Trong lòng Dư Vãn có hơi lo lắng, lẽ nào Hồ Kiều sẽ đổi sang một tài khoản lợi hại hơn sao để chèn ép cô sao? Những người chơi trên sân đấu cũng sôi nổi thảo luận xem Hồ Kiều sẽ dùng tài khoản nào.
Lúc Hồ Kiều đăng nhập xong, tất cả mọi người đều choáng váng.
Vậy mà cô ấy cũng đổi một tài khoản pháp sư của Đào Hoa Trại.
Tất cả mọi người đều xôn xao, tài khoản pháp sư level 90 đấu với tài khoản pháp sư level 80, hai người này đính chém giết nhau một năm hả? Sau khi mở lịch sử của nhân vật thì suy nghĩ của mọi người lập tức đổi thành "Cuộc chiến này có thể kết thúc trong vòng 2 giờ nhỉ?"
Dư Vãn "..."
"Tôi khiêu chiến rồi, cô nhận lời đi!" Hồ Kiều sử dùng tài khoản mới gửi lời mời khiêu chiến cho "Ngư Châu Xướng Vãn", sau khi Dư Vãn nhận lời thì lập tức bị hệ thống đưa lên sân tỷ võ.
Trước tiên Hồ Kiêu tấn công một chiêu cơ bản trước, tuy Dư Vãn cũng chơi nhân vật pháp sư, nhưng khả năng tấn công của Hồ Kiều cao hơn cô rất nhiều. Sau khi bị thương, Dư Vãn di chuột tự hồi máu cho bản thân rồi chạy cách xa Hồ Kiều, tự dùng kĩ năng trị liệu cho mình.
Bởi vì có trang bị nên số lượng trị liệu của Dư Vãn vẫn rất khả quan, cột máu lập tức lại đầy, những người vây xem thấy vậy liền đổi "hai giờ" thành "hai tháng".
Dư Vãn: "..."
Hồ Kiều bắt đầu tấn công cô, Dư Vãn quay đầu liều mạng chạy, kĩ thuật đánh nhau của cô không được tốt lắm, nhưng kỹ thuật chạy chối chết vẫn còn được.
Hồ Kiều ngồi đối diện lên tiếng "Cô cứ chạy trốn mãi làm gì? Định cùng tôi đánh hai tiếng thật sao?"
"..." Hồ tiểu thư không chỉ muốn đánh người mà còn không cho phép người khác chạy. Thế nhưng dù sao cô ấy vẫn là khách hàng, còn là một khách hàng lớn nên Dư Vãn chỉ có thể nhận mệnh. Dư Vãn điều khiển nhân vật đối mặt với Hồ Kiều, thử rất nhiều lần mới có thể đánh trúng cô ấy một chiêu. Hồ Kiều sau khi bị thương cũng có thể tự hồi máu, nên Dư Vãn đánh một chiêu, cô ấy không cần làm gì thì cột máu đã tự động phục hồi hơn một nửa.
Người vây xem đều ồn ào nhưng không ai chịu rời đi, bởi vì họ biết rõ, chơi hai tiếng chỉ là nói đùa. Dựa theo luật trên sân thi đấu, tỷ võ quá 10 phút, hai bên phải chịu tổn thương gấp đôi, số lượng trị liệu cũng giảm một nửa; quá 15 phút lại tiếp tục giảm một nửa nữa, nên càng chơi lâu thì chết càng nhanh.
Dư Vãn chịu được quá 15 phút, cột máu đã sắp chạm đáy, tính đến lúc này thì thời gian sống sót của cô là lâu nhất trong ba ứng cử viên nên cô cũng từ bỏ chống cự.
Sau khi "Ngư Châu Xướng Vãn" bị đánh bại trên đài tỷ võ, trong lòng Dư Vãn ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. Trò chơi để thi tốt nghiệp cuối cùng cũng kết thúc.
Trận đấu kết thúc, Hồ Kiều và Dư Vãn đều không quan tâm đến quần chúng đang bàn tán, cả hai cùng offline. Ba người thiết kết hôn lễ đều đứng một bên không nói chuyện, chờ Hồ Kiều mở miệng trước.
Hồ Kiều chơi liên tiếp ba trận cũng hơi mệt, cô ấy xoay cổ tay, liếc mắt nhìn bọn họ một lượt: "Không ngờ cả ba người đều là dạng gà mờ."...
Trong phòng rất yên tĩnh, cả ba người đều mỉm cười trong im lặng, cuối cùng vẫn là người thanh niên kia thiếu kiên nhẫn mở miệng hỏi trước: "Hồ tiểu thư, ba chúng tôi đã chơi cùng cô xong rồi, cô muốn xem phương án của ai trước?"
Hồ Kiều uống một ngụm cà phê, mở miệng trả lời: "Dư Vãn."
Dư Vãn ngạc nhiên, trong lòng có cảm giác mừng như điên khi được đề tên lên bảng vàng. Cô kiềm chế tâm trạng kích động, bước lên trước nói chuyện với Hồ Kiều một cách chuyên nghiệp: "Cảm ơn Hồ tiểu thư đã tin tưởng và giao nhiệm vụ cho tôi, phương án tôi đã mang đến, lúc nào thì có thể thuận tiện tâm sự với ngài đây?"
Hồ Kiều còn chưa trả lời, thanh niên vừa hỏi kia đã không phục "Hồ tiểu thư, ba người chúng tôi đều thua, cô dựa vào điều kiện nào để lựa chọn dự án?"
Hồ Kiều liếc anh ta một cái, hơi hất cằm lên: "Tôi muốn chọn người nào thì chọn người đó, cần gì lý do?"
"..." Tuy Dư Vãn là người được chọn nhưng vẫn muốn cảm thán một câu, Hồ tiểu thư thật sự rất có cá tính.
Sắc mặt của anh ta cũng thay đổi, Hồ Kiều đứng dậy, mở lòng từ bi giải đáp: "Đầu tiên, trên sàn thi đấu, cô ấy là người trụ lại lâu nhất. Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, trong ba người, chỉ có duy nhất tài khoản của cô ấy đã kết hôn."
