- Xuất phát!
Thanh thúc không thể làm gì hơn, chỉ đành cao giọng nói.
Lập tức, toàn bộ chi đội ngũ tiếp tục chạy đi.
- Chủ nhân, đây là Thanh Ngọc Dương Tộc! Là chủng tộc mà huyết mạch chỉ mới vừa đủ đứng vào Thái Cổ Vạn Tộc Bảng! Nhìn tình huống của bọn họ, chắc là đã gặp phải chủng tộc đối địch tập kích, hiện tại chỉ có thể di chuyển về phía khu vực khác, tìm kiếm sự bảo hộ của các chủng tộc cấp bậc cao hơn...
Diệt Thế Hắc Giao Long giảng giải cho Triệu Phong.
Trong Thần vực Man Hoang không có quốc gia, không có Vương triều, chỉ có vô số các chủng tộc, thế lực lớn nhỏ mà thôi.
Quy tắc cá lớn nuốt cá bé trong Thần vực Man Hoang càng thể hiện phi thường rõ ràng. Giữa các chủng tộc trong các khu vực vẫn thường xuyên phát sinh các cuộc chiến tranh đoạt địa bàn lẫn nhau.
Số phận của kẻ yếu, vĩnh viễn luôn bị chưởng khống trong tay của cường giả!
Thanh Ngọc Dương Tộc chính là đã thua trận trong cuộc chiến tranh cùng Cự Linh Lộc Tộc, hiện tại đang phải di chuyển tới khu vực khác để tránh nạn.
Sau khi nghe xong những chuyện này, trong lòng Triệu Phong không khỏi thổn thức.
Trong Đại Lục Vực, thế lực Tam tinh đã tuyệt đối xem như là một tồn tại quái vật khổng lồ. Phân tranh giữa những thế lực, tông môn Tam tinh chính là hiếm thấy vô cùng.
Sau đó, ánh mắt Triệu Phong khẽ nhìn về chiếc xe thùng ở phía trước.
Người trong buồng xe, rõ ràng chính là huyết mạch chủ hệ của Thanh Ngọc Dương Tộc. Trong đó, Ngọc Lâm Nhi bộ dáng vẫn chưa tới ba mươi tuổi, cũng đã có tu vi Đại Đế rồi!
Bên cạnh Ngọc Lâm Nhi, còn có một gã thiếu niên niên kỷ nhỏ hơn một chút.
- Thiếu niên này tựa hồ chỉ mới mười sáu tuổi, cũng đã có cảnh giới Tiểu Đan Nguyên Cảnh rồi!
Ánh mắt Triệu Phong nhìn xuyên thấu thùng xe, trong lòng cũng có chút khiếp sợ.
Nếu như gã thiếu niên này xuất hiện tại Đại Lục Vực, cũng có thể được xem là thiên kiêu, kỳ tích trong toàn bộ Đại Lục Vực!
Phải biết rằng, thời điểm khi Triệu Phong mười sáu tuổi, vẫn còn dừng lại ở cảnh giới Thoát Phàm Cảnh. Trong cảnh giới đồng giai, cũng xem như là thế hệ nổi bật rồi.
Hiện tại xem ra, thành tích trước đây của Triệu Phong, nếu như đặt ở Thần vực Man Hoang, quả thật chính là một loại sỉ nhục!
Sau đó, Triệu Phong quan sát một chút những người khác trong đội ngũ.
Những tộc nhân Thanh Ngọc Dương Tộc này trên cơ bản đều là cảnh giới Vương giả, Đại Đế... nhưng khí tức trên người bọn họ lại vô cùng ngưng thực trầm trọng, trong mắt lóe ra quang mang tinh lệ. Hiển nhiên căn cơ của bọn họ thập phần vững chắc, đồng thời đã từng trải qua đại lượng chém giết, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
- Các Vương giả đỉnh phong của Thanh Ngọc Dương Tộc này, so với một số Đại Đế phổ thông trong Đại Lục Vực cũng đều mạnh hơn không ít!
Triệu Phong không khỏi mỉm cười, càng thêm hiếu kỳ đối với Thần vực Man Hoang.
- Ta là Man Tử! Vị huynh đệ này, trước kia ngươi ở đâu?
Lúc này, bên cạnh Triệu Phong, một gã nam tử Thanh Ngọc Dương Tộc chợt tiến nhanh lên, chào hỏi hắn một câu.
