"Ngải Diệp đây là nhà tôi, cô cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
Tần Nghệ nổi giận gầm lên một tiếng.
Minh Thù đi vào bên trong hai bước, ánh mắt lướt đến ảnh chụp trên mặt đất.
"Cô báo được cảnh sát, coi như tôi thua."
Người đối diện ngậm lấy nụ cười yếu ớt, dùng giọng điệu rất không quan trọng nói.
Đáy lòng Tần Nghệ dâng lên từng trận lạnh lẽo, trong tay còn cầm điện thoại, cô ta có chút luống cuống tay chân mở điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng điện thoại căn bản không kết nối được.
Tại sao có thể như vậy?
Mồ hôi lạnh trên trán Tần Nghệ toát ra.
Ngải Diệp này...
Cô ta nhìn về phía điện thoại bàn trong phòng, ánh mắt quét đến Minh Thù, trực tiếp nhào về phía điện thoại bàn.
Nhưng kết quả đã để cô ta rất thất vọng, điện thoại bàn cũng không thể dùng.
"Cô rốt cuộc là ai?" Tần Nghệ dựa vào tường, dùng giọng điệu rất chắc chắn: "Cô không phải Ngải Diệp!"
Ngải Diệp làm sao có thể có thủ đoạn như vậy.
Đây không phải chỉ là một tiểu nha đầu bị mình đe dọa, ngay cả cái gì cũng không biết sao.
Đây tuyệt đối không phải Ngải Diệp!
Diễn viên Thù trong nháy mắt online: "Tôi là quỷ nha! Cô không nhớ sao? Tôi chết ở trên đường đến đưa đồ cho cô, hơn nửa đêm cô còn để tôi đi đưa đồ, cô đây không phải là cố ý muốn tôi chết sao?"
Vì phối hợp với bầu không khí, đèn ở trong phòng đột nhiên tắt đi.
"A!!"
Tần Nghệ ôm đầu hét lên.
Có thể là trước đó Minh Thù trèo từ mười mấy lầu lên còn có thể khống chế thiết bị điện tử của cô ta làm Tần Nghệ hoảng sợ không thôi.
Hoàn toàn không nghĩ tới trong giọng điệu đầy sơ hở của Minh Thù lại trực tiếp dọa cho cô ta sợ vỡ mật.
Cô ta ôm đầu núp ở góc xó xỉnh. .
"Không phải tôi... Không liên quan đến tôi... Là cô tự mình lái xe, chuyện cô bị đụng chết không liên quan đến tôi!"
"Không phải cô tìm người hại tôi?"
"Tại sao tôi phải tìm người hại cô?" Tần Nghệ đều sắp sợ đến tè ra quần:"Tôi còn muốn trông cậy vào bản thiết kế của cô, làm sao tôi có thể hại cô? Tôi không có tìm người hại cô, cô đừng tìm tôi, trước kia là tôi có lỗi với cô, tôi xin lỗi cô, tôi biết sai rồi, cô bỏ qua cho tôi."
Minh Thù cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
"Tới đây, đốt hết những tấm ảnh này đi."
"..."
Thấy Tần Nghệ không hiểu, Minh Thù lại nói: "Cô muốn tôi ban đêm lại tới tìm cô?" Leo lầu rất mệt mỏi!
Tần Nghệ run lên một chút, cô ta run rẩy bò qua.
Trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng.
Gió bên ngoài thổi màn cửa sổ, có bóng dáng chiếu trên mặt đất... Có bóng?
Quỷ làm sao lại có bóng?
Cô không phải quỷ!
Tần Nghệ trong chớp mắt phảng phất nghĩ thông suốt, tay cô ta sờ đến đèn bàn bên cạnh, hít sâu một hơi, bỗng nhiên nhảy dựng lên bổ nhào về phía Minh Thù.
Minh Thù né người sang một bên, Tần Nghệ nhào vào khoảng không.
Minh Thù từ phía sau nhấc chân đá vào mông Tần Nghệ.
Tần Nghệ nhào vào bệ cửa sổ, đèn bàn đụng vào bệ cửa sổ, soạt một tiếng vỡ vụn làm ngón tay Tần Nghệ bị đâm.
Tần Nghệ vừa định quay người, nửa người liền bị đẩy ra ngoài cửa sổ.
"Xuỵt, không nên kêu, không thì tôi liền lột sạch quần áo của cô, để người xung quanh vây xem một chút."
Tiếng kêu của Tần Nghệ bị kẹt tại trong cổ họng.
Minh Thù hù dọa cô ta xong lại lôi trở lại.
Tần Nghệ cả người tê liệt nằm trên mặt đất, toàn thân đều toát mồ hôi lạnh, tay chân hoàn toàn không làm được gì.
"Nhanh thiêu hủy những tấm hình kia."
Tần Nghệ nuốt một ngụm nước bọt, cơ hồ là bò qua tìm đồ vật đốt ảnh chụp.
【 ký chủ cô biến thành người xấu. 】 không có việc gì có thể so với tự tay hủy đi, tự cho là có thể uy hiếp nhược điểm của người khác để tra tấn người khác.
Minh Thù dưới đáy lòng trợn mắt trừng một cái.
Trẫm lúc nào tốt hơn?
Ngươi đối với trẫm có hiểu lầm gì sao?
【... 】 hình như rất có đạo lý.
Minh Thù cùng Hài Hòa Hiệu nói mò hai câu, đốc thúc Tần Nghệ thiêu hủy tất cả ảnh chụp, xác định một 1 tấm cũng không được thừa.