Hồ Kiều nói xong, cả ba người đều yên lặng. Bởi vì lúc đầu Hồ Kiều nói điều kiện là phải đánh thắng cô ấy nên mọi người đều chú tâm vào việc luyện cấp, nếu không phải do Lệ Thâm nhắc nhở, Dư Vãn cũng sẽ quên chuyện hệ thống hôn lễ trong game.
Thấy bọn họ không nói gì nữa, Hồ Kiều quay sang nói với Dư Vãn: "Cô đi theo tôi đến thư phòng."
"Được." Dư Vãn cầm túi của mình, đi theo Hồ Kiều đến thư phòng. Diện tích của phòng sách này gần bằng cả căn hộ của Dư Vãn, cô đứng đối diện Hồ Kiều, lấy laptop từ trong túi ra đặt lên bàn.
Hồ Kiều hơi ngước mắt, thấy Dư Vãn đang bật máy thì bất chợt hỏi một câu: "Quan hệ của cô và Lệ Thâm là như thế nào?"
Lời kịch của Dư Vãn đã chuẩn bị tốt, bỗng nhiên bị Hồ Kiều hỏi một câu như vậy, toàn bộ đều nghẹn lại ở cổ họng. Cô đứng trước laptop, ngẩng đều lên, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn Hồ Kiều, không hiểu sao lại mang áp lực đến cho người đối diện.
Hồ Kiều khẽ cười một tiếng, cũng ngước mắt lên nhìn Dư Vãn. Đây là lần đầu cô nghiêm túc quan sát Dư Vãn. Cô gái cắt tóc ngắn, toàn thân như tỏa ra ánh hào quang, vài sợi tóc mai vén gọn bên tai phải, vành tai còn xỏ một chiếc khuyên bạc hình bông hoa điểm xuyết thêm một viên trân châu.
Vóc người Dư Vãn cao gầy, hôm nay cô mặc áo khoác da cùng quần đen thắt lưng cao càng tôn lên tỉ lệ cơ thể, chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng làm cho cả người tỏa ra khí chất giỏi giang, sạch sẽ gọn gàng, còn rất xinh đẹp.
Dư Vãn đón nhận ánh mắt đánh giá của Hồ Kiều, cô đứng trước bàn làm việc, cuối cùng Hồ Kiều cũng thu ánh mắt lại, mở miệng nói chuyện: "Hai ngày trước Ngư Châu Vãn Xướng và Tiểu Vương Tử tổ chức tiệc cưới, tôi cũng nhìn thấy, Tiểu Vương Tử là tài khoản của Lệ Thâm."
Con ngươi của Dư Vãn đảo qua đảo lại, bình tĩnh trả lởi: "Ngư Châu Xướng Vãn là tài khoản phụ của anh ấy."
Hồ Kiều: "..."
Chuyện này thật sự rất chó má.
"Cho nên cô muốn nói cho tôi biết, cô và Lệ Thâm thật sự có quan hệ?" Hồ Kiều nhìn Dư Vãn, trong ánh mắt hiện lên sự hứng thú: "Cô không cần căng thẳng, tôi không phải đám chó săn, cũng không phải fan não tàn của Lệ Thâm, tôi cũng không đi tung tin bát quái, cũng không gây cản trở sự nghiệp của anh ta. Tôi chỉ đơn giản là tò mò."
Lệ Thâm xuất đạo từ cuộc thi ca hát cũng đã hơn nửa năm, trong thời gian ngắn mà có thể nổi tiếng như ngày hôm nay, ngoại trừ sự quản lý chuyên nghiệp của Tinh Diệu thì cũng không thể không nhắc đến thực lực của anh. Điều này khiến Hồ Kiều cảm thấy có hứng thú với Lệ Thâm, chẳng qua là mấy lần trước gặp mặt Lệ Thâm tại các hoạt động của công ty Tinh Diệu, anh ta đều vô cùng lạnh lùng.
Một người lạnh nhạt như vậy mà trong game lại kết hôn, điểm đó thật sự nằm ngoài dự đoán của Hồ Kiều.
Cho nên hiện tại thấy tân nương xuất hiện ở đây, cô mới không nhịn được muốn hỏi mấy câu.
Dư Vãn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Chúng tôi là bạn thời đại học."
"Ồ." Hồ Kiều không nặng không nhẹ trả lời một tiếng, không biết thêm được một chút thông tin gì, nhưng đến đó thì cô cũng dừng lại, không truy hỏi thêm về vấn đề này nữa: "Phương án của cô đâu, cho tôi xem một chút."
"Được." Dư Vãn lại lấy một bản phương án bằng giấy trong cặp đưa cho Hồ Kiều, còn cô ngồi trước máy tính, bắt đầu nói: "Trên tay của Hồ tiểu thư là phương án ban đầu của tôi, hiện giờ tôi muốn lắng nghe ý tưởng của Hồ tiểu thư, sau đó sẽ bắt đầu sửa đổi."
"Được." Hồ Kiều cầm tập tài liệu, trả lời cô.
"Đầu tiên tôi muốn biết, dự tính của Hồ tiểu thư cho hôn lễ này là bao nhiêu?"
Hồ Kiểu trả lời "Tình yêu của tôi và Thế Mẫn không có dự tính."
Dư Vãn: "..."
"Cứ dựa theo phương án của cô mà làm đi! Tôi không thiếu chút tiền đó."
"Được." Dư Vãn trả lời, lại hỏi tiếp: "Vậy trừ chủ đề trò chơi, Hồ tiểu thư còn yêu cầu cụ thể nào cho hôn lễ không?"
"Có." Hồ Kiều nhìn về phía cô,"Cô đã kết hôn trong game, vậy cũng biết miếu Nguyệt Lão trông như thế nào rồi nhỉ? Tôi hi vọng ở hiện trường hôn lễ có thể tái hiện lại khung cảnh đó, đặc biệt là cây tương tư và hồ nước thì nhất định phải có."
Dư Vãn hơi nhíu mày, cây tương tư kia cô từng nhìn thấy, là cây đại thụ rất lớn, muốn tìm một khuôn viên có cái cây như vậy thật sự không dễ dàng, mà cho dù có thì cũng không chắc có thể lựa chọn khu vực đó làm địa điểm tổ chức hôn lễ.