- Tại hạ là Triệu Phong, trước đây ở sát biên giới phía Tây của Thần vực Man Hoang!
Sắc mặt Triệu Phong bất biến, dựa theo chỉ dẫn của Diệt Thế Hắc Giao Long mà trả lời.
Căn cứ theo như Triệu Phong nhận biết, sở dĩ gã Man Tử này chủ động tiếp cận Triệu Phong, hẳn là do Thanh thúc chỉ thị, mục đích tự nhiên là muốn biết rõ ràng một chút thân phận của Triệu Phong.
- Nơi đó thật có chút xa xôi a! Thiên Vũ Đảo chính là nằm ở phía Bắc khu vực biên giới bên cạnh Thần vực Man Hoang!
Man Tử lộ ra thần sắc lo lắng thay cho Triệu Phong.
- Bất quá, Triệu huynh đệ dám một mình ra ngoài xông xáo, thực lực tất nhiên là không tầm thường a!
Man Tử tỉ mỉ quan sát Triệu Phong.
Từ trên người Triệu Phong, hắn không cảm giác được khí tức huyết mạch Thái Cổ cường đại. Một kẻ không cụ bị huyết mạch Thái Cổ cường đại, thiên phú tu luyện cũng sẽ kém đi khá nhiều.
Nhưng mà Triệu Phong còn trẻ tuổi như vậy, lại một thân một mình đơn độc ra ngoài, khiến cho một ít tộc nhân Thanh Ngọc Dương Tộc đều có chút kinh ngạc.
Trong Thần vực Man Hoang, đại bộ phận các khu vực đều do các đại chủng tộc, đại thế lực chiếm lĩnh. Còn lại các bộ phận khác thì đều là các tuyệt địa hung hiểm, thông thường đều là bị các loại hung cầm mãnh thú thực lực cường đại chiếm giữ, hoặc bản thân chính là địa phương thiên tai hung hiểm, không thích hợp cho các sinh linh tồn tại.
Không có thực lực cường đại, tiến nhập vào phạm vi các chủng tộc, thế lực khác nhất định phải giao ra phí đi đường. Nếu như xông lầm vào địa bàn của Hung thú, liền sẽ trực tiếp bị công kích vây giết.
Đột nhiên vào lúc này, trên không trung chợt truyền đến một trận thanh âm phá không.
Ngay sau đó, một cỗ yêu khí cường đại hung lệ xông thẳng về phía đoàn người.
Chỉ thấy mười mấy con cự điểu thanh sắc khổng lồ, hai cánh hư nát, lộ ra một đám bạch cốt âm sâm, ánh mắt hung lệ, nhìn chằm chằm xuống đám người Thanh Ngọc Dương Tộc bên dưới.
- Là Thanh Minh Điểu! Mọi người cẩn thận! Bảo hộ tốt tiểu thư cùng công tử!
Thanh thúc nhất thời quát lớn.
Khí thế toàn bộ chi đội ngũ đột nhiên biến đổi, một cỗ chiến ý khổng lồ nương theo sát ý lạnh lẽo, bắt đầu lan tràn ra.
Thanh thúc dẫn theo tám tộc nhân, trực tiếp giết tới. Mấy người còn lại thì đều thủ hộ ở phụ cận thùng xe.
- Không biết sống chết! Lại dám tập kích Thanh Ngọc Dương Tộc ta!
Thanh thúc quát lớn một tiếng, huy động trường mâu mặc lục sắc trong tay, đánh ra mấy đạo Thánh ảnh kim quang.
- Thanh La Kích!
- Bích Quang Trảm!
Đám người Thanh Ngọc Dương Tộc còn lại phối hợp với Thanh thúc, ra sức công kích.
Đại đa số đám Thanh Minh Điểu này đều là cảnh giới Đại Đế, tuy rằng số lượng tộc nhân Thanh Ngọc Dương Tộc ít, nhưng mà có Thanh thúc ở đây, sẽ không xuất hiện tình huống nguy hiểm gì.
Rất nhanh, đám Thanh Minh Điểu đã rơi vào thế yếu, bị chém giết hơn phân nửa, đám Thanh Minh Điểu còn lại cũng dần dần thối lui.
- Tiếp tục chạy đi!
Thanh thúc trực tiếp quát lên.
Sau đó, toàn bộ đội ngũ tiếp tục chạy đi.
