Theo như Triệu Phong biết, trong lần thí luyện này, dường như chỉ có mỗi mình Bắc Mặc, vận khí tốt nhất, là có thể đạt được một kiện bảo vật cấp Truyền thừa, chính là kiện Lục Kim Thiền Y thần bí kia.
- Thần binh cấp Truyền thừa, yêu cầu đối với tu vi không cao lắm, nhưng có được hai chữ Truyền thừa, thì lại hạn định chỉ có một số ít người có thể tiếp tục truyền thừa!
Lý Phù Loan bổ sung, nói.
Triệu Phong có chút đồng cảm. Ví dụ như kiện Âm Ảnh Phi Phong này, nếu như không phải mình có được lực lượng huyết mạch, căn bản là không thể kích phát được tác dụng của nó.
Không có điều kiện tương ứng, cho dù có là cường giả Chân Linh Cảnh tìm được bảo vật Truyền thừa, cũng không có được bao nhiêu tác dụng.
Sau đó Lý Phù Loan lại nói cho Triệu Phong biết phương pháp tu bổ lại áo choàng.
- Muốn tu bổ được cái áo choàng này, ít nhất cần phải có Luyện Khí Sư cấp bậc Đại sư ra tay! Hơn nữa, tu vi của Luyện Khí Sư ít nhất cũng phải đạt tới Chân Linh Cảnh mới được. Tiếp nữa, còn có một vài vật liệu quan trọng, hiện nay đã gần như tuyệt tích. Ở chỗ này của ta phần lớn có thể đổi cho ngươi được, nhưng mà điểm thí luyện tiêu hao so với bình thường còn cao hơn một chút!
Quang ảnh Lý Phù Loan nói.
- Tổng cộng cần đổi bao nhiêu điểm thí luyện?
Triệu Phong hỏi.
- Trả lời câu hỏi của ngươi cần 200 điểm thí luyện! Đổi lấy những vật liệu này, cần 500 điểm thí luyện! Tổng cộng 700 điểm thí luyện!
Quang ảnh nam tử đáp.
- Được! Ta đổi!
Triệu Phong không có gì do dự.
Một kiện bảo vật cấp Truyền thừa, đặc biệt lại là loại có tính bí mật như thế này, giá trị đối với bản thân so với một kiện Thần binh Linh cấp còn cao hơn nhiều.
Phải biết rằng, đổi một kiện Thần binh Linh cấp, chẳng qua cũng chỉ là năm trăm điểm thí luyện mà thôi.
Nhưng mà Thần binh Linh cấp đối với Triệu Phong cũng không có bất cứ tác dụng gì. Sau khi rời khỏi nơi này, chỉ có thể hiến cho Tông môn, đổi lấy một vài bồi thường.
- Ngươi còn có 1670 điểm thí luyện!
- Đổi một kiện Thần binh Linh cấp hạ phẩm! Hai môn công pháp Linh phẩm hạ cấp! Bốn công pháp Phàm phẩm đỉnh cấp! Tám công pháp Phàm phẩm thượng cấp...
Sắc mặt Triệu Phong không chút biểu tình, nói ra liên tiếp những vật phẩm cần đổi.
Những vật phẩm mà hắn đổi, phần lớn đều là công pháp, chẳng qua muốn tượng trưng một chút mới đổi lấy một kiện Thần binh Linh cấp, nhằm tính một chút mánh lới.
Những cái công pháp này đều là vật dẫn tin tức, bao hàm những cảnh tượng đặc thù, ẩn chứa áo nghĩa cường đại.
Triệu Phong mở mắt trái qua, một phen đem những tin tức công pháp này, toàn bộ thu vào trong không gian mắt trái của mình.
Đến lúc đó, có đem những công pháp này hiến cho Tông môn, hắn cũng không đau lòng chút nào. Hiểu Nguyệt Tông.
Thí luyện đã tiến hành đến ngày 48.
Đại đa số các đệ tử thí luyện trong vòng một tháng đều bị loại hết cả.
Từ sau khi Bắc Mặc phá vỡ kỷ lục ngàn năm qua, bên ngoài Phù Loan Điện liền im lặng trở lại.
