- Ha ha ha...
Trên thuyền thủy tặc, đám thủy tặc nhất thời bộc phát ra từng tràng cười dữ tợn. Tên độc nhãn long hồng bào đeo bịt mắt màu đen kia, còn là một gã trọc đầu nữa!
Hắn chính là thủ lĩnh đại danh đỉnh đỉnh của Thủy tặc đoàn Tàn Huyết, Tàn Huyết Ngốc Ưng!
Triệu Phong thoáng đánh giá thực lực đối phương một chút. Đồng dạng cũng là Chân Nhân Cấp, nhưng khí tức trên người Tàn Huyết Ngốc Ưng so với Bích lão gia thì cường thịnh hơn một chút, cũng huyết sát hơn rất nhiều.
Khó trách người này có thể xếp đặt bẫy rập vây sát Bích lão gia, thậm chí suýt chút nữa đã thành công rồi.
- Tàn Huyết Ngốc Ưng, Bảo tàng Thủy Nguyệt nằm tại địa bàn Hoành Thủy Trại của chúng ta, cái đám thủy tặc các ngươi, còn không nhanh chóng thoái lui? Đợi đến lúc có thêm càng nhiều viện binh đuổi tới, đủ để đem các ngươi hốt gọn một mẻ!
Vẻ mặt Bích lão gia bình tĩnh, ánh mắt sáng như sao, trong thanh âm cứng cáp ẩn chứa một cỗ uy áp Chân Linh, từng chữ từng chữ xuyên thấu tâm thần.
Đám thủy tặc phía bên kia, sắc mặt nhất thời đại biến.
Những người mà Bích lão gia mang theo đến đây, đều là tinh nhuệ của Hoành Thủy Trại, số lượng cũng không nhiều lắm.
Trên thực tế, Hoành Thủy Trại còn có càng nhiều những binh lực và đội ngũ khác nữa. Thời gian kéo càng dài, thế cục đối với bên phía thủy tặc càng bất lợi hơn.
- Chúng ta đã sớm truyền tin tức ra bên ngoài rồi! Tàn Huyết Ngốc Ưng, nếu như ta nhớ không lầm, ngươi chính là đối tượng đang bị Thiết Huyết Giáo và Hoàng thất đồng thời truy nã a!
Gia chủ Bích gia cũng nở nụ cười âm lãnh.
Đám người Bích gia bên này cũng không phải là đèn cạn dầu, mọi người nhất thời nhao nhao phụ họa phản kích.
Nhưng mà song phương trong thời gian ngắn cũng không có ý định ra tay.
- Song phương cơ bản thế lực ngang nhau, nhưng mà kẻ chân chính không muốn khai chiến nhất, lại chính là Bích lão gia!
Ánh mắt Triệu Phong vô cùng nhạy cảm, đem tình huống song phương nắm rõ ràng trong tay.
Vì sao Bích lão gia không muốn chính thức khai chiến?
Chỉ có mình Triệu Phong, sau khi Thần Linh Nhãn của hắn đã trải qua lột xác tiến hóa, mới hiểu rõ ràng được hư thật thương thế của Bích lão gia.
- Bích lão gia thiêu đốt Chân Linh khí, khiến cho bổn nguyên suy giảm rất nhiều, một chân lại bị tàn phế, chiến lực chỉ còn lại có sáu thành thời kỳ đỉnh phong. Trái lại Tàn Huyết Ngốc Ưng, mặc dù cũng bị thương, nhưng bản nguyên trụ cột bản thân lại mạnh hơn Bích lão gia, bị thương không tính là trí mạng, chí ít vẫn còn tám phần chiến lực thời kỳ đỉnh phong.
Triệu Phong ước định đối với thực lực rất chuẩn xác. Cái này thậm chí ngay cả Tàn Huyết Ngốc Ưng và Bích lão gia cũng đều không thể phát hiện ra được.
Bích lão gia không dám chính thức đối kháng trực tiếp với Tàn Huyết Ngốc Ưng, cho nên mới tạo ra một thế cục cân bằng.
Hơn nữa, Bích gia còn tuyên bố, đã mật báo ra ngoài nữa...
Bởi vì như vậy, Tàn Huyết Ngốc Ưng lại càng không dám đánh kéo dài, hoặc là tốc chiến tốc thắng, hoặc là hòa đàm.