- Để cho Triệu huynh đệ chê cười rồi! Hiện tại Thanh Ngọc Dương Tộc chúng ta đã luân lạc tới loại tình trạng này! Ngay cả Thanh Minh Điểu cũng dám tập kích chúng ta!
Man Tử đi bên cạnh Triệu Phong, khẽ thở dài một tiếng.
- Đâu có! Trong Thanh Ngọc Dương Tộc, không phải cũng có cường giả Huyền Quang Cảnh tọa trấn sao? Dù gì cũng được xem là một chủng tộc Tam tinh a!
Triệu Phong mỉm cười nói.
- Triệu huynh đệ chớ giễu cợt chúng ta! Chủng tộc Tam tinh trong Thần vực Man Hoang, bất quá chỉ là tầng lớp dưới chót mà thôi! Với nhân khẩu hiện tại của Thanh Ngọc Dương Tộc, chỉ sợ chính là tồn tại yếu nhất trong chủng tộc Tam tinh a!
Man Tử hơi có chút phản cảm đối với lời nói vừa rồi của Triệu Phong.
Thần sắc Triệu Phong khẽ ngưng đọng. Thế lực Tam tinh ở trong Thần vực Man Hoang, chỉ là tồn tại thuộc tầng lớp chót sao?
Tuy rằng Triệu Phong có chút lý giải đối với tình huống của Thần vực Man Hoang, nhưng một cái thế lực Tam tinh ở chỗ này, cũng không có khả năng không có địa vị như vậy a!
- Chủ nhân, đúng là như thế! Trong Thần vực Man Hoang, các chủng tộc Nhị tinh, Tam tinh đều là tồn tại thuộc tầng lớp chót, không sai biệt lắm chỉ là đối tượng để những chủng tộc, thế lực cường đại khác cướp đoạt tài nguyên mà thôi!
Diệt Thế Hắc Giao Long nói.
Lúc này, Man Tử lại tiếp tục nói:
- Chỉ có chủng tộc Tứ tinh như Hỏa Liệt Kim Dương Tộc vậy, mới được xem như là một phương cường hào ở trong Thần vực Man Hoang này...
Thời điểm Man Tử nhắc tới Hỏa Liệt Kim Dương Tộc, trong mắt hiện lên một tia sùng kính cùng hâm mộ.
Mà mục đích chuyến đi lần này của bọn họ, chính là Hỏa Liệt Kim Dương Tộc!
Sắc mặt Triệu Phong khẽ trầm xuống.
Chủng tộc Tam tinh trong Thần vực Man Hoang cũng chỉ là tồn tại thuộc tầng lớp chót, như vậy Triệu Phong nghĩ muốn lấy được một phần địa đồ tương đối chi tiết, cũng chỉ có thể lấy được từ trong tay Hỏa Liệt Kim Dương Tộc theo như lời Man Tử nói mà thôi.
Sau khi đạt được địa đồ, Triệu Phong mới có thể xác định đúng phương hướng. Hiện tại mục tiêu hàng đầu của hắn, tự nhiên chính là tìm kiếm Triệu Vũ Phi!
Mục tiêu kế tiếp chính là, gia nhập một tông môn, thế lực cường đại ở trong Thần vực Man Hoang, đạt được tài nguyên tu luyện, đề thăng thực lực.
Dù sao, sau khi tới Thần vực Man Hoang, tuy rằng thực lực hiện tại của Triệu Phong không tính là rất yếu ớt, nhưng tuyệt đối cũng không tính là mạnh mẽ gì.
Chỉ chớp mắt, đoàn người đã đi được một tháng trời.
Trên đường đi, đám người Thanh Ngọc Dương Tộc đã gặp phải năm sáu đợt Hung thú, Yêu linh tập kích. Một lần nghiêm trọng nhất, bọn họ còn gặp phải một đầu Hắc Bạch Huyễn Lân Xà cấp Thánh Chủ.
Cuối cùng, Thanh thúc cùng rất nhiều đệ tử Thanh Ngọc Dương Tộc đã phải tiêu hao một cái giá nhất định mới có thể đẩy lùi được nó.
- Thanh thúc, vào trong xe tĩnh dưỡng một chút đi!
Ngọc Lâm Nhi hơi có chút lo lắng, nói với Thanh thúc.
Trong trận chiến đối kháng cùng Hắc Bạch Huyễn Lân Xà, thương thế của Thanh thúc lại càng nặng thêm một trận.
