"Nhà thiết kế độc lập? Cũng giống như phòng làm việc cá nhân à?" Lệ Thâm hỏi.
Dư Vãn nói: "Gần giống vậy, thứ công ty kinh doanh là thương hiệu còn nhà thiết kế độc lập kinh doanh là chính bản thân, hoặc có thể nói bản thân là thương hiệu."
Sau khi trở thành nhà thiết kế độc lập, tất cả số tiền đều sẽ là của mình, không cần chia cho công ty, nhưng đồng thời những rủi ro phải tự mình gánh vác, cả lợi và hại đều rất rõ ràng.
Lệ Thâm suy nghĩ một lúc rồi cười nhìn cô: "Anh sẽ luôn ủng hộ quyết định của em."
Dư Vãn cũng nhìn anh cười: "Nhưng chuyện này phải đợi sau khi hôn lễ của Đàm Bình kết thúc, em sẽ bàn bạc với giám đốc Ngụy."
"Được."
Bước vào tháng chín, thành phố A cũng như những năm trước mưa phùn kéo dài. May mà trước đó mấy ngày Dư Vãn đã bắt đầu trang trí sân bãi, giờ chỉ cần làm nốt phần còn lại, không ảnh hưởng nhiều lắm đến tiến triển công việc.
Tuy ngày nào cũng có mưa nhưng mưa không lớn lắm, vậy nên buổi diễn tập dưới mưa cũng thuận lợi hoàn thành. Mỗi ngày Dư Vãn đều chú ý dự báo thời tiết, chỉ hi vọng đến mùng 3 trời sẽ nắng, cho dù là một lúc ngay lúc tiến hành nghi thức là được rồi.
Nhưng chuyện tốt có lẽ luôn bị quấy rầy. Lúc đón dâu trời không mưa, một đoàn xe ô tô của người nhà và bạn bè Lý Duệ hiên ngang xếp hàng dài trên đường tạo cảm giác tồn tại, nhưng tới gần 12 giờ cuối cùng trời vẫn đổ mưa.
"Chỗ này hôm nay có tới bốn hôn lễ, chúng ta phải làm tốt nhiệm vụ chỉ dẫn khách mời, tránh trường hợp khách đi lạc."
Dư Vãn đang nói chuyện với nhân viên công tác tại hiện trường, trợ lý chạy tới gọi cô: "Chị Dư, trời mưa rồi."
Dư Vãn đi ra nhìn thoáng qua bên ngoài, đúng thật là có mưa nhỏ. Cô nghĩ rằng nhịn lâu như vậy, hôm nay sẽ không có mưa chứ.
"Người chủ trì biết quy trình, anh ấy sẽ hướng dẫn khách sử dụng những cái ô chúng ta để ở đó." Dư Vãn tiếp tục dặn dò: "Em cũng đi xem xem người chủ trì có cần hỗ trợ gì không thì giúp họ."
"Dạ vâng."
Dư Vãn đi đến phòng cô dâu, nhìn Đàm Bình đang trang điểm: "Cô Đàm, bây giờ bên ngoài đang có mưa nhỏ, cũng giống như lúc chúng ta diễn tập, quá trình sẽ không khác nhau là mấy, khách khứa tại hiện trường cũng sẽ được người chủ trì hướng dẫn."
"Được." Đàm Bình nhìn cô, cười nói: "Thật ra tôi còn hơi lo lắng, nhưng thấy cô ở đây trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều."
Dư Vãn cũng nhìn cô ấy cười: "Không cần phải lo lắng, hôm nay cô rất xinh đẹp. Lúc nãy chú rể còn muốn chạy tới đây nhìn trộm, anh ta còn lo lắng hơn cô nhiều."
Đàm Bình bị cô chọc cười, cũng bớt căng thẳng hơn, chỉ cảm thấy rất ngọt ngào. Dư Vãn an ủi cảm xúc của cô dâu xong lại tiếp tục đi xem xét bên ngoài.
12 giờ, nghi thức đúng giờ bắt đầu, mặc dù có mưa phùn nhưng cũng không thể dập tắt sự nhiệt tình của các quan khách. Dưới sự hướng dẫn của người chủ trì, mọi người đều giơ ô giấy, nhón chân mong chờ cô dâu chú rể.
