Hồi trước lúc mới làm trợ lý, Tiểu Đổng đã nghe qua chuyện như thế này, đặc biệt là nam minh tinh, bề ngoài thì gọn gàng đẹp trai nhưng cuộc sống riêng rất hỗn loạn, gặp ai cũng "cứng" được cho nên mang theo áo mưa cũng không phải chuyện kỳ lạ.
Nhưng Thâm ca không phải là loại người như vậy!
Cô đi theo Lệ Thâm cũng gần được một năm rồi, cho tới bây giờ cũng chưa thấy chuyện nam nữ hỗn loạn nào của anh, lúc nào rảnh rỗi thì cũng là đi chơi với chó! Khoan đã, Dư tiểu thư kia, có được xem là chuyện nam nữ không nhỉ? Với tính cách của anh Thâm, hình như là chuẩn bị nghiêm túc theo đuổi người ta.
Không, như vậy càng đáng sợ hơn!
Tiểu Đổng che mặt."Em đang làm gì đấy?" Đột nhiên có âm thanh Trì Lộ từ đằng sau, Tiểu Đổng sợ hãi nên vội vàng đem đồ trên tay nhét lại trong túi xách.
"Không, không có gì." Tiểu Đổng mỉm cười nhìn cô ta,"Thâm ca có điện thoại, đã cúp máy."
" Ừ." Trì Lộ nhìn cô một cái, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía phòng thu âm của Lệ Thâm,"Lệ Thâm thu âm như thế nào?"
"Rất tốt, chắc cũng sắp kết thúc rồi ạ."
"Ừ, album thu xong rồi thì kế tiếp phải chuẩn bị cho concert."
"Vâng ạ, chị Lộ Lộ." Tiểu Đổng vừa nói, liền nghĩ tới trong túi Lệ Thâm có bao cao su. Chuyện này rốt cuộc có nên nói cho chị Lộ Lộ biết không đây? Công việc của Thâm ca sau này nhiều như thế, nếu là bởi vì cái này mà xảy ra chuyện xấu gì, công ty đuổi việc cô là chuyện nhỏ, nói không chừng cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với Thâm ca...
"Cái đó, chị Lộ Lộ..." Tiểu Đổng vừa mới mở lời, cửa phòng thu âm liền bị người từ bên trong đẩy ra, Lệ Thâm đi ra, nhìn Trì Lộ và Tiểu Đổng đứng bên ngoài một cái.
"Đều ở đây?" Anh cầm chai nước được đặt ở chỗ ngồi lên, vặn ra uống một hớp nước,"Kết thúc, có thể đi được rồi."
Trì Lộ nói: "Chiều mai bắt đầu thu âm, buổi sáng tới công ty bàn bạc chuyện concert một chút."
"Ừ." Lệ Thâm buông xuống ly nước, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Có một cuộc gọi nhỡ từ Dư Vãn.
Ánh mắt Lệ Thâm khẽ biến đổi, nhưng mặt vẫn tỉnh rụi đem điện thoại di động bỏ vào túi: "Tiếp theo không có hành trình gì phải không? Tôi về nhà."
"Vâng, em đưa anh đi!" Tiểu Đổng đuổi sát theo anh. Lệ Thâm quay đầu nhìn cô, gật đầu một cái: " Ừ."
Trên xe, Lệ Thâm chăm chú chơi điện thoại di động, Tiểu Đổng len lén liếc anh bằng kính chiếu hậu mấy lần, lại thu hồi ánh mắt để nhìn đường phía trước.
Lệ Thâm nhắn lại cho Dư Vãn, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Đổng ở ghế trước: "Lúc tôi đang thu âm, cô xem điện thoại di động của tôi?"
"Không có!" Tiểu Đổng lập tức lắc đầu,"Em nghe được tiếng điện thoại vang, sau đó chị Lộ Lộ tới, em với chị ấy nói chuyện vài câu, điện thoại tự cúp."
"Ừ."
"..." Tiểu Đổng muốn nói, mặc dù cô không thấy người gọi là ai, nhưng cô thấy trong túi có bao cao su!
