Bịch! Bịch!
Dưới những tiếng bước chân kia, mười tên thiếu nên thiên tài đều cảm thấy trong lòng căng thẳng.
Chỉ có thanh niên chất phác Tam Vệ là vẫn giữ vẻ mặt không biểu tình ngồi yên tại chỗ.
Két...
Cửa lớn của lầu các mở ra, bên ngoài có ba đạo thân ảnh bước vào.
Người cầm đầu là một thanh niên anh vĩ mặc thanh sam, cao ngất tuấn tú, đôi mắt màu xanh rực sáng, trên người có một luồng khí tức nội liễm không phát, ánh mắt chạm tới người nào thì người đó liền cảm thấy chấn động như bị sét bổ trúng.
- Là ông ta...
Triệu Phong nhìn chằm chằm nam tử mặc thanh sam này, không ngờ lại nhận ra người đó.
Ồ!
Triệu Vũ Phi cũng có chút ngạc nhiên.
Nam tử mặc thanh sam cầm đầu chính là Diệp Lăng Vân mà ngày trước đã đích thân tới thành Vũ Dương. Sau khi tiến vào quận Quảng Lăng, hơn một tháng qua, hai người Triệu Phong vẫn không gặp lại Diệp Lăng Vân.
Đằng sau Diệp Lăng Vân là hai tên thiếu niên, một thiếu niên bình thản vui vẻ và một thiếu niên trầm mặc khô khan.
Nam Cung Phàm! Bắc Mặc!
Hai người Phong Ngâm Nguyệt và Lôi Tá đều cảm thấy trái tim đập mạnh một cái.
Tại sao bọn họ cũng tới?
Tâm thần Triệu Phong thoáng lạnh đi, hắn đã từng gặp qua hai người Nam Cung Phàm và Bắc Mặc, tự nhiên biết rõ sự đáng sợ của hai siêu cấp thiên tài này.
Đặc biệt là Bắc Mặc, một thân tu vi đạt tới bát trọng đỉnh phong, thậm chí còn có kỷ lục giết chết cửu trọng võ đạo.
So sánh với hai thiếu niên siêu cấp thiên tài này, những thiếu niên thiên tài của Thập Thiên Vệ liền có chút ảm đạm
- Diệp sư huynh cũng tới sao?
Thanh niên chất phác mỉm cười đứng dậy, bái kiến Diệp Lăng Vân.
Hai bên chào hỏi lẫn nhau, sau đó phân trên dưới ngồi xuống.
Triệu Phong phát hiện, số ghế của Diệp Lăng Vân đại sư thậm chí còn trên cả thanh niên chất phác Tam Vệ.
- Diệp Lăng Vân đại sư cũng là đệ tử của Quảng Quân Hầu?
Triệu Phong âm thầm kinh ngạc.
Đúng lúc này, hắn phát hiện ánh mắt của Diệp Lăng Vân rơi xuống người mình, mỉm cười thiện ý.
Hiển nhiên, Diệp Lăng Vân cũng rất chờ mong đối với Triệu Phong.
- Mục đích sư tôn xuất quan lần này chính là để chọn ra một hai vị đệ tử thân truyền. Dù sao thì hai người chúng ta cũng không có hy vọng rồi.
Diệp Lăng Vân nói chuyện với thanh niên chất phác.
Đệ tử thân truyền?
Những thiếu niên thiên tài của Thập Thiên Vệ đều lộ vẻ nghi hoặc.
- Không cần kỳ quái ta và ba người Diệp đại sư, Nam Cung sư đệ đều là đệ tứ ký danh. Đệ tử thân truyền chính thức chỉ có một mình Bắc Mặc sư đệ mà thôi.
Thanh niên chất phác giải thích.
Đệ tử ký danh!
Trong lòng đám người Triệu Phong lập tức nổi lên kinh ngạc.
Thực lực của Diệp Lăng Vân và thanh niên chất phác ít nhất cũng là cửu trọng võ đạo, vậy mà chỉ là đệ tử ký danh của Quảng Quân Hầu thôi sao?
Với tu vi bát trọng võ đạo của Nam Cung Phàm, siêu cấp thiên tài bực này mà cũng chỉ là đệ tứ ký danh của Quảng Quân Hầu sao?
Trong số những người ở đây, chỉ có Bắc Mặc là đệ tử thân truyền của Quảng Quân Hầu.
