Chương 1399: Toàn diệt

Chúa Tể Chi Vương

Khoái Xan Điếm 26-06-2023 16:28:56

- Khốn kiếp! Thiên Cơ Tộc nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Thần sắc Vũ Hành tuyệt lệ, ánh mắt đảo qua đám người trước mặt. Hắn tuyệt đối không ngờ tới, chính mình thân là Thiên Cơ Tộc, lại có được lực lượng Thái Cổ Tộc, không ngờ lại thua trong tay đám người trước mặt này. - Triệu Phong, ngươi phá hoại đại sự của ta, ngươi nhất định sẽ không chết tử tế! Ánh mắt Vũ Hành rơi xuống trên người Triệu Phong. Nguyên nhân lần này hắn thất bại, gần như hoàn toàn có thể quy hết trên người Triệu Phong. - Ngươi tốt nhất là lo lắng cho chính mình trước đi! Sắc mặt Triệu Phong cực kỳ lãnh đạm. Ân oán giữa hắn và Vũ Hành đã triệt để kết rồi, Vũ Hành này không thể không chết. - Ha hả... cho dù ta chết, ta cũng sẽ không để cho ngươi dễ chịu! Vũ Hành đột nhiên cười lạnh một tiếng. Hắn đột nhiên điều động lực lượng huyết mạch Thái Cổ Tộc còn thừa lại trên người, hai tay kháp động pháp quyết. Ong ong! Từng cái từng cái văn tự Thiên Cơ Tộc bán trong suốt mang theo lực lượng thần bí khó lường đột nhiên phiêu phù ra. - Hắn muốn làm gì? Sắc mặt Tân Vô Ngân khẽ biến. Tuy rằng hiện tại chỉ còn lại có một mình Vũ Hành, nhưng hắn là Thiên Cơ Tộc xếp hạng thứ ba trong Thái Cổ Vạn Tộc, mọi người chưa bao giờ dám khinh thường hắn. Triệu Phong cũng có loại cảm giác không ổn, không khỏi trở nên cẩn thận, nhanh chóng lui về phía sau. Không chỉ có Triệu Phong, tất cả mọi người ở đây cũng nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Hành, tránh cho hắn thi triển Bí pháp đặc thù nào đó, xoay người phóng chạy. - Hắc hắc... Thiên Cơ Miêu, ngươi muốn chạy đi đâu? Vũ Hành đột nhiên cười to dữ tợn. Ong ong! Những văn tự Thiên Cơ Tộc bán trong suốt kia dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng, trực tiếp chui vào trong cơ thể Tiểu tặc miêu. - Tiểu tặc miêu! Triệu Phong nhất thời cả kinh kêu lên. Hắn như thế nào cũng không ngờ tới, cuối cùng Vũ Hành lại xuất thủ với Tiểu tặc miêu! Tất cả mọi người ở đây cũng không khỏi nhìn về phía Tiểu tặc miêu. - Meo meo! Thân hình Tiểu tặc miêu trực tiếp rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt. Chỉ thấy trên trán nó chậm rãi xuất hiện một cái dấu vết hỏa diễm do văn tự Thiên Cơ Tộc tạo thành, cũng bắt đầu chậm rãi thiêu đốt lên. - Tiểu tặc miêu? Triệu Phong nhất thời thốt lên sợ hãi. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tiểu tặc miêu phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy. Thông qua khế ước, hắn có thể cảm nhận được sự thống khổ lúc này của Tiểu tặc miêu. - Ngươi đã làm gì nó? Triệu Phong lập tức trợn mắt nhìn, Tả Mâu bắt đầu vận chuyển. - Hắc hắc... ta khuyên ngươi tốt nhất không nên xuất thủ với ta! Vũ Hành khẽ cười nhạt, bộ dáng không lo lắng chút nào. - Meo meo! Tiểu tặc miêu vừa kêu la thảm thiết, vừa chậm chạp đi về phía Vũ Hành. Thật giống như hiện tại, chủ nhân của Tiểu tặc miêu đã không còn là Triệu Phong, mà đổi thành Vũ Hành vậy. Một màn này khiến cho sắc mặt tất cả mọi người ở đây nhất thời chấn động. - Thiên Cơ Miêu chính là kết tinh trí tuệ của Thiên Cơ Tộc ta, bởi vì để dễ dàng khống chế cỗ lực lượng cường đại này, tại thời điểm nghiên