"Cô còn giấu ở chỗ nào khác hay không?"
Tần Nghệ tái nhợt nghiêm mặt lắc đầu: "Không có... Không có."
Để phòng ngừa vạn nhất, Minh Thù đem Tần Nghệ đánh cho một trận.
Đảm cô ta không có nói láo.
Minh Thù nhảy ra cửa sổ.
"Cô... Cô đến cùng là ai!" Tần Nghệ gian nan ngẩng đầu.
"Tôi?"
Diễn viên Thù giơ tay lên muốn biểu diễn một chút kịch rời đi, kết quả một trận gió thổi qua làm tóc bay đầy mặt, màn biểu diễn lập tức không còn, vèo một cái biến mất ở trước mặt Tần Nghệ.
Nhưng một chữ lại dọa Tần Nghệ chấn kinh.
-
"Đuổi theo!"
"Đừng để cô ta chạy!"
Trên đường phố vắng vẻ, một đám người đuổi theo một cô gái nhỏ.
Người này không phải ai khác, chính là Minh Thù.
Chuyện này phải bắt đầu nói từ lúc Minh Thù rời khỏi nhà Tần Nghệ.
Lúc đầu cô dự định đón xe trở về, thế nhưng vừa rồi trèo tường tiêu hao thể lực, cô quyết định đi ăn một chút để bù lại.
Ai biết ăn xong liền gặp phải một nam nhân.
Nam nhân nhìn thấy cô, không nói hai lời liền nhào tới.
Gặp phải tình huống như vậy, Minh Thù đương nhiên chỉ có thể phòng vệ chính đáng.
Thế nhưng...
Minh Thù quay đầu lại rống một tiếng: "Các người thật quá đáng! Một người đánh không lại tôi lại đi gọi nhiều người như vậy!!"
"Con nhỏ chết tiệt kia mau đứng lại!"
"Dừng lại sẽ bị lạnh!" Trẫm chỉ là đi ăn, đuổi theo cô làm cái gÌ! Còn gọi nhiều người như vậy!
"Móa nó, các người vòng qua bên kia chặn cô ta lại!"
Minh Thù cảm thấy có chút mệt mỏi, thân thể này chưa từng tập luyện, trước đó còn bị thương.
Cô có thể chạy xa như vậy đã cảm thấy mình rất thiên tài.
Ngay tại thời điểm cô chuẩn bị dùng Mãn Hán Toàn Tịch thả thú nhỏ ra, lối rẽ bên cạnh đột nhiên phóng ra một chiếc xe.
Tiếng xe motor ầm vang đột ngột xuất hiện trong đêm.
Xe motor cứ như vậy dừng ở trước mặt Minh Thù, ngăn trở đường đi của cô.
CMN!
Còn có đồng lõa!
Trẫm còn không có đồng lõa!
Quá đáng!!
Người lái xe mang theo mũ bảo hiểm, hắn hất đầu về phía Minh Thù, ra hiệu cô lên xe.
Ánh mắt Minh Thù rơi vào quần áo trên thân người kia...
Thời điểm lái xe motor còn có thể mặc âu phục đeo caravat, cũng mặc đến cẩn thận như thế, trừ người câm kia đoán chừng cũng không có người nào khác.
Minh Thù lanh lẹ lên xe.
Minh Thù chỉ là nắm lấy quần áo Tông Ngộ, Tông Ngộ quay đầu nhìn cô.
Đoán chừng là biểu đạt khó khăn, trực tiếp lôi kéo tay cô vòng qua eo của mình.
Xe motor tại thời điểm trước khi đám người kia sắp đuổi kịp nhanh như chớp vọt ra ngoài.
Đám người đi đường vòng nhào vào khoảng không, ăn đầy miệng khói xe.
Minh Thù xém chút văng ra ngoài, hai tay ôm lấy Tông Ngộ mới không có rơi xuống.
Vứt bỏ những người kia, tốc độ xe dần dần chậm lại.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Minh Thù hỏi hắn, bất quá hỏi xong cũng không nghĩ đến đáp án, dù sao vị chủ nhà tiên sinh này là người câm.
Lần này là câm thật!
Trước đó sau khi điều dưỡng cô đã xác nhận qua.
Xe cuối cùng dừng lại ở bờ biển.
Tông Ngộ đẩy tay Minh Thù ra, ra hiệu cô xuống xe.
Minh Thù ôm lấy mặt mình, bị gió thổi lâu như vậy hơi đau một chút.
Tông Ngộ một chân chạm trên mặt đất, cứ như vậy ngồi trên xe motor, tư thế đẹp trai không thể nào diễn tả được.
Hắn cởi nón bảo hiểm lộ ra khuôn mặt tuấn tú làm cho người ta muốn phạm tội kia.
Minh Thù còn đang ôm lấy mặt mình, nhìn qua có chút đáng yêu.
Tông Ngộ nhấp môi một chút, từ trên xe bước xuống, sửa sang lại quần áo, khôi phục lại bộ dáng quý công tử cao quý thanh nhã.
"Không nhìn ra chủ nhà tiên sinh còn có một sở thích như thế, tôi còn tưởng rằng anh ít nhất phải lái Rolls-Royce chứ."
Tông Ngộ hờ hững lướt qua bên cạnh cô, đi về phía bờ biển.
Xong xong.
Tiểu yêu tinh lại là thiết lập không thèm để ý tới người khác.