"Làm sao, rất khó à?"
Dư Vãn mỉm cười: "Hồ tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được địa điểm thích hợp."
"Ừ, vậy là tốt rồi." Hồ Kiều nhẩm tính giá cả, lại nói thêm "À đúng rồi, hôn lễ thì cần có người chủ trì, tôi muốn tìm một người giống như Nguyệt Lão trong trò chơi."
Dư Vãn: "..."
Lolita Nguyệt Lão trong game, thật sự trưởng thành rồi sao!
"Cái này cũng có vấn đề sao?" Giọng điệu của Hồ Kiều có hơi không hài lòng. Dư Vãn ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười nói: "Không thành vấn đề, tôi sẽ đi tìm người."
Lúc này Hồ Kiều mới tỏ vẻ hài lòng: "Lúc cô và Lệ Thâm kết hôn cũng thả 999 chiếc đèn Khổng Minh phải không? Ở hiện trường hôn lễ của tôi cũng muốn thả đèn Khổng Minh, số lượng có thể không cần nhiều như thế, nhưng nhìn qua nhất định phải có cảm giác tráng lệ."
"..." Quả nhiên cái gì phải đến thì cũng sẽ đến, tất cả những dự đoán trước đó của Dư Vãn đều linh nghiệm rồi. Gõ yêu cầu của Hồ Kiều vào máy tính, ngón tay của Dư Vãn hơi dừng một chút, nhận ra điểm không đúng "Cái đó ... Hồ tiểu thư, tôi không kết hôn với Lệ Thâm."
"Cô hiểu ý tôi là được." Hồ Kiều nói xong lại tò mò nhìn Dư Vãn: "Tên tiếng anh của cô là Lily đúng không? Nói thật thì tôi thấy người hâm mộ của Lệ Thâm có hơi phiền phức, trong game dạo này có rất nhiều tài khoản tên là Lily, còn thành lập nguyên một bang phái tên Lily nữa."
"..." Dư Vãn đẩy máy tính về phía Hồ Kiều, cố tình làm lơ câu hỏi, cô tự đứng lên nói: "Hồ tiểu thư, về cơ bản tôi đã nói cho cô nghe về phương án của tôi. Bởi vì chủ đề là trò chơi, nên trong lúc thiết kế tôi có sử dụng nhựa trong suốt, lợi dụng thuộc tính trong suốt của nó, chúng ta có thể tạo ra hiệu quả tương tự như một màn hình game. Cô có thể xem một chút, đây là một vài bản thảo tôi thiết kế."
Dư Vãn mở một vài mẫu thiết kế ra, quả nhiên Hồ Kiều ngay lập tức bị hấp dẫn. Trong tấm nhựa trong suốt còn vẽ hình và chữ viết, trải qua quá trình gia công và thiết kế đặc biệt, thực sự rất giống như một cửa sổ game.
Lông mày Hồ Kiều nhướn lên một cái, cô nhẹ nhàng cười: "Ý tưởng này, tôi thích."
Dư Vãn cười, lại tiếp tục giải thích: "Tôi dự định áp dụng công nghệ này cho khu vực lễ tân, khu vực chụp ảnh và chỗ ngồi của quan khách, Hồ tiểu thư thử nhìn một chút, tấm bảng nhỏ ở mỗi chỗ ngồi có phải rất giống như bảng xếp hạng cao thủ không?"
Khóe miệng Hồ Kiều nâng lên, liếc nhìn Dư Vãn: "Ngụy tổng nói cô là người thiết kế hôn lễ tốt nhất ở công ty anh ta, xem ra người tới thật sự có bản lĩnh."
Dư Vãn được khen cũng không hoảng hốt, bỉnh tĩnh trả lời: "Chỉ cần Hồ tiểu thư thích là được rồi."
Hai người trao đổi đơn giản vài câu, cuối cùng cũng đến tận 1 giờ chiều, lúc đi từ trên tầng xuống, hai người kia cũng đã đi rồi. Hồ Kiều gọi tài xế đưa Dư Vãn về, Dư Vãn vừa ngồi lên xe thì Ngụy Thiệu đã gọi điện cho cô.
"Nghe nói phía Hồ Kiều có tiến triển tốt?"
Dư Vãn vui vẻ đáp "Trời ạ, tin tức của chỗ ông chủ cũng nhanh thật, tôi vừa mới nói chuyện với Hồ tiểu thư xong."
Ngụy Thiệu cười một tiếng, lại hỏi cô "Tôi còn nghe nói, cô dựa vào việc đã kết hôn trong game mà thắng hai người còn lại?"
"Ha ha, cái này gọi là hành động bất ngờ, chúng ta thiết kế hôn lễ, dù sao về bản chất vẫn là hôn lễ, không phải sao?"
"Nói cũng có lý. Vừa nãy cùng Hồ Kiều nói chuyện sao rồi?"
"Về cơ bản thì cô ấy cũng hài lòng với phương án được đưa ra, nhưng Hồ tiểu thư cũng đưa ra một vài yêu cầu khá khó thực hiện, tôi sẽ cố gắng giải quyết."
"Làm tốt lắm, ngày mai tôi ở công ty đợi em, thuận tiện mời em một bữa thịnh soạn."
"Cảm ơn ông chủ!"
Ngắt điện thoại của Ngụy Thiệu, Dư Vãn lại nhớ đến Lệ Thâm, lần này ít nhiều cũng nhờ sự hỗ trợ của anh thì công việc của cô mới có thể thuận lợi như vậy, dù sao cũng phải cảm ơn người ta cho tốt.
Cô mở Wechat, tìm được nick của Lệ Thâm, ấn mở cuộc trò chuyện, suy nghĩ mãi không biết nên nói thế nào với anh.
"Tôi vừa thi đấu cùng Hồ tiểu thư, tuy rằng cuối cùng vẫn thua, nhưng cô ấy vẫn chọn xem phương án của tôi. Dù sao lần này cũng là anh giúp đỡ, cảm ơn anh nhiều nhé, nếu anh có thời gian..."
Nếu như anh có thời gian, tôi mời anh một bữa cơm nhé!