- Bắc Mặc này cũng lớn hơn ta một tuổi, tu vi đạt tới bát trọng đỉnh phong, thậm chí còn có năng lực giết chết cường giả cửu trọng, chỉ có siêu cấp thiên tài như vậy mới có tư cách trở thành đệ tử thân truyền của Quảng Quân Hầu...
Triệu Phong không khỏi hít sâu một hơi.
Với thực lực của Bắc Mặc, hoàn toàn có thể quét ngang Triệu thị gia tộc của hắn, toàn bộ thành Vũ Dương, e rằng không ai có thể là đối thủ của hắn.
Cho dù ở quận Quảng Lăng thì hắn cũng là một trong những cường giả cao cấp nhất dưới trướng Quảng Quân Hầu.
Mà cường giả cực hạn, siêu cấp thiên tài như vậy lại tranh phong với bọn họ trong cũng một thời đại.
Rất nhiều thiếu niên thiên tài ở đây, lúc chạm phải ánh mắt của Bắc Mặc, thần sắc lập tức trở nên ảm đạm
Nếu như là mười năm trước, với thiên phú và tiềm lực của Nam Cung Phàm và đám người Phong Ngâm Nguyệt, e rằng đã đủ để ngạo thị những thiếu niên thiên tài cũng thôi rồi.
Thế nhưng, sự tồn tại của siêu cấp thiên tài Bắc Mặc này đã định trước những thiên tài khác đều chỉ có thể trở thành nhân vật phụ.
Nhất thời, đám thiếu niên thiên tài đều nhìn về phía Bắc Mặc, trong mắt lộ ra thần sắc hâm mộ, ghen ghét và bất lực.
- Bẩm Tam Vệ đại nhân, Chủ Thượng có phân phó, dẫn các thiếu niên của Thập Thiên Vệ tới "Linh Vũ điện".
Một đạo thân ảnh đen tối giống như u linh xuất hiện, đứng trước cổng chính của tòa lầu các.
Người đến chính là một Quảng Quân Vệ, nửa quỳ trên mặt đất.
Quảng Quân Vệ có mười tám người, nhưng người xếp ba hạng đầu, không ai không phải là cường giả võ đạo đỉnh cao, đồng thời cũng là cự đầu thủ lĩnh trong Quảng Quân Vệ.
- Linh Vũ điện?
Diệp Lăng Vân và thanh niên chất phác liếc nhìn nhau, trên mặt đồng thời lộ ra một tia kinh dị.
Linh Vũ điện chính là trọng địa hạch tâm của Quảng Lăng phủ, cũng là nơi bản thân Quảng Quân Hầu tu luyện.
Ngày bình thường, Linh Vũ điện không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào, cho dù là đệ tử ký danh của Quảng Quân Hầu, nếu không truyền gọi thì không thể tiến vào.
- Không ngờ sư tôn lại triệu kiến đám người các ngươi vào Linh Vũ điện, xem ra lần này đã quyết định rồi. Đối với các ngươi mà nói thì đây chính là một cơ hội lớn.
Thần sắc Diệp Lăng Vân trở nên ngưng trọng, lập tức đứng dậy, đi trước dẫn đường.
Thiếu niên thiên tài của Thập Thiên Vệ đều cảm nhận được bầu không khí bất thường.
Thế nhưng bọn hắn hiểu rằng, hôm nay rất có thể chính là cơ hội có thể thay đổi nhân sinh của bản thân.
- Ba năm trước, ta và Bắc Mặc sư đệ cũng tiến vào Linh Vũ điện. Kết quả, ta trở thành đệ tử ký danh của Quảng Quân Hầu, còn hắn thì trở thành đệ tử thân truyền của sư tôn...
Nam Cung Phàm hít sâu một hơi, còn âm thầm liếc nhìn Bắc Mặc ở bên cạnh.
Bắc Mặc vẫn trầm mặc, không nói lời nào.
Nhớ lại tình cảnh năm xưa cũng tiến vào Linh Vũ điện với Bắc Mặc, Nam Cung Phàm vẫn có chút thất thần.
Nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó, vận mệnh của hắn và Bắc Mặc đã thay đổi hoàn toàn.
Một khi trở thành đệ tử của Quảng Quân Hầu, cho dù là đệ tử ký danh thì vẫn có ưu thế vượt xa con cháu của các đại gia tộc khác, có thể nói từ nay về sau đã vượt qua người bình thường.
