Vòng luân hồi.
Gọi là vòng luân hồi, chi bằng gọi là một khách sạn rất lớn, có bao nhiêu tầng thì mọi người cũng không rõ ràng lắm, số lầu mỗi người chơi có thể đi lên cũng khác nhau.
Mà bên ngoài khách sạn... một màu đen kịt, có người rời khách sạn nhưng vừa ra thì như bước hụt, rơi vào hư vô, sau một tiếng hét thảm, thi thể từ từ nổi lên.
Bây giờ đứng trước cửa sổ còn có thể thấy những thi thể này trôi nổi bên ngoài trông rất sống động.
Lúc này người chơi từ thành phố hai sao đi ra cũng đứng ở đại sảnh.
Trở lại khách sạn, bị thương trong thành phố sẽ khỏi hẳn, ngay cả người chỉ còn một hơi thở cuối cùng, về tới đây cũng sẽ đầy máu sống lại.
"Mẹ nó, không chết!"
"Tôi đã trở lại rồi..."
"Tôi cũng không chết, ha ha tôi cũng không chết."
Trước mặt bọn họ có một màn hình rất lớn, trên màn ảnh hiển thị điểm số sau cùng.
169:0
Mọi người: "..."
Tình huống gì đây?
Tống Diệp đi xuyên qua đám người, nhìn về phía đám người đang cầm cờ xin gia nhập tổ đội đứng ở đại sảnh trước màn hình.
"Lão đại, suy nghĩ cẩn thận một chút, thực sự muốn thu nhận mấy tên này sao?"
"Lão đại, việc này có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta sau này, hãy thận trọng."
Minh Thù ôn hòa nhìn mọi người: "Mọi người không thích sao?"
"Ừ."
Tên này nghe là lạ, không có khí phách.
Minh Thù giải quyết dứt khoát: "Cứ như vậy đi."
"..."
Vậy còn hỏi bọn họ làm gì? Làm gì!
Minh Thù nộp đơn xin, vừa hay giới hạn số người lớn nhất trong một đội chính là mười lăm người.
Tiểu Sửu và Đề Nha cũng không rời đi, giống như muốn theo cô. Minh Thù nghi ngờ trong lòng hai người này cũng không thuần khiết nhưng bọn họ coi như ngoan, không gây loạn, còn giúp mình tìm lương khô... Tạm thời không so đo.
Có lẽ trẫm thực sự chính là người dễ nói chuyện như vậy.
Minh Thù xin tạo thành tổ đội xong, màn hình rất nhanh thông qua.
[Mời chọn huy hiệu đội. ]
Ha? Còn có đồ chơi này nữa?
Minh Thù nhìn các hình mẫu trên màn ảnh hiện ra, bên cạnh còn có một bản cho vẽ tay, cái này có thể tự mình vẽ sao?
Tiểu Sửu phất tay áo muốn đi lên: "Để tôi vẽ, tôi vẽ khá đẹp."
Mọi người yên lặng ngẩng đầu nhìn lên cờ lớn, vẽ xấu như quỷ... Chúng tôi không nói lời nào, cậu vui vẻ là được rồi.
Minh Thù lôi Tiểu Sửu ra, từ bảng hình mẫu trên màn hình chọn ra một mẫu... hình con tôm, sau đó xác định gửi, động tác như nước chảy mây trôi.
Tiểu Sửu còn chưa kịp biểu hiện ra kỹ năng vẽ ma chê quỷ khóc của mình: "..."
Chiếc bàn bên dưới màn hình phát ra một trận âm thanh "soạt soạt", Minh Thù lấy huy hiệu đội từ bên trong ra, chia cho mọi người.
Tôm hùm nhỏ x Đế Quốc Mỹ Thực.
Không tệ.
Xong xuôi, mọi người xoay người chuẩn bị trở về lầu của mình chờ nhiệm vụ.
Nhưng lúc bọn họ xoay người lại thì thấy một đám người nhìn bọn họ chằm chằm.
"Hả!" Minh Thù lùi lại phía sau: "Định làm gì, đánh cướp hả!"
