Hiểu Nguyệt Tông.
Trên đỉnh núi, trong một tòa lâm viên bốn phía tràn ngập hương hoa.
Vù! Vù! Phanh!
Một gã thiếu niên bộ dáng chất phác cùng với hai gã thanh niên đối chiến với nhau.
Trong lúc nhất thời, cuồng phong nổi lên bốn phía, từng đạo sóng khí mạnh mẽ ở trong không trung đối kích lẫn nhau, phát ra từng luồng dư âm sóng khí, đủ để phân kim toái thạch.
Gã thiếu niên chất phác kia, không ngờ lại lấy một địch hai. Quanh thân hắn chập chờn một tầng thủy văn gợn sóng ám lam sắc. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân, cũng đều toát ra từng cỗ gợn sóng ám lam sắc. Áp lực từ trên người hắn truyền ra cực kỳ đáng sợ, đủ khiến cho những cường giả Thoát Phàm Cảnh bình thường phải hộc máu.
- Minh Thủy Truyền Thừa, không hỗ là một trong những truyền thừa mạnh nhất của Phù Loan Điện!
Vân Hải Chân Nhân ngồi xếp bằng trên bãi đá gần đó, vẻ mặt đầy khen ngợi.
Gã thiếu niên chất phác kia, chính là Bắc Mặc. Mà hai gã thanh niên còn lại, phân biệt là Tuyền Thần và Nguyên Trí, đều là đệ tử môn hạ Vân Hải Chân Nhân.
Tuyền Thần, tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong, bài danh thứ năm Đệ tử chân truyền, Tam đệ tử của Vân Hải Chân Nhân.
Nguyên Trí, tu vi Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, bài danh thứ ba Đệ tử chân truyền, Nhị đệ tử Vân Hải Chân Nhân.
Mà giờ phút này, Tuyền Thần cùng với Nguyên Trí liên thủ, cũng không thể chiến thắng nổi vị Bắc sư đệ ít tuổi nhất này.
Một thân tu vi của Bắc Mặc đã đạt tới Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh cực hạn, khí tức hùng hậu, cương nhu hỗn hợp, lực chiến hai vị sư huynh không ngờ vẫn có thể thong dong tự nhiên.
Tuyền Thần và Nguyên Trí đều vô cùng kinh ngạc, rung động. Sau khi Phù Loan Thí Luyện kết thúc, thực lực của Bắc Mặc gia tăng lên không chỉ một cấp bậc.
Hai người liên thủ công kích, uy năng thực lực cường đại, đủ để đánh bại dễ dàng cường giả Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường, thế nhưng không ngờ ngay cả phòng ngự của Bắc Mặc cũng không thể phá được.
Xung quanh thân thể Bắc Mặc phảng phất như có một dòng suối không đáy, đem tất cả công kích đều giống như đá quẳng vào biển rộng vậy.
- Minh Thủy Khai Sơn!
Hai tay Bắc Mặc huy vũ, một tầng sóng gợn ám lam sắc đột nhiên tăng vọt, phảng phất như một cự vật khổng lồ. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ như núi phát ra, nháy mắt đem hai vị sư huynh đẩy lui mấy trượng.
Nguyên Trí phiêu nhiên lui về phía sau hơn chục bước mới có thể đáp xuống mặt đất.
Còn Tuyền Thần thì bị đánh bay ra ngoài, khí huyết dâng trào, thiếu chút nữa thì bị hộc máu.
- Đa tạ!
Lấy thực lực liên thủ của thứ ba và thứ năm Đệ tử chân truyền, không ngờ vẫn không thể địch lại Bắc Mặc!
- Không tệ! Không tệ! Mặc nhi, ngươi tiến bộ thật nhanh! Hai năm sau, trong số đám hậu bối mới của Hiểu Nguyệt Tông, chỉ sợ không có người nào có thể chống lại ngươi nữa rồi!
Vân Hải Chân Nhân khen ngợi nói.
Nguyên Trí cùng Tuyền Thần đứng ở một bên, vẻ mặt kinh hãi không thôi.