Tin nhắn chỉ còn một câu cuối, nhưng Dư Vãn sửa đi sửa lại nhiều lần, chậm chạp không gửi đi.
Rốt cuộc là có nên mời Lệ Thâm ăn cơm không đây? Theo lý mà nói, trường hợp này nhất định phải mời người ta một bữa mới hợp tình hợp lý, nhưng quan hệ của cô và Lệ Thâm rất vi diệu, hơn nữa anh lại là nhân vật của công chúng, cũng không tiện đi ăn cơm với cô.
Dư Vãn còn đang do dự thì chiếc xe ô tô bỗng thắng gấp, cả người cô đều ngã dúi về phía trước.
"Dư tiểu thư, cô không sao chứ? Ngại quá, đột nhiên vừa rồi có một con mèo chạy qua đường." Lời xin lỗi của tài xế từ ghế trước truyền đến, Dư Vãn ngồi thẳng người dậy, vén lại mấy sợi tóc rối ra sau tai.
"Tôi không sao." Cô cười với tài xế, ý nói với anh ta rằng thật sự không có chuyện gì. Tài xế áy náy xin lỗi cô một lần nữa rồi mới tiếp tục lái xe.
Dư Vãn cài dây an toàn cẩn thận, thuận tay cầm điện thoại di động lên, thấy nội dung tin nhắn trên màn hình di động, cô chợt ngây người. Vì vừa phanh gấp, trong lúc vô ý, cô đã gửi tin nhắn kia đi rồi. ...
Tuy rằng Wechat cho phép rút lại tin nhắn, bằng chứng thì vẫn còn giữ lại, sau khi Lệ Thâm nhìn thấy, liệu có hỏi cô, vì sao cô lại thu tin nhắn không?... Quên đi, mất mặt thì mất mặt đi! Rút tin nhắn lại quan trọng hơn. Dư Vãn nhanh chóng rút lại tin, thấy dòng tin nhắn biến mất trên màn hình mới yên tâm một chút.
Lệ Thâm: Vì sao chị lại thu tin nhắn? Là đột nhiên đổi ý không muốn mời tôi ăn cơm nữa sao?
Dư Vãn: "..."
Tình huống nào so với việc rút tin nhắn về càng mất mặt hơn? Chính là cái tình huống này.
Dư Vãn: Anh là một minh tinh, sao lại trả lời tin nhắn nhanh như thế?
Lệ Thâm nhìn điện thoại, không tự giác mỉm cười, trả lời cô: "Vừa lúc đang dùng điện thoại di động."
Dư Vãn: Tôi không có ý gì khác, chỉ là đột nhiên mời anh ăn cơm thì không thích hợp lắm.
Dư Vãn: Chuyện của Hồ tiểu thư, thật sự cảm ơn anh.
Lệ Thâm: Tôi cũng không làm gì, Hồ Kiều thích phương án của chị, chính là công lao của bản thân chị.
Dư Vãn hơi nhếch môi, ý anh là không cần mời cơm sao? Cũng không sao, chỉ cần gửi lời cảm ơn đến anh là được rồi.
Lệ Thâm: Còn việc mời cơm, tôi sẽ nhớ kỹ.
Dư Vãn nhìn thấy tin này, trong nháy mắt tâm trạng thay đổi vài lần, chỉ đành gửi một chữ 'Được'.
Màn hình tối lại, Dư Vãn nghiêng đầu nhìn cảnh sắc biến hóa liên tục hai bên đường, cô nhận ra mình về thành phố A lâu như vậy mà chưa từng đi dạo lần nào.
Cô đã từng cùng Lệ Thâm đi qua tất cả các phố lớn hẻm nhỏ, hiện giờ đã có chút thay đổi, các tòa cao ốc san sát, dân cư ở đây cũng đến đi vài lượt, còn khẩu vị của Lệ Thâm thì sao? Còn giống lúc trước không?
Cô nhớ kỹ Lệ Thâm từng rất thích uống trà sữa vị bạch đào ô lòng, anh cũng thích ăn thịt quay, thích nhất là cửa hàng thịt quay Lilith ở công ty bách hóa Tinh Quang, còn có món tráng miệng bánh sầu riêng ngàn tầng. Dư Vãn không chịu nổi mùi sầu riêng, nhưng Lệ Thâm lại đặc biệt thích.
Cô nhớ lần đầu tiên cùng Lệ Thâm ăn cơ, cô không ngừng tự mình chọn thức ăn cho mình.
Lúc đó cô mới trở thành bạn gái của Lệ Thâm, vì muốn cảm ơn anh một tháng vừa rồi đã cùng cô đến các công ty tổ chức hôn lễ mà Dư Vãn đặc biệt hẹn anh ra ngoài ăn cơm.
Số tiền Dư Vãn còn không nhiều lắm, lúc đầu muốn đợi hai tháng nữa sẽ mời Lệ Thâm ăn một bàn tiệc lớn, nhưng hôm đó ở Lệ Trạch công viên, cô hôn trộm anh, nên Dư Vãn cảm thấy cô nên ... phụ trách nha!
Mặt dày tìm Chu Hiểu Ninh mượn một chút tiền, đem bữa tiệc lớn này tổ chức sớm. Đã có tiền rồi, nhưng ăn cái gì cũng là vấn đề lớn. Dư Vãn thích ăn ếch trâu, nhưng ăn ếch cần gặm rất nhiều xương, việc này quá mất mỹ quan, nên Dư Vãn gạch chéo ở dòng ếch trâu một cái.
Cùng nhau ăn lâu xiên nướng cũng không tệ, nhưng có khả năng cô sẽ không kìm chế được sức ăn của bản thân, lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm, không nên ăn quá nhiều nha! Vì muốn giữ gìn hình tượng của bản thân, Dư Vãn cũng gạch nốt sự lựa chọn này.
Còn hải sản? Phải bóc vỏ, tiểu tiên nữ không làm. ... Cô đột nhiên rất thích Chu Hiểu Ninh, cùng cô ấy ra ngoài ăn, đến bây giờ cũng không cần để tâm đến cách ăn uống lắm.
Dư Vãn chọn tới chọn lui vẫn không đưa ra quyết định được, đúng lúc Lệ Thâm lại gọi điện đến đến "Chúng ta đi ăn thịt nướng đi! Thứ bảy tuần này cửa hàng thịt nướng Lilith giảm giá!"