Có người yếu ớt lên tiếng: "Điểm số..." Tại sao lại là 169:0?
Tiểu Sửu cười "hì hì" tiến lên: "Có phải sợ hãi lắm hay không?"
"Sao mọi người làm được?"
Tiểu Sửu giơ ngón trỏ lên đặt ở trên môi, ngây thơ vô tội nói: "Bí mật, không thể nói cho các người biết, hì hì."
Hai ngày cuối cùng Minh Thù không xuất hiện, đương nhiên là đi bắt người.
Người khác chưa chơi đấu phe nhưng nguyên chủ và Tiểu Sửu đều đã chơi qua, quy tắc sau cùng bọn họ đều biết.
Hết thảy hai ngày cuối cùng, Minh Thù ngầm chạy đi bắt người. Cô chỉ phụ trách bắt người, chuyện về sau đều là Tiểu Sửu làm.
Minh Thù cũng không rõ Tiểu Sửu làm thế nào mà khi số lượng người vẫn chưa xuống dưới hai trăm, lại có thể giấu vị trí của những người đó trên bản đồ đi. Nhưng mỗi người đều có trang bị bí mật, trang bị bí mật trên người Tiểu Sửu hẳn là không ít.
Tống Diệp nhíu mày: "Có thực sự có thẻ phục sinh không?"
"Đinh!"
Phòng khách đột nhiên vang lên âm thanh, cắt đứt câu trả lời Tiểu Sửu chuẩn bị nói.
Có điều trong nháy mắt, bên trái bọn họ thêm rất nhiều người. Đám người kia so với bọn họ mà nói, càng thêm dơ dáy bẩn thỉu như từ trại dân tị nạn trở về.
"Mẹ kiếp, xem như trở về rồi."
"Lão tử phải đi về tắm."
"A, nhiệm vụ lần này vì sao lại khó như vậy, tôi còn tưởng rằng mình không về được, may mắn cuối cùng cũng đã trở về được."
Ánh mắt Minh Thù đảo qua nhìn những người đó, lúc ánh mắt quét qua một người thì dừng lại.
Đó là một người đàn ông, hắn cúi đầu, gò má rất đẹp. Mặc dù nhìn qua cũng không khác lắm những người khác, trên người không sạch sẽ nhưng cánh tay, cổ, gương mặt lộ ra ngoài đều hết sức sạch sẽ.
Bên cạnh hắn không có người đứng, giống như cố ý cô lập hắn.
Hắn không có hứng thú với tin tức nhiệm vụ hiện trên màn hình, đứng vài giây rồi đi tới thang máy khách sạn, rất nhanh đã biến mất ở hành lang.
"Đây là từ thành phố ba sao trở về." Lão tài xế Đế Quốc Mỹ Thực nói:
"Nhìn bộ dạng của bọn họ, nhiệm vụ hẳn là rất khó khăn. Thành phố hai sao và thành phố ba sao cách nhau một ranh giới, độ khó gia tăng không phải chỉ một ít, tôi không muốn làm nhiệm vụ thành phố ba sao. Có thể sống trở về từ thành phố ba sao hay không hoàn toàn là do vận may."
Minh Thù mỉm cười chém cho một câu: "Đạt tới cấp đó, không muốn làm cũng phải làm."
Mọi người: "..."
Không nói mấy lời kinh khủng như vậy có được không!
Chúng ta bây giờ là đồng đội, xin đối xử với đồng đội tốt một chút!
Đám người kia sau khi trở về, trừ người của đội mình ra, vẫn duy trì một khoảng cách đối với người bên cạnh. Ai biết nhiệm vụ lần sau có phải là kẻ địch hay không.
Tống Diệp thấy nhiều người, cảm thấy không phải thời điểm tốt để thăm hỏi nên dẫn người của đội mình lên lầu. Trước khi đi còn dẫn thêm vài người mới, trong đó có Đỗ Miên và Thu Nguyệt.
"Chờ một chút!" Minh Thù gọi bọn họ lại.