cứu chế tạo ra nó, Thiên Cơ Tộc cũng cài vào trong cơ thể nó những hạn chế tương ứng! Vũ Hành có chút kiêu ngạo nói. Vốn dĩ hắn dự định sau khi giết chết những người khác, mới dựa vào Bí thuật này bắt lấy Thiên Cơ Miêu. Không nghĩ tới cuối cùng hắn lại chỉ có thể dùng một chiêu này để bảo mệnh. - Còn có việc này? Sắc mặt Triệu Phong vô cùng phẫn nộ. Đương nhiên, với phong cách hành sự của Thiên Cơ Tộc, làm ra chuyện như vậy cũng là rất bình thường. Ví dụ như đại bộ phận những kiến trúc quan trọng của Thiên Cơ Tộc cũng đều có trang bị tự hủy. - Nếu như ngươi công kích ta, ta sẽ trực tiếp giết chết Thiên Cơ Miêu! Vũ Hành nhìn chằm chằm Triệu Phong, ánh mắt ngoan lệ. Ánh mắt Triệu Phong cũng gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Hành, nhưng cũng không động thủ. Tiểu tặc miêu từ lúc còn ở Hiểu Nguyệt Tông vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, trải qua vô số cực khổ, mãi cho đến Thần vực Man Hoang này. Triệu Phong sao có thể bỏ mặc cho Tiểu tặc miêu bị giết chết như vậy. Nhưng mục đích Vũ Hành khống chế Tiểu tặc miêu, đoán chừng chỉ là muốn chạy trốn mà thôi. Triệu Phong bởi vì Tiểu tặc miêu nên không thể nào động thủ được, nhưng Quang Tộc tuyệt đối sẽ không buông tha cho Vũ Hành. Lẽ nào đến lúc đó, hắn lại phải liên hợp với Cự Thần Tộc đối phó Quang Tộc sao? - Hừ! Nếu như ta có gì sơ xuất, Thiên Cơ Miêu cũng sẽ chôn cùng ta! Vũ Hành cười lạnh một tiếng, chậm rãi lui về phía sau. Nhìn thấy một màn này, đám người Cự Thần Tộc đứng lặng bất động, mà ánh mắt mấy người Quang Tộc thì hung hăng nhìn chằm chằm Vũ Hành, trong lòng đang đấu tranh. - Ha hả... đi thôi, Thiên Cơ Miêu! Vũ Hành cười lớn một tiếng, dẫn theo Tiểu tặc miêu rời khỏi. Vốn dĩ, Vũ Hành muốn trước khi chết kéo một cái đệm lưng, không để cho Triệu Phong dễ chịu. Nhưng không ngờ địa vị của Tiểu tặc miêu ở trong lòng Triệu Phong lại cao đến như vậy. Mà giờ phút này, lực ảnh hưởng của Triệu Phong đối với cục diện cũng không tầm thường, lại khiến cho đám người Cự Thần Tộc cùng với đám người Quang Tộc cũng không có tùy tiện xuất thủ. - Meo meo! Tiểu tặc miêu cật lực giãy giụa. Thế nhưng nó càng phản kháng, ngọn lửa màu trắng tại mi tâm kia lại càng thiêu đốt kịch liệt hơn, phảng phất như đang thiêu đốt mỗi một tế bào toàn thân, còn có linh hồn của nó nữa. Tiểu tặc miêu đau khổ nhìn về phía Triệu Phong, trong mắt toát ra thần sắc bất đắc dĩ, cầu cứu cùng thống khổ nồng đậm. Nhìn thấy bộ dáng Tiểu tặc miêu như vậy, trong lòng Triệu Phong không biết nói gì. - Không biết... có thể dùng Thần Mâu Huyễn Diệt hóa giải chiêu này hay không? Trong đầu Triệu Phong chợt lóe linh cơ, Tả Mâu bắt đầu vận chuyển. - Ngươi dám động thủ với ta? Phía xa xa, Vũ Hành đang chuẩn bị rời khỏi, sắc mặt khẽ biến, lập tức quát lên. Nhưng khi hắn cảm giác được đồng thuật của Triệu Phong cũng không phải tập trung về phía hắn, mà là tập trung về phía Tiểu tặc miêu, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Ông! Một tầng quang vụ mộng huyễn từ trong Tả Mâu Triệu Phong không ngừng xoay tròn ra, rót vào không gian thiên địa. - Khí tức Thái Cổ cường đại như vậy! Nhãn mâu của tiểu tử này tựa hồ đã tiếp cận cấp bậc Thần Mâu rồi! Sắc mặt Vũ Hành khẽ trầm xuống. Trước