Ô giấy được đặt làm theo yêu cầu cho hôn lễ, họa tiết trên ô giấy giống với hình thêu trên khăn trải bàn là hoa hồng nền trắng, nhưng chi tiết của mỗi người lại khác nhau.
Dưới sự mong chờ của mọi người, cô dâu cuối cùng cũng bước ra. Đàm Bình mặc váy cưới màu trắng với các chi tiết thêu màu đỏ, vừa vặn tỏa sáng chủ đề của buổi lễ, có nồng nhiệt tựa hoa hồng nhưng cũng thánh thiện như tuyết trắng.
Đàm Bình rất muốn ghi lại cảnh đám cưới nên đã đặt bốn cái máy quay, bao gồm cả flycam. Những máy quay này và người chụp ảnh chạy theo đều bắt được rất nhiều khoảnh khắc đẹp trong hôn lễ.
Đặc biệt là flycam quay lại được cảnh mưa phùn rất có tình ý, mà những cái ô giấy được khách cầm trên tay tựa như những đóa hoa nở rộ trên thảm cỏ. Cô dâu chú rể đứng dưới mưa, tuyên thệ với nhau giữa biển hoa từ nay về sau bầu bạn suốt đời.
Ngay hôm đó, Đàm Bình đã đăng những bức ảnh lên này lên vòng bạn bè để cảm ơn mọi người đã chúc phúc. Cũng ngay tối đó, ảnh chụp hiện trường hôn lễ của cô nhận được sự hưởng ứng rất lớn, ngay cả Lệ Thâm cũng lướt thấy trên vòng bạn bè của mình.
Hồ Kiều: Nhìn hôn lễ của Đàm Bình mà tôi muốn kết hôn lần nữa dưới mưa quá [hình ảnh] [hình ảnh]
Những bức ảnh mà Hồ Kiêu đăng là được chụp lén từ hôn lễ của Đàm Bình, Lệ Thâm ấn vào xem từng ảnh, đúng là ảnh nào cũng rất đẹp.
Không hổ là hôn lễ do Vãn Vãn nhà anh thiết kế.
Trong vòng bạn bè của Hồ Kiều có vài người bạn chung của họ đang hỏi do công ty nào làm, Hồ Kiều đều trả lời là cùng một người thiết kế hôn lễ cho cô ta, Dư Vãn của Thiều Hoa.
Lệ Thâm lặng lẽ like một cái cho cô ta.
Bấm like xong, anh gọi điện thoại cho Dư Vãn.
Lúc này Dư Vãn còn chưa rời giường, hôn lễ hôm qua khiến cô bận rộn suốt cả đêm, về đến nhà đã hơn bốn giờ. Hôm nay Ngụy Thiệu cho cô nghỉ phép nửa ngày để ngủ bù.
Sau khi bị cuộc điện thoại của Lệ Thâm đánh thức, cô không thèm mở mắt mà cầm lấy điện thoại alo một tiếng.
Lệ Thâm ở đầu dây bên kia cười khẽ: "Anh đánh thức em sao?"
Nghe thấy giọng Lệ Thâm, Dư Vãn tỉnh táo hơn một chút. Cô mở to mắt, nhìn xuyên qua bức màn: "Mấy giờ rồi?"
"Hơn 11 giờ rồi." Lệ Thâm nói,"Vốn định hỏi em buổi trưa muốn ăn gì, xem ra em càng muốn ngủ hơn thì phải?"
"... Không có, em dậy luôn đây." Dư Vãn ngoài miệng nói như vậy nhưng cơ thể vẫn nằm trong ổ chăn không nhúc nhích.
"Hôn lễ ngày hôm qua do em tổ chức rất thành công, vòng bạn bè của anh đều biết hết."
"Vậy sao?" Dư Vãn hơi ngạc nhiên rồi khôi phục lại bình tĩnh: "Vốn dĩ là vòng tròn của mấy người có tiền."
Lệ Thâm cười nói gì đó ở đầu dây bên kia điện thoại, Dư Vãn nghe giọng nói của anh rồi lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh lại, trong tay cô vẫn còn cầm điện thoại, hơn nữa điện thoại còn chưa ngắt.
Cuộc trò chuyện hiển thị 21 phút, Dư Vãn ngẩn người, thử gọi một tiếng: "A Thâm?"
"Ừ? Tỉnh rồi à?" Giọng Lệ Thâm phát ra từ loa điện thoại.