Chỉ trong chốc lát.
Mọi người đã đi đến trước một tòa đại điện màu xám bạc cổ xưa trong cấm địa của Quảng Lăng phủ.
Tòa đại điện này có phong cách rất cổ xưa, phảng phất không có một bóng người, khiến người ta cảm thấy tĩnh mịch.
Bước vào đại điện, mọi người cũng không nhìn thấy thân ảnh nào.
Chỉ có Triệu Phong là mở ra mắt trái tới cực hạn, có thể cảm ứng được trong những nơi tối tăm hẻo lánh có thân ảnh ẩn núp, khoảng chừng ba bốn tên Quảng Quân vệ.
- Sư tôn, bọn họ tới rồi.
Diệp Lăng Vân đại sư đứng trước cửa một tòa đại điện, vẻ mặt cung kính nói.
- Tất cả vào đi.
Một âm thanh hùng hồn xa xăm từ một chỗ sâu trong cung điện truyền đến.
Thanh âm kia phảng phất như từ một đám mây xa xôi truyền tới, không có bất kỳ khí thế nào uy hiếp, nhưng lại khiến người khác có cảm giác giống như nhìn lên bầu trời xa xăm.
Thiếu niên thiên tài của Thập Thiên Vệ đều cảm thấy hô hấp gấp gáp, tâm thần căng thẳng, tràn đầy bất định và kính ngưỡng, mỗi một bước chân đều phảng phất tiến gần với thiên đường hơn.
Trong lòng Triệu Phong đột nhiên hưng phấn kỳ lạ, sâu trong mắt trái truyền đến từng tia ấm áp, truyền đi khắp xương cốt tứ chi.
Giờ khắc này, xuất phát từ một loại trực giác cẩn thận, hắn thậm chí cũng không dám sử dụng năng lực của mắt trái.
Bởi vì trước khi bước vào cung điện, mắt trái của hắn liền cảm thấy một luồng khí tức vô hình đến từ một tồn tại mạnh mẽ nào đó ở sâu trong đại điện chú ý, dường như nhất cử nhất động của nhóm người mình đều không thể thoát khỏi sự khống chế của đối phương.
Thịch thịch thịch thịch...
Cả đám thiếu niên, tâm thần bất an tiến vào đại điện.
Ngay cả Nam Cung Phàm và Bắc Mặc thân là đệ tử của Quảng Quân Hầu cũng thay đổi vẻ mặt, trở nên nghiêm túc và trịnh trọng.
Trong đại điện trống trải, chỉ có một người ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Nếu không phải là dùng mắt thường trông thấy tận mắt, mọi người thậm chí khó mà phát hiện ra trong đại điện lại có một người đang ngồi.
Trên bồ đoàn là một người trung niên mặc áo bào màu bạc thêu chỉ vàng đang ngồi xếp bằng, thân hình như đao gọt, ngũ quan đoan chính, toàn thân trên dưới đều không cảm nhận được một tia áp bách nào của võ giả.
Vừa nhìn qua, phảng phất như đây là một người bình thường còn chưa bước vào võ đạo.
Khó mà tưởng tượng nổi vị trung niên nhân trước mắt chính là Quảng Quân Hầu, võ lực thông thiên, là nhân vật truyền thuyết của Tương Vân quốc.
- Sư tôn, mười thiếu niên thiên tài Thập Thiên Vệ nổi bật xuất sắc nhất trong Thiên Vệ Doanh đều đã đến đông đủ.
Thanh niên chất phác Tam Vệ khom người nói.
- Tốt!
Quảng Quân Hầu chậm rãi gật đầu, mở mắt ra, nhẹ nhàng vung tay lên.
Trong khoảnh khắc ông ta mở mắt ra, mọi người đều nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh thâm thúy, phảng phất như biển rộng vô tận, không thấy bờ bến.
Triệu Phong lại càng sinh ra một loại trùng kích thị giác mãnh liệt, động tác vung tay của Quảng Quân Hầu phảng phất như dung hòa vào trong hoàn cảnh, phát ra một loại đại thế khiến người khác hít thở không thông.
Cái khoát tay kia phảng phất như cái khoát tay của vương giả, ý bảo mọi người ngồi xuống.
