Lệ Thâm nghe tiếng Dư Vãn, đè lại sự tức giận đang sôi trào trong lồng ngực, ra vẻ tự nhiên chào hỏi Dư Vãn: "Ừm, chị ở nhà à."
"Ừm, hôm nay vừa hay tôi được nghỉ phép." Dư Vãn nói xong, rồi nhanh chóng mở khóa cửa gác cổng cho Lệ Thâm, Lệ Thâm nhìn cánh cửa trước mặt phát ra âm thanh liền đầy cửa bước vào.
Lúc đi thang máy lên tầng sáu, Dư Vãn đã mở sẵn cửa, đứng trước nhà đợi anh: "Sao đột nhiên anh lại qua đây vậy? Có việc gì hả?"
"Ừm." Lệ Thật hơi gật đầu, nhìn Dư Vãn đưa một đôi dép lê qua.
Là đôi dép trước đó anh đưa cho Dư Vãn đi.
Lúc này Dư Vãn cũng mới nhớ đến, vẫn luôn quên mang trả đôi dép lê: "À, đôi dép này lần nào cũng quên trả cho anh."
"Không sao." Lệ Thâm thay giày xong, nhìn quanh nhà của cô. Dư Vãn đóng cửa, theo sau anh vào phòng khách: "Anh về từ lúc nào thế?"
"Hôm nay." Lệ Thâm trả lời, rồi đi về phía ban công nhà cô,"Nhà chị trang trí nhìn không tệ, có thể tham quan một chút không?"
"Có thể có thể." Dư Vãn cười vài tiếng,"Đều là Ninh Ninh làm giúp tôi cả, tôi cũng chẳng làm gì hết."
Lệ Thâm đi qua phòng ăn đến ban công, trên sào đồ quả thật có một chiếc áo sơ mi nam, anh không nhìn lầm mà. Dư Vãn nhìn theo tầm mắt của anh, thấy anh đang nhìn chiếc áo sơ mi nam, phút chốc có hơi ngại: "À, cái áo đó, là Ninh Ninh cho tôi."
"Ninh Ninh?" Lệ Thâm quay đầu lại, mặt đầu nghi vấn nhìn cô.
Dư Vãn giải thích: "Ninh Ninh nói là con gái độc thân ở một mình, ở nhà phải treo một chút quần áo của đàn ông mới an toàn, lúc cậu ấy mua áo sơ mi, cũng mua giúp tôi một cái, để lúc tôi phơi quần áo rồi treo lên."
Con ngươi Lệ Thâm khẽ động, đáp lại một tiếng: "Ồ, là vậy à."
Cục tức nãy giờ anh nghẹn trong lòng cũng đột nhiên tan thành mây khói, anh trầm ngâm một lúc, rồi nói với Dư Vãn: "Mà chị chỉ treo một cái có đủ không? Nhà tôi còn có rất nhiều áo sơ mi, hay là tôi lấy thêm vài cái qua cho chị.
"... Hả?"
"Còn có quần, cần quần không?"
"Không cần đâu cảm ơn." Dư Vãn xoay đầu đi, ho một tiếng,"An ninh của tiểu khu cũng khá tốt, chắc là không có nguy hiểm gì đâu."
"Vẫn nên phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện một chút, chị chỉ luôn treo một cái áo sơ mi như vậy, nhìn vào cũng quá giả rồi."
"Ồ..." Dư Vãn sờ chóp mũi, dời chủ đề này đi,"Đúng rồi, anh tìm tôi có việc gì không?"
Cô hỏi như thế, Lệ Thâm mới nhớ đến Trúc Can bị mình quăng lên chín tầng mây: "Là Trúc Can, nó muốn cầu hôn với bạn gái, muốn hỏi chị có cách nào không?"
Dư Vãn hơi kinh ngạc: "Trúc Can sắp kết hôn à?"
"Ừm. Nhưng trước đó nó phải cầu hôn thành công đã."
Dư Vãn cười nói: "Đi đến bước cầu hôn với bạn gái, chắc là đã có sự mật thiết nhất định rồi. Bên tôi có thể giúp cậu ấy giới thiệu thợ làm bánh, bọn họ ngoài làm quầy bánh ngọt cho hôn lễ cũng có làm quầy bánh ngọt để cầu hôn.
Lệ Thâm nghĩ một lúc rồi hỏi cô: "Chỉ cần một quầy bánh ngọt có đủ không?"
"Cũng không hẳn, đầu tiên để Trúc Can lựa chọn xong địa điểm để cầu hôn, sau đó thợ làm bánh sẽ đi bố trí, quầy bánh ngọt này so với hiện trường hôn lễ cũng không khác lắm, vẫn cần hoa tươi và nến để trang trí, chủ yếu còn phải xem cậu ấy định dự chi bao nhiêu, muốn làm đơn giản hay là tinh tế."
Lệ Thâm nghĩ một lúc, nói với cô: "Phương diện này tôi cũng không hiểu lắm, chị xem khi nào chị có thời gian, tốt nhất là gặp mặt bàn với Trúc Can."