"..." Dư Vãn im lặng một chút, cuối cùng tiêu hóa xong tình huống trước mắt: "Vừa nãy em nghe anh nói chuyện, thế mà lại ngủ mất."
"Ừ, nhưng em vừa ngủ hơn mười phút, anh còn đang suy nghĩ xem em có thể ngủ thẳng đến tối luôn không."
"..." Dư Vãn hỏi: "Sao anh không tắt máy?"
"Không muốn tắt."
Dư Vãn: "..."
Thả thính Thâm lại gây án.
"Hơn nữa em còn nói mớ." Lệ Thâm nói.
Dư Vãn ngẩn ra, hỏi anh: "Em nói cái gì?"
"Em nói A Thâm đẹp trai nhất, tôi rất thích anh ấy."
Dư Vãn: "..."
Còn lâu mới tin anh.
"Còn muốn tới hôn anh nữa."
"..." Dư Vãn ngồi dậy xoay người xuống giường: "Em dậy rồi, anh cũng mau tỉnh lại đi."
Lệ Thâm ở đầu dây bên kia thấp giọng cười.
Buổi trưa cùng Lệ Thâm ăn cơm, đến chiều Dư Vãn lại chạy đến công ty. Lúc đang xử lý công việc kết thúc hôn lễ của Đàm Bình, Ngụy Thiệu gọi một cuộc điện thoại nội bộ bảo cô vào văn phòng.
"Ngụy tổng, có chuyện gì sao?"
"Ngồi đi." Ngụy Thiệu bảo cô ngồi xuống rồi mới nói: "Buổi hôn lễ của Đàm Bình và Lý Duệ hôm qua xôn xao cả vòng bạn bè, cô làm rất tốt."
Dư Vãn cười cười, nói: "Cảm ơn Ngụy tổng."
"Tạp chí liên hệ với công ty chúng ta nói muốn phỏng vấn cô, nếu có thể họ còn muốn cô lên trang bìa."
"Lên trang bìa?" Dư Vãn có chút kinh ngạc: "Viết về cái gì?"
Ngụy Thiệu cười nói: "Ví dụ như thiết kế hôn lễ tâm đắc nhất, chỉ cần liên quan đến hôn lễ thì viết cái gì cũng được."
"Ồ..."
"Nếu không có vấn đề gì thì lúc nữa tôi sẽ đưa phương thức liên hệ của biên tập bên họ cho cô, đôi bên có thể trao đổi trực tiếp."
"Được." Tạp chí được xem như tạp chí có địa vị nhất nhì trong giới hôn lễ, có thể được đặt bài viết trên trang bìa sẽ giúp ích rất tốt trong việc thúc đẩy mức độ nổi tiếng cá nhân của cô.
Nghĩ đến đây, Dư Vãn tự hỏi không biết có nên đề cập với Ngụy Thiệu về chuyện mình định rời đi hay không.
Cô chưa kịp mở miệng lại nghe Ngụy Thiệu nói: "Còn có chuyện này, lần trước đã định nói với cô rồi nhưng cứ gác lại tới tận bây giờ."
Dư Vãn nhớ tới trò đùa dai của Lệ Thâm lần đó, trong điệu thoại đúng là Ngụy Thiệu có đề cập đến một câu về hôn lẽ mới: "Có đơn hàng mới sao?"
"Ừ, chỉ là vị khách này tương đối khó tính." Ngụy Thiệu nói lời này hiếm khi lộ vẻ khó xử.
Dư Vãn nói: "So với cô Hồ còn khó hơn sao?"
"Không giống nhau." Ngụy Thiệu nói: "Vị khách này tên Hoàng Mãn Phú, mấy năm trước làm ăn buôn bán phát đạt. Tôi có gặp anh ta một lần, toàn thân toát ra khí chất nhà giàu mới nổi, không có tu dưỡng và phẩm vị tốt như Hồ Kiều."
Dư Vãn hiểu rõ gật gật đầu, cũng không phải lần đầu tiên cô tiếp xúc với kiểu khách hàng thuộc nhà giàu mới nổi, tất cả các phương diện trong hôn lễ phải lấy quý tộc nhà giàu làm chuẩn, so với giới nhà giàu chân chính còn khó hầu hạ hơn.