Lối vào Phù Loan Điện, năm cường giả Chân Linh Cảnh vẫn như cũ tọa trấn nơi đó.
Mấy ngày gần đây, bên trong Nội môn Hiểu Nguyệt Tông nhất thời phong khởi vân dũng.
Những đệ tử tham gia thí luyện lần này, sau khi đạt được thành tích từ Phù Loan Điện, đều có nhiều đột phá, thực lực đại tăng.
Biến hóa lớn nhất chính là thứ tự Đệ tử chân truyền.
Trong mấy ngày gần đây, bài danh Đệ tử chân truyền phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đầu tiên là Dương Kiền, đột phá được Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, vừa mới đoạt được vị trí Thủ tịch Đại đệ tử.
Thủ tịch Đại đệ tử trước đây, sắp đạt đến độ tuổi 30 giới hạn cao nhất, thoát ly hàng ngũ đệ tử. Dù sao, một cái Tông môn cũng sẽ không bao giờ bồi dưỡng hậu bối một cách không ngừng không nghỉ. Sau khi đạt tới độ tuổi nhất định, Tông môn sẽ chuyển sang một bộ phận khác để cống hiến.
Nhưng mà Dương Kiền cũng không đợi đối phương rời đi, liền trực tiếp đánh bại Thủ tịch Đại đệ tử cũ, vốn cũng là thực lực Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Ngoại trừ Dương Kiền, đám người Bắc Mặc, Tuyền Thần, Nhiễm Tiểu Uyển cũng đều có biểu hiện bất phàm.
Nhất là Bắc Mặc, nghe nói ở trong thí luyện tìm được truyền thừa thần bí, sau khi đi ra, tu vi vững chắc ở cảnh giới Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
Ba ngày trước, Bắc Mặc chiến thắng Trần Tinh Duệ, bài danh thứ hai trong Đệ tử chân truyền, cướp lấy vị trí thứ hai Đệ tử chân truyền!
Lần khiêu chiến này, Bắc Mặc cực kỳ cường thế, vượt cấp chiến thắng được Đệ tử chân truyền tu vi Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Mặt khác, Tuyền Thần và Nhiễm Tiểu Uyển cũng phân biệt chiếm giữ hai vị trí thứ năm, thứ sáu Đệ tử chân truyền.
Thậm chí Lâm Phàm và Liễu Nguyệt Nhi, tu vi cũng đạt tới được Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong, có được thực lực khiêu chiến Đệ tử chân truyền, đang âm thầm tích súc lực lượng.
Tuy nói rằng những lần thí luyện khóa trước qua đi, vị trí của các Đệ tử chân truyền ít nhiều cũng sẽ xảy ra dao động, nhưng mà tình huống giống như lần này, cả mười Đệ tử chân truyền gần như đều bị các đệ tử tham gia thí luyện lật đổ, lại cực kỳ hiếm thấy.
Huống chi, Triệu Phong, Quán quân thí luyện chân chính, kẻ điên tu luyện Phong Lôi Chưởng, chiến lực kinh người kia, đến bây giờ vẫn còn chưa có đi ra.
Có thể đoán trước được, vị trí của mười Đệ tử chân truyền, trong thời gian một tháng kế tiếp, vẫn có thể sẽ phát sinh thêm một bước rung chuyển nữa.
Mà hết thảy những cái này, cũng đều rơi vào trong mắt của cao tầng Tông môn.
Tông chủ cùng với các vị Trưởng lão cũng đều rất là vui mừng. Sự cạnh tranh kịch liệt giữa các Đệ tử nội môn cũng có thể thôi động các đệ tử toàn Tông môn cùng tiến bộ. Phù Loan Điện, bậc thang lối vào.
Mặc dù Tông chủ cùng với các vị Trưởng lão ngồi ở đây, nhưng cũng có thể quan sát được những cạnh tranh phong vân giữa các Đệ tử nội môn bên dưới.
- Lần Phù Loan Thí Luyện này, nhất định là đỉnh cao nhất trong ngàn năm qua. Các đệ tử thí luyện lần này, có lẽ sẽ có hy vọng một phen đưa Hiểu Nguyệt Tông đẩy lên đến thời kỳ thiên thu cường thịnh!
Trong cặp mắt Hiểu Nguyệt Tông chủ lóe lên quang mang kỳ dị.