Mà muốn tốc chiến tốc thắng, cũng không thực tế cho lắm.
Dù sao thì song phương thế lực ngoài mặt cũng ngang nhau, chính thức đánh nhau, lưỡng bại câu thương. Nói không chừng còn có chim sẻ núp đằng sau, tranh thủ cơ hội chiếm tiện nghi.
Sắc mặt Tàn Huyết Ngốc Ưng biến ảo bất định.
Quan trọng nhất chính là, hắn không cách nào khẳng định được, có phải Hoành Thủy Trại đã thật sự đem tin tức truyền ra bên ngoài rồi hay không, phía sau còn có viện binh cường lực nào nữa không?
Nhưng mà Triệu Phong lại biết được, Hoành Thủy Trại căn bản không có đem tin tức truyền ra bên ngoài, hiện tại thậm chí còn phong tỏa toàn bộ thủy trại nữa. Bảo tàng Thủy Nguyệt không phải là chuyện đùa, nếu như dẫn tới những cường giả đáng sợ hơn bên ngoài vào, đến lúc đó sẽ không có ai chiếm được bảo tàng nữa!
Thời gian chừng nửa canh giờ trôi qua, Hoành Thủy Trại và Thủy tặc đoàn Tàn Huyết đã đạt thành hiệp nghị tạm thời. Song phương cùng nhau nghiên cứu mở ra bảo tàng!
Bên phía Thủy tặc đoàn Tàn Huyết tự nhiên là hậm hực không cam lòng vô cùng. Nhưng ngược lại Tàn Huyết Ngốc Ưng thì vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh. Nơi này là địa bàn của Hồng Hồ Thành, hắn đã dốc hết mọi khả năng và tâm kế, cuối cùng mới có thể cùng mở ra bảo tàng với đối phương, cơ bản là đã đạt được mục đích rồi.
Huống chi, cuộc chiến tranh đoạt bảo tàng, còn là một phen đấu trí và dũng khí nữa.
Người bên phía Hoành Thủy Trại bên này, có một loại cảm giác rất hoang đường. Bọn hắn ngày thường không ngừng tranh đấu với thủy tặc xung quanh, chưa từng nghĩ đến có một ngày lại cùng bọn chúng hòa đàm, cùng nhau mở ra bảo tàng.
Đương nhiên, Hoành Thủy Trại cũng không phải là không chiếm được chút tiện nghi nào.
Bên phía Thủy tặc đoàn Tàn Huyết nắm giữ phương thức cụ thể ra vào bảo tàng, trước đó đã thăm dò một khoảng thời gian khá lâu rồi, thậm chí còn từng một phen nghiên cứu cẩn thận khúc sông này nữa.
Bằng không, đám người Bích lão gia muốn mở ra Bảo tàng Thủy Nguyệt, chỉ sợ cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
Triệu Phong nghĩ tới đây, càng thêm bội phục mưu tính của Bích lão gia.
- Địa điểm của Bảo tàng Thủy Nguyệt, nằm bên trong một cái bí động xung quanh lưu vực này chừng mấy trăm trượng! Chẳng qua phiến lưu vực này, xoáy nước rất nhiều, trong đó có một ít xoáy nước thậm chí còn có thể chôn vùi cả thuyền lớn nữa! Cường giả Thoát Phàm Cảnh cũng khó có thể chống cự nổi!
Vẻ mặt Tàn Huyết Ngốc Ưng không một chút biểu tình, giản lược nói một câu.
Ngay cả thuyền của Thủy tặc đoàn Tàn Huyết cũng chỉ dám đậu ở gần bờ, không dám tới gần khu vực như vậy.
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong chăm chú nhìn vào phiến lưu vực, xuyên thấu qua nước sông, hoàn toàn chính xác nhìn thấy được rất nhiều xoáy nước cuộn trào trong đó.
Những cái xoáy nước kia, có lực hấp xả vô cùng cường đại, ngay cả cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnhxâm nhập vào trong đó, cũng không nhất định có thể toàn thân trở ra.
Nhưng mà biểu hiện trên bề mặt, phiến lưu vực này vẫn gió êm sóng lặng, vô cùng tĩnh mịch.