"Tuy là ấn tượng của tôi về anh ta không tốt lắm, nhưng chúng ta mở cửa làm ăn buôn bán cũng không thể bắt bẻ khách hàng. Nếu anh ta tìm tới chúng ta vẫn phải tiếp đãi." Ngụy Thiệu nói: "Vốn tôi định tự mình nhận đơn của anh ta, nhưng lại có người thân vừa hay cũng đang chuẩn bị kết hôn, không đẩy nhanh tiến độ được."
"Tôi hiểu được, tôi sẽ nhận đơn này."
Tuy rằng Dư Vãn đã đáp ứng, nhưng Ngụy Thiệu vẫn nhíu mày: "Trước tiên cô cứ tiếp xúc với anh ta đã, nếu thật sự không được thì cứ để tôi làm."
Dư Vãn cười cười nói: "Yên tâm đi Ngụy tổng, còn khách hàng nào tôi chưa thấy qua nữa."
Ngụy Thiệu cũng cong môi cười: "Vậy nếu có vấn đề gì cứ trực tiếp gọi cho tôi."
"Được." Dư Vãn trở lại văn phòng của mình, lúc nhận được tài liệu Ngụy Thiệu gửi đến mới lấy lại tinh thần, chuyện cô muốn từ chức lại quên nói với Ngụy Thiệu mất rồi... Nhưng với bầu không khí như lúc nãy, hình như không thích hợp để từ chức lắm.
Ngón tay Dư Vãn gõ vài cái trên bàn, định lần sau sẽ tìm cơ hội để nói, trước tiên cứ xem qua về vị Hoàng Mãn Phú này đã.
Theo như lời của Ngụy Thiệu nói, hắn đúng kiểu là nhà giàu mới nổi, trình độ văn hóa không cao nhưng mắt tìm vợ lại rất cao.
Cô dâu nhỏ hơn hắn ta mười tuổi, thời còn đi học là hoa khôi của trường. Nhưng Dư Vãn lại chưa từng gặp người thật, hôn lễ này từ đầu đến cuối đều là Hoàng Mãn Phú liên hệ với cô.
Bởi vì lúc trước trì hoãn vài ngày nên sau khi cô tiếp nhận, trưa hôm đó Hoàng Mãn Phú đã hẹn cô ra ngoài gặp mặt nói chuyện. Địa chỉ là một quán trà nổi tiếng, Dư Vãn vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp nhìn Hoàng Mãn Phú học đòi văn vẻ ngồi phẩm trà.
"Hôn lễ này của tôi chỉ có một từ, long trọng, nhất định phải long trọng!" Hoàng Mãn Phú uống một ngụm trà pha rồi làm bộ gật đầu: " Tôi đã xem hôn lễ mà cô làm cho Hồ Kiều và Du Thế Mẫn, thả rất nhiều đèn Khổng Minh. Tôi cũng muốn làm như thế, thậm chí là đồ sộ hơn."
"Tôi hiểu." Dư Vãn ghi lại yêu cầu của Hoàng Mãn Phú trên máy tính.
"Tiền không là vấn đề, mấu chốt là phải phô trương, phô trương ấy hiểu không?"
"Tôi hiểu." Dư Vãn mỉm cười.
Hoàng Mãn Phú hài lòng gật đầu: "À đúng rồi, còn có ca sĩ gì ấy nhỉ, tên là gì nhỉ?"
Trợ lý đi theo hắn ta cúi người hạ thấp giọng nói bên tai hắn: "Thưa Hoàng tổng, là Lệ Thâm."
"À đúng đúng chính là Lệ Thâm." Hoàng Mãn Phú nói: "Hoan Hoan nhà tôi chỉ mặt điểm tên nói muốn ca sĩ này tới biểu diễn tại hôn lễ, cô mời anh ta cho tôi."
"..." Dư Vãn cảm thấy mình sắp không cười nổi nữa rồi: "Chuyện này, Hoàng tổng, Lệ Thâm là ngôi sao nổi tiếng gần đây, muốn mời anh ấy biểu diễn trong hôn lễ e là hơi khó."
"Khó cái gì? Hôn lễ của tôi ngay cả ca sĩ cũng không mời được?"
"... Là thế này Hoàng tổng, Lệ Thâm ký hợp đồng với công ty quan lý, mọi lịch trình của anh ấy phải thông qua sự đồng ý của công ty quản lý."
"Vậy cô liên hệ với công ty bọn họ đi. À, tôi nhớ ra rồi, cậu ta thuộc công ty Tinh Diệu của bố Hồ Kiều, có phải tên này không?"