Hai chữ giảm giá thành công hấp dẫn sự chú ý của Dư Vãn, cô lập tức gật đầu đồng ý "Được, vậy trưa mai chúng ta gặp nhau ở cửa hàng thịt nướng Lilith đi!"
"Được, anh chờ em lúc 11 giờ." Lệ Thâm nói câu đó xong, khóe môi cũng cong lên.
Bọn Can Trúc đứng cạnh Lệ Thâm ồn ào, Dư Vãn nghe thấy tiếng bọn họ thì cảm thấy xấu hổ "Vậy em cúp điện thoại trước đây."
"Được." Lệ Thâm liếc đám bạn cùng phòng, quăng cho họ ánh mắt khinh bỉ.
Thứ bảy, từ sáng sớm Dư Vãn đã tới trung tâm bách hóa Tinh Quang, cô lo lắng không biết hôm nay có đợt giảm giá thì liệu có thể giành được vị trí không, nên đặc biệt đến tận nơi đặt chỗ nhưng không ngờ Lệ Thâm còn đến sớm hơn cả cô. Hai người gặp nhau ở cửa hàng thịt nướng Lilith thì đều ngạc nhiên.
"Không phải hẹn lúc 11 rưỡi sao? Sớm như vậy em đã đến rồi à?" Lệ Thâm nhìn Dư Vãn hỏi.
"Em sợ hôm nay giảm giá có nhiều người, nên cố tình đến sớm một chút." Dư Vãn len lén liếc mắt ngắm Lệ Thâm "Sao anh cũng đến sớm thế?"
"Anh cũng sợ không giành được chỗ." Nói xong Lệ Thâm cười đưa con số mà nhân viên bán hàng mới đưa cho Dư Vãn xem "Anh đã xếp hàng rồi, 11 rưỡi quay lại là được."
"Ồ, vậy thì tốt." Dư Vãn ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Lệ Thâm. Nụ hôn trên ghế dài ở công viên Lệ Trạch hôm đó lại hiện lên trong đầu cô, làm gương mặt của Dư Vãn không tránh được bị thiêu cháy.
Dường như Lệ Thâm cũng có cùng suy nghĩ với cô, lỗ tai anh cũng hơi đỏ. Ngày hôm đó nha! Mặc dù là Dư Vãn hôn anh trước, nhưng anh cũng hùa theo, còn chủ động đòi lại, anh chưa từng biết, hóa ra mình lại mê luyến đôi môi của một người con gái đến vậy.
Di chuyển ánh mắt qua chỗ khác, Lệ Thâm ho khan một tiếng "Chúng ta tùy ý đi dạo trong khu thương mại này đi, một lát nữa là tới giờ ăn rồi."
"Ừ." Dư Vãn đi bên cạnh anh, cùng anh bước vào một cửa hàng. Lệ Thâm đột nhiên bước tới, vươn tay kéo Dư Vãn sang bên phải.
Trong lòng Dư Vãn giật thót một cái, cảm giác như có một dòng nước ấm từ bàn tay lan đến khắp người. Cô nhìn xuyên qua cửa kính của cửa hàng, vụng trộm ngắm bóng dáng của Lệ Thâm.
Anh nắm tay cô, cũng không dám nhìn Dư Vãn một cái, cố tình giả vờ quay đi chỗ khác xem đồ.
Lỗ tai Lệ Thâm còn màu hồng nhạt chưa tiêu tán, vừa vặn bị Dư Vãn nhìn thấy.
Trái tim Dư Vãn đập thình thịch, tại sao trên thế giới lại có một chàng trai vừa đẹp trai vừa đáng yêu như thế chứ.
Mà một bà cô già như cô lại tình cờ vớ được.
Hai người đi dạo ở các cửa hàng trong trung tâm thương mại một vòng, cái gì cũng không mua nhưng đều cảm thấy có rất nhiều thu hoạch. Lúc đi ngang qua một xe bán kem, Dư Vãn chép miệng, cô lôi kéo Lệ Thâm bước lại gần "Đồ ngọt này nhìn ngon quá đi!"
Lệ Thâm còn nhớ những gì cô từng nói, nên trả lời "Ngon cũng không được ăn, chẳng phải em nói mình không thể ăn đồ lạnh sao?"
Dư Vãn không ngờ lời nói tùy tiện lúc đầu của cô mà đến lúc này Lệ Thâm vẫn còn nhớ kĩ, lại còn rất giống mẫu thân đại nhân ở nhà, luôn hạn chế cô ăn mấy thứ lạnh "Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không có sao mà."
Lệ Thâm cố tình nghiêm mặt từ chối cô "Như vậy cũng không được."
Dư Vãn bĩu môi, chỉ vì một que kem mà làm nũng với anh "Em chỉ ăn một miếng thôi, anh mua một cốc, em chỉ ăn một miếng là được!"
"Ừ ..." Lệ Thâm giả vờ suy nghĩ một lúc, sau đó ung dung liếc Dư Vãn một cái "Được rồi, anh mua một cốc, nhưng em chỉ được ăn một miếng thôi đấy."
"Được được, cam đoan chỉ ăn một miếng!"
Lệ Thâm bước đến trước xe đẩy, nói với người bán hàng mua một que kem vị matcha. Anh nhớ lần trước Dư Vãn uống trà sữa cũng gọi vị matcha, hẳn là cô rất thích vị này đi!
Cầm cốc kem trở về, cổ nhỏ của Dư Vãn đã chờ đến dài ra rồi, cô hưng phấn chạy lại "Em ăn một miếng trước, còn dư lại phần anh."
"Ừ, không được ăn miếng quá lớn đâu đấy."
"Em biết rồi." Dư Vãn há miệng, cắn lên viên kem một cái, viên kem trong nháy mắt tan chảy lên hàm răng cô, Dư Vãn không tự chủ run người một cái "Là kem này, ăn thật ngon quá đi, rất ngọt nữa!"
Lệ Thâm đợi Dư Vãn ăn xong một miếng thì thật sự cầm cốc kem đi. Thấy trên viên kem còn một dấu răng mờ mờ, Lệ Thâm cười đáp "Thật sự rất ngọt à, để anh thử một chút xem."
