"Anh đợi một chút a!"
Minh Thù đột nhiên đứng dậy.
Quan Thiếu Vũ: "???"
Họng súng rời khỏi mi tâm Quan Thiếu Vũ, cô chậm rãi xoay người, người của Quan Thiếu Vũ bên kia nhìn đúng thời cơ lập tức bắn về phía cô, muốn ép cô ra khỏi Quan Thiếu Vũ.
Minh Thù cũng xác thực như bọn hắn mong muốn, rời khỏi Quan Thiếu Vũ...
Lướt qua người bọn hắn.
Đạn bắn tới, xung quanh cô dường như có lá chắn, đạn tự động vòng qua cô bắn vào hai bên.
Đám người: "????"
Tình huống này là như thế nào?
Đạn còn có thể phân biệt người?
Người chưa từng thấy tràng cảnh quỷ dị như vậy biểu thị kinh hãi, đạn cũng bắt đầu bắn loạn.
Quan Thiếu Vũ xém chút bị ngộ thương.
"Tiên sinh, nữ nhân này có chút cổ quái, chúng ta rút lui trước." Có người kéo Quan Thiếu Vũ dậy, chuẩn bị mang theo hắn rút lui.
Quan Thiếu Vũ không có phản bác, mặc cho vệ sĩ đưa hắn rút lui.
Minh Thù giải quyết hết mấy người này, quay đầu liền thấy Quan Thiếu Vũ đã bị người ta đưa đi được một khoảng cách.
"Quan tiên sinh, chớ đi a, chúng ta còn chưa có trò chuyện xong đâu."
Cô yếu ớt hô một tiếng.
Quan Thiếu Vũ: "..."
Không đi thì chờ bị tên điên này xử lý sao?
Người bên cạnh Quan Thiếu Vũ chạy càng nhanh.
Đằng sau thỉnh thoảng có người đổ xuống, phát ra tiếng rên rỉ.
-
Rầm rầm ——
Mưa to vẫn còn tiếp tục, cần gạt nước vù vù quét lấy nước mưa trên kính chắn gió.
Toà nhà phía xa mông lung giống như Quỷ Ảnh làm cho lòng người run rẩy.
Cửa xe bị người ta thô bạo mở ra.
"Lái xe, nhanh lái xe!"
Lái xe đoán chừng là chưa thấy Quan Thiếu Vũ chật vật như thế, khoảng chừng ba giây cũng không có phản ứng.
"Lái xe!"
Quan Thiếu Vũ rống một tiếng, lúc này lái xe mới luống cuống tay chân nổ máy xe.
Tiếng động cơ tựa hồ bị nước mưa ép xuống. .
Lái xe đang muốn đạp chân ga, phía trước đột nhiên xuất hiện một người.
Hắn còn chưa thấy rõ là ai, đột nhiên cửa xe bị mở ra, người đã bị kéo ra ngoài.
"A..."
Sau một tiếng hét thảm này của lái xe, bên ngoài chỉ còn lại tiếng mưa rơi rầm rầm.
Quan Thiếu Vũ nuốt một ngụm nước bọt.
Thiếu nữ ngồi vào ghế lái: "Quan tiên sinh, tôi còn chưa có nói xong."
Ngoài xe hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng dường như hắn không thấy.
Quan Thiếu Vũ đưa tay mở cửa xe, cửa xe lại chẳng biết lúc nào đã bị khóa lại.
Minh Thù quay người lại, ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng như trước đó: "Chớ khẩn trương, người của anh đều tốt, không chết, tôi không giết người."
Quan Thiếu Vũ: "..."
Hắn hôm nay là tính sai.
"Cô muốn thế nào." Biết khả năng mình chạy thoát không lớn, Quan Thiếu Vũ tỉnh táo lại.
"Chỉ hỏi anh mấy vấn đề."
Quan Thiếu Vũ dán vào cửa sổ xe, tiếng mưa rơi rầm rầm bên ngoài dường như làm không gian này trở nên đáng sợ hơn.
"Cô muốn hỏi gì?"
Minh Thù hơi nâng khóe môi: "Ba mẹ tôi chết ngoài ý muốn, là anh tạo thành?"
Quan Thiếu Vũ ban đầu đã chuẩn bị tốt đáp án của vấn đề này, thế nhưng là không nghĩ tới lúc cô hỏi ra sẽ ở trong tình huống như vậy.
Hắn khẽ cắn môi: "Phải."
"Anh biết, bọn họ chỉ là hỗ trợ cất giữ đồ vật, tại sao muốn giết bọn họ?"
Sắc mặt Quan Thiếu Vũ tái nhợt đến không thấy máu sắc, nơi nào còn có dáng vẻ lão đại như vừa rồi.
Hắn cắn răng: "Tôi đã cho bọn họ cơ hội."
Không phải quan trọng, hắn làm sao có thể giết người ngoài ý muốn.
Minh Thù trầm mặc chớp mắt một caia: "Thái Viễn Bằng là anh phái đến bên cạnh tôi?"
Quan Thiếu Vũ không phải rất muốn nói, Minh Thù nhấc tay nắm lấy hắn, thân thể Quan Thiếu Vũ đột nhiên run rẩy một chút, từ nơi cô chạm vào nổi lên cơn đau từng trận.
Hắn cũng không hình dung ra cái loại cảm giác này.
Chính là đau...
"... Vâng... Vâng..."
