Vô Lượng sơn.
Minh Thù nằm trên ghế xem tin tức, mấy ngày nay tất cả tin tức đều là liên quan tới việc trên xe lửa.
Cũng có không ít văn chương viết về cô.
Nếu như không phải có ảnh chụp, Minh Thù cũng hoài nghi người bọn hắn nói chính là một thánh mẫu chuyển thế cứu khổ cứu nạn.
Trẫm thật ra chỉ là thu thập một chút cục diện rối rắm cho tiểu yêu tinh mà thôi.
Hoàn toàn không muốn quản những chuyện vớ vẫn đó có được không?!
Các ngươi khen trẫm như thế, trẫm sẽ ngượng ngùng.
Minh Thù tê liệt trên ghế một ngày, tiểu quỷ đưa thức ăn cho cô hai lần, chạng vạng tối mới nhớ tới tiểu yêu tinh của cô.
Minh Thù lắc lư trở về phòng.
Độ Khâm đang nằm trong quan tài, lãnh ý trên người đã được thu liễm lại, Độ Khâm lúc này nhìn qua chẳng khác nào một mỹ nhân đang ngủ say.
Từ lúc trở về, hắn vẫn luôn ngủ say.
Minh Thù ghé vào mép qua tài lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, thở dài, quay người chuẩn bị rời khỏi.
Cánh tay đột nhiên mát lạnh, cô bị người ta giữ chặt.
Minh Thù quay đầu.
Con ngươi đen như mực an tĩnh nhìn cô chăm chú.
"Tỉnh?" Minh Thù lui trở lại: "Ta đã định đem ngươi đi chôn, kết quả ngươi lại tỉnh, thật đáng tiếc."
Đối tượng chính là dùng để oán.
Bàn tay đang nắm tay cô bỗng dưng buông lỏng, Độ Khâm rũ mắt xuống, kéo nắp quan tài bá một cái đóng lại.
Minh Thù giơ tay nhìn chằm chằm nắp quan tài, có một cái nắp quan liền ghê gớm nha!
Nửa ngày cô mới cười một chút, gõ gõ: "Ài, tiểu cương thi, ngươi đây là xem ta thật sự sẽ đem ngươi đi chôn sao?"
Trong quan tài không có động tĩnh.
"Nói chuyện với ngươi đó."
"Ngươi không nói lời nào, ta sẽ kéo ngươi ra ngoài chôn."
Độ Khâm cảm thấy quan tài thật sự động đậy, hắn mặt không đổi sắc đẩy nắp quan tài ra, chống đỡ thân thể ngồi dậy.
"Chôn ở đâu?"
Tràn ngập sát khí.
Minh Thù dựa vào quan tài, đáy mắt tràn ngập ý cười say lòng người: "Trong lòng ta được không?"
Độ Khâm run rẩy lông mi, biểu lộ trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, đầu óc có chút trống rỗng.
Ngữ khí của cô cùng trước đó không có gì khác biệt, Độ Khâm cũng không biết cô chỉ là thuận miệng nói, hay là có ý gì khác.
Sát khí toàn thân dần dần biến mất.
Hắn có chút mờ mịt ngồi đó, tựa hồ không biết nên phản ứng cái gì.
Nửa ngày, nam nhân khẽ mở môi mỏng: "Ôm."
Minh Thù gõ gõ nắp quan tài, ghét bỏ nói: "Ta cũng không muốn ngủ cùng ngươi trong này."
Độ Khâm cơ hồ không có gì suy nghĩ, xoay người ra: "Ôm."
Minh Thù giang hai tay.
Độ Khâm nghiêng người lấy ôm cô, cằm đặt bên trong hõm vai cô, chóp mũi đụng phải làn da mịn màng trên cổ cô.
Cảm giác ấm áp.
Là cảm giác của cô.
Càng thêm cảm giác quen thuộc...
Độ Khâm mờ mịt trong lòng, vì sao hắn lại có loại cảm giác này?
-
Độ Khâm được nuôi gần hơn nửa tháng, nhìn qua cùng trước đó cũng không khác nhau lắm.
Hai con tiểu quỷ vẫn sợ hắn, chỉ cần hắn xuất hiện thì bọn hắn liền sẽ không xuất hiện.
"Tỷ tỷ... Chúng ta phát hiện có người lén lén lút lút dưới chân núi." Nhóm tiểu quỷ đến báo tin cho Minh Thù.
"Hừm, ta biết rồi•
Từ lần trước sau khi trở về chưa được mấy ngày, cô liền phát hiện có người đang lén lút ở Vô Lượng sơn.
Đoán chừng là đạo môn phái người đến giám sát cô.
Dù sao Độ Khâm cùng kiếm của Độ Khâm đều ở chỗ của cô.
Bọn hắn đánh không lại cô nhưng lại không thể bỏ mặc không quan tâm, chỉ có thể giám sát trước.
Chỉ cần bọn hắn không lên núi, Minh Thù cũng lười đi quản bọn hắn.
Ngày thứ hai sau khi tiểu quỷ báo cáo có người lén lén lút lút, Minh Thù liền nhận được một thư mời rất chính thức.
Đạo môn mời.
Đối phương không động thủ, Minh Thù cũng lười gây sự.
Dù sao lãng phí đồ ăn vặt là một chuyện rất sai lầm.