- Không cần lo lắng! Chút tổn thương này còn không làm gì được ta! Chỉ còn năm ngày nữa, liền có thể đến được Hỏa Liệt Kim Dương Tộc!
Thanh thúc miễn cưỡng nặn ra dáng vẻ tươi cười.
Chỉ cần đi vào địa bàn của Hỏa Liệt Kim Dương Tộc, đám người Thanh Ngọc Dương Tộc liền có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, từ từ khôi phục lại. Ngày sau bọn họ còn có hy vọng tranh đoạt lại thổ vực đã bị Cự Linh Lộc Tộc chiếm lĩnh.
Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, liếc nhìn về một phía trên bầu trời đêm tối tăm.
- Grào!
Ngay vào lúc này, một cỗ yêu khí hung lệ, hàn khí bức người, từ phía Triệu Phong đang nhìn tới, đột nhiên truyền thẳng về phía đám người Thanh Ngọc Dương Tộc.
Toàn bộ thành viên Thanh Ngọc Dương Tộc, trong nháy mắt liền cảm giác như rơi vào trong hầm băng, thân thể không khỏi run lên một trận.
- Cỗ khí tức này... là Yêu thú Huyền Quang Cảnh Đại thành!
Thần sắc Thanh thúc đột nhiên chấn động, sắc mặt tái nhợt bất lực.
Vù vù!
Một đầu cự ưng hắc giáp, toàn thân mang theo một cỗ hắc phong âm hàn, ầm ầm lao tới.
Toàn bộ đội ngũ dưới uy thế ngập trời của đầu cự ưng hắc giáp kia, giống như một đám cây cỏ trong cơn giông bão, không ngừng lay động bất định.
Cự ưng hắc giáp đảo một vòng trên không trung đám người Thanh Ngọc Dương Tộc, ánh mắt âm lạnh mang theo ý tứ trêu tức, nhìn chằm chằm đám Thanh Ngọc Dương Tộc bên dưới.
- Là Hắc Lân Băng Ưng!
- Làm sao bây giờ, Thanh thúc?
Đám tộc nhân Thanh Ngọc Dương Tộc nhất thời chân tay luống cuống, ánh mắt đều đặt trên người Thanh thúc.
Dù sao, Thanh thúc cũng là cường giả mạnh nhất ở nơi này.
- Thề sống chết cũng phải bảo vệ an toàn cho tiểu thư, công tử!
Sắc mặt Thanh thúc lộ ra vẻ tuyệt lệ, có chút không tình nguyện liếc nhìn về phía Triệu Phong, truyền âm nói:
- Làm phiền Triệu huynh đệ, một lát nữa cưỡi Thanh Dực Cự Lang, mang theo tiểu thư cùng công tử Thanh Ngọc Dương Tộc chúng ta chạy tới địa bàn của Hỏa Liệt Kim Dương Tộc! Đến lúc đó, Hỏa Liệt Kim Dương Tộc nhất định sẽ không bạc đãi Triệu huynh đệ!
Thanh Ngọc Dương Tộc gặp phải phiền phức lớn như vậy, hắn tự nhiên không trông cậy vào một kẻ ngoại lai này, giống như tộc nhân Thanh Ngọc Dương Tộc, thề sống chết hăng hái chiến đấu chống lại kẻ địch được.
Bởi vậy, Thanh thúc chỉ đành hy vọng Triệu Phong hộ tống Ngọc Lâm Nhi cùng gã công tử khác đến chỗ của Hỏa Liệt Kim Dương Tộc, hơn nữa còn dùng trọng thưởng để dụ dỗ.
- Hắc hắc... cho dù hai tên này có là huyết mạch trực hệ của Thanh Ngọc Dương Tộc đi chăng nữa, thì Hỏa Liệt Kim Dương Tộc có cấp bậc Tứ tinh, căn bản cũng sẽ không thèm để ý gì đến bọn chúng! Nhiều lắm cũng chỉ cấp cho một chỗ ở qua ngày mà thôi...
Diệt Thế Hắc Giao Long cười sằng sặc nói.
Hiển nhiên, Thanh thúc chính là đang lừa gạt Triệu Phong. Cho dù Triệu Phong đem huyết mạch trực hệ Thanh Ngọc Dương Tộc an toàn đưa tới Hỏa Liệt Kim Dương Tộc, Hỏa Liệt Kim Dương Tộc tuyệt đối cũng sẽ không cấp cho Triệu Phong bất cứ thù lao gì.
