Phù Loan Điện Ấn!
Sau khi Triệu Phong rời khỏi thị trấn, vẫn luôn một mực cầm trong tay mảnh sắt nhỏ này.
Nếu luận chất liệu, khối sắt nhỏ này rất bình thường, nhưng mà trong đó lại ẩn chứa một cỗ ý cảnh khó có thể tưởng tượng nổi.
Cỗ ý cảnh này mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng mà chỗ cao thâm huyền diệu của nó, hoàn toàn vượt qua cấp bậc của Triệu Phong!
- Phù Loan Điện Ấn này, chỉ sợ với lực lĩnh ngộ của ta, cũng chỉ có thể chạm đến một chút bề ngoài mà thôi. Cái này phải có Phong Lôi Chưởng làm được trụ cột mới được!
Triệu Phong lâm vào trầm tư.
Từ sau khi dung nhập mắt trái thần bí, năng lực lĩnh ngộ học tập của Triệu Phong có thể nói là cực kỳ biến thái, so với tuyệt đại đa số các thiên tài còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhưng mà giờ phút này, hắn có được căn cơ của Phong Lôi Chưởng, nhiều nhất cũng chỉ có thể chạm đến một chút bề ngoài mà thôi.
Hơn nữa, hắn cảm giác được một ít khí tức bên trong Phù Loan Điện Ấn này, có vài chỗ tương đồng với Phong Lôi Chưởng.
Nhưng mà ý cảnh uy năng của Phù Loan Điện Ấn so với Phong Lôi Chưởng mạnh hơn không chỉ gấp trăm lần.
Phong Lôi Chưởng chính là dẫn động phong lôi, mà Phù Loan Điện Ấn thì lại là thủ đoạn trực tiếp chưởng khống lôi điện thiên địa.
Giữa hai cái này, có mối liên hệ gì hay không?
Triệu Phong mơ hồ nhớ rõ ràng, Phong Lôi Chưởng chính là công pháp truyền thừa từ thời Thượng Cổ, nhưng dường như có chút không được trọn vẹn.
Đồng thời, trong Tông môn cũng có một vài công pháp cường đại, uy lực vượt hẳn cùng cấp. Có một vài thứ đều là tìm được từ trong Phù Loan Điện này. Ví dụ như Bắc Minh Thiên Thủy của Bắc Mặc, chính là do Vân Hải Chân Nhân năm đó đạt được từ trong Phù Loan Điện.
- Xem ra, cái Phù Loan Điện Ấn ta tìm được này, cũng không chỉ là do biểu hiện trừ bạo an dân của ta ở trong thị trấn mà thôi!
Trong lòng Triệu Phong thầm than.
Phù Loan Điện Ấn và Phong Lôi Chưởng mà Triệu Phong tu luyện, có chút quan hệ sâu xa.
Hắn mở ra lực lượng mắt trái, phục chế lại cảnh tượng ý cảnh bên trong Phù Loan Điện Ấn.
Nhưng mà đoạn cảnh tượng ý cảnh này, cấp bậc uy năng cực cao, hắn hao hết lực lượng tinh thần, mệt mỏi cùng cực, mới miễn cưỡng thành công.
Triệu Phong làm như vậy, là vì phòng ngừa vạn nhất. Như vậy hắn mới có thể hoàn toàn biến chúng thành của mình.
Cái Phù Loan Điện Ấn này, trong thời gian ngắn hắn cũng không thể tìm hiểu được rõ ràng, ai mà biết được sau khi thí luyện có bị Tông môn tịch thu hay không.
Dựa theo ước định mỗi lần thí luyện, những bảo vật tìm được, dựa theo tỷ lệ nhất định, phải lấy ra cống hiến cho Tông môn, đổi lại, Tông môn sẽ ban cho một ít điểm cống hiến Tông môn để đền bù.
Đem Phù Loan Điện Ấn thu hồi lại, Triệu Phong hướng một phía khác mà phóng đi.