Trong lòng Tuyền Thần oán hận mà vô lực. Sở dĩ Bắc Mặc trở nên cường đại như vậy, chủ yếu là ở trong thí luyện tìm được truyền thừa.
Mỗi lần nghĩ đến đây, hắn đều cực kỳ căm hận Triệu Phong. Nếu như không có tên gia hỏa này, có lẽ chính mình cũng có thể đạt được truyền thừa.
- Mặc nhi, tầm mắt của ngươi không nên chỉ vẻn vẹn dừng lại bên trong Tông môn. Tiểu hội Tam tông nửa tháng sau, chính là thời điểm ngươi đại triển thân thủ! Đến lúc đó, ngươi cần phải giúp vi sư nở mày nở mặt a!
Vân Hải Chân Nhân lại cười nói.
Tiểu hội Tam tông?
Tuyền Thần và Nguyên Trí khẽ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng có chút bất an. Với thực lực của Triệu Phong, tham gia Tiểu hội Tam tông khẳng định là không thành vấn đề, nhưng mà hai người bọn hắn vẫn còn có chút thiếu hụt!
Đúng lúc này...
- Không xong rồi! Trưởng lão, ngoài cửa có người tới nháo sự!
Một tên người hầu vội vàng chạy vào.
Tuyền Thần lớn tiếng khiển trách:
- Người nào dám ở trước phủ đệ Trưởng lão nháo sự?
- Là Triệu Phong, đệ tử của Đại Trưởng lão! Hắn dắt theo một đám người, đi khắp nơi tìm kiếm Tuyền sư huynh, cuối cùng đã tìm đến nơi này!
Gã người hầu bối rối nói.
Nguyên Trí cười ha hả:
- Tuyền sư đệ, hóa ra Triệu Phong kia là tới tìm ngươi gây phiền toái a!
Triệu Phong cho dù có cuồng vọng tới đâu, cũng chỉ là một gã đệ tử, làm sao dám tới tìm Trưởng lão nháo sự.
- Người này, khẳng định là muốn khiêu chiến vị trí Đệ tử chân truyền của ta!
Sắc mặt Tuyền Thần âm lãnh, trong lòng đã có chút lo lắng. Đối với thực lực của Triệu Phong, hắn tràn đầy kiêng kỵ.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vân Hải Chân Nhân mở miệng hỏi.
- Nghe nói Triệu Phong kia vừa mới xuất quan, liền muốn khiêu chiến Đệ tử chân truyền. Hắn đầu tiên là đi tìm Tuyền sư huynh, kết quả Tuyền sư huynh không có ở nhà, sau đó hắn đi tìm Nguyên Trí sư huynh, cũng không gặp được. Kế tiếp hắn lại đi tìm Bắc sư đệ...
- Được rồi! Ta hiểu rồi! Kết quả cuối cùng hắn chạy đến chỗ của bản Trưởng lão!
Vân Hải Chân Nhân trầm giọng nói.
- Trưởng... Trưởng lão sáng suốt!
Người hầu run giọng nói.
Nhất thời, không khí trong lâm viên trở nên tràn ngập áp lực.
Ba sư huynh đệ Nguyên Trí, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
Cái tên Triệu Phong kia, đều là lựa chọn đệ tử của Vân Hải Chân Nhân mà chạy đi khiêu chiến.
Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng, Vân Hải Chân Nhân và đệ tử của hắn đều là quả hồng mềm hay sao?
- Cái tên cuồng ngạo tự đại này!
Thần tình Tuyền Thần tràn ngập phẫn nộ, nhưng trong lòng thì lại mừng thầm. Nếu như chỉ một mình hắn, chỉ sợ còn không địch lại nổi cái tên sát tinh kia. Nhưng mà hiện tại, ba sư huynh đệ cũng đều đang ở cùng một chỗ!
- Hừ! Triệu Phong, ngày hôm nay xem như ngươi xui xẻo rồi!
- Ba người các ngươi cũng xuống dưới đi! Không nên làm mất mặt của vi sư!
Vân Hải Chân Nhân phất phất tay.
