn phía, tràng cảnh bừng bừng màu xanh biếc làm tâm tình của hắn rất tốt, hắn gật đầu: "Thích."
"Thích là tốt rồi."
Minh Thù dẫn hắn đến nơi khác xem, toàn bộ thần điện Hắc Ám đã rực rỡ hẳn lên.
Khắp nơi cây xanh bao trùm, hoa tươi tràn đầy.
Nếu như không phải những ma pháp sư hắc ám này trực tiếp nhìn thần điện biến hóa, bọn hắn đều cho là mình tiến vào chính là cung điện Hoa Thần.
Bởi vậy, đám người lần nữa biết rõ vị tinh linh này có vị trí rất quan trọng trong lòng điện chủ mới.
Bất quá...
Ma pháp sư hắc ám như bọn hắn ma pháp sư có thể được tinh linh công nhận chính là chuyện xưa nay chưa từng có.
Thời gian dài, người của thần điện Hắc Ám cũng có thể nhìn thấy vị tiểu tinh linh bị kia bị điện chủ mới của bọn hắn giấu đi kia.
Nhìn thoáng qua, cho dù là nam tử cũng cảm thấy mình bị tinh linh kia thu hút tâm hồn.
Liên Tuế càng ngày càng dán lấy Minh Thù kể cả lúc ăn cơm đi ngủ, trong con ngươi không còn che giấu mà càng lộ vẻ yêu thích hơn.
"Ngươi là thích ta, hay là ỷ lại ta?"
Minh Thù vuốt vuốt tóc vàng của hắn, nhẹ giọng hỏi hắn.
Thiếu niên nằm nghiêng trong ngực cô, mờ mịt hỏi: "Có gì khác nhau sao?"
"Ỷ lại một người không nhất định thích, nhưng thích một người nhất định sẽ ỷ lại." Minh Thù buông sợi tóc vàng kia xuống: "Bởi vì chúng ta có khế ước nên ngươi sẽ không tự chủ ỷ lại ta, có lẽ cũng không phải là thích."
"Ta thích ngươi." Liên Tuế không hề nghĩ ngợi, vội vàng trả lời, nhưng sợ trả lời xong liền bị nói sai đáp án.
"Ngươi biết thích là gì sao?"
"Đương nhiên biết." Thiếu niên có chút kiêu ngạo,"Ta có thể để ngươi làm bất kể chuyện gì với ta, mà lại chỉ muốn... Để một mình ngươi làm."
Nói đến phía sau Liên Tuế có chút xấu hổ.
"Bất cứ chuyện gì đều có thể sao?" Minh Thù cúi đầu xuống, cánh môi đụng phải cánh môi hắn.
Liên Tuế chủ động hôn một cái, nhỏ giọng nói: "Ừm."
"Vậy..." Minh Thù chuyển động bàn tay vào trên lưng hắn, ghé vào tai hắn dụ dỗ: "Ngươi lấy cánh ra, ta muốn sờ sờ."
Liên Tuế trừng lớn mắt: "Không muốn!"
Minh Thù cười nói: "Ngươi mới vừa nói bất kỳ chuyện gì đều có thể."
"..."
Liên Tuế ủy khuất một lát.
Nửa ngày mới bất đắc dĩ lấy cánh ra.
Sau lần này Liên Tuế liền thở phì phò biểu thị sẽ không còn đem cánh cho cô sờ soạng, quá... Xấu hổ.
Nhưng mỗi lần Minh Thù dỗ dành hắn lại ngoan ngoãn đem cánh cho cô sờ.
Rồi mới lặp lại trình tự phía trên.
Minh Thù cảm thấy tâm hồn thiếu nữ bị phong ấn của mình toàn bộ đều phạm quy cho tiểu yêu tinh.
-
"Quân Thường, Quân Thường..."
Khúc Thanh Ca hốt hoảng chạy vào.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn: "Chuyện gì?"
Khúc Thanh Ca hơi gấp: "Thiên Diệp... Thiên Diệp... Ta cũng không biết thế nào, hình như cô ấy rất khó chịu, ngươi có thể đi xem giúp ta một chút hay không."
Hắn muốn cầu xin chính là Liên Tuế.
Liên Tuế là điện hạ của tinh linh tộc, hắn nhất định biết có chuyện gì.
Thế nhưng hắn nào dám vượt qua Minh Thù đi tìm Liên Tuế, chỉ có thể tìm cô trước.
Khoảng thời gian này Thiên Diệp vẫn luôn điều dưỡng, khôi phục không tệ.
"Điện chủ, điện chủ, Liên Tuế công tử hình như xảy ra vấn đề rồi." Ma pháp sư hắc ám từ bên ngoài điện chạy vào.
Ma pháp sư hắc ám kia vừa dứt lời, trong điện đã không còn thân ảnh của Minh Thù.
Tẩm điện.
Minh Thù từ trong đám người cực nhanh đi vào, Liên Tuế co quắp trên giường, trên mặt không có chút huyết sắc nào giống như đóa hoa sắp khô héo.
"Liên Tuế."
Liên Tuế nghe thấy thanh âm liền khẽ nâng đầu lên, môi hơi há ra phát ra một thanh âm nhỏ.