Kế tiếp, song phương lục tục phái người, buộc vào dây thừng, nhảy xuống phiến lưu vực tràn ngập những xoáy nước kia, tìm kiếm Bí động Bảo tàng Thủy Nguyệt.
Bên phía Hoành Thủy Trại, trước sau phái ra một vị cường giả Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh và Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, lần lượt nhảy xuống dòng sông điều tra.
Kết quả, vị cường giả Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đầu tiên, sau khi đi xuống một lát, liền mất đi động tĩnh.
Khi người trên thuyền kéo sợi dây thừng lôi hắn lên, thì người nọ đã là sắc mặt trắng bệch, thi thể lạnh như băng, phảng phất như là bị một cỗ lực lượng nào đó đè ép quá độ.
Nhìn thấy một màn như vậy, phía thủy tặc nhất thời có chút hả hê.
Còn vị cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh thứ hai, sau khi đi xuống được một lát, sợi dây thừng nhất thời giật lên liên hồi, mọi người kịp thời cứu được lên bờ.
- Đám xoáy nước ở chỗ sâu bên trong đáy sông kia tràn ngập hấp lực và phản lực cực kỳ đáng sợ!
Gã cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh kia sắc mặt tái nhợt, hữu khí vô lực.
Sắc mặt Bích lão gia nhất thời ngưng trọng hẳn lên.
Nếu như cửa vào của Bảo tàng Thủy Nguyệt có thể dễ dàng tìm được, như vậy đám Thủy tặc đoàn Tàn Huyết làm sao lại chịu chờ người của Hoành Thủy Trại đến đây?
Triệu Phong bất động thanh sắc, ở bên cạnh bờ sông nhàn nhã đi dạo một thoáng.
Mà mắt trái của hắn thì liên tục để ý quan sát động thái đáy sông bên kia.
Chương 283: Thật là một đám ngu xuẩn (2)
Những xoáy nước này, nhìn kỹ phảng phất như có một loại trận pháp tự nhiên nào đó, càng phản kháng lại, thì lực công kích của nó cũng càng khủng bố hơn.
Đến cuối cùng, tương đương một người bình thường phải chống lại lực hấp xả khủng bố do mấy trăm ngàn cái xoáy nước đồng thời sinh ra!
- Cho dù là cường giả Chân Linh Cảnh cũng rất khó có thể chống lại lực lượng Trận pháp tự nhiên này!
Triệu Phong âm thầm thở dài. Nếu như chỉ phái người xuống lần lượt điều tra, chỉ sợ rất khó đạt được kết quả gì, chỉ chết uổng công một phen mà thôi!
Bích lão gia để ý đến cử động của Triệu Phong, mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi có ý kiến gì không?
Bích lão gia thân là cường giả Chân Linh Cảnh, lại còn là người dẫn đầu một phương, hắn lên tiếng, tự nhiên là khiến song phương chú ý tới.
Bên phía thủy tặc nhìn lướt qua hình tượng của Triệu Phong, nhất thời có vẻ kinh ngạc.
Thoáng nhìn, bọn chúng còn tưởng rằng, tên tiểu tử này chính là người cùng phe thủy tặc với bọn chúng nữa!
- Theo ta thấy, bố cục những cái xoáy nước dưới đáy sông này, dường như hình thành nên một Trận pháp thiên nhiên!
Triệu Phong mở miệng nói.
Lời hắn vừa dứt, trong mắt Tàn Huyết Ngốc Ưng chợt lóe lên một tia lệ quang.
- Tiểu tử này, quả thật có chút môn đạo! Chẳng lẽ hắn nói bừa nói bậy mà trúng hay sao?
Tàn Huyết Ngốc Ưng và một lão đạo áo bào xanh bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái. Lão đạo áo bào xanh khẽ nheo mắt, liếc mắt nhìn Triệu Phong, cười lạnh một tiếng:
- Ánh mắt tiểu tử này, đích xác là cực kỳ độc đáo, rất có thể hắn cũng hiểu biết một chút kiến thức về Trận pháp!
Hóa ra, bên phía Thủy tặc đoàn Tàn Huyết đã sớm nghĩ cách phá giải Trận pháp thiên nhiên bên dưới, nhưng vẫn chưa tìm ra được biện pháp hữu hiệu.