Minh Thù buông tay, Quan Thiểu Vũ co lại về phía sau.
Ánh mắt nhìn Minh Thù dâng lên một cỗ sợ hãi.
Cô rốt cuộc là ai!
Không...
Cô có phải là người hay không!
"Sau khi ba mẹ cô mất... Tôi đã tìm những chỗ có thể tìm cũng không tìm được thứ tôi muốn."
Quan Thiếu Vũ thanh âm đứt quãng.
Hắn không biết ba mẹ Thư Nhiên đem đồ vật giấu ở nơi nào, nơi có thể tìm có liên quan cùng ba mẹ Thư Nhiên đều không có.
Về sau liền coi là Thư Nhiên biết.
Cho nên phái Thái Viễn Bằng đi.
Thế nhưng cuối cùng Thái Viễn Bằng phản bội hắn, hắn cũng không có nhận được tin tức.
"Không phải anh rất lợi hại sao? Sao không trực tiếp ra mặt, cần gì phải quanh co lòng vòng như thế?"
"... Thân phận của tôi trong nước rất khó ra mặt."
Nếu như náo ra chuyện lớn hắn nhất định sẽ bị để mắt tới.
Không chỉ đơn giản là cảnh sát, còn có những người khác...
Minh Thù hiếu kì: "Cho nên vật kia rốt cuộc là cái gì?"
Đáng giá để hắn chấp nhất nhiều năm như vậy cũng không từ bỏ.
Thuốc trường sinh bất lão?
Quan Thiếu Vũ nhẫn nhịn nửa ngày không muốn nói, nhưng Minh Thù khẽ động, hắn liền không nhịn được phát run: "... Cách điều chế cùng một chút tư liệu."
Từ lúc hắn sinh ra cho tới bây giờ cũng không có chật vật như vậy.
Đáy lòng của hắn cũng không sợ cô.
Thế nhưng thân thể không chịu được bị khống chế.
Giống như người trước mặt này là đỉnh cao không thể vượt qua.
Minh Thù nhíu mày, thật đúng là thuốc trường sinh bất lão a!
"Điều chế cái gì?"
"Thuốc phiện."
Một loại thuốc phiện mới.
Chi phí rẻ tiền, so với trên thị trường càng dễ kiếm tiền.
Mà thứ này không giống bình thường, nó không dễ nghiện như những thứ một lần có thể nghiện khác.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không nghiện.
Dùng nhiều tự nhiên vẫn sẽ lên cơn nghiện.
Thái Viễn Bằng chính là cho Thư Nhiên dùng thứ này, dẫn đến Thư Nhiên không ngừng xuất hiện ảo giác, cuối cùng bị ép phát điên.
Nguyên chủ dùng một lượng rất ít, bởi vì Thái Viễn Bằng chỉ là khách sáo chào mời.
Bất quá hiển nhiên nguyên chủ cái gì cũng không biết, Thái Viễn Bằng không câu được đầu mối hữu dụng.
"Không đúng, trên tay Thái Viễn Bằng không phải đã có thành phẩm chứ?"
Quan Thiếu Vũ không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt bị hận ý nồng đậm chiếm cứ.
Năm đó người lấy đi USB chính là người nghiên cứu ra thứ này.
Hắn chẳng những mang đi tư liệu điều chế còn huỷ hoại phần lớn các thành phẩm.
Những năm nay ngoại trừ tìm cái USB này cũng đã cho một vài người nghiên cứ.
Mấy năm trôi qua không có kết quả gì, thành phẩm ngược lại cũng còn thừa không nhiều.
Đây thật là người nghe người thương tâm, người nghe người rơi lệ.
Minh Thù thu liễm lại biểu lộ xem kịch của mình: "Vậy anh bắt tôi làm gì?"
Nguyên chủ cái gì cũng không biết, người này còn bắt mình?
Quan Thiếu Vũ nói: "Coi như cô không biết, đồ vật khẳng định ở Thư gia, cô còn hai tháng nữa sẽ thành niên, chờ cô kế thừa gia nghiệp, tôi sẽ..."
Cho nên nói bắt trở lại uy hiếp.
Có lẽ còn tệ hơn dự định.
Bất quá Quan Thiêys Vũ khẳng định sẽ không nói ra.
Dù sao hắn cũng chưa làm qua, ngoại trừ hắn cũng không có ai biết.
"Anh biết thứ này giấu ở đâu sao?"
Minh Thù quyết định đả kích vị tiểu bướng bỉnh này một chút.
Quan Thiếu Vũ cảnh giác, tìm lại thanh âm hỏi: "Chỗ đó..."
Minh Thù nở nụ cười chói mắt: "Là bên trong đồ chơi lúc nhỏ của tôi."
"..."
-
Cục cảnh sát sáng sớm liền rất náo nhiệt, nguyên nhân là do một nam nhân.
Nói mình là lão đại tại nơi nào đó ở nước ngoài làm không ít chuyện xấu, lương tâm phát hiện nên đặc biệt đến tự thú.
Đám người trong cục cảnh sát: "??"
Trên người nam nhân mang theo vết thương, dù không bị thương chỗ hiểm nhưng nhìn qua muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm.
Đám người cục cảnh sát: "????"
Người này sợ là bị điên nha.
Hiện tại nam nhân đã được đưa đến bệnh viện trị liệu, trong cục mời chuyên gia chuẩn bị xem đầu óc cho hắn.