Cho nên Minh Thù liền mang theo Độ Khâm đến dự tiệc.
Ngay từ đầu cô vốn là không muốn mang theo hắn, ngại vướng víu.
Nhưng tiểu gia hỏa này không mang theo không được.
Cuối cùng chính là hai người bọn họ cùng đi dự tiệc.
Yến tiệc được tổ chức tại trang viên trên một ngọn núi.
Không tính là lớn cũng không xa hoa, nhưng rất có ý cảnh.
Linh khí dồi dào, là một nơi khá tốt để tu thân dưỡng tính.
Nghe nói là một thổ hào nào đó tài trợ cho đạo môn.
Thời điểm Minh Thù đi vào liền phát hiện ở đây không chỉ có người của đạo môn, còn có hòa thượng... Đây là toàn bộ Huyền Môn.
"Cô ta là Tầm Y?"
"Chính là cô ta..."
"Tên bại hoại của đạo môn..."
"Cặn bã..."
Ánh mắt Độ Khâm đảo qua trên người những người này không mang theo bất luận nhiệt độ gì, đám người đang nghị luận dồn dập im lặng, cảnh giác nhìn Độ Khâm.
Đây chính nguyên nhân ngày hôm nay bọn họ tụ tập ở đây.
Người đàn ông này...
Lại ôm một con rối?
Đây là tạo hình mới sao?
Có chút không giống như trong tưởng tượng của bọn họ a!
"Tầm Y." Tu Luân mang theo hai đạo sĩ ra đón, hắn đảo mắt qua Độ Khâm, khẽ vuốt cằm,"Mời vào bên trong."
Tu Luân dẫn đường, càng đi vào bên trong thì càng có nhiều người xuất hiện.
Trừ những đạo sĩ cùng hoà thượng liếc một chút liền có thể nhìn ra, còn có rất nhiều âu phục giày da hoặc người ăn mặc bình thường.
Người trong huyền môn không nhất định đều là đạo sĩ.
Chỉ là đạo môn tương đối nổi danh hơn.
Những người này nguyên chủ đều chưa từng gặp qua, lần này lại tụ tập toàn bộ ở chỗ này.
Tiểu yêu tinh thật lợi hại.
"Mời." Tu Luân đưa Minh Thù tới một căn phòng, đẩy cửa ra mời cô đi vào.
Minh Thù thản nhiên đi vào, Độ Khâm ôm con rối nhắm mắt theo đuôi, bộ dáng ngoan ngoãn hoàn toàn không giống một đại nhân vật kinh động đến toàn bộ Huyền Môn.
Thời điểm những người trong phòng nhìn thấy Độ Khâm cũng có một ý niệm như vậy.
Cái này... Có phải là có chỗ nào không đúng?
Cái con rối kia là cái quỷ gì a!
Cho dù Độ Khâm ôm như tư thế ôm kiếm cũng không thể thay đổi sự thật nó chính là một con rối!
Minh Thù quét mắt một vòng người trong phòng.
Trong phòng có một cái bàn dài, đám người đều ngồi hai bên.
Ngọc Huyền chân nhân cũng ở đây, đều là các đại lão hết sức quan trọng trong Huyền Môn.
Minh Thù nở nụ cười: "Phô trương như vậy, ta còn có chút sợ."
Đám người: "..."
Không nghe ra ngươi sợ chỗ nào.
Không ai trả lời, Minh Thù chỉ cười một chút cũng không thấy xấu hổ, trước tiên kéo ghế ra cho Độ Khâm, Độ Khâm biết nghe lời liền ngồi xuống.
Minh Thù kéo cái ghế bên cạnh hắn ra, tuỳ tiện như nhà mình: "Ai đó kêu một chút điểm tâm lên ăn rồi trò chuyện chứ?"
Đám người: "..." Ngươi coi nơi này là nhà mình a!
Bọn hắn còn chưa mở miệng, ngươi làm sao lại ngồi xuống!
Ai cho ngươi ngồi!
Ngươi có biết xấu hổ hay không!
"Tu Luân, đi chuẩn bị một chút điểm tâm đi." Ngọc Huyền chân nhân phân phó Tu Luân.
Thời gian chờ điểm tâm, không khí trong phòng ngột ngạt, ai cũng không mở miệng.
Người của Huyền Môn cũng không nghĩ tới Minh Thù thật sự dám đến, hơn nữa còn dám mang Độ Khâm đến.
Đương nhiên cô tới là kết quả tốt nhất.
Tu Luân đưa đồ ăn vào, đệ tử còn lại đều lui ra ngoài, chỉ có hắn ở lại đứng một bên, cung kính đứng đấy.
Minh Thù chậm rãi ăn điểm tâm: "Hẹn ta đến đây muốn nói chuyện gì?"
"Chúng ta muốn cùng ngươi nói chuyện, liên quan tới..." Ngọc Huyền chân nhân nhìn về phía Độ Khâm, tựa hồ không biết nên gọi hắn như thế nào:"Chuyện của Độ Khâm."
Cuối cùng chỉ có thể gọi thẳng tên.
Người của Huyền Môn có thể biết trong cổ mộ có vật gì, biết tên Độ Khâm cũng không kỳ quái.
"Hừm, nói đi."
Minh Thù nói chuyện tốt như vậy, ngược lại làm cho người trong Huyền Môn sửng sốt mấy giây.