Trên thực tế, muốn phá giải những Trận pháp tự nhiên, cơ bản là không có khả năng, việc này cũng tương đương với việc đối kháng với lực lượng thiên địa tự nhiên vô cùng vô tận!
Cho nên, bên phía Thủy tặc đoàn Tàn Huyết đang tận lực tìm kiếm con đường có thể đi xuyên qua khu vực xoáy nước yếu nhất, đi sâu vào bên trong.
Nói đơn giản một chút, chính là tận lực tìm kiếm những nhược điểm của Trận pháp này, thậm chí là tìm kiếm sơ hở của nó.
Đã có được phương pháp tìm hiểu chính xác, bên phía Hoành Thủy Trại, những người am hiểu về phương diện Trận pháp cũng bắt đầu thương nghị với nhau.
Bích Xảo Ngọc tinh thông Cơ quan Trận pháp, hơn nữa lại còn là thiên tài ở lĩnh vực này, ngoài ra còn có hai vị Trưởng lão tinh thông Trận pháp khác nữa.
Nhất thời, hai bên Hoành Thủy Trại và Thủy tặc đoàn Tàn Huyết đều dốc lòng nghiên cứu, khi có luận cứ nào mới thì lập tức phái người xuống thăm dò kiểm chứng.
Triệu Phong đứng ở một bên, bình thản quan sát, thỉnh thoảng lại đi dạo vài vòng bên cạnh bờ sông.
Song phương ai nấy cũng đều đang thảo luận, xem làm thế nào có thể tận lực tránh khỏi lực lượng xoáy nước mạnh nhất, làm thế nào mở ra con đường tắt, tìm kiếm được chính xác cửa vào của bảo tàng.
- Haizzz... thật là một đám ngu xuẩn...
Trong lòng Triệu Phong âm thầm thở dài.
Đúng vậy, Thần Linh Nhãn của Triệu Phong đã thăm dò ra được huyền ảo của Trận pháp tự nhiên này.
Thậm chí, hắn trên cơ bản đã xác định được lối vào của bảo tàng rồi!
Nếu như để cho bên phía Thủy tặc đoàn Tàn Huyết biết được, chỉ sợ sẽ khiếp sợ thổ huyết tại chỗ.
Phải biết rằng, bọn chúng vì muốn tìm kiếm lối vào bảo tàng, đã bỏ ra vô số nhân lực vật lực, tổn thất một đám cường giả tinh anh, ít nhất cũng đếm đầy hai đầu bàn tay rồi.
Mà Triệu Phong, chỉ đi dọc vài vòng phụ cận bờ sông, đã tìm được lối vào rồi!Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua...
Bất luận là bên phía Hoành Thủy Trại hay là bên phía Thủy tặc đoàn Tàn Huyết, tại phương diện phá vỡ trận thế tự nhiên, tìm kiếm lối vào bảo tàng, đều gặp phải bình cảnh, không thể nào đột phá được.
Mà bên phía Hoành Thủy Trại, tạo nghệ Trận pháp của Bích Xảo Ngọc cũng nằm ngoài tưởng tượng của Triệu Phong. Chẳng qua, phương hướng suy nghĩ tìm hiểu vấn đề của nàng ta đã bị chệch khỏi con đường chính xác một quãng rất xa rồi.
- Xem ra, ta cần phải nhắc nhở bọn họ vài câu mới được!
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ.
Hắn cũng không dự định một mình một người chiếm đoạt cái bảo tàng này.
Bởi vì những người muốn phá giải Bảo tàng Thủy Nguyệt này, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Ngược lại nếu kéo dài quá lâu ở đây, những người nghe động tĩnh tiến đến càng nhiều, cũng không có chỗ nào tốt đối với Triệu Phong.
- Có một câu nói, đó là, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất!
Triệu Phong đi tới bên cạnh Bích Xảo Ngọc, hạ giọng nhắc nhở một câu.
Hai vị Trưởng lão tinh thông Trận pháp nghe vậy, còn có chút chần chừ, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười lạnh khinh thường nữa.
- A... Ta hiểu rồi! Cám ơn huynh, Triệu đại ca! Huynh nhất định là thiên tài a!