Các vị Trưởng lão cũng đều khẽ gật đầu, trong lòng tràn ngập hy vọng đối với các đệ tử Tông môn.
- Ngàn năm qua, Hiểu Nguyệt Tông ta ở trong Liên minh Thập Tam Tông vẫn luôn bài danh từ dưới đếm lên, không phải đệ nhất đếm ngược thì cũng là đệ nhị đếm ngược! Sự kiện Liên minh mười năm một lần, nửa năm sau sẽ bắt đầu, hy vọng những đệ tử thí luyện lần này, có thể ở trên sân khấu lớn triển lộ thân thủ!
Hiểu Nguyệt Tông chủ mặc dù là thuộc giới nữ lưu, thế nhưng trong lời nói cũng không hề mất đi chí khí hào hùng.
- Sự kiện Liên minh mà Tông chủ nói tới, thiên tài như mây, đây đúng là cơ hội xúc tiến bọn họ, giúp bọn họ gia tăng nhãn giới và lịch duyệt! Chẳng qua, trước Sự kiện Liên minh, còn có Tiểu hội Tam tông giữa chúng ta cùng với Lăng Nguyệt Tông và Ngân Nguyệt Tông nữa, đây cũng là việc cấp bách a!
Đại Trưởng lão mỉm cười, nói.
Nhắc tới Tiểu hội Tam tông, sắc mặt các vị Trưởng lão cũng đều khẽ biến, dường như tương đối quan tâm hơn một chút.
Chương 192: Một đám ngu xuẩn (2)
Tiểu hội Tam tông, phân biệt là đại biểu cho ba tông phái: Lăng Nguyệt Tông, Ngân Nguyệt Tông và Hiểu Nguyệt Tông.
Nếu như lưu ý, sẽ phát hiện ra trong tên của cả ba tông phái cũng đều có một chữ Nguyệt.
Hóa ra, thật lâu trước đây, Hiểu Nguyệt Tông cùng với hai Tông môn khác kia, đều thuộc về một đại phái duy nhất.
Chính là về sau, bởi vì đủ các loại nguyên nhân, khiến cho đại phái kia bị phân liệt ra thành ba cái tiểu tông, cũng chính là Lăng Nguyệt Tông, Ngân Nguyệt Tông, Hiểu Nguyệt Tông hiện tại.
Mãi cho đến bây giờ, giữa ba Tông môn vẫn còn duy trì mối liên hệ sâu xa.
Địa bàn ba Tông môn ở cạnh nhau, hơn nữa quan hệ sâu xa thâm hậu, rất nhiều thời điểm cũng đều sẽ hình thành đồng minh, cùng đối kháng kẻ thù bên ngoài.
Đương nhiên, mặc dù là kết minh, nhưng giữa ba Tông môn vẫn âm thầm có những va chạm, cạnh tranh nhất định.
Tiểu hội Tam tông cách mỗi năm năm tổ chức một lần này, chính là thời khắc đánh giá thực lực của ba Tông môn.
- Nửa tháng trước, Lăng Nguyệt Tông liền phát ra thiệp mời, định sẽ tổ chức Tiểu hội Tam tông vào một tháng sau! Lần này đây, bản tông nhất định sẽ cấp cho bọn họ một cái kinh hỉ!
Hiểu Nguyệt Tông chủ thản nhiên cười, tràn đầy tự tin, nói.
Trước kia, mỗi khi nhắc tới Tiểu hội Tam tông, bất luận là Hiểu Nguyệt Tông chủ hay là các vị Trưởng lão, cũng đều phải lắc đầu không thôi.
Bởi vì hai tông phái khác trong Tam tông, ở trong Liên minh Thập Tam Tông, phân biệt bài danh thứ tư và thứ bảy, thực lực so với Hiểu Nguyệt Tông còn cường đại hơn một chút.
Mỗi lần tổ chức Tiểu hội Tam tông, thất thế vẫn là Hiểu Nguyệt Tông. Hiểu Nguyệt Tông chủ cùng với các Trưởng lão, sắc mặt đều không thể nào tốt đẹp cho được.