Ở trong đầu của hắn có được địa hình của toàn bộ Thiên Cảnh Đảo, những địa điểm có thể có được kỳ ngộ, toàn bộ sớm đã được hắn đánh dấu cẩn thận.
Mục tiêu tiếp theo thì lại có chút xa xôi.
Những mục tiêu mà Triệu Phong lựa chọn, đều đã trải qua phân tích cẩn thận, cho rằng có điểm đặc thù nào đó, hoặc là có quy mô khá lớn.
Kết quả, mục tiêu đầu tiên, dẫn phát hoàn cảnh toàn bộ Thiên Cảnh Đảo kịch biến. Đó hoàn toàn là một cái cấm kỵ. Kỳ ngộ trong đó, vốn không phải là thứ hắn có thể đạt được.
Mà cái mục tiêu thứ hai, tìm được Phù Loan Điện Ấn, Triệu Phong vẫn còn chưa thể nghiên cứu ra hết.
Kế tiếp là mục tiêu thứ ba, theo như Triệu Phong đánh giá, hẳn là có chút cùng loại với Di tích Cổ Viên của Bắc Mặc.
Trên đường đi, khi đi ngang qua một mảnh đất khá yên tĩnh, Triệu Phong đột nhiên cảm nhận được một tia thực lực chấn động quen thuộc.
- Là Lâm sư huynh!
Mắt trái của Triệu Phong xuyên thấu bốn năm dặm, nhìn thấy một cái thân ảnh quen thuộc, đúng là Lâm Phàm.
Lực lượng chấn động trên người Lâm Phàm tương đối mãnh liệt, dường như là mới vừa đột phá Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh không bao lâu.
Triệu Phong đem đai bịt mắt mang lại cẩn thận, sau đó chạm mặt Lâm Phàm.
- Triệu sư đệ, không nghĩ là chúng ta có thể gặp lại ở nơi này!
Lâm Phàm có chút mwngf rowx.
Triệu Phong khẽ trầm ngâm, sau đó chỉ cho Lâm Phàm một con đường:
- Đi về phía Tây Bắc, khoảng chừng năm mươi dặm, có một tòa sơn cốc bị huyễn trận bao phủ! Huynh có thể tới đó thử vận khí xem sao...
Phiến sơn cốc mà hắn nói tới, chính là địa phương hắn vừa mới đi qua.
Triệu Phong thầm nghĩ, đoạn ảo cảnh kia mình đã từng đi qua, Lâm Phàm có thể đến một lần nữa hay không?
- Đương nhiên, có thể thành công hay không, cũng không nhất định! Ở phía nam của cái sơn cốc kia, đi tiếp chừng hơn mười dặm, có một tòa Thần miếu bí mật, huynh cũng có thể đến đó thử xem!
Triệu Phong lại chỉ cho Lâm Phàm một điểm kỳ ngộ khác.
Lâm Phàm vừa mới đột phá không bao lâu, cảm thấy có chút ngoài dự liệu:
- Triệu sư đệ, ngươi dường như rất hiểu biết đối với nơi này thì phải?
- Vô nghĩa! Ta bỏ ra mấy ngày, chuyên điều tra tất cả tình huống của Thiên Cảnh Đảo. Phạm vi hai trăm dặm xung quanh nơi này, cơ bản đều đã thăm dò cẩn thận rồi, lúc này mới bắt đầu ra tay...
Triệu Phong khẽ bĩu môi một cái, nửa thật nửa giả nói.
Lâm Phàm nghe vậy, không khỏi bội phục.
Những người khác tiến vào Thiên Cảnh Đảo, gặp được kỳ ngộ, đâu chịu dễ dàng buông tha. Mà Triệu Phong lại bỏ ra năm ngày đầu tiên, căn bản là không có xuống tay, trước thăm dò xong tình huống rồi mới tính sau.
Cái này gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng!
Ngay từ hành động đầu tiên, ánh mắt của Triệu Phong, so với tất cả các đệ tử thí luyện đều xa rộng hơn một bậc.
Cáo biệt Lâm Phàm, Triệu Phong tiếp tục đi tới mục tiêu thứ ba.
- Cửa thứ ba Phù Loan Thí Luyện đã trôi qua sáu ngày rồi, chỉ còn lại ba, bốn ngày nữa!
Triệu Phong rảo bước nhanh hơn.
Địa điểm mục tiêu thứ ba hơi có chút xa xôi, cũng may bởi vì hoàn cảnh khí hậu của Thiên Cảnh Đảo kịch biến, khiến cho một số ít đàn Yêu thú không còn lởn vởn nữa, nên giảm bớt lực cản trê n đường đi của Triệu Phong.
Nửa ngày sau, Triệu Phong đi vào một vùng thảo nguyên.
Dựa theo tình huống bình thường, trên không trung vùng thảo nguyên này có một đàn Yêu thú phi cầm, thực lực mỗi đầu Yêu thú so với Hắc Huyết biên bức ở cửa thứ hai càng đáng sợ hơn rất nhiều lần.
Bởi vì hoàn cảnh khí hậu biến đổi, khiến cho toàn bộ Thiên Cảnh Đảo biến thành băng đảo. Những Yêu thú phi cầm này chỉ còn lại lác đác vài con.
Triệu Phong gia tăng tốc độ, lại xuyên qua một mảnh đất tràn ngập hoa thơm cỏ lạ.
- Vốn dĩ nơi này có một đàn Yêu thú ong độc số lượng cực kỳ đáng sợ, thực lực thấp nhất tương đương Bán Bộ Thoát Phàm Cảnh, đại bộ phận đạt tới Nhất trọng, Nhị trọng Thoát Phàm Cảnh, số lượng lên đến ngàn vạn. Nếu như vận khí không tốt, sẽ bị mấy vạn ong đọc bao vây...
Trong lòng Triệu Phong cảm khái.
Mà hiện tại, đàn ong độc này, đại bộ phận cũng đều đã ẩn nấp, nhằm thích ứng với hàn ôn mới xảy ra.
Hàn ôn trên Thiên Cảnh Đảo này, đối với Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh cũng có ảnh hưởng thật lớn. Chỉ có những ai có tu vi Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trở lên, mới có thể một giảm ảnh hưởng của hàn năng xuống thấp nhất.
Chương 178: Liên thủ (2)
- Rốt cuộc cũng tới rồi!
Triệu Phong thở dài ra một hơi, nhìn về phía một tòa cổ bảo phía trước.
Trong cổ bảo truyền đến một cỗ khí tức Viễn Cổ nồng đậm. Trên tòa thành, mỗi một viên gạch, một viên ngói, cũng đều lắng đọng dấu vết của năm tháng.
Luận quy mô, tòa cổ bảo này và Di tích Cổ Viên mà Bắc Mặc tiến vào không phân biệt cao thấp, nhưng mảnh đất hung hiểm xung quanh, sau khi bị băng tuyết bao trùm, nguy cơ giảm mạnh.
Sau khi Triệu Phong đi vào cổ bảo, nhất thời cẩn thận hơn hẳn.
Bản thân tòa cổ bảo này, cũng tồn tại một ít hoàn cảnh hung hiểm.
Ví dụ như, con sông đào hộ thành ở phía trước tòa thành, là một con sông với dòng nước màu xam tro nhàn nhạt, truyền đến một cỗ khí tức khiến cho Triệu Phong cũng phải tim đập nhanh.
Hắn quẳng thử một mảnh nhỏ Thần binh vào trong đó, nước sông truyền đến thanh âm xuy xuy quỷ dị, sau đó mảnh Thần binh kia rất nhanh bị hòa tan mất...
Mảnh vỡ Thần binh, bởi vì mất đi trận văn và linh tính, mặc dù khả năng chống cự ngoại lực giảm thấp, nhưng mà Thoát Phàm Cảnh bình thường cũng không dễ dàng phá hủy được.
Cả cổ bảo vô cùng yên tĩnh, cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta có một loại cảm giác âm u tối tăm.