"Cô có lời muốn nói với tôi à?" Lệ Thâm ngước mắt nhìn cô. Tiểu Đổng mím môi, quay sang phía kính chiếu hậu cười một tiếng: "Không có."
Cô quyết định cất giấu vụ bao cao su ở trong bụng của cô.
Sau khi đưa Lệ Thâm về nhà, Tiểu Đổng rời đi, Lệ Thâm đi tắm rồi mới gọi cho Dư Vãn. Điện thoại vang lên hai tiếng đã có người nhận, Lệ Thâm cong môi cười, cầm khăn lông lau tóc: "Đang làm gì vậy?"
Dư Vãn tắt máy vi tính, ngồi dựa vào ghế sa lon: "Đang xử lý chuyện hôn lễ của khách hàng, anh về nhà rồi à?"
"Ừ, vừa mới tắm xong." Lệ Thâm đi tới bên cửa sổ, nhìn về hướng nhà Dư Vãn,"Em ăn cơm tối chưa?"
"Chưa, chờ ăn cùng anh."
Nụ cười của Lệ Thâm lại sâu thêm mấy phần, anh đi xuống tầng dưới: "Nếu không thì qua nhà anh đi, bên này còn nhiều nguyên liệu nấu ăn lắm."
"Được." Dư Vãn đứng lên, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi anh,"Hình như bình thường anh cũng không ăn cơm ở nhà, sao trong tủ lạnh còn nhiều đồ thế?"
"Trợ lý thường xuyên sẽ mua một ít đồ ăn để trong tủ lạnh."
"À, có trợ lý thật tốt."
Lệ Thâm cười một tiếng: "Không phải bây giờ làm tổng giám rồi sao? Công ty không phân trợ lý cho em à?"
Dư Vãn nói: "Có trợ lý cũng là trợ giúp công việc, làm gì có ai sẽ quan tâm tủ lạnh em có đồ ăn hay không."
"Anh." Lệ Thâm nói,"Anh quản."
Dư Vãn đang chỉnh tóc cũng khựng tay lại một chút, nghe anh nói như vậy thì hơi xấu hổ: "Được rồi, bây giờ em qua."
"Được, anh chờ em."
Mặt Dư Vãn lại càng nóng hơn, cô cúp điện thoại, chỉnh sơ lại áo quần và trang điểm, mới cầm túi lên đi qua nhà Lệ Thâm.
Lệ Lệ giống như là biết cô sẽ đến, đã ở trong sân chờ cô, thấy cô tới, liền quay lại sủa để thông báo cho người ở trong phòng.
Lệ Thâm từ trong nhà đi ra, một tay dựa ở trên khung cửa, nhìn cô cười: "Tới rồi à?"
"..." Tim Dư Vãn lập tức đập nhanh, bây giờ Lệ Thâm thật sự rất lưu manh. Cô "ừ" một tiếng, cúi đầu bước đến bên cạnh Lệ Thâm, Lệ Lệ đi theo sau lưng cô rồi cùng nhau vào cửa.
Lệ Thâm đóng cửa lại, cũng đi vào, anh bế Lệ Lệ lên cho nó liếm móng vuốt, quay sang Dư Vãn ở trong phòng khách nói: "Em muốn ăn lẩu à? Trong tủ lạnh anh còn nhiều thức ăn lắm, còn có gia vị lẩu nữa."
Dư Vãn suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta nấu lẩu nước sôi* đi, không cần bỏ nuớc cốt cay."
Lệ Thâm kinh ngạc nhìn cô: "Khẩu vị của em thay đổi rồi à?"
"À, không phải là anh đang thu âm sao, em sợ anh không thể ăn đồ quá cay. Dù sao thì em có thể chấm nước sốt cay mà."
Lệ Thâm nhìn cô một lúc, kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn môi cô một cái: "Em nói như nào thì anh làm như thế."
Dư Vãn: "..."
Đây không phải là lần thứ nhất cô cùng Lệ Thâm yêu đương, nhưng yêu đương với Lệ Thâm đã trưởng thành làm cô có chút không đỡ được.