Mặc dù hắn đối với chuyện Triệu Phong chuyên môn chọn đệ tử của chính mình mà xuống tay cũng cảm thấy vô cùng chán ghét, nhưng mà thân là cường giả Chân Linh Cảnh, hắn tự nhiên cũng sẽ không tự hạ thân phận, nhúng tay vào ân oán của kẻ hậu bối.
Huống chi, sau lưng Triệu Phong, chính là Đại Trưởng lão!
Bất luận là hắn hay là Đại Trưởng lão, cũng đều không dễ dàng nhúng tay vào cạnh tranh giữa các đệ tử với nhau.
- Đi! Đi ra ngoài!
Ba sư huynh đệ mang theo nộ hỏa bừng bừng tiêu sái đi ra trước phủ đệ Trưởng lão.
Trong lòng Nguyên Trí cảm thấy cổ quái, phát giác oán hận của hai vị sư đệ đối với Triệu Phong cũng không phải là mạnh mẽ bình thường. Bên ngoài phủ đệ quả nhiên đang có một đám người.
Kẻ cầm đầu, chính là Triệu Phong.
- Hóa ra mấy người các ngươi cũng đều trốn cả trong này!
Triệu Phong nhàn nhạt nói.
Hắn sau khi xuất quan, muốn khiêu chiến Đệ tử chân truyền, tự nhiên là ưu tiên tìm kiếm những đệ tử của Vân Hải Chân Nhân mà xuống tay.
Nhưng tà môn chính là, tìm Tuyền Thần, không có ở nhà. Tìm Nguyên Trí, cũng không có ở nhà! Tìm Bắc Mặc, cũng không có ở nhà luôn!
Cuối cùng sau khi nghe ngóng một phen, mấy sư huynh đệ này không ngờ đều đang tụ tập ở trong phủ đệ của Vân Hải Chân Nhân.
Chương 198: Dùng miệng lưỡi đánh bại ngươi! (2)
- Cái gì mà trốn chứ?
Mấy sư huynh đệ Tuyền Thần nhất thời nộ hỏa trong lòng hoàn toàn bị kích khởi lên.
Mấy sư huynh đệ bọn họ chính là bị sư tôn kêu đi luận bàn tham khảo, thế nhưng hiện tại Triệu Phong nói vậy, những người không biết nội tình lại thật sự cho rằng bọn họ là bởi vì sợ Triệu Phong, nên trốn tránh không chịu xuất hiện.
- Chiến!
Triệu Phong chỉ để lại một chữ, sau đó xoay người bước đi, phương hướng là Luận võ đài.
Hắn căn bản không cần lo lắng đối thủ không đến. Hiện tại cũng đã náo đến trước cửa phủ đệ Trưởng lão rồi, mấy người này không có khả năng không chiến. Một lát sau, Trung Xu Đường, Luận võ đài.
Nơi này chính là địa phương chuyên môn dành cho các Đệ tử nội môn đến luận bàn.
Thân hình Triệu Phong nhảy lên, phiêu nhiên rơi xuống trên Luận võ đài.
Trên Luận võ đài đang có hai gã Đệ tử nội môn có chút thù oán, đến đây chiến đấu.
- A!
Hai người nhìn thấy một gã thiếu niên độc nhãn tóc xanh bộ dáng lạnh lùng đột nhiên nhảy lên. Khí tức Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh cường đại toát ra, khiến cho hai người bọn họ sợ hãi tới mức lập tức nhảy xuống khỏi Luận võ đài.
Rất nhanh sau đó, lại có thêm mấy đạo khí tức mạnh mẽ từ Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trở nên đáp xuống trước Luận võ đài.
Ba sư huynh đệ Tuyền Thần liếc nhìn lẫn nhau, dường như muốn thương nghị xem ai ra tay trước.
Trong đó Tuyền Thần có chút lo lắng, không cám chủ động tiến lên chiến đấu.
- Như vậy đi! Ba người các ngươi cùng lên cũng được!
Vẻ mặt Triệu Phong tràn ngập vẻ tự tin.
