Đám người Thượng Quan Kỳ vốn dĩ có thể chạy đi nhưng Minh Thù cho người ngăn họ lại, còn dẫn cảnh sát tới.
Trước đây Minh Thù nói tình nghĩa chủ nhà, mời bọn họ đến đồn cảnh sát, giờ lời này được thực hiện vô cùng hoàn hảo.
"Ôn Ý." Diêm Trạm dựa vào người Minh Thù, cảnh bên ngoài vút qua, bọn họ đang trên đường trở về Thanh Thị:
"Em chọn tôi, có phải thể hiện rằng em thích tôi không?"
Minh Thù cúi đầu băng bó vết thương cho hắn. Nghe thấy lời hắn, động tác cô hơi khựng lại, sau đó cười phủ nhận: "Anh nghĩ nhiều rồi, năm đó tôi đã chọn người đàn ông tôi ngủ cùng."
Minh Thù đột nhiên dùng sức trong tay: "Diêm Trạm, lần sau còn không biết yêu thương bản thân mình như thế, tôi không ngại giúp anh chém vài nhát."
Diêm Trạm đau đến toát mồ hôi lạnh: "Đây là do Thượng Quan Kỳ làm."
Minh Thù kết nút lại, nâng cằm hắn lên: "Anh cứ bắt tôi phải nói trắng ra? Cho dù anh bị thương, lúc đó cũng không nên có nhiều sơ hở như vậy, Diêm Trạm..."
Diêm Trạm chặn miệng Minh Thù lại, hôn một cái rồi hắn mới thấp giọng nói: "Tôi chỉ muốn biết, trong lòng em rốt cuộc có tôi không."
Minh Thù không biết là có thở dài hay không: "Nếu tôi không chọn anh?"
Diêm Trạm ôm Minh Thù: "Vậy tôi sẽ chết trước mặt em." Có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho em, tôi sẽ chờ làm ác mộng của em!
"Vậy tôi vẫn phải đốt cho anh ít giấy, để anh khỏi phải sống thê thảm dưới đó, ôi, sao tôi lại lương thiện thế nhỉ."
Diêm Trạm siết cô.
"Đừng động tay động chân, thân với anh lắm sao?"
"Ngủ rồi còn không thân? Có chỗ nào trên người em tôi chưa hôn, chưa sờ... Đau, em không thể thục nữ một chút ư, cứ bóp vết thương của tôi là có ý gì!"
"Biết đau là tốt rồi, còn dám sờ linh tinh nữa, tôi giúp anh rạch thêm phát nữa."
"..."
Vợ của người ta thì hiền lành dịu dàng, đoan trang khéo léo, vợ hắn thì... chẳng đáng yêu tí nào!
Lão tử kệ đấy!...
Đưa đồ cho Diêm Trạm rồi, Minh Thù cũng không muốn trở về nữa, nhưng Diêm Trạm phát hiện cô bắt đầu có hành động, không phải là người cả ngày ôm đồ ăn vặt, cười tủm tỉm xem kịch vui như trước nữa.
Diêm Trạm tự an ủi mình, là vì Thượng Quan Kỳ đả thương cô, cô mới bắt đầu có hành động.
Thế lực của Thượng Quan Kỳ ở vùng Trung Đông, nhưng không biết Minh Thù nói gì với ông Ôn, ông Ôn giao tất cả thuộc hạ cho cô chỉ đạo.
Trong thời gian đó, Thanh Thị kết hợp với toàn bộ thế giới ngầm trong nước, bắt đầu xáo trộn một vòng mới.
Hành động hơi lớn khó tránh khỏi sẽ khiến người ta phản kích, Minh Thù hùng hổ, không cho phép Diêm Trạm chiếm giữ khuê nữ của cha cô đưa đi, sau đó bắt đầu ứng phó các thể loại ám sát.
"Hành động của em có phải hơi nhanh không?" Diêm Trạm hỏi Minh Thù:
"Cái gì cũng chưa triển khai xong, ngộ nhỡ chọc giận chúng, cùng nhau liên kết đối phó em thì phải làm sao?"
"Không phải còn anh sao?" Minh Thù bày bánh ga-tô trước mặt, cái miệng nhỏ của cô nhai nhai, lối ăn nho nhã vô cùng dễ chịu: "Anh sẽ giúp tôi, đúng không?"
"Tại sao tôi phải giúp em?" Một cô gái đến cả hắn cũng không chạm vào được, lão tử dựa vào cái gì phải giúp em, không giúp.
"Không giúp thật?"
"Không giúp."
"Vậy bỏ đi, dù sao cũng không trông cậy được vào anh."
"..." Khỉ chứ, không phải em nên nũng nịu cầu xin lão tử sao? Cái người không theo kịch bản này! Đạo diễn, tên thần kinh này có phải đi nhầm trường quay rồi không!
Ai thèm giúp chứ.
Lão tử thèm vào giúp.
Giận quá đi!
Thực lực trong nước, phía ông Ôn không hề thua kém. Phía Diêm Trạm không hành động, thậm chí còn mở cửa sau cho Minh Thù, đôi khi chỉ cần giúp một chút, các thế lực khác thực ra cũng thêm chút khó đối phó.
Có điều trong mấy tháng, Minh Thù đã tập hợp được kha khá.
Minh Thù ngẩng đầu khỏi chồng giấy, có chút không chắc chắn hỏi: "Cậu nói gì?"Đại tiểu thư, Lương Thần chết rồi."
Lục Mao nuốt nước miếng: "Lương Thần... chết rồi."
Minh Thù hít sâu một hơi, mỉm cười: "Không phải tôi bảo các cậu trông chừng hắn sao?"
Lục Mao mếu mặt: "Chúng tôi có trông, hôm nay hắn xuất viện, hai chiếc xe của ta đi theo hắn. Ai biết được đột nhiên có chiếc xe bất ngờ lao tới như kẻ điên đụng vào xe hắn, Lương Thần liền chết tại chỗ..."
Minh Thù: "..." Khỉ chứ.
Vòng hào quang của nhân vật chính đều vứt cho chó rồi sao? Dễ chết thế à!
Minh Thù vỗ bàn một tiếng "bang": "Diêm Trạm đâu?"
"Diêm gia... hình như về Giang Châu rồi."
Gần đây loạn như vậy, Minh Thù lấy khí thế lôi đình chèn ép khắp nơi.
Bên phía Diêm Trạm tuy không bị ảnh hưởng nhưng người phía dưới chắc chắn không an phận, hắn phải trở về ổn định. Huống chi trên người hắn còn mang theo thứ quan trọng như vậy.
Giết chết đối tượng mang giá trị thù hận của cô rồi bỏ chạy phải không?
Đừng để trẫm bắt được ngươi.
Vì vậy, thế lực khắp nơi phát hiện ra họ bị chèn ép càng nghiêm trọng hơn.
Thời điểm Minh Thù thu nạp thế lực, Thượng Quan Kỳ cũng không còn rảnh rỗi, mấy lần phái người ra sức bắt Minh Thù. Tuy cuối cùng đều không thành công nhưng động tác này quấy rối thành công đồ ăn vặt của Minh Thù.
Cho nên sau khi thế lực trong nước tích hợp lại, Minh Thù chĩa kiếm về Trung Đông trước tiên. Phải giết chết kẻ điên Thượng Quan Kỳ.
"Đại tiểu thư, tiến độ này của chúng ta có phải hơi nhanh không?"
"Nhanh? Tôi còn e là chậm đấy, sợ gì, bảo các người lên thì lên, vũ khí đều giải quyết cho các người rồi, các người sợ cái gì? Nước ngoài lại không ai quản các ngươi, đánh xong thì chạy, như vậy mà còn bị bắt thì các người là đầu heo."
Khóe miệng Lục Mao giật một cái, đại tiểu thư không biết lấy được một nùi vũ khí kiểu mới từ đâu ra, lực sát thương kia...
Minh Thù nói thầm: "Giải quyết sớm một chút thì được yên tĩnh ăn đồ ăn vặt sớm một chút."
"..." Cho nên đại tiểu thư chính là vì không để người khác quấy rối cô ăn vặt, chỉ như vậy thôi sao? Mấy người đó nghe chỉ biết khóc!
Vì một nửa nguyên nhân là không để người ta quấy rối đồ ăn vặt, còn một nửa nguyên nhân là Thượng Quan Kỳ.
Hắn không nên ra tay với Diêm Trạm.
Đương nhiên, điểm này Minh Thù sẽ không nói với Lục Mao, cũng không nói với bất kỳ ai.
"Vậy tôi đi đây." Lục Mao nuốt một ngụm, đại tiểu thư thế này là muốn thăng thiên đây!
Minh Thù phất tay: "Đi mau đi, đánh xong chúng ta liền về ngay."
Lục Mao: "..." Cô cho rằng đây là du ngoạn hả, nói nhẹ nhàng như vậy. Bọn họ bây giờ là đoạt địa bàn với người ta! Là đang ở tổ chim của người ta!
Đối mặt với nhóm vũ khí mới kia, Thượng Quan Kỳ hơi kinh ngạc. Cứ coi như chúng lấy được tư liệu, cũng không nên hành động nhanh như vậy, nhóm hàng trước đó đã vứt bỏ kia... cũng không xứng.
"Thiếu gia, chúng điên rồi hay sao, ở địa bàn của chúng ta mà còn dám lớn lối như vậy?"
Trực tiếp đánh tới cả tổng bộ, quả thực quá xem thường chúng.
Thượng Quan Kỳ nhìn trạng thái giao chiến trên màn hình, chân mày hơi nhíu lại: "Sao không thấy Diêm Trạm."
"Hình như Diêm Trạm vẫn ở Giang Châu, không ở cùng cô ta." Người bên cạnh trả lời.
"Thiếu gia, chúng ta làm sao giờ? Những kẻ vô sỉ này như cá chạch vậy, đánh không lại thì chạy, chúng ta chưa tu chỉnh xong, chúng lại kéo về, khó chơi như kẹo da trâu vậy."
"Còn nữa, vũ khí chúng dùng rất kỳ lạ... Lực sát thương quá lớn, tôi chưa từng thấy kiểu đó, cho dù nhóm hàng kia của chúng ta e là cũng chưa có lực sát thương lớn đến thế."
Thượng Quan Kỳ nhíu mày càng chặt hơn: "Bảo bọn họ rút lui đến cánh trái đi, phái vài đội giữ chân chúng, chọn một đội tinh nhuệ chờ lệnh."