Trúc Can là bạn thân nhất của Lệ Thâm thời đại học, Dư Vãn cũng biết, bây giờ cậu ấy muốn cầu hôn, Dư Vãn cũng vui vẻ giúp đỡ: "Hôn lễ của Hồ tiểu thư ngày 29 là cử hành rồi, sau hôm nay tôi phải bận trang trí hiện trường hôn lễ nữa, không chắc khi nào sẽ có thời gian rảnh, hay anh hỏi Trúc Can, hôm nay có rảnh không?"
"Được, vậy bây giờ tôi gọi cho cậu ấy."
Lệ Thâm cứ thế ở nhà Dư Vãn gọi cho Trúc Can, lúc Trúc Can nghe anh nói giúp mình hẹn gặp Dư Vãn, cả người đều đang mông lung: "Thì ra hai người cũng có liên lạc ngoài game à? Thế mà nói hẹn gặp mặt là hẹn?"
Lệ Thâm lơ đi câu hỏi của cậu ta: "Cho nên mày có rảnh không?"
"Rảnh rảnh rảnh, mày nói địa chỉ đi."
Lệ Thâm nghĩ một lúc, nói: "Vậy ở nhà tao đi."
Hẹn ở chỗ khác, không chỉ anh và Dư Vãn phải đi một chuyến, mà anh lại không tiện lộ mặt, chi bằng trực tiếp gọi Trúc Can qua đây
Trúc Can bên kia nghe anh nói đến nhà mình, lại bùng nổ thêm lần nữa: "Cho nên cô ấy đến cả nhà mày cũng đi qua rồi? Hai người chúng bây rốt cuộc quay lại rồi đúng không, mày thành thật nói với tao đi, tao tuyệt đối sẽ không đi tung tin chuyện của mày đâu."
"Mày còn muốn cầu hôn không? Trước tiên làm rõ truyện của mình đã đi."
Anh cúp máy, nói với Dư Vãn đứng ở một bên: "Tôi hẹn Trúc Can gặp ở nhà tôi, bây giờ nó đang qua, hay là chúng ta qua trước chờ nó."
"Được." Dư Vãn đáp một tiếng, đi về phòng ngủ của mình,"Tôi đi thay quần áo đã, sẵn mang theo laptop luôn."
Lệ Thâm đứng ở phòng khách đợi cô, nhân tiên cũng ngắm phòng khách của cô một lúc. Thiết kế của nhà Dư Vãn theo phong cách Bắc Âu đơn giản thịnh hành hiện nay, sofa, bàn trà, kệ tivi đều dùng hệ màu xám, bức tranh treo trên tường là màu hồng nhạt.
Rất giống với loại thuốc lá mà cô hút.
Lệ Thâm lại lướt mắt một vòng quanh phòng khách, không nhìn thấy hộp thuốc lá nào, không biết cô đã cai thuốc hay chưa.
"Tôi xong rồi, đi thôi."
Tiếng của Vãn truyền đến từ đằng sau, Lệ Thâm quay đầu nhìn cô. Bởi vì là ngày nghỉ, cô ăn mặc tùy ý hơn lúc đi làm khá nhiều, sơ mi sọc trắng xanh, bên ngoài là một chiếc áo len dài tay trắng tinh, phối với một chiếc quần jean đậm màu, tóc bên phía tai phải theo thói quen vén ra sau tai, lộ ra đôi bông tại hoa anh đào màu hồng.
Cô đeo chiếc balo đen lên vai, nhìn Lệ Thâm cười: "Đi xuống thôi."
"Ừm." Lệ Thâm không nhìn thêm nữa, cùng cô đi ra khỏi nhà.
Lệ Lệ vẫn ở trong sân chơi đùa, thấy họ quay về, liền chạy nhanh đến. Dư Vãn khụy xuống chào hỏi với nó, Lệ Thâm nhẹ nhàng cản Lệ Lệ, nói với Dư Vãn: "Nó mới đi dạo về, cộng thêm nãy giờ chạy trong vườn lâu như vậy, chân có hơi bẩn, đừng để áo len của chị dính bẩn."
"Gâu gâu!" Lệ Lệ bất mãn nhìn Lệ Thâm sủa vài tiếng, hình như đang nói với anh nói ai bẩn thế?
"Tôi lau chân cho nó cái đã." Lệ Thâm lấy cái khăn chuyên dùng để lau chân cho Lệ Lệ qua, lau sạch sẽ bốn cái chân của Lệ Lệ, sau đó ôm vào trong nhà,"Vào nhà đi."
"Ừm." Dư Vãn đi theo sau anh, vừa bước vào phòng khách đã bị dọa một trận,"Nhà anh bị sao vậy?"
Lần trước cô đến, phòng khách của Lệ Thâm vẫn được dọn dẹp khá là gọn gàng, lần này không chỉ cây xanh bị lật đổ tan tác, bùn đất đầy khắp cả sàn, mà đến cả trên bức tường màu trắng kia, cũng có vài vết chân chó đen nhẻm.
"..." Dư Vãn nghĩ, lúc nãy Lệ Thâm lau chân cho Lệ Lệ là một quyết định đúng đắn.