Diệp Lăng Vân, Tam Vệ, Bắc Mặc, Nam Cung Phàm và đám đệ tử đều phân biệt ngồi trên những bồ đoàn gần Quảng Quân Hầu.
Đám thiếu niên thiên tài Thập Thiên Vệ đều ngồi theo thứ tự sắp xếp của mười cái bồ đoàn.
Số bồ đoàn chính là dựa theo xếp hạng Thập Thiên Vệ.
Phong Ngâm Nguyệt xếp hạng nhất, Lôi Tá xếp hạng hai, Lục Tiểu Vân xếp hạng ba, ... Triệu Phong xếp hạng thứ mười.
Xếp hạng theo thứ tự như thế.
- Sư tôn, trong thế hệ này của Thiên Vệ Doanh, quả thật có vài vị thiên tài xuất sắc.
Thanh niên chất phác thấp giọng nói.
Quảng Quân Hầu vẻ mặt không đổi, đôi mắt đen kịt không chút rung động, lạnh nhạt quét nhìn những thiếu niên Thập Thiên Vệ.
A...
Trong khoảnh khắc đó, thiếu niên Thập Thiên Vệ lập tức cảm thấy tâm thần chấn động, giọng như bị lôi điện đánh trúng, Triệu Phong chỉ cảm thấy ánh mắt của Quảng Quân Hầu giống như một đạo tia chớp màu đen, lướt qua trong đầu mình, khiến hắn có cảm giác như đại não bị đoản mạch.
Gần như chỉ trong nháy mắt.
Quảng Quân Hầu vừa nhìn qua tình huống tu vi của thiếu niên Thập Thiên Vệ đã nắm rõ toàn bộ.
Triệu Phong càng có cảm giác như bị nhìn xuyên thấu thể xác và tinh thần.
Hắn có trực giác rằng cho dù Khô Mộc Tức Pháp của mình đã tu luyện tới cảnh giới viên mãn thì cũng không thể nào che giấu trước ánh mắt của Quảng Quân Hầu.
Cũng may lần này vì muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Quảng Quân Hầu cho nên hắn cũng không giấu giếm tu vi.
- So với trước kia thì mạnh mẽ hơn, chỉ tiếc rằng trong các ngươi không có ai có tư cách trở thành đệ tử thân truyền của ta.
Trên mặt Quảng Quân Hầu không chút rung động dường như chỉ thuật lại một chuyện hết sức bình thường
Thế nhưng mắt trái của Triệu Phong dù không tận lực thúc dục thì vẫn có thể nhìn thấy một tia thất vọng lóe lên trong mắt Quảng Quân Hầu, sau đó biến mất.
Ầm...
Thiếu niên Thập Thiên Vệ cảm thấy tâm thần choảng váng có cảm giác như bị ném vào vực sâu băng lãnh.
Thanh âm của Quảng Quân Hầu đã biểu đạt rõ ràng trong những thiên tài cực hạn của Thập Thiên Vệ, không có người nào chính thức lọt vào mắt ông ta.
- Tại sao có thể như vậy!
Diệp Lăng Vân và thanh niên chất phác cũng đều giật mình, khó mà tin nổi.
Trong mắt bọn họ, thiếu niên thiên tài của Thiên Vệ Doanh lần này cho dù không biến thái như Bắc Mặc, nhưng cũng không hề thiếu người kinh tài tuyệt diễm.
Đặc biệt là Phong Ngâm Nguyệt và Triệu Phong tuổi đều rất nhỏ, nhưng đã có tu vi thất trọng võ đạo.
- Sư tôn, ngài không thử một chút, làm sao có thể xác định...
Diệp Lăng Vân cẩn thận nói, lúc ánh mắt quét qua Triệu Phong trên mặt rõ ràng còn mang theo vẻ mong đợi.
- Không sai, trong những thiên tài này, tu vi của Phong Ngâm Nguyệt đã đạt tới thất trọng đỉnh phong mà Triệu Phong tuổi nhỏ nhất đã có tu vi thất trọng võ đạo, thực lực càng kinh người, tại phương diện trí nhớ còn trên cả Bắc Mặc sư đệ nữa.
Thanh niên chất phác cũng khuyên nhủ, vẻ mặt không đành lòng.
Dù sao thì những thiếu niên thiên niên này cũng đều là do hắn tự tay thao luyện, thật vất vả mới bồi dưỡng ra được.