Hai người đi tới phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm tối, nấu lẩu nước sôi cũng không tốn thời gian, món ăn và thịt đã chuẩn bị xong, liền cùng nhau bê lên bàn. Nước trong nồi sôi ùng ục, Lệ Lệ ngồi xổm ở bên cạnh bàn, háo hức sủa về hướng bọn họ.
Lệ Thâm đút cho nó một miếng thịt nhúng nước sôi, mặc dù không có mùi vị gì, nhưng chỉ cần là đồ ăn từ trong bát của con người thì đã con hơn so với thức ăn cho chó rồi.
Sau khi được ăn thịt, Lệ Lệ hài lòng ngồi xổm ở một bên, Dư Vãn kẹp mấy miếng thịt bò rồi chấm nước sốt, cô hỏi Lệ Thâm đang ngồi đối diện: "Album mới của anh khi nào mới phát hành?"
Lệ Thâm nói: "Dự tính là tháng bảy, các bài hát đều được thu âm hết rồi, giờ chỉ còn đợi hậu kỳ thôi."
"Ừm, đợi khi bán em sẽ đi mua."
Lệ Thâm ngước mắt nhìn cô, nhìn cô cười một cái: "Nếu em muốn nghe thì bây giờ anh có thể hát cho em nghe."
"Oa, phúc lợi tốt như vậy sao?"
" Ừ, buổi biểu diễn riêng dành cho bạn gái."
"..." Dư Vãn im lặng một giây, hỏi anh,"Các anh làm minh tinh, có phải đã học qua một môn dạy thả thính phải không ?"
Lệ Thâm cười nhẹ: "Em đang khen anh đấy à? Hay ý em là nói trước kia anh không biết thả thính?"
" Ừ..." Dư Vãn suy nghĩ một chút,"Trước kia cũng không phải là không biết, nhưng rõ ràng là thua xa bây giờ."
"Vậy xem ra anh tiến bộ hơn à?" Lệ Thâm cầm ly nước bên cạnh uống một ngụm, hắng giọng một cái,"Để anh hát cho em nghe."
Anh nói xong liền cất giọng hát lên, giai điệu ca khúc mang chiều hướng nhẹ nhàng và thâm tình, ngay cả Lệ Lệ đang ngồi ở bên cạnh ăn thịt ngon lành cũng bị tiếng hát hấp dẫn.
"... Công viên ghế dài, xe đạp được sơn mới , còn có đường phố đằng sau, mở mắt ra nhìn thấy em." Tiếng hát của Lệ Thâm dần dần dừng lại, anh nhìn người đối diện, hỏi cô,"Đây là bài hát chủ đề của album mới,
, nghe hay không?"
Tình huống này khiến Dư Vãn nhớ lại chuyện trước kia, mỗi lần anh viết bài hát mới, lúc nào cô cũng là người đầu tiên nghe. Hốc mắt rơm rớm nước mắt, cô cố gắng ổn định tâm trạng, gật đầu cười với anh: "Ừ, nghe rất hay."
"Gâu!"
Tiếng kêu của Lệ Lệ hấp dẫn sự chú ý của hai người, Dư Vãn cười một tiếng, nhìn Lệ Thâm nói: "Lệ Lệ cũng cảm thấy nghe rất hay đấy!"
Lệ Thâm cũng cười lên: "Anh thấy nó muốn được ăn thêm thịt thì đúng hơn."
Sau khi cơm nước xong, hai người dọn bàn ăn sạch sẽ, nhà Lệ Thâm có máy rửa bát nên cũng không cần tốn sức rửa, sau khi xếp bát đũa gọn gàng vào máy, Lệ Thâm thở ra, nói: "Được rồi, có thể để nó tự hoạt động được rồi ."
"Ừ." Dư Vãn xoa xoa tay hỏi anh,"Anh muốn dẫn Lệ Lệ đi dạo à?"
Lệ Thâm nhìn sắc trời một chút, nói: "Chờ trời tối chút nữa rồi hãy đi. Đúng rồi, tháng sau Trúc Can sẽ làm hôn lễ, nó mới gửi thiệp mừng cho chúng mình, em muốn nhìn một chút không?"