Tống Diệp quay đầu nhìn Minh Thù, đáy mắt mơ hồ có chút đề phòng.
Trong mắt Đỗ Miên có hận ý, vết thương trên người cô bây giờ khỏi rồi nhưng ký ức hai ngày bị thương đã khắc sâu trong lòng cô, tuyệt đối sẽ không quên.
Chính là người con gái này...
Để cô cảm nhận được những việc này.
Bây giờ cô ta còn muốn làm gì?
Minh Thù cười tiến lên, ánh mắt đảo qua Đỗ Miên, rơi trên người cô gái bên cạnh nhỏ nhắn xinh xắn thanh tú, sắc mặt lại bình tĩnh: "Thu Nguyệt tiểu thư, hôm nay gặp mặt cảm thấy cô có cốt cách rất tuyệt, đặc biệt tặng cô một lễ vật."
"Tôi?" Thu Nguyệt không ngờ mình bị gọi tên, đưa ngón tay ra chỉ mình, hơi hơi nhíu mày.
"Tôi biết cô sao?"
"Có quen hay không không quan trọng, quan trọng là..." Minh Thù đưa trang bị như trứng gà kia ra.
"Nó là của cô."
Hô hấp Đỗ Miên cứng lại, trong lòng gào thét phẫn nộ và oán độc, cô ta lại đưa thứ này cho Thu Nguyệt!
Thu Nguyệt nhìn trứng gà không nhận: "Thứ này không phải của tôi."
"Được rồi, vậy bây giờ coi như là tôi đưa cho cô lễ gặp mặt."
"Tôi và cô không quen biết, không có công không nhận lộc, tôi không thể nhận."
"Bây giờ biết, tôi tên là Ngân Lạc."
"..."
Thu Nguyệt vẫn không nhận. Ở nơi như này, một người không thể hiểu thấu lại tặng mình đồ đạc, thế nào cũng thấy kỳ lạ, cẩn thận một chút cũng là thỏa đáng.
Minh Thù giơ tay: "Có tin tôi đánh cô không."
"..."
"Thu Nguyệt, nhận lấy đi." Tống Diệp đột nhiên lên tiếng.
Thu Nguyệt: "..." Thứ này thật sự không phải của tôi.
Ánh mắt Tống Diệp ra hiệu, Thu Nguyệt không thoải mái nhận lấy trứng gà. Đỗ Miên bên cạnh tức đến phát điên nhưng vào lúc này, ánh mắt Minh Thù quét tới: "Đỗ Miên tiểu thư, có tức không?"
Đỗ Miên nắm lấy vạt áo mình, móng tay xuyên qua vạt áo, trực tiếp bóp vào trong thịt.
Sao không tức! Lúc đầu cô đã lấy được thứ này, lại bị cô ta nửa đường cướp đi, còn đưa cho Thu Nguyệt ngay trước mặt cô...
Chẳng lẽ là bất kể như thế nào đều sẽ trở lại trong tay Thu Nguyệt, cô không có cách nào thay đổi sao?
Tống Diệp không rõ Minh Thù và Đỗ Miên có ân oán gì, ánh mắt lặng lẽ đảo qua Đỗ Miên. Thái độ của cô không kịp thu lại, vừa hay bị Tống Diệp trông thấy.
Tống Diệp nhíu mày, hạ lệnh: "Đi."
Tống Diệp mang người đi, những người còn lại muốn hỏi gì đó nhưng lại ngại Tiểu Sửu vui buồn thất thường nên cũng tản ra.
Người ở chỗ khác liếc nhìn qua bên này, có lẽ là nhìn thấy Tiểu Sửu, chỉ trỏ một hồi rồi mỗi người đều đi lên lầu của mình.
Đại sảnh rất nhanh yên tĩnh lại, chỉ còn lại những người kia vẫn mờ mịt như đứa trẻ đáng thương không biết làm gì, là các tân thủ may mắn sống sót.
Không sai, ngay cả kinh khủng như thành phố ba sao cũng có tân thủ.