Anh cũng cắn vào đúng vị trí mà Dư Vãn vừa cắn, sau đó nói "Ừ, thật sự rất ngọt."
Người bán kem "..."
Hai người có thể đi xa một chút rồi hãy ăn kem không?
Gần 11 rưỡi, thấy thời gian không còn sớm, Lệ Thâm liền đưa Dư Vãn lên tầng đi ăn.
Cửa hàng thịt nướng Lilith, đã có rất nhiều người đặt chỗ, Dư Vãn và Lệ Thâm xếp hàng vài phút thì có nhân viên đọc số của họ.
Vị trí còn trống vừa vặn là một căn phòng nhỏ, Dư Vãn và Lệ Thâm ngồi xuống, phục vụ nhanh chóng đưa thực đơn đến để họ gọi đồ ăn. Lệ Thâm nhường Dư Vãn chọn trước, nhìn thấy những món ăn trong menu, cô lại bắt đầu làm phương pháp loại trừ.
Thịt ba chỉ, muốn ăn cần phải bọc thêm rau xà lách, miệng há quá lớn, lối ăn rất khó coi, không được. Xương sườn cần phải nhả xương, làm sao cô có thể nhả xương ngay trước mặt Lệ Thâm chứ! Cũng không được rồi. Sườn trâu, nhân viên sẽ giúp mình cắt thành từng miếng nhỏ, ăn lại nhã nhặn, nhưng một phần lại hơn 100 tệ ...
Dư Vãn cân nhắc mọi thứ xong, cuối cùng vẫn gọi sườn trâu "Cho tôi một phần sườn trâu, một phần sụn gà nướng."
"Vâng ạ, chị còn muốn gọi thêm gì không?"
Dư Vãn nhìn về phía Lệ Thâm "Anh muốn gọi cái gì?"
Lệ Thâm "Cho tôi một phần thịt ba chỉ, lại thêm một phần xương sườn nướng pho mai."
Dư Vãn "..."
Đồ ăn bọn họ gọi rất nhanh được đem đến, Lệ Thâm nướng thịt ba chỉ trước. Trên bàn có một giỏ rau xà lách, ngoài ra còn có ớt xanh, tỏi và nước mắm để ăn cùng thịt ba chỉ.
Hương thơm của thịt nướng toả ra, Dư Vãn cố gắng khống chế không nuốt nước bọt, sau khi Lệ Thâm nướng chín, đầu tiên gắp hai miếng thịt bỏ vào bát của cô. Nhìn thấy thịt nướng vàng óng ánh trong bát, Dư Vãn thầm nghĩ không biết tại sao lại khảo nghiệm cô như vậy nữa ...
"Em không ăn sao? Không thích thịt ba chỉ à?" Thấy Dư Vãn lưỡng lự không động đũa, Lệ Thâm ngước mắt lên hỏi cô. Những miếng thịt này đều là do tự tay Lệ Thâm nướng, Dư Vãn luyến tiếc không muốn ăn. Cô cười với Lệ Thâm, gắp một miếng thịt chấm nước mắm rồi bỏ vào miệng.
Cô thật sự quá thông mình, cô cũng có thể không ăn kèm với rau xà lách mà!
Lệ Thâm lại hỏi kĩ một lần nữa "Em không ăn rau xà lách sao? Cuộn rau xà lách, thêm chút ớt tươi và tỏi, đó chính là cực phẩm nhân gian."
Dư Vãn lắc đầu "Không cần đâu, anh nướng rất tốt, ăn như vậy cũng rất ngon mà."
"Thật thế à?" Lệ Thâm lại cười với cô "Vậy anh giúp anh nướng nhiều một chút."
Dư Vãn bị nụ cười của anh làm tâm can đều mềm nhũn.
Bữa ăn đó Lệ Thâm một mình đảm nhận vai trò nướng thịt, ngay cả sườn trâu cũng đều là anh tự cắt, mỗi lần có đồ nướng chín, anh cũng đều gắp cho Dư Vãn trước, sau đó lại phấn khởi đi nướng những thứ khác.
Dư Vãn thấy anh ăn không nhiều, lại yên lặng gắp đồ trong bát mình bỏ vào bát Lệ Thâm.
Lúc tính tiền là do khách hàng tự mình lên quay, bốc ra số nào thì được giảm bấy nhiêu phần trăm, ít nhất là 10%, nhiều nhất là 50%.
Dư Vãn không tin tưởng vận may của mình nên để Lệ Thâm lên chọn, quả nhiên anh rất lợi hại, lấy được phiếu 50% trở về.
Vẻ mặt như còn đợi cô khen ngợi.
Dư Vãn nhón chân lên, vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu anh một cái rồi vui vẻ chạy đi tính tiền.
Lúc đi từ cửa hàng thịt nướng Lilith ra, Dư Vãn tính toán muốn cùng Lệ Thâm đi xem phi. Cô ngẩng đầu nhìn anh "Tiếp theo anh có bận chuyện gì không?"
Lệ Thâm lắc đầu "Không bận, em muốn đi chỗ nào? Anh đi với em."
Anh nói câu đó rất tự nhiên, giống như cùng cô làm bất cứ chuyện gì đều là chuyện hiển nhiên vậy. Dư Vãn e lệ đứng dậy, cô cảm thấy Lệ Thâm giống như tiểu yêu tinh ghẹo người trong truyền thuyết.
Cô giả vờ thoải mái hỏi anh "Anh muốn đi xem phim không?"
"Được đấy, xem luôn ở Bách Hóa Tinh Quang à?"
"Ừ."
Rạp chiếu phim ở cùng tầng với cửa hàng thịt nướng Lilith, hai người sóng vai cùng đi. Khu vực chờ treo rất nhiều áp phích quảng cáo, Dư Vãn mở điện thoại tra thử một chút, bộ phim tiếp theo không còn chỗ trống rồi, mà dù có vị trí thì cũng không phải chỗ cô muốn.
Lệ Thâm thấy Dư Vãn cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh suy nghĩ một chút rồi đề nghị "Hay là ... Chúng ta đến trường học đi?"