Triệu Phong cũng không trả lời Thanh thúc, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Lân Băng Ưng trên bầu trời.
Thanh thúc thấy Triệu Phong không đáp ứng, liền đoán được Triệu Phong có khả năng đã biết mình đang lừa gạt hắn.
- Lẽ nào lão thiên gia đã bỏ rơi Thanh Ngọc Dương Tộc ta?
Thần tình Thanh thúc phẫn hận, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Hắc Lân Băng Ưng uy thế ngập trời trên không trung.
Nhưng ngay vào lúc này, trong mắt Hắc Lân Băng Ưng kia đột nhiên hiện lên một tia quang mang tử kim sắc.
- Két!
Hắc Lân Băng Ưng bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh hoàng.
Hắc Lân Băng Ưng đang bay lượn giữa không trung, đột nhiên làm ra hình dáng cúi đầu phủ phục phía dưới, giống như là đang quỳ lạy nhận lỗi vậy!
Hô!
Tiếp theo, Hắc Lân Băng Ưng vỗ mạnh cặp cánh, cấp tốc bay thẳng đi xa.
Mà toàn bộ tộc nhân Thanh Ngọc Dương Tộc đều ngây ngẩn tại chỗ, vẻ mặt hoàn toàn dại ra. Duy chỉ có Thanh thúc cùng Ngọc Lâm Nhi ở bên trong buồng xe, cặp mắt có chút kinh hãi liếc nhìn về phía Triệu Phong.
- Vừa rồi, cỗ đồng lực ba động mịt mờ kia...
Trong lòng Thanh thúc kinh hãi khiếp đảm một trận.
Vừa rồi thời điểm đầu Hắc Lân Băng Ưng kia xuất hiện dị tượng, hắn ở ngay bên cạnh Triệu Phong, phát hiện một cỗ đồng lực ba động tối tăm toát ra từ trên người Triệu Phong.
Cỗ đồng lực ba động kia tuy rằng mịt mờ tối tăm, nhưng lại vô cùng cường đại.
Nếu như hắn đoán không sai, gã nam tử tóc hoàng kim nửa đường gia nhập vào đội ngũ Thanh Ngọc Dương Tộc này, có thể chính là một cường giả Huyền Quang Đại viên mãn!
Chỉ có cường giả Huyền Quang Đại viên mãn, mới có thể dùng uy thế vô hình, đẩy lui Hắc Lân Băng Ưng cảnh giới Thánh Chủ Đại thành như vậy!
- Tiểu thư, ngài có nhận ra không?
Thanh thúc truyền âm cho Ngọc Lâm Nhi.
Trên người Ngọc Lâm Nhi có Bí bảo tổ truyền, hẳn là có thể cảm giác được Triệu Phong đã xuất thủ. Bí mật này chỉ có Thanh thúc cùng tiểu công tử là biết được mà thôi.
- Không cần nói ra! Vị tiền bối này hẳn là không có ác ý!
Ngọc Lâm Nhi nhìn về phía Triệu Phong, trong cặp mắt to tròn đen láy mang theo một tia cảm kích nồng đậm.
- Tiếp tục chạy đi!
Thanh thúc trực tiếp hét lên một tiếng.
Sau đó, đội ngũ Thanh Ngọc Dương Tộc chậm rãi chỉnh đốn lại, chuẩn bị tiếp tục đi tới. Chỉ còn có năm ngày nữa, liền có thể đến được mục đích.
- Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không nghĩ tới Hắc Lân Băng Ưng lại có thể bỏ qua cho chúng ta!
- ...
Trong đội ngũ, vài gã tộc nhân Thanh Ngọc Dương Tộc kinh nghi nói chuyện với nhau mấy câu.
Lúc này, Ngọc Lâm Nhi chợt vén tấm màn của thùng xe lên.
- Triệu công tử, không ngại vào trong buồng xe nghỉ ngơi trong chốc lát? Trên đường đi đã có nhiều chỗ sơ sót, mong ngài bỏ qua cho!
Khuôn mặt Ngọc Lâm Nhi khá xinh đẹp, bộ dáng thoáng chút ngây ngô, trên đỉnh đầu là một cặp sừng ngọc lung linh xanh biếc, toát ra một vầng oánh quang nhàn nhạt.