Chương 247: Kiến Tập Tự Dưỡng (7)

Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Mặc Linh 12-07-2023 12:22:24

"Hạ Phù, cậu đừng cho là mình có thể một tay che trời." Cuối cùng, Mễ Lạp không đánh với Hạ Phù, nói một câu không hiểu rồi rời phòng học. Minh Thù lập tức đi theo ra ngoài, Hạ Phù chỉ liếc cô một cái sau đó ánh mắt nhìn Vân Sách ở phía đối diện, hai người yên lặng nhìn hơn mười giây rồi đồng thời quay đi. Minh Thù quyết định đánh Mễ Lạp một trận, tạo "cảm tình" trước, sau này kéo giá trị thù hận cũng dễ dàng hơn. Mễ Lạp trực tiếp rời trường, Minh Thù theo phía sau cô ta, lúc đi ngang qua một ngõ nhỏ trùm bao tải đánh cô ta một trận. Trùm bao tải chỉ là vì dễ dàng đánh người, đánh xong Minh Thù thả cô ta ra. "Cậu..." Mễ Lạp thấy rõ người đánh mình, đôi mắt đẹp trừng Minh Thù, tức giận không thôi: "Cô đánh tôi làm gì, điên rồi sao?" Cô ta theo đuôi mình, còn đánh mình! Lúc trước, con khốn Nguyên Tịch kia còn cùng cô ta cười cười nói nói. Kiếp trước bởi vì Nguyên Tịch nên mình mới chết, đời này mình chắc chắn phải khiến Nguyên Tịch trả giá thật đắt. "Không có, tôi đây là đáp lễ việc đại biểu Huyết tộc lớp bảy ân cần hỏi thăm thôi mà." Minh Thù cười: "Thích không?" Mễ Lạp đột nhiên hiểu câu nói trước kia của Minh Thù. Bây giờ, Mễ Lạp muốn đánh chết Minh Thù. Nhưng ngay cả một ngón tay của Minh Thù, Mễ Lạp cũng chưa đụng tới được, cô ta bị trói trong bao tải, mấy tiếng sau mới được người khác cứu ra. Sắc mặt Mễ Lạp khó coi lên một chiếc xe Bentley màu đen. Khí lực của người đàn ông trong xe vô cùng áp bức người khác, Mễ Lạp vừa lên liền bị một đôi tay nắm gáy, Mễ Lạp biết đây là thói quen của hắn, không hề phản kháng ngược lại còn ngoan ngoãn dựa vào. "Xảy ra chuyện gì?" Giọng nói trầm thấp vang lên. Mễ Lạp xoa xoa cánh tay đau nhức, nhỏ giọng nói: "Hôm nay có một nữ sinh nhảy lớp đến, em thấy khí lực trên người cô ta rất kỳ quái cho nên đã thử một chút, ai ngờ cô ta ra tay với em." Người này cúi đầu quan sát cánh tay Mễ Lạp, ngón tay phất qua phía trên, dấu vết lập tức biến mất. Hắn hỏi: "Kỳ quái chỗ nào?" Mễ Lạp suy nghĩ một chút: "Em cũng không biết, chính là rất kỳ quái... Như là có chung nguồn gốc với em." Đúng, chính là có chung nguồn gốc. Chàng trai trầm mặc một hồi: "Tên gì?" "Vi Hề." Mễ Lạp rõ ràng cảm nhận được sau khi nghe tên đó, một áp lực khổng lồ đảo qua xe ép cô ta thở không nổi. Cô ta túm lấy quần áo đàn ông, lạnh run. Mặc dù ở chung với hắn một thời gian, nhưng Mễ Lạp vẫn không nắm bắt được tính tình người đàn ông này. "Giết chết cô ta." Mễ Lạp đứng trên đường cái người đến người đi, cơ thể còn có chút lạnh,"giết chết cô ta" là bốn chữ cuối cùng người đàn ông kia dành cho cô. Cô không biết là mình chọc giận hắn hay là... cái tên Vi Hề đó... Minh Thù chưa trở về phòng học, cô ở bên ngoài dạo một vòng, đi vào ngõ nhỏ mà người thường không dám đi vào. "Chị hai, nhìn bên kia..." "Là Huyết tộc." "Huyết tộc cũng được, nhìn cũng khá yếu." "Chị hai, em có chút sợ, lần đầu tiên chúng ta làm loại chuyện này." Huyết tộc được gọi là Đại ca nuốt một ngụm nước bọt, sau đó quát: "Sợ cái gì? Ở đây lại không có người, có muốn ăn no hay không? Bé Loli kia nhìn qua thật ngoan ngoãn, mặc dù là Huyết tộc nhưng có thể bán giá tốt, có thể ăn no, đi!" Bọn họ cẩn thận tới gần Minh Thù. Khóe môi Minh Thù cong lên, chợt xoay người ánh mắt nhìn chính xác nơi bọn họ đang trốn. Chợt âm thanh thanh thúy vang lên trong ngõ hẻm: "Mấy người có muốn làm tổng giám đốc, cưới vợ giàu, bước lên đỉnh cao của cuộc đời không?" Mấy tên Huyết tộc liền cứng ngắc. Bọn họ gặp phải kẻ lừa đảo sao? Có chuyện tốt như vậy, thì tại sao bọn họ phải ngồi xổm ở đây cả ngày chứ? "Đừng nghe cô ta nói láo, bắt cho ta." Mấy tên Huyết tộc đồng thời lao tới. Trong ngõ hẻm liền vang lên những tiếng động thảm thiết kỳ quái. Minh Thù thu phục mấy Huyết tộc để bọn họ tìm cho mình một căn nhà. Đám Huyết tộc khóc không ra nước mắt, nói làm tổng giám đốc, cưới vợ giàu có, đi lên đỉnh cao của cuộc đời đâu? Cướp bóc thì cướp bóc đi, cô còn cướp người! Thật quá đáng! Tuy bất mãn trong lòng, nhưng mấy Huyết tộc vẫn là chạy đông chạy tây tìm nhà cho Minh Thù. Hiện tại cô là chị hai. Đối với vấn đề nhà ở, Minh Thù cũng có không ít yêu cầu, nhưng có điều làm cho Minh Thù khó chịu chính là nhà cô kế bên nhà Hạ Phù, bọn họ mở cửa sổ là có thể nhìn thấy nhau. Minh Thù nhìn cửa sổ đối diện, ngoái đầu nhìn lại mỉm cười: "Các ngươi cố ý sao?" Bọn họ run rẩy giải thích: "Chị hai à, bởi vì... Chỗ này gần trường học, nhà thật sự không dễ tìm." Ở đây rẻ! Bọn họ thật sự rất nghèo! "Bỏ đi." Minh Thù phất tay: "Vứt mấy thứ bừa bộn này ra." Trong phòng có đồ chủ cũ để lại, Minh Thù nhìn chướng mắt nên bảo bọn họ vứt hết. "Làm đi." Mấy tên thuộc hạ thở hổn hển bắt đầu dọn đồ, căn phòng rất nhanh trở nên ngăn nắp, mấy tên thuộc hạ dùng đôi mắt trông mong nhìn Minh Thù. "Chị hai... Có phải nên cho chút đồ ăn không?" Cô kết nạp thuộc hạ còn phải lo ăn, đột nhiên cô không muốn kết nạp nữa. Nhưng chắc chắn là không được, mấy Huyết tộc này nghe Minh Thù nói muốn kết nạp bọn họ làm thuộc hạ, không nói hai lời liền đồng ý. Sớm biết thế sẽ tìm một Huyết tộc giàu có để làm đại ca rồi. Minh Thù nghĩ nghĩ: "Các ngươi biết Huyết tộc có tiền ở đâu không?" Mấy tên thuộc hạ lạnh run: "Chị hai, người muốn làm gì?" Minh Thù mỉm cười: "Dẫn bọn ngươi đi ăn cơm." Minh Thù suy nghĩ liền bổ sung một câu: "Cái loại vừa giàu vừa xấu xa, chúng ta đi trừ hại vì dân." Vì vậy, một nữ vương cùng các thuộc hạ đi cướp đám người Huyết tộc lòng dạ ác độc. Mấy tên thuộc hạ rất sợ Huyết tộc lòng dạ hiểm độc tìm bọn họ gây phiền phức, Minh Thù lại không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy lương thực nhà bọn họ ăn cũng rất ngon. Khẩu phần lương thực pha loãng thật sự rất khó ăn. Minh Thù đuổi bọn họ đi, còn cô ung dung bước lên lầu. "Bạn học Vi Hề, trễ như thế mới về sao?" Giọng nói lưu manh ở cuối cầu thang vang lên. Minh Thù ngẩng đầu, liền thấy Vân Sách đùa giỡn dựa cửa nhìn cô. Cửa bên cạnh hắn mở ra, hiển nhiên hắn là chủ nhân. "Bạn học Vi Hề muốn cùng ăn tối không?" Vân Sách mời Minh Thù. Ăn? Người ăn hay Huyết tộc ăn vậy? Khoan đã, trẫm không thể dễ dàng bị mua chuộc như vậy! "Không ăn." Minh Thù lấy chìa khóa mở cửa. Vân Sách còn chưa nói gì, thì sắc mặt trên mặt có chút thay đổi nhìn cầu thang. Hạ Phù tới. Ánh mắt Vân Sách rất phức tạp, đè nén đau khổ... Còn có một chút khó hiểu. Hạ Phù cầm túi và cặp sách của cô không nhanh không chậm bước đi, đi qua ánh sáng giao nhau ở hành lang, đứng trước mặt Minh Thù đưa túi qua nói: "Bữa tối." Minh Thù ngơ ngác. Vị ân nhân cứu mạng này dự định nuôi cô sao? "Cám ơn." Vân Sách nhìn Minh Thù nhận túi của Hạ Phù, ánh mắt hắn tối sầm lại, sau đó xoay người vào nhà.