Triệu Phong ở phụ cận thành lâu tìm tòi một hồi, sắc mặt có chút biến đổi.
- Nơi này có dấu vết người tới!
Trong lòng hắn khẽ rùng mình một cái.
Như vậy, đơn giản xảy ra hai loại khả năng. Thứ nhất chính là tồn tại đáng sợ không biết nào đó trong Thiên Cảnh Đảo, thứ hai chính là một đệ tử thí luyện nào đó đến đây trước.
Triệu Phong cho rằng, khả năng thứ hai cao hơn một chút.
Phốc! Phốc! Thình thịch!
Đúng lúc này, ở chỗ sâu bên trong tòa thành truyền đến một trận tiếng động đánh nhau.
Mắt trái Triệu Phong mở ra, phát hiện nguồn gốc thanh âm là từ một tòa phủ đệ xa hoa ở trung tâm tòa thành.
Đợi sau khi thấy rõ, Triệu Phong lộ ra một tia kinh ngạc.
- Thật xui xẻo! Không dễ dàng mới tiến vào khu trung tâm, không ngờ lại chọc phải mấy tên này!
Thân hình chật vật của Tuyền Thần rất nhanh từ bên trong tòa phủ đệ xa hoa kia chạy ra.
Ngay sau đó, từ trong phủ đệ có hai gã hắc giáp nhân đuổi theo, toàn thân mặc hắc giáp, trên người không hề có bất cứ khí tức sinh mệnh nào cả.
Mắt trái của Triệu Phong nhìn xuyên thấu lớp vỏ bên ngoài, có thể nhìn ra được hắc giáp nhân này là do các cơ quan máy móc cấu thành, ở trung tâm nhất có một viên trung tâm năng lượng.
Nhìn tình hình, thực lực của hai hắc giáp nhân cũng tiếp cận Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, nếu không cũng sẽ không truy đuổi khiến cho Tuyền Thần chật vật như vậy.
- Triệu sư đệ, mau tới đây hỗ trợ!
Ánh mắt Tuyền Thần sáng lên, nhìn về phía Triệu Phong ở cửa thành phụ cận.
Cặp mày Triệu Phong khẽ nhíu lại, theo bản năng sờ mũi tên trong bao, lại đột nhiên dừng lại:
- Mấy mũi lam tiễn này, có hiệu quả đóng băng, nhưng lại là tiêu hao phẩm chỉ dùng một lần! Vì Tuyền Thần mà lãng phí lam tiễn, khẳng định không đáng!
- Tuyền sư huynh, cung tiễn của ta, chỉ sợ bắn không xuyên được tên hắc giáp nhân này!
Thân hình Triệu Phong nhoáng lên, lăng không hư độ đến trên cửa thành.
Trong lòng Tuyền Thần thầm mắng. Triệu Phong này quả nhiên sẽ không trợ giúp mình.
Cũng may, hai tên hắc giáp nhân kia, sau khi đuổi theo chừng trăm trượng, lại quay trở về phủ đệ.
Dường như trấn thủ tòa phủ đệ mới là sứ mệnh của bọn chúng, cho dù có đem những chỗ khác của tòa thành đảo lộn đến lật trời, chúng nó cũng sẽ không quản tới.
- Triệu sư đệ, ngươi tới vừa đúng lúc! Cái tòa thành này thật quá tà môn, ta vừa mới tìm đến khu vực trung tâm, lại đụng phải phiền toái. Không bằng ngươi và ta liên thủ, đoạt được ích lợi, chia nhau năm năm?
Trên mặt Tuyền Thần lộ ra ý cười, khóe mắt hiện lên một tia âm lãnh.
- Được!
Triệu Phong gật đầu.
Từ sau khi tiến vào Tông môn, hắn và Tuyền Thần vẫn ở thế cả hai không đội trời chung.
Trong dĩ vãng, hắn ở trong mắt của Tuyền Thần, căn bản chỉ là con kiến hôi. Nhưng hiện tại, Triệu Phong đã phát triển đến trình độ căn bản không cần e ngại đối phương.