Dư Vãn có chút ngoài ý muốn: "Chúng mình?"
" Ừ." Lệ Thâm cười một tiếng,"Nó nói nó lười gửi riêng, như vậy thì vừa vặn chúng mình cũng chỉ cần một phần tiền quà."
Thư mời mà Trúc Can gửi tới được đặt ở trong phòng ngủ của Lệ Thâm, Dư Vãn qua nhà Lệ Thâm ba lần, đây là lần đầu tiên cô vào phòng ngủ của anh.
Nhìn sơ qua thì có vẻ nhà anh có người quét dọn định kỳ, mọi thứ đều sạch sẽ ngăn nắp, đối với một người đàn ông độc thân thì thật sự không dễ dàng.
À, bây giờ anh cũng không còn độc thân nữa.
"Tìm được rồi, đây này." Lệ Thâm lấy ra một tấm thiệp từ ngăn kéo của tủ đầu giường đưa cho Dư Vãn,"Thư mời của Hồ Kiều lần trước vẫn đẹp hơn một chút."
Dư Vãn nói: "Cái thiệp mời kia được làm bằng tiền đấy."
Cô tiện thể ngồi ở trên giường Lệ Thâm, mở thiệp mời ra nhìn một chút: "Hóa ra tên thật Trúc Can là Ngô Chinh à?"
Lệ Thâm cười một tiếng rồi ngồi xuống cạnh cô: "Bây giờ em mới biết à? Không phải lần trước em còn giúp nó đặt bánh?"
"Đúng rồi, nhưng lúc đó em cũng không đưa tên cậu ấy cho thợ làm bánh...", nhưng may là cô cũng không giới thiệu với người khác tên cậu ấy là Trúc Can,"Anh định mừng bao nhiêu tiền cho cậu ấy? Quan hệ của hai người tốt như vậy, nhất định phải là một bao lì xì thật dày."
Lệ Thâm ôm eo, gác cằm lên trên vai của cô: "Em nghĩ sao? Anh nghe em."
Dư Vãn nghiêng đầu nhìn anh: "Đây là anh chuẩn bị giao quyền tài chính cho em à?"
"Ừ..." Lệ Thâm nhìn môi của cô mở ra khép lại, kìm lòng không được nên hôn lên môi cô. Nụ hôn này càng ngày càng sâu, hô hấp của Lệ Thâm cũng trở nên nặng nề, Dư Vãn nhìn anh cuối cùng cũng rời môi cô, người nào đó lại quay sang hôn lên cổ mình, cô thở hổn hển hỏi: "Muốn làm?"
"Ừ." Lệ Thâm ôm chặt cánh tay, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô,"Nghĩ tới liền nóng cả người."
Mấy năm nay, sau khi chia tay với Dư Vãn, anh chưa từng tìm những người phụ nữ khác, anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý, anh có thể tự thôi miên bản thân rằng anh đã quên Dư Vãn, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật mà muốn cô.
Đặc biệt là lúc anh tỉnh lại sau giấc mơ, nhìn động ga giường lộn xộn này.
Mỗi lần như vậy, anh hận không thể tát chết bản thân mình.
Nụ hôn của anh lần nữa rơi lên môi Dư Vãn, thô bạo hơn khi nãy rất nhiều. Dư Vãn bị anh đẩy ngã xuống giường, tay không ngừng xoa nắn thân thể nóng bỏng của anh.
Mấy ngày nay cô cũng thật sự không an tâm, cô nghi ngờ lý do mà Lệ Thâm tái hợp lại với cô, cũng lo sợ mối quan hệ này của cô và Lệ Thâm không biết có thể duy trì bao lâu.
Nói cho cùng, bây giờ anh đã khác xa với hồi xưa, anh là đại minh tinh, bọn họ sớm muộn gì cũng phải đối mặt với công ty anh và người hâm mộ.
Nhưng mỗi khi Lệ Thâm hôn cô, đều rất nóng và tràn đầy tình yêu, làm cho tất cả lo lắng của cô đều bị nụ hôn của anh làm cho biến mất.
Cô ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn.