Mười phút sau.
Nam nhân bụng bự quỳ trên mặt đất, mồ hôi giọt rơi xuống đất thấm ướt một mảnh.
"A Ẩn, cậu nói nên xử lý thế nào thì tốt?" Hổ ca chống đỡ mặt bàn hỏi thiếu niên bên cạnh.
Thiếu niên không có ngẩng đầu, chỉ là lắc đầu một chút, biểu thị mình không biết, thậm chí che lỗ tai theo bản năng.
Hổ ca đứng dậy đi đến trước mặt nam nhân bụng bự.
"Hổ ca..."
Hổ ca một cước đạp tới, giày da giẫm lên bụng nam nhân bụng bự, hung hăng ép xuống.
Nam nhân bụng bự đau đến kêu thảm, cả khuôn mặt đều bị bóp méo.
Hổ ca thu hồi chân lại: "Dẫn đi trước."
Người bên cạnh chạy lên kéo nam nhân bụng bự ra ngoài.
"Tiện nhân... Cô hại tôi." Nam nhân bụng bự hung tợn nhìn chằm chằm Minh Thù.
Minh Thù chậm rãi uống một hớp rượu: "Cho nên, không nên đắc tội nữ nhân."
"Hổ ca! Tôi đã đi cùng anh lâu như vậy, tôi là anh em của anh!"
"Hổ ca..."
Thanh âm của nam nhân bụng bự dần dần biến mất.
Những người còn lại cũng bị mang đi, phòng ăn khôi phục lại sự yên tĩnh.
Thiếu niên lúc này mới cẩn thận ngẩng đầu, con ngươi tràn ngập sương mù đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, hắn như nai con bị hoảng sợ, bối rối mở ra một ánh mắt khác.
"Hít một ngụm?" Hổ ca chẳng biết lúc nào đã châm xì gà, đem xì gà đưa tới trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên tựa hồ không quá nguyện ý, nhưng bị Hổ ca nhìn chằm chằm, cánh môi màu hồng ngậm lấy xì gà, có chút hít vào.
"Khụ khụ khục..."
Thiếu niên bị sặc ho khan một trận, hốc mắt có chút phiếm hồng, một bộ dáng vẻ bị người ta bắt nạt làm cho người ta muốn đè dưới thân thể hung hăng chà đạp một phen.
"Ha ha ha ha..." Hổ ca tâm tình đã hơi tốt, phất tay để người ta dẫn thiếu niên đi.
Thiếu niên bọc lấy tấm chăn, hốc mắt phím hồng nhìn Minh Thù một chút, theo người rời khỏi phòng ăn.
"Nguyên Miểu tiểu thư, đề nghị trước đó của tôi, cô cảm thấy thế nào?"
"Tôi suy nghĩ một chút." Trẫm chỉ là dự định đoạt kho đồ ăn vặt của ngươi, không muốn bán mạng cho ngươi.
"Được rồi, vậy tôi cho cô thời gian." Hổ ca ngược lại là hào phóng: "Trước khi cô cân nhắc xong cứ ở lại biệt thự, có gì cần cứ nói với người bên ngoài, sẽ có người thay cô xử lý."
Cái này không thể nghi ngờ chính là hàm ý giam cầm.
Sau khi Minh Thù rời đi, Hổ ca đem điếu xì gà trong tay thô lỗ dập đi.
"Hổ ca, tại sao anh muốn..." Có người tiến lên hỏi thăm.
"Tiểu tử kia sớm đã hai lòng, tôi không tìm được cơ hội chỉnh hắn, hôm nay Nguyên Miểu cũng đã cho tôi một cơ hội tốt." Hổ ca nói.
Người hỏi kinh ngạc một chút.
Không nghĩ tới Hổ ca đã nghĩ như vậy.
Quả nhiên là gần vua như gần cọp.
-
Minh Thù trở lại biệt thự, Mạn Mạn lập tức vây quanh: "Thế nào, có sao không?"
Minh Thù chống đỡ lấy mi tâm, đẩy cô ta xa ra, nở nụ cười tự tin: "Có thể có chuyện gì, cũng không nhìn một chút tôi là ai?"
Mạn Mạn thở phào.
Bốn con hàng khác đang ngồi xổm ở bàn trà bên kia, vây quanh một bàn hoa quả ăn đến hăng say.
Minh Thù tiến đến, bọn hắn cũng không có phản ứng.
Ăn ngon!
Ăn quá ngon!
Đã rất lâu không được ăn hoa quả tươi mát, thật cảm động đến rơi nước mắt.
Ngay tại thời điểm bọn hắn đang cảm động, một cái tay chen vào đem trọn bàn hoa quả lấy đi... Lấy đi rồi...
"Làm gì... Bà cô nhỏ, hắc hắc cô trở về rồi?" Lão Đại vô cùng kịp thời thu lời chuẩn bị mắng ra về.
"Mấy tiểu mỹ nhân các người nghĩ biện pháp nghe ngóng một chút nơi bọn hắn lấy vật tư." Minh Thù ôm đĩa trái cây, thật lòng phê bình: "Đêm hôm khuya khoắt không nên ăn nhiều như vậy, tôi giúp các người giải quyết."
Tứ mỹ nhân: "..."
Lần nữa lại cảm động đến rơi nước mắt.
Minh Thù ôm đĩa trái cây lên lầu, bốn tiểu mỹ nhân ôm đầu khóc rống, Mạn Mạn có chút sợ hãi đuổi theo Minh Thù đi lên.
Minh Thù để cô ấy tuỳ ý chọn một phòng ở, khóa chặt cửa cùng cửa sổ.
Minh Thù lấy lý do chuyện này trọng đại cần phải thận trọng cân nhắc, vẫn luôn không trả lời Hổ ca.
Nhưng mỗi ngày đều đúng giờ hỏi người ta đồ ăn.
Hổ ca cũng hoài nghi, cô có phải là chỉ đến ăn cái gì hay không.
Mà nhiều ngày như vậy, Minh Thù không thu hoạch điểm sống sót cũng chưa từng xuất hiện vấn đề gì.
Không biết có phải là bởi vì nguyên chủ đã chết hay không.
Hôm nay, Minh Thù xuống lầu liền nói với tứ mỹ nhân đang vây quanh ở ghế sô pha: "Các người nghe ngóng được chưa?"
Tứ mỹ nhân lắc đầu: "Những người bên ngoài rất biết ngậm miệng, cái gì cũng không nói."
Lão Đại nói: "Đêm qua tôi chuồn đi xem xét, biệt thự ở nơi này không ít, mấy tòa biệt thự đều có người trông coi, bất quá tôi ở phía sau sân kia nhìn thấy một mảnh vườn rau, còn có một số hoa quả."
Vật tư ăn xong liền không có.
Nhưng trồng lại liền không ngừng mọc lên. .
Minh Thù phản ứng đầu tiên: "Sao anh không hái một chút trở về?"
"..."
Đêm hôm khuya khoắt hắn đều sợ muốn chết, nơi nào còn có tâm tình hái hoa quả.
"Tôi... Tối nay tôi sẽ nghĩ biện pháp hái cho cô một chút?" Lão Đại sợ đến vô cùng tự nhiên.
"Ngoan."
"..."
Mặc dù không thăm dò được tung tích của vật tư, nhưng Minh Thù biết được một số việc của thiếu niên kia.
Thiếu niên tên là Nam Ẩn, ước chừng là xuất hiện khoảng ba tháng trước, cũng chính là theo một nhóm người mới tiến vào —— người mới vào quy luật liền ba tháng một nhóm.
Lúc ấy bị Hổ ca mang về, người đều đã sắp chết.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn sống không được.
Thần kỳ chính là- hắn còn sống.
Thiếu niên dáng dấp rất đẹp, bị Hổ ca coi trọng, về sau vẫn bị xem như vật sở hữu của Hổ ca.
Ở thế giới này cũng mặc kệ ngươi là nam hay là nữ, dáng dấp đẹp liền xem như là nam nhân cũng có thể bị người ta xem trọng.
-
Minh Thù không nghĩ tới, mình và thiếu niên lại nhanh như vậy lần nữa gặp mặt.
Hơn nữa còn là ở phòng mình tạm thời ở.
Minh Thù tiến vào chẳng qua là cảm thấy có người, vô thức cầm đồ vật trong tay đập tới.
Người bên kia "Phanh" một tiếng ngã trên sàn nhà, phát ra một tiếng kêu thấp, nghe thấy thanh âm mới biết là hắn.
Minh Thù vòng qua giường, đồ vật trong tay Minh Thù chiếu sáng lên người thiếu niên đang nằm rạp trên mặt đất.
Hắn ngẩng đầu, trong con ngươi tràn ngập sương mù đáng thương lại bất lực.
Minh Thù: "..."
Tiểu yêu tinh phạm quy!!
Đạo diễn!
Chụp đùi gà của hắn!
Bộ dạng này căn bản không có cách nào ghét bỏ mà!!
Ảnh hưởng đến trẫm phát huy!
Minh Thù hít sâu một hơi, nội tâm không ngừng lặp lại mấy lần "Người người đều có trách nhiệm yêu mến Xà tinh bệnh", đưa tay bật đèn, xoay người ôm người đặt lên giường: "Cậu vào bằng cách nào?"
"Có... Cửa sau." Thanh âm thiếu niên trầm thấp lại cực kỳ êm tai: "Tôi lén đi vào."
"Cậu đến tìm tôi?"
Thiếu niên gật đầu, một giây sau lại hít vào một ngụm khí lạnh, theo bản năng ôm tay mình lại.
Minh Thù nhíu mày, xốc tay áo hắn lên một mảnh.
Trên cánh tay có vết thương rõ ràng, giống như là bị người ta đánh.
Mà vết thương lại rất mới, hẳn là vừa bị đánh.
Thiếu niên bối rối buông tay áo ra, theo bản năng co rút thân thể lại.
"Ai đánh?"
"..."
"Ngoan, nói cho tôi, ai đánh."
"..." Thiếu niên cẩn thận liếc nhìn cô một cái: "Hổ... Hổ ca... Hắn... Tôi không nguyện ý... Hắn liền..."
Thanh âm thiếu niên nhỏ bé mang theo vài phần sơi hãi.
"Còn chỗ nào nữa không?"
Thiếu niên chần chờ một hồi, nhẹ gật đầu.
Ngón tay hắn vịn bả vai, chỉ chỉ trên lưng.
Minh Thù vén áo hắn lên, thiếu niên kéo lấy áo, hai người giằng co một hồi, hắn chậm rãi buông tay ra.
Bất quá áo bị vén lên tựa hồ càng làm cho thiếu niên không có cảm giác an toàn.
Sau lưng có hai vết thương, có vết máu nhỏ thấm ra bên ngoài, không biết dùng thứ gì đánh, trên làn da thịt trắng nõn lộ ra vết thương dữ tợn.
Ánh mắt Minh Thù tối xuống, trầm mặc đi lấy thuốc.