- Câm miệng!
- Đừng vội càn rỡ!
Bắc Mặc và Tuyền Thần đồng thời gầm lên.
Đương nhiên, Triệu Phong không phải thật sự muốn lấy một đối ba. Hắn cũng chưa cuồng vọng đến mức độ như vậy.
Cho dù hắn nguyện ý, nhưng ba sư huynh đệ Bắc Mặc cũng sẽ không đồng ý.
- Tuyền sư đệ, ngươi lên trước đi, thăm dò một chút thực lực của hắn!
Nguyên Trí thấp giọng phân phó.
- Được!
Tuyền Thần mặc dù trong lòng không muốn, nhưng cũng phải đáp ứng.
Trên Luận võ đài, Triệu Phong và Tuyền Thần xa xa đứng đối diện nhau.
Xung quanh đã có không ít những Đệ tử nội môn nghe tin tức mà chạy đến xem.
Hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau, thần sắc đều có chút phức tạp.
Đặc biệt là Tuyền Thần. Ngày đó khi hắn đi tới Quảng Lăng Phủ, bộ dáng oai phong bệ vệ đến thế nào.
Triệu Phong khi đó, hắn căn bản là chẳng đáng để liếc mắt nhìn tới, thậm chí cũng chẳng có chút ấn tượng nào cả.
Thế nhưng mà đến lúc này, đứng trên Luận võ đài của Tông môn, da đầu của Tuyền Thần lại run lên, có một loại kiêng kỵ và sợ hãi nồng đậm.
Lúc ở trong Phù Loan Thí Luyện, Tuyền Thần và Triệu Phong cũng không phải chưa từng giao phong qua.
Lúc ấy Tuyền Thần cũng chẳng hề chiếm được nửa điểm tiện nghi, cuối cùng còn bị đối phương đá ra khỏi thí luyện nữa.
- Chậc chậc... Tuyền sư huynh, có muốn ta nhường cho mấy chiêu không?
Ánh mắt của Triệu Phong nhạy cảm đến thế nào, liền bắt giữ được một tia do dự trong ánh mắt Tuyền Thần, không nhìn thấy bất cứ một chút chiến ý nào cả.
- Câm miệng! Đừng có dùng miệng lưỡi mà ngông cuồng!
Tuyền Thần kinh hãi quát lạnh một tiếng, tay cầm Thần binh trường kiếm, quán nhập chân lực, một đạo hàn nguyệt quang trảm hẹp dài phá không đánh về phía Triệu Phong.
Trên bề mặt đá hắc nham cứng rắn của Luận võ đài cũng xuất hiện mấy vết nứt vỡ nhàn nhạt. Đây chính là loại đá đặc biệt của giới tu luyện, độ cứng có thể so sánh với Thần binh hạ phẩm a!
- Lực công kích thật mạnh!
Đám đệ tử dưới đài líu lưỡi không thôi.
Thanh thần binh trong tay Tuyền Thần chính là Phàm giai trung phẩm, bản thân công pháp tu vi cũng đủ cao, phát ra uy lực kinh người. Vừa rồi trong phủ đệ Trưởng lão, khi hắn cùng Bắc Mặc đối chiến, căn bản cũng không có sử dụng Thần binh.
- Ha hả... ngươi tin không, ta chỉ bằng vào miệng lưỡi lợi hại, liền có thể thắng ngươi!
Triệu Phong nhẹ nhàng cười khẽ.
Vèo!
Thân hình hắn nhanh như điện xẹt, trong khoảnh khắc đã biến mất tại chỗ, tránh thoát khỏi công kích.
- Đừng vội cuồng vọng! Có bản lĩnh thì ngươi đừng động thủ!
Công kích của Tuyền Thần không trúng, quát lớn một tiếng.
- Được! Vậy cho các ngươi mở rộng tầm nhìn!
Hai tay Triệu Phong chắp sau lưng, đột nhiên hít mạnh một ngụm khí.
- Hô!
Hắn há miệng hô một tiếng. Một chuỗi tinh thần âm ba vô hình trong suốt mạnh mẽ phát ra, nằm thẳng về phía Tuyền Thần.