Trong hoàn cảnh không biết như thế này, Tuyền Thần càng muốn lợi dụng Triệu Phong. Nếu như có cơ hội, liền dồn hắn vào chỗ chết.
Tâm tư của Triệu Phong cũng không khác bao nhiêu.
Hắn tiến vào tòa thành tương đối muộn, liên thủ với Tuyền Thần, có thể đi thẳng vào trung tâm nhanh nhất. Nếu như có cơ hội, thuận tiện tiễn đối phương một đoạn luôn...
Trong lòng hai người đều mang thâm ý, ngoài mặt không nói gì, cùng hướng về phía trung tâm của tòa phủ đệ cổ bảo mà đi tới.
- Tuyền sư huynh, ngươi tiến vào cổ bảo hẳn cũng được một hai ngày rồi, thu hoạch khẳng định không ít nhỉ?
Triệu Phong mỉm cười nhìn bao phục phình to trên người của Tuyền Thần.
Những thứ bên trong cái bao phục kia, mắt trái của Triệu Phong hoàn toàn có thể nhìn xuyên thấu rõ ràng, quả thật rất có giá trị.
Đương nhiên, những món tốt này so sánh với thứ mà Triệu Phong tìm được là Trữ vật Thủ trạc và Phù Loan Điện Ấn mà nói, tự nhiên không đáng nhắc tới.
- Đâu có! Đâu có! Ta chỉ vừa mới đột phá được vào trung tâm của tòa thành mà thôi. Tiếp thêm ba ngày nữa, tất cả mọi người đều sẽ bị đuổi giết, đến lúc đó e rằng không còn cơ hội nữa!
Tuyền Thần ở phía trước dẫn đường, hai người rất nhanh tiến vào phủ đệ.
Phụ cận lối vào phủ đệ, có một vài dấu vết đánh nhau kịch liệt.
Tuyền Thần vào đến nơi này đã hai ba ngày trời rồi, từ bên ngoài đánh giết ra được một con đường an toàn đi vào.
- Trong phủ đệ này, địa phương có giá trị nhất chính là một cái tàng bảo thất, bên trong có rất nhiều kỳ trân dị bảo. Đáng tiếc lại có lực lượng thủ vệ cường đại. Những tên thủ vệ này, thực lực đều từ Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đến Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh...
Tuyền Thần giải thích.
Thân hình Triệu Phong nhẹ nhàng nhảy lên trên một tòa kiến trúc thật cao, trước dùng mắt trái đảo quét địa hình của toàn tòa phủ đệ.
Nhất thời, kiến trúc địa hình của phủ đệ và một vài tình huống phân bố thủ vệ đều bị Triệu Phong thăm dò rõ ràng.
Khi Tuyền Thần đi đằng trước dẫn đường, tuy rằng hắn cũng chỉ ra một vài đoạn đường nguy hiểm, thế nhưng vẫn cố ý che giấu, giữ lại một vài đoạn nguy hiểm không nói ra.
Trong lòng Triệu Phong cười lạnh, đi theo Tuyền Thần, né qua những khu vực nguy hiểm thể hiện rõ ràng bên ngoài, rốt cuộc cũng tiến vào một tòa đại điện.
Trong đại điện phân bố một vài Hắc giáp vệ và Ngân giáp vệ.
Thực lực của Hắc giáp vệ bình thường là Tứ trọng, Ngũ trọng Thoát Phàm Cảnh. Số lượng Ngân giáp vệ cực nhỏ, đạt tới tu vi Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trở lên.
Cho dù là mạnh mẽ như Dương Kiền, thì cũng khó mà đột phá qua nơi này.
Khó trách Tuyền Thần và Triệu Phong ở thế không đội trời chung, lại chấp nhận cho đối phương nhập bọn.
- Triệu sư đệ, bên kia chính là tàng bảo thất!
Tuyền Thần giơ tay, chỉ về phía một gian phòng nhỏ tràn ngập khí tức cổ xưa, bên trong mơ hồ tiết ra một vài đạo khí tức chấn động nguyên khí của linh vật.