"Đúng vậy, Hoàng tổng." Trợ lý của Hoàng Mãn Phú cung kính khom người.
Dư Vãn thở ra một hơi, cười nói với Hoàng Mãn Phú: "Hoàng tổng, tôi sẽ mau chóng liên hệ công ty của Lệ Thâm, nhưng không chắc là bên họ sẽ đồng ý."
"Hừ, sao lại không đồng ý? Hoàng Mãn Phú tôi kinh doanh nhiều năm như vậy sớm đã nhìn rõ mọi chuyện, không có vấn đề gì là tiền không giải quyết được. Hoan Hoan muốn nghe cậu ta hát, cô phải mời cậu ta cho tôi, tôi nói rồi, tiền không là vấn đề."
Dư Vãn: "..."
Bàn bạc với Hoàng Mãn Phú xong, Dư Vãn vác thể xác và tinh thần mệt mỏi về công ty. Triệu Hân thấy cô về gọi cô lại nhiều chuyện nói: "Đi gặp Hoàng tổng gì đó à?"
"Ừ..."
"Nhìn sắc mặt của cô thì có vẻ lực sát thương của hắn ta còn khủng bố hơn so với tôi tưởng tượng đấy nhỉ."
Dư Vãn cười: "Anh ta nói muốn mời Lệ Thâm đến hôn lễ biểu diễn."
"..." Triệu Hân im lặng một lúc, cuối cùng cực kỳ có nguyên tắc nói: "Không được! Tuy rằng tôi rất muốn nghe anh Thâm hát trực tiếp, nhưng mà hát trong hôn lễ của cái tên Hoàng Mãn Phú đấy thì quá thấp kém! Fans bọn tôi sẽ không đồng ý đâu."
Dư Vãn gật đầu: "Em cũng cảm thấy nếu Lệ Thâm đi, có khi ngay cả Tinh Diệu cũng bị nước miếng của fan dìm cho chết đuối."
Đầu năm nay, chỉ cần idol nhận những đại ngôn không có danh tiếng, fans hoàn toàn có thể chửi công ty ba ngày ba đêm, nếu Lệ Thâm thật sự hát cho hôn lễ của Hoàng Mãn Phú...
Không, hình ảnh kia quá đẹp, tốt nhất là cô không nên nghĩ nữa.
Trở lại văn phòng, cô bắt đầu tìm phương thức liên hệ của Tinh Diệu. Chuyện lần này cô không định nói cho Lệ Thâm, vì vậy nên trực tiếp làm việc với phía công ty, để Tinh Diệu tự quyết định.
Vì hôn lễ lần trước của Hồ Kiều nên cô có lưu vài số của bộ phận cấp cao Tinh Diệu, không nghĩ tới lúc này còn có tác dụng.
Cô tìm được phương thức liên lạc với Ngô Miện trong vòng bạn bè rồi nhắn tin cho anh ta.
Dư Vãn: Xin chào giám đốc Ngô, tôi là Dư Vãn đến từ công ty tổ chức sự kiện Thiều Hoa. Trước đây chúng ta đã từng gặp mặt ở hôn lễ của quản lý Quách và cô Hồ, không biết ngài còn nhớ tôi không?
Ngô Miện nhận được tin nhắn của Dư Vãn thì cũng rất bất ngờ. Ngoại trừ lần đó anh ta đưa phương thức liên lạc của cô cho Lệ Thâm thì hai người chưa từng liên lạc lần nào.
Nghĩ đến Lệ Thâm anh ta lại nhiều chuyện, vì thế tích cực mà trả lời Dư Vãn: "Xin chào cô Dư, đương nhiên là tôi nhớ rồi."
Dư Vãn thấy anh ta trả lời nhanh như vậy cũng không khách sáo mà vào thẳng vấn đề chính: "Lần này mạo muội liên lạc với ngài là muốn hỏi một chút về hoạt động của nghệ sĩ Tinh Diệu, là do ngài sắp xếp đúng không? Bên tôi có khách hàng muốn mời nghệ sĩ Tinh Diệu đến hát trong hôn lễ."
Ngô Miện: Ồ, chuyện này có thể trao đổi với tôi. Bọn họ muốn mời ai?
Dư Vãn: Lệ Thâm
Ngô Miện: ...