Những nơi tinh thần âm ba lan tràn tới, giống như thanh âm lôi minh cuồn cuộn.
Oanh!
Tuyền Thần giống như là bị sét đánh vậy, thân thể nhoáng lên, cả người khí huyết dâng trào.
Chỉ một cái hô vừa rồi, thiếu chút nữa khiến cho hắn bị hộc máu!
Tinh thần âm ba của Triệu Phong chính là đem công kích tinh thần phụ gia vào bên trong âm ba chấn động, một cái tấn công thẳng vào tâm thần linh hồn, một cái dùng âm ba chấn động cao tần, công kích thẳng vào khí huyết thân thể đối thủ.
Sau khi đạt được Điện Chi Truyền Thừa, tất cả các công pháp của Triệu Phong cũng đều lấy nó làm trung tâm.
Liền thậm chí cái Tinh Thần Âm Ba Thuật này, cũng giống như lôi minh ầm vang, uy lực viễn siêu trước đây.
Hơn nữa, bản thân Tuyền Thần cũng không phải là hạng người tâm trí cứng cỏi, so với đám người Bắc Mặc, Lâm Phàm thì kém hơn rất nhiều.
Cho nên, chỉ một kích tinh thần âm ba đầu tiên, đã khiến cho Tuyền Thần thiếu chút nữa hộc máu, thân hình lảo đảo.
- Hô! Hô!
Triệu Phong liên tục phát ra hai đạo tinh thần âm ba nữa.
- Oa!
Tuyền Thần lập tức phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch.
Phương diện tinh thần chính là sở đoản của hắn. Huống chi Tinh Thần Âm Ba Thuật của Triệu Phong so với thời điểm thí luyện còn cường đại hơn rất nhiều, sau khi dung nhập một tia áo nghĩa của Điện Chi Truyền Thừa, lại như hổ thêm cánh.
- Làm sao có thể?
- Triệu sư đệ quả thật không hề động thủ, chỉ mở miệng hô lớn, đã khiến cho Tuyền Thần sư huynh phải hộc máu rồi!
Mọi người trong trường đều kinh hãi không thôi.
- Tuyền sư đệ, dùng chân lực bảo vệ màng tai cùng các bộ vị yếu hại!
Nguyên Trí nhắc nhở nói.
Hắn nhìn ra được, Tinh Thần Âm Ba Thuật của Triệu Phong chính là lấy thanh âm làm môi giới.
- Ý chí không kiên định, cho dù có dùng chân lực hộ thể, cũng chỉ có thể giảm bớt một hai thành thương tổn mà thôi!
Triệu Phong thản nhiên nói.
Tinh Thần Âm Ba Thuật chủ yếu khó phòng chính là ở phương diện tinh thần, khiến cho người ta tâm phiền ý loạn, ý thức thất thủ. Dưới tình huống này, như thế nào có thể toàn lực phòng ngự?
Nếu như là loại người có ý chí kiên định như bàn thạch, tu vi đối phương lại không quá thấp, thì Tinh Thần Âm Ba Thuật của Triệu Phong, lực sát thương ít nhất cũng giảm hơn phân nửa.
Đáng tiếc, Tuyền Thần lại không phải. Ở sâu trong tâm linh của hắn, đối với Triệu Phong lại có điểm sợ hãi.
- Hô! Hô! Hô!
Triệu Phong lại hô lên vài đạo công kích Tinh Thần Âm Ba Thuật.
Phốc!
Tuyền Thần thất khiếu chảy máu, lâm vào hôn mê.
- Quá yếu!
Triệu Phong lắc lắc đầu. Nhưng suy nghĩ trở lại, chính mình ở lĩnh vực tinh thần, quả thật là có thiên phú tuyệt cường. Thậm chí ngay cả trong Phù Loan Điện cũng đều không có được truyền thừa nào thích hợp nhất với mình.
Điện Chi Truyền Thừa, chẳng qua cũng chỉ là lựa chọn thay thế mà thôi.