Dư Vãn ngẩng đầu lên nhìn anh "Đến trường học?"
"Ừ." Lệ Thâm cúi người, tiến đến gần cô, đôi mắt xinh đẹp chăm chú ngắm Dư Vãn "Thực ra từ lâu anh đã muốn thử cùng em hẹn hò trong trường học."
Sân trường đại học tuyệt đối là thánh địa của các cặp tình lữ, lúc Dư Vãn học đại học không yêu đương, không ngờ tới sau khi cô tốt nghiệp lại có thể hưởng thụ một lần nữa tình yêu vườn trường.
Lệ Thâm không biết mượn của ai một chiếc xe đạp có yên, anh để Dư Vãn ngồi đằng sau, chậm rãi chở cô về Học viện Âm nhạc thành phố A.
Gió xuyên qua bả vai rộng của người phía trước, nhẹ nhàng đùa nghịch mái tóc Dư Vãn, một tay cô ôm thắt lưng Lệ Thâm, một tay cố gắng vén mái tóc bị gió thổi loạn ra sau tai.
"Mười chuyện các cặp đôi đại học phải làm, điều thứ ba, đi xe đạp, GET!"
Lệ Thâm bị gió tạt vào mặt, Dư Vãn ngồi sau cười ha hả, lại sợ gió lớn quá Lệ Thâm không nghe được giọng mình nên cô còn đặc biệt cao giọng hỏi anh "Vậy điều thứ nhất là gì?"
Lệ Thâm quay đầu lại, cười nhìn cô "Đường nhiên là buổi tối ra dốc núi nhỏ phía sau trường học làm chuyện đó!"
Nhất thời toàn bộ gương mặt của Dư Vãn đỏ bừng.
Vừa xuống xe đạp, gần như toàn bộ nữ sinh thầm mến Lệ Thâm ở Học viện Âm nhạc đều biết một việc – Lệ Thâm đã có bạn gái rồi.
Về sau, ngày nào Dư Vãn cũng đến trường tìm Lệ Thâm, hai người thường xuyên xuất hiện ở căn tin, phòng đàn, bãi tập, thư viện, không chừa cho cẩu độc thân một con đường sống.
Lúc đầu các nữ sinh thầm mến Lệ Thâm còn đau buồn vì mình thất tình, nhưng sau tầng tầng lớp lớp thức ăn cho chó xuất hiện, các nữ sinh đều thầm nghĩ muốn đem hai người họ đánh chết.
Cuối cùng cũng có một ngày Lệ Thâm hẹn Dư Vãn ra dốc núi nhỏ phía sau trường học.
Đó là một ngày cuối thu, những cây bạch quả (2) cổ thụ đã chuyển sang màu vàng, phủ xuống mặt đường một lớp lá vàng lấp lánh.
(2) 银杏大片: Cây bạch quả, hay còn gọi là cây rẻ quạt, cây ngân hạnh. Đây là cây thân gỗ sống lâu năm (có thể sống đến 1000 năm), chiều cao khoảng 50m. Lá cây dài khoảng 5-10 cm, xòe ra như cái quạt nên có tên gọi là rẻ quạt. Vào mùa thu, lá cây bạch quả chuyển thành màu vàng, và sau đó khoảng 2 tuần thì bắt đầu rụng dần.
Học viện Âm nhạc thành phố A có một cây bạch quả cổ thụ rất nổi tiếng, mỗi khi đến mùa lá rụng, chỗ đó đẹp như thế giới trong mơ. Vì vậy rất nhiều học sinh trường khác đều nghe danh mà đến, trên sân trường tùy tiện chụp một bức có thể chụp được cây bạch quả xinh đẹp.
Ngày hôm nay Dư Vãn cũng tới vì cây bạch quả đó. Thời điểm này là lúc lá cây bạch quả bắt đầu ngả sang màu vàng, website của Học viện Âm nhạc cũng bắt đầu thay ảnh bìa, ai ai cũng biết đây là khoảng thời gian chụp ảnh đẹp nhất để đăng lên mạng, nên đặc biệt chạy đến đây nhìn ngắm.
Dù Dư Vãn đã chọn thời gian làm việc để đến, nhưng không ngờ vẫn có không ít người đến trước. Bước trên con đường lớn có cây bạch quả, giẫm lên mấy chiếc lá, Dư Vãn hưng phấn không thôi "Trường học của anh đẹp quá đi! Thật ghen tị vì mọi người được học ở đây bốn năm!"
Lệ Thâm giơ tay, dùng điện thoại chụp cho Dư Vãn một tấm hình "Nếu em ngây người ở đây bốn năm thì nhìn mãi cũng quen thôi."
Dư Vãn phát hiện anh chụp trộm, vội vã chạy đến muốn xem hình "A, sao anh lại tùy tiện chụp như vậy chứ!"
Lệ Thâm cười nói "Tùy tiện chụp một bức thì em vẫn rất xinh."
Dư Vãn "..."
Cái miệng nhỏ của anh ngọt quá đi mất!
"Đến cũng đến rồi, hay chúng ta cùng chụp một tấm đi." Dư Vãn kéo Lệ Thâm đứng cạnh mình, cô mở điện thoại di động sang chế độ tự chụp "Anh đứng sát vào một chút đi."
Lệ Thâm tựa cằm lên đầu Dư Vãn, làm động tác bắn tim về phía màn hình.
"Tách" một tiếng, Dư Vãn ấn vào nút chụp, xăm soi tấm ảnh một hồi, cô nói "Tuy rằng hai chúng ta rất đẹp, thế nhưng không thấy cây bạch quả rồi!"
Lệ Thâm cười ra tiếng "Chỗ này nhiều người như vậy, có chụp ảnh cũng không đẹp, hay là chúng ta đến nơi khác đi?"
Dư Vãn tò mò nhìn anh "Trường học của các anh có chỗ nào khác có thể ngắm cây bạch quả sao?"
"Không có." Lệ Thâm ghé sát tai cô, cố ý thấp giọng nói "Nhưng mà trường học của anh có chỗ sau núi, là khoảng không gian của các cặp tình nhân, bây giờ em đến trường anh rồi, đến nơi đó nhất định không uổng phí."