- Chỉ mong lần này có thể mang đến một chút kinh hỉ, xoay chuyển bại cục trong dĩ vãng. Bằng không, thật là không còn mặt mũi nào đi gặp đám lão bất tử kia!
Vài vị Trưởng lão nhìn nhau cười.
Tại thời điểm các vị Trưởng lão trong lòng đang mơ màng...
Ô... ô... ô... n... g!
Trên bậc thang lối vào, cửa ánh sáng màu xanh chợt lóe lên.
Một thân ảnh tóc xanh vũ động đột nhiên hiện ra trước bậc thang lối vào.
- Rốt cuộc cũng đi ra rồi!
Triệu Phong thở dài ra một hơi, sắc mặt có chút suy yếu.
Cách đó không lâu, hắn mở ra mắt trái, phục chế lại nhiều công pháp cấp bậc cao như vậy, tâm thần cũng tiêu hao rất lớn.
Thân ảnh đột nhiên xuất hiện kia khiến cho năm cường giả Chân Linh Cảnh nhất thời không phản ứng kịp, sắc mặt thoáng biến đổi một chút.
Quang mang tiêu tán đi.
Triệu Phong phát hiện Tông chủ cùng với bốn vị Trưởng lão, cả mười cặp mắt đều đang gắt gao nhìn chằm chằm mình.
- Tiểu bối âm hiểm, ngươi cuối cùng cũng đi ra rồi, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi!
Tiết Trưởng lão vẻ mặt âm trầm, lửa giận không ngừng thiêu đốt trong lồng ngực, là kẻ đầu tiên phát tiết.
- Triệu Phong, ngươi có biết tội hay không?
Vân Hải Chân Nhân cũng quát lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập lãnh ý.
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ cặp mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía Triệu Phong cũng không có nhiều thiện ý cho lắm.
Mấy cỗ khí tức Chân Linh Cảnh cường hoành nhất thời áp bách một mảnh hư không, khiến cho Triệu Phong sinh ra một loại cảm giác hít thở không thông.
Đột nhiên đúng lúc này...
Ầm!
Phù Loan Điện chợt lóe lên một cái, quang điện thanh sắc bốn phía xung quanh chợt ảm đạm xuống một chút, dẫn tới phong quyển vân động.
Ngay sau đó, một cỗ điện mang mạnh mẽ đem tất cả mọi người ở đây đẩy ra ngoài.
- Phù Loan Điện sắp đóng lại rồi!
Đại Trưởng lão hô nhỏ một tiếng, đưa tay ôm lấy Triệu Phong, nhảy xuống cái quảng trường lớn đối diện Phù Loan Điện.
Vù vù vù...
Hiểu Nguyệt Tông chủ cùng với các vị Trưởng lão cũng đều đáp xuống trên quảng trường.
Động tĩnh của Phù Loan Điện dẫn phát nguyên khí thiên địa rung động, một cỗ khí tức áp bách vô hình lan tỏa khắp phạm vi mấy chục dặm xung quanh.
Trong Tông môn, phần lớn các đệ tử đều bị kinh động tới.
- Phù Loan Điện đóng cửa, tên kia sắp sửa đi ra rồi sao?
- Hừ! Tên tiểu tử họ Triệu kia, chuẩn bị đón nhận sự phẫn nộ của mọi người đi!
Trong Nội môn, đám đệ tử Dương Kiền, Bắc Mặc, Tuyền Thần đều có phản ứng không giống nhau.
Tại một chỗ nào đó trong Tông môn, trong một tòa đại điện sâm nghiêm.
- Thí luyện đã chấm dứt, tên tiểu tử kia đừng mong tránh khỏi trừng phạt của Tông môn!
Một đạo thanh âm lạnh lùng tràn ngập tức giận vang vọng khắp đại điện, chợt một cỗ khí tức xông thiên xẹt qua hư không.
Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, cao thấp Tông môn đều giống như là nổ tung lên vậy.
Phần đông các thân ảnh đều chạy tới quảng trường đối diện Phù Loan Điện.
Trong đó đám người Tuyền Thần, Lục Hổ, Khổng Nguyên Hạo đều mang theo vẻ mặt ủy khuất, công khai lên án Triệu Phong.