đây hắn ỷ vào chính mình có huyết mạch Thái Cổ Tộc, không có đem bất luận loại huyết mạch nào để vào trong mắt. Nhưng chính bởi vì loại đồng thuật không thể tưởng tượng nổi của Triệu Phong, mới khiến cho hắn bại thành như vậy. Lúc này, hắn mới chính thức coi trọng huyết mạch nhãn đồng của Triệu Phong. - Ha hả... ta không tin ngươi còn dư thừa lực lượng thi triển loại đồng thuật thần bí kia! Vũ Hành khẽ mỉm cười nói. Vừa nói xong câu đó, trong lòng Vũ Hành cũng có chút bất an. Dựa theo tình huống bình thường, hiện tại Triệu Phong đã tiêu hao thật lớn, hẳn là sẽ không có dư thừa lực lượng để hóa giải Bí thuật hắn dùng để khống chế Thiên Cơ Miêu. Nhưng trước giờ Triệu Phong đã mang đến cho hắn quá nhiều sự ngoài ý muốn. - Mau dừng tay! Bằng không ta sẽ lập tức giết chết Thiên Cơ Miêu! Vũ Hành một lần nữa quát lên. Nhưng đồng thuật của Triệu Phong đã thi triển ra, hiện tại thế giới trước mắt hắn đã trở nên rực rỡ nhiều màu, sáng lạn giống như thiên đường mộng huyễn vậy. Ý niệm của Triệu Phong toàn bộ tập trung trên đóa hỏa diễm văn tự Thiên Cơ Tộc tại mi tâm Tiểu tặc miêu kia. - Diệt cho ta! Triệu Phong thôi động lực lượng bổn nguyên mộng huyễn, cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm đoàn hỏa diễm thần bí kia. Ông! Đoàn hỏa diễm thần bí kia khẽ nhảy lên vài cái, nhưng cũng không có tiêu tan, lại tiếp tục chậm rãi thiêu đốt. - Không được! Trước đây liên tục chiến đấu, lực lượng Bản Nguyên tiêu hao quá lớn, không thể nào tiêu diệt được nó! Ánh mắt Triệu Phong khẽ trầm xuống, trong lòng hiện lên một chút mất mác. - Ha hả... vô ích thôi! Vũ Hành nhất thời cười nói. Những người còn lại ở đây cũng khẽ lắc đầu, trong đó Quang Tộc Mộ Cốc, trong cơ thể đã ba động Thần lực, chuẩn bị ra tay đánh chết Vũ Hành. - Không được! Nhất định phải cứu Tiểu tặc miêu! Ánh mắt Triệu Phong lộ ra thần sắc quyết tuyệt, Tả Mâu một lần nữa nhìn chằm chằm trên đoàn hỏa diễm thần bí kia. - Không thể hủy diệt được ngươi, nhưng giảm xuống uy năng của ngươi hẳn là được a! Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ. Lực lượng Bản Nguyên không đủ, căn bản không thể tiêu diệt được nó, vậy nếu áp chế đoàn hỏa diễm thần bí này, làm yếu bớt uy năng của nó thì sao? Chỉ cần làm yếu bớt uy lực của ngọn lửa kia, Tiểu tặc miêu hẳn sẽ có thể phản kháng a. - Yếu bớt! Yếu bớt! Toàn bộ ý niệm của Triệu Phong tập trung trên đoàn hỏa diễm thần bí kia, trong lòng không ngừng gào thét. Bất quá, Thần Mâu Huyễn Diệt là do Triệu Phong học được từ những địa phương khác, làm cách nào vận dụng linh hoạt, hắn cũng chưa thể nghiên cứu cặn kẽ. Nhưng hiện tại, Triệu Phong chỉ có thể tận lực mà làm. Hiện tại, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, chính là khiến cho đoàn hỏa diễm kia yếu bớt, nhỏ đi. Ông! Ngân cầu mộng huyễn kia bên trong Không gian Thần Mâu chợt mạnh mẽ chấn động. Đúng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh! Đoàn hỏa diễm tại mi tâm Tiểu tặc miêu kia chợt bị bao phủ bởi một tầng thải sắc mộng huyễn, lập tức đóa diễm miêu kia đột nhiên yếu xuống, giống như bị nước rót vào vậy. Đóa hỏa diễm vốn dĩ lớn chừng nắm tay một đứa con nít, hiện tại chỉ còn cỡ nửa móng tay mà thôi. - Thành công? Triệu Phong có chút khó có thể tin nổi. Vừa rồi hắn cũng chưa hoàn toàn thi triển ra Thần Mâu Huyễn Diệt, cũng không có thi triển ra những đồng thuật đặc thù khác, nhưng ngọn lửa kia lại giống như hắn suy nghĩ vậy, diễm miêu đột nhiên yếu xuống. Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi rồi! Lẽ nào đây mới là lực lượng bổn nguyên của Thần Linh Nhãn sao? - Hửm? Cái này... đã xảy ra chuyện gì? Vũ Hành tự nhiên cũng nhận ra điểm này, nhất thời thốt lên sợ hãi. - Meo meo! Sự thống khổ trên mặt Tiểu tặc miêu chợt giảm bớt, bị khống chế tựa hồ cũng yếu đi. Nó lập tức hóa thành một đạo quang mang màu xám bạc, phóng thẳng về phía Triệu Phong. - Không! Đừng! Sắc mặt Vũ Hành đại biến. Chỉ thấy sau khi Tiểu tặc miêu rời khỏi Vũ Hành một khoảng cách, đóa hỏa diễm trên mi tâm liền trực tiếp tắt đi. Hóa ra, thi triển Bí thuật khống chế Thiên Cơ Miêu này cũng có phạm vi hạn chế nhất định. - Tốt! Mộ Cốc nhất thời kêu lên. Mặc dù không biết Triệu Phong như thế nào làm được, nhưng chỉ cần cứu được Thiên Cơ Miêu, tất cả liền dễ nói rồi. Mà giờ phút này, mọi người lại càng cảm nhận được rõ ràng khí tức Thái Cổ cường đại của Thần Linh Nhãn của Triệu Phong. - Giết! Mộ Cốc khẽ quát một tiếng, chuẩn bị lao tới. - Để hắn cho ta! Triệu Phong đột nhiên mở miệng. Đạt được Mộ Cốc đồng ý, hắn trực tiếp Thuấn di phóng ra. Lúc này đã rời khỏi phạm vi của Tỏa Không Đại Trận, Triệu Phong có thể Thuấn di tới bên cạnh Vũ Hành. - Điều đó không có khả năng! Nhãn mâu của ngươi sao lại cường đại như vậy? Thần sắc Vũ Hành đã có chút điên cuồng, quát lớn. Lực lượng mà Thần Linh Nhãn của Triệu Phong biểu hiện ra đã sớm vượt ra nhận thức của hắn. - Cửu Lôi Luyện Hồn! Triệu Phong trực tiếp lấy ra Cửu Lôi Luyện Phách Kính, đem Thần lực quán nhập vào trong đó. Soạt soạt soạt! Nháy mắt, chín sợi dây xích lôi đình từ trong mặt kiếng trực tiếp phóng ra, quấn lấy linh hồn của Vũ Hành. Vũ Hành hiện tại chỉ là một gã Cửu giai Đỉnh phong bình thường, hơn nữa bản thân bị trọng thương, suy yếu vô cùng, làm sao ngăn cản được lực lượng của Thần khí Cực phẩm? - Nhãn mâu của ngươi đã tiếp cận cấp bậc Thần Mâu, thế nhưng tất cả huyết mạch nhãn đồng trong thiên địa cũng đều xuất phát từ Bát Đại Thần Mâu, mà nhãn mâu của ngươi... Đã sắp chết đến nơi, nhưng Vũ Hành vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tả Mâu Triệu Phong, tư tưởng không ngừng vận chuyển. - Không! Lẽ nào nhãn mâu của ngươi là Thần Mâu thứ chín... Vũ Hành đột nhiên nghĩ đến cái gì, gào thét lên. - Thu! Triệu Phong thôi động Cửu Lôi Luyện Phách Kính. Chín sợi dây xích lôi đình trực tiếp kéo linh hồn của Vũ Hành vào trong đó. - Để cho ngươi nếm tư vị bị lôi điện vô tận dằn vặt a! Triệu Phong hừ nhẹ một tiếng. - Meo meo! Tiểu tặc miêu nhảy lên trên vai Triệu Phong, cái đầu cà cà vào cổ Triệu Phong. - Đã chết rồi! Mộ Cốc thấp giọng cảm khái. Tất cả mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm. Một trận này đánh đến vạn phần mạo hiểm, cũng may sau cùng cũng đạt được thắng lợi. Cùng lúc đó, tại Xích Tinh Vực... Tinh Tượng Thần Chủ đang lúc chữa trị, bố trí đại trận chuyển di, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng phẫn nộ, thân thể khẽ run lên, khóe miệng chảy ra một tia huyết dịch.