Minh Thù hiểu hắn nói cái gì, đem hắn ôm vào trong ngực.
Liên Tuế duy trì không được hình thái, trong nháy mắt biến trở về bộ dáng tiểu tinh linh, thoi thóp nằm trong lòng bàn tay cô.
"Liên Tuế, có chuyện gì?" Minh Thù chậm rãi hỏi.
Liên Tuế thì thào: "Cây sinh mệnh..."
Cây sinh mệnh?
Cây sinh mệnh thế nào?
Nhưng Liên Tuế tựa hồ không còn khí lực nói chuyện, cuộn thành một đoàn.
Tình huống của Thiên Diệp cùng Liên Tuế không khác nhau lắm.
Khúc Thanh Ca gấp đến độ đi vòng vòng, Minh Thù lại không nhìn ra nửa phần lo lắng, thậm chí còn kiên nhẫn cùng Liên Tuế nói chuyện.
"Quân Thường..."
Minh Thù liếc hắn một cái, cái nhìn kia cũng không mang bất luận lực uy hiếp gì, chỉ là ánh mắt bình thản nhưng Khúc Thanh Ca liền đột nhiên im lặng.
Cô quay đầu lại, thấp giọng cùng Liên Tuế nói: "Đừng sợ, ta đã nói sẽ bảo vệ ngươi."
Minh Thù trấn an Liên Tuế rồi đứng dậy ra ngoài, bình tĩnh phân phó ma pháp sư hắc ám đợi một bên: "Triệu tập người đi tộc tinh linh."
-
Cửu U còn canh giữ bên ngoài thần điện Hắc Ám.
Hắn đang nguyền rủa Minh Thù đi chết, đột nhiên trông thấy cửa đại điện mở ra, ma pháp sư hắc ám nối đuôi nhau đi ra.
Cửu U cọ một cái đứng lên.
Làm gì, tìm nhiều người như thế đánh hắn?
Nhưng mà những ma pháp sư hắc ám đó cũng không dừng lại lâu, tự mình thi triển ma pháp ra khỏi vực sâu hắc ám.
"Các ngươi đi đâu?" Cửu U giữ chặt một người.
Dù sao cũng là điện chủ trước kia, người đó vội trả lời: "Đến tộc tinh linh."
Cửu U ngạc nhiên: "Đến tộc tinh linh làm gì?"
"Liên Tuế công tử hình như có chuyện gì, cho nên..."
Toàn bộ người của thần điện Hắc Ám đều đi, Cửu U nhìn thần điện trống rỗng... Hiện tại hắn cướp về cũng không được gì.
Cho nên Cửu U cũng đi theo.
Hắn ngược lại muốn xem xem nữ nhân này đang làm cái gì.
Thời điểm Cửu U đuổi kịp bọn hắn đã đến bên ngoài tộc tinh linh, kết giới ma pháp của tộc tinh linh chỉ có hai biện pháp có thể đi vào.
Cưỡng ép đột phá, hoặc là tinh linh dẫn đường.
Minh Thù dẫn đường ở phía trước, đại đội trực tiếp tiến vào tộc tinh linh.
Tộc tinh linh nhìn qua rất bình thường không có gì dị thường, nhưng chính là quá yên tĩnh, đoạn đường này một tinh linh cũng không nhìn thấy.
Minh Thù đi về phía cây sinh mệnh bên kia.
Thời điểm sắp tới gần cây sinh mệnh, bước chân Minh Thù bỗng nhiên dừng lại.
Cây sinh mệnh vốn là nên xanh um tươi tốt, lúc này lại khô héo.
Minh Thù tăng thêm tốc độ chạy tới.
Bên ngoài cây sinh mệnh đã có người trấn giữ.
"Dừng lại!"
Sứ đồ của thần điện mặt không đổi sắc cản bọn họ lại.
"Quân Thường ngươi đã tới chậm."
Quân Nhân Nhân từ bên trong đi ra, cô ta mặc quần áo sứ thần của thần điện, nụ cười tươi đẹp, trong giọng nói tràn đầy khoái ý sau khi trả thù được.
"Con kia tinh linh kia của ngươi sắp chết sao? Ta nghe nói ngươi rất quan tâm..."
"Giết bọn hắn cho ta."
Minh Thù cắt đứt Quân Nhân Nhân, phất tay ra lệnh.
"Quân Thường ngươi không nghe ta..."
Ma pháp hắc ám đánh về phía Quân Nhân Nhân, biểu lộ của Quân Nhân Nhân khẽ biến, có chút chật vật tránh đi.
Minh Thù không muốn dây dưa cùng Quân Nhân Nhân, ra tay tàn độc, Quân Nhân Nhân cơ hồ không có năng lực đánh trả.
Minh Thù đá văng Quân Nhân Nhân rồi đi vào bên trong.
Bên trong cũng có không ít sứ đồ của thần điện, các tinh linh đều ở một góc, đều là bộ dáng tinh linh thoi thóp nằm trên mặt đất.
Trên bình đài của cây sinh mệnh, Phương Khê một mình đứng đó, ánh sáng phát ra từ cây sinh mệnh đang không ngừng liên tục tiến vào thân thể của hắn.
Phương Khê!
Tên vương bát đản này! Trẫm đánh chết ngươi!