- Triệu Phong, cái tên âm hiểm tiểu nhân nhà ngươi, trong thí luyện lại mưu hại sư huynh, đánh cắp thành quả thắng lợi của ta...
Tuyền Thần thần tình lo lắng phẫn nộ, hận không thể lập tức ra tay đánh chết Triệu Phong.
- Tên tiểu tử họ Triệu kia, trong thí luyện, ngươi dám một phen đá ta xuống vực sâu, cắt đứt cơ duyên kỳ ngộ của ta! Sư tôn của ta chính là Chấp pháp Trưởng lão, nhất định sẽ không tha cho ngươi!
Lục Hổ oán giận gầm lên. Nếu không phải có các Trưởng lão ở nơi này, chỉ sợ hắn sớm đã xông lên đánh nhau với Triệu Phong rồi.
- Hu hu... Triệu sư huynh! Không nghĩ tới ngươi lại là người như thế! Phù Loan Thí Luyện cả đời chỉ có một lần cơ hội duy nhất, nếu không phải ngươi một phen đá ta xuống vực sâu, có lẽ ta đã có thể giống như Bắc Mặc sư huynh bây giờ, đạt được truyền thừa!
Trên khuôn mặt búp bê ngây thơ tràn đầy vẻ vô tội của Khổng Nguyên Hạo lúc này cũng lệ nóng doanh tròng, nói.
- Hừ! Không nghĩ tới trong Tông môn lại xuất hiện loại đệ tử bại hoại như thế này!
Một vài nữ đệ tử nhìn thấy tình cảnh như thế này, trong lòng không khỏi sinh ra đồng tình, nhất trí công khai lên án Triệu Phong.
- Meo meo meo meo!
Một con mèo xám nhỏ lớn cỡ chừng một bàn tay, nhảy lên trên vai của Triệu Phong, cặp mắt tròn xoe long lanh đen nháy không ngừng đảo loạn nhìn đám người.
- Con mèo nhỏ thật đáng yêu a!
Ánh mắt một ít nữ đệ tử nhất thời sáng ngời.
- Chính là con mèo này! Nó thông đồng Triệu Phong lừa gạt ta!
Bắc Mặc nhìn thấy Tiểu tặc miêu, lửa giận nhất thời dâng trào.
Trong lúc nhất thời, tràng cảnh trở thành một mảnh hỗn loạn, khiển trách, công khai lên án liên miên không ngừng.
Cặp mày Triệu Phong khẽ nhíu lại. Những người này không ngờ lại kết phường nhằm tính toán lên đầu mình.
Thân là Quán quân thí luyện, có thể nào tùy ý để bọn họ bôi nhọ như vậy.
Không được, nhất định phải chèn ép bộ dáng đường hoàng bệ vệ của bọn chúng mới được!
- Một đám ngu xuẩn!
Triệu Phong quát lạnh một tiếng, thanh âm như lôi minh chấn động.
- Cái gì?
Đám đệ tử đang phẫn nộ công khai lên án kia nhất thời ngừng trệ, sắc mặt toàn bộ ngây dại.
Hiển nhiên bọn chúng không đoán được, tên khốn thân là thủ phạm kia, đứng trước mặt đám đông mọi người, lại còn dám kiêu ngạo như vậy.
- Không cần viện đủ các loại lý do hòng che giấu đi sự vô năng của các ngươi! Nếu như thực lực của các ngươi thật sự mạnh mẽ, như vậy kẻ đoạt được Quán quân thí luyện cũng không phải là ta nữa rồi!
Triệu Phong ngạo nghễ đứng ở nơi đó, một đầu tóc xanh phấp phới, ánh mắt lợi hại như điện, lạnh lùng đảo mắt quét qua tất cả mọi người.
Trong lòng hắn cười lạnh. Từ cổ chí kim, lịch sử vĩnh viễn đều là do người thắng viết.
Ai là Quán quân thí luyện?
Là ta!
Không phải là một đám tên hề nhảy nhót các ngươi!
- Ngươi... ngươi...
Nhất thời, toàn bộ đám đệ tử đang kịch liệt công khai lên án kia, sắc mặt như tro tàn, dáng vẻ bệ vệ chính khí lẫm nhiên trước đây toàn bộ mất hết, nhất thời không thể mở miệng nói gì.