Hơi thở của anh phả vào tai Dư Vãn làm lỗ tai cô đỏ bừng, Lệ Thâm thật hư, còn cố ý hỏi "Vì sao lỗ tai của em lại đỏ thế chứ? Thật đáng yêu."
Dư Vãn "..."
Cô đẩy Lệ Thâm ra, xoay người nói "Em không đi, chỗ đó không có cây bạch quả."
"Không có cây bạch quả thì còn có thứ khác nha."
Dư Vãn quay đầu nhìn anh "Có cái gì?"
"Em đến thì sẽ biết." Lệ Thâm cố tình tỏ vẻ thần bí, nở một nụ cười với Dư Vãn "Em yên tâm, ban ngày ban mặt, anh cũng sẽ không làm chuyện đó với em."
"..." Cô mới không tin anh đâu, lần trước ở công viên Lệ Trạch thì không phải ban ngày ban mặt chắc.
Nhưng Dư Vãn cũng không nhịn được sự hiếu kỳ, cuối cùng vẫn đi cùng Lệ Thâm. Dốc núi nhỏ phía sau trường học chính là một bãi cỏ, dù trời đã vào thu nhưng mặt cỏ vẫn xanh biếc.
Phía sau dốc núi thật sự không có người nào, nhưng trên bãi cỏ có một cây đàn ghi-ta. Lệ Thâm đưa Dư Vãn đến chỗ cây đàn, để cô ngồi xuống bãi cỏ. Dư Vãn thấy anh cầm đàn ghi-ta lên liền hỏi "Cây đàn ghi-ta này là của anh sao? Để chỗ này không sợ mất à?"
Lệ Thâm ôm đàn ngồi đối diện với Dư Vãn "Cây đàn này của anh không đáng giá mấy đồng, cũng chẳng ai lấy, đợt nghỉ đông này anh sẽ đổi một cái tốt hơn."
Dư Vãn ồ một tiếng, lại hỏi tiếp "Anh muốn hát à?"
"Ừ." Lệ Thâm nhẹ nhàng chỉnh lại dây đan, một giai điệu êm tai phát ra "Anh viết một bài hát cho em nghe."
"Được được." Dư Vãn rất hứng thú với bài hát của Lệ Thâm, cô ôm chân ngồi đối diện nhìn anh.
Lệ Thâm nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng, lại bắt đầu gảy đàn "Bài hát này tên là "
Âm thanh dịu dàng phát ra sau từng cử động của ngón tay, Lệ Thâm cất giọng, gió thu xào xạc cũng biến thành gió xuân ấm áp.
"Lily, muốn vì em mà trồng đầy hoa tươi trong vườn
Lily, muốn tặng cho em cả bầu trời đầy sao
Lily, muốn nói hết tất cả lời yêu thương trên thế gian này với em
Muốn đầu ngón tay của anh, được tỉ mỉ phác họa lên dung mạo của em
Tôi gặp được một cô gái tên Lily
Vào một ngày nắng hạ tươi đẹp
Câu chuyện của chúng tôi, sẽ không kết thúc theo mùa hè
Xuân đi Đông đến
Một năm, mười năm, một trăm năm
Lily, bài hát này anh vẫn như cũ hát lên vì em..."
Đây là lần đầu tiên Dư Vãn nghe Lệ Thâm hát, cô biết anh là sinh viên của Học viện âm nhạc, cô biết giọng nói của anh rất êm tai, nhưng cô chưa hề biết khi anh hát lại dịu dàng đến vậy.
Thiếu niên mặc áo sơ mi và quần jean giản dị, ôm cây đàn ghi-ta, ngồi trên cỏ hát tình ca tặng cô.
Chỉ hát cho một mình cô.
Cả đời này Dư Vãn không thể quên được cảnh tượng hôm ấy.
Tiếng đàn ghi-ta ngừng lại, Lệ Thâm nhìn cô, mong đợi hỏi "Thế nào?"
Dư Vãn vỗ tay, trả lời "Trời đất, anh hát quá hay! Về sau nhất định anh sẽ trở thành một ngôi sao âm nhạc."
Ánh mắt Lệ Thâm ngập tràn ý cười "Em thích không?"
"Thích lắm!"
"Bài hát này là viết riêng tặng em." Lệ Thâm chăm chú nhìn cô "My Lily."
"Dư tiểu thư, đã đến nơi rồi." Giọng nói của tài xế từ ghế trước truyền đến, Dư Vãn lấy lại tinh thần, gật đầu cảm ơn anh ta rồi xuống xe.
Về đến nhà, Dư Vãn ném túi lên giường, đi tới ban công kéo rèm cửa nhìn ra ngoài. Trong biệt thự của Lệ Thâm không có con chó, càng không thấy bóng dáng anh.
Cô cứ nhìn khoảng sân nhà anh một lúc rồi mới đến đi vào mở máy tính lên.
Bài hát "Đáy lòng thâm" của Lệ Thâm, cô đã nghe rất nhiều lần, còn mua cả bản điện tử, bật cả đêm, quen thuộc đến mức từng hơi thở của anh đều nhớ rõ.
Nhưng bài hát "Lily" kia, cô không dám nghe một lần.
Cô gõ vào phần mềm âm nhạc từ Lily, kết quả đầu tiêng là bản hát live của Lệ Thâm tại cuộc thi Thanh âm của tự nhiên.
Mở video, Dư Vãn nghe âm thanh quen thuộc của Lệ Thâm truyền đến.
"Lily, cả vườn hoa đều vì em khoe sắc
Lily, dòng suối kia vì em mà chảy xuôi
Lily, còn có trái tim loạn nhịp trong lồng ngực của anh
Đơn giản, tất cả đều là em."
Màn biểu diễn của anh làm khán giả tại trường quay hò hét đến chói tai, ngay cả giám khảo cũng kích động nói "Giọng hát của em rất hay, âm sắc cũng trong trẻo, lại dịu dàng trầm ấm, vô cùng gợi cảm, giống như một chàng trai từng được nữ thần hôn."
Tiếng hò hét chói tai trong video đã kết thúc, còn Dư Vãn ngồi trước màn hình máy tính, từ lâu đã khóc không thành tiếng.