Vẻ mặt Bích Xảo Ngọc vui vẻ, nhảy tung tăng như chim sẻ. Mọi người nhất thời nhao nhao ghé mắt liếc nhìn về phía Bích Xảo Ngọc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bích Xảo Ngọc thoáng ửng hồng một trận, vui vẻ nói:
- Bảo tàng Thủy Nguyệt, có lẽ chính là nằm ở dưới xoáy nước lớn nhất, khu vực nguy hiểm nhất ở nơi này! Nếu như ta đoán không sai, trận nhãn của Trận pháp xoáy nước tự nhiên kia, có lẽ chính là ở nơi này!
- Không có khả năng! Khu vực xoáy nước nguy hiểm nhất đó, lực đạo cực kỳ khủng bố, thậm chí có thể xé nát cả cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh nữa!
Một vị Trưởng lão trong đó phản đối.
Triệu Phong nghe thấy vậy, thiếu chút nữa mở miệng mắng một tiếng ngu ngốc.
- Long quyển phong thiên nhiên, khu vực sức gió lớn nhất chính là chung quanh. Mà chỗ mắt bão chính thức, ngược lại vô cùng yên tĩnh. Cái đại trận xoáy nước này càng thêm vi diệu, phản lực càng lớn, lực hấp xả cũng càng lớn. Ngược lại, nếu như ngươi không phản kháng, thuận theo cỗ lực lượng này, có lẽ chỉ cần trả một cái giá thật nhỏ là có thể an toàn tới được chỗ mắt bão!
Bích Xảo Ngọc vội vàng giải thích. Sau đó từng câu từng câu, nàng giải thích rõ ràng chỗ huyền diệu của Trận pháp xoáy nước này.
- Nàng ta nói rất có đạo lý!
Bên phía thủy tặc, vị lão đạo áo bào xanh kia khẽ nói, ánh mắt sáng ngời. Bọn họ cũng không phải là ngu ngốc, lúc trước đi trên phương hướng suy nghĩ sai lầm, vô thức muốn tránh đi khu vực có uy lực lớn nhất của đám xoáy nước.
Nhưng sự tình lại hoàn toàn ngược lại, chỗ nguy hiểm nhất, lại là chỗ an toàn nhất.
Còn nữa, địa điểm mà Bảo tàng Thủy Nguyệt thiết trí, cũng đã có chủ ý sẵn rồi, nếu như không cam chịu mạo hiểm, làm sao sẽ có thu hoạch lớn chứ?
Kế tiếp, bên phía Hoành Thủy Trại và thủy tặc liền ứng theo phương hướng suy nghĩ này, trước tiên là định ra phương pháp hành động, sau đó mới cử ra cường giả đi thí nghiệm.
- A...
Phía đáy sông đột nhiên truyền đến thanh âm kêu la thảm thiết của một gã thủy tặc Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Sau một lát, một cỗ thi thể biến hình tràn đầy máu tươi bị kéo lên bờ.
- Chuyện gì xảy ra? Không phải nói là, thuận theo cỗ lực lượng này, liền có thể đến được trận nhãn! Nơi đó chính là địa phương an toàn hay sao?
Bên phía thủy tặc, con mắt mấy người nhất thời đỏ bừng lên, bất mãn nhìn chằm chằm về phía Bích Xảo Ngọc.
Bích Xảo Ngọc sắc mặt tái nhợt, chân tay luống cuống, nhìn về phía Triệu Phong và Bích lão gia.
Dù sao thì phương pháp suy nghĩ này, cũng là do Triệu Phong cung cấp cho nàng.
- Thật là một đám ngu xuẩn!
Triệu Phong nhịn không được, trực tiếp mở miệng mắng to.
Cái tên thủy tặc kia chết như thế nào, Thần Linh Nhãn của hắn nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Mặc dù nói, ngươi càng phản kháng, thì lực lượng xoáy nước chống lại sẽ càng lớn, nếu thuận theo, thì lực lượng phản kích ngược lại sẽ càng nhỏ.
Nhưng vấn đề là, không phản kháng, không có nghĩa là ngươi không cần sử dụng chân lực hộ thể a!
Ngươi cho rằng, ngươi chính là mình đồng da sắt, bất diệt chi thân trong truyền thuyết hay sao?