"Đều là kiệt tác của Lệ Lệ, bây giờ tính của nó thối cực kì, hễ không vui thì phá như rằng muốn dỡ nhà."
Lệ Lệ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, mở to mắt nhìn anh – Anh đang nói gì thế? Lệ Lệ không biết, không phải tui làm đâu.
Lệ Thâm nhéo mặt nó, đứng dậy nói với Dư Vãn: "Chị ngồi trước đi, tôi quét đất trên sàn đã."
Dư Vãn bỏ túi xuống, cũng không ngồi xuống: "Tôi đến giúp anh, tí nữa không phải Trúc Can đến rồi sao, hai người dọn dẹp thì nhanh hơn một chút."
Lệ Thâm nhìn cô một lúc, nói: "Được."
Lúc Lệ Thâm quét dọn, Dư Vãn vẫn đang nghiên cứu về cái chậu cây kia, cô ra vườn lấy một ít đất đến, lấp nó lại trong chậu cây, cũng không biết nó còn sống được hay không."Lệ Lệ, em nghịch ngợm quá rồi đó."
"Gâu!" Lẹ Lệ quỳ bên cạnh nhìn cô, ánh mắt trong veo vô tội vạ.
Dư Vãn: "..."
Hai người vừa thu dọn xong, Trúc Can cũng vừa đến, Lệ Lệ nghe thấy có người đến, tò mò chạy qua xem. Trúc Can đứng ở trước cửa, đột nhiên thấy một con Shiba xông ra từ sau cánh cửa, bị ngơ trong chốc lát.
Anh ấy nhớ Lệ Thâm có nuôi một con chó, còn từng đăng ảnh lên Weibo, sau khi những cố gái trên mạng nhìn thấy, đều tranh nhau muốn biến thành con chó được Lệ Thâm ôm trong lòng.
Ha.
Lệ Thâm theo sau Lệ Lệ, cũng bước từ trong nhà ra, Trúc Can thấy anh, nhiệt tình quẫy tay: "Thâm ca, đã không không gặp nha!" Nói xong, anh ấy thấy cũng không đúng lắm, sau đó sửa lại: "Đã lâu không gặp nhau ngoài đời nha!"
"..." Lông mày Lệ Thâm co giật, nhìn anh nói: "Đừng nói như kiểu tao với mày là bạn quen qua mạng được không?"
Trúc Can cười hihi nói: "Chỉ có thể gặp mày ở trên mạng, không phải bạn qua mạng thì còn gì?"
Anh ấy vừa dứt lời, Dư Vãn từ trong nhà bước ra, Trúc Can thấy có con gái bước ra từ nhà Lệ Thâm, vốn muốn thét lên, sau khi nhìn rõ là Dư Vãn, anh nuốt xuống tiếng thét kinh ngạc trong họng xuống, nhìn cô nói: "Trời, chị là Lily sao, chị xinh hơn lúc trước quá trời luôn! Chị và Thâm ca ở chung rồi hả??"
"..." Lệ Thâm đi qua, nhắc anh ấy vào nhà. Cổ áo Trúc Can bị anh túm lấy, không ngừng xin tha: "Đừng đừng đừng Thâm ca, đờ mờ sao sức mày lớn thế, bây giờ tao mập hơn gần 20kg, mày cứ thế mà nhấc tao lên vậy! Được rồi tao sai, tao biết mày nhập ngũ, sức cũng trâu hơn rồi!"
Sau khi Trúc Can bị ném vào nhà, Dư Vãn đứng trong phòng khách, nhìn anh cười ngại. Lệ Thâm đóng cửa dắt theo Lệ Lệ vào nhà, Trúc Can thấy anh qua đây, nhanh chóng ngồi im, sửa sang lại quần áo bị túm nhăn của mình: "Lily, đã lâu không gặp nha."
"Đã lâu không gặp."
Trúc Can vừa gọi Lily, Lệ Lệ bên cạnh lên liền sủa vài tiếng, Lệ Thâm ôm nó lên sofa ngồi, nhìn Trúc Can nói: "Dư Vãn rất bận, mày có việc gì thì nói mau đi."
Trúc Can "chậc" với anh một tiếng, xoay đầu cười híp mắt nhìn Dư Vãn: "Thâm ca nói với chị rồi nhỉ, tôi định cầu hôn với bạn gái, tôi nghĩ chị chắc có nhiều kinh nghiệm, nên muốn lĩnh giáo một chút."
Dư Vãn mở laptop cô đặc biệt mang theo ra, cho Trúc Can xem một số hiện trường cầu hôn: "Ở đây có một số hình ảnh hiện trường, anh có thể tham khảo một chút, còn nữa, anh muốn cầu hôn trong nhà hay là ngoài trời?"
Trúc Can nghĩ một chốc rồi hỏi: "Chị cảm thấy sao?"
"Ừm... cái này đều có thể, chủ yếu là xem anh thích kiểu nào, còn một việc nữa, là dựa vào dự chi để làm."
Trúc Can gãi gãi đầu: "Tôi thấy mấy hình này của chị đều rất đẹp, chắc chắn là rất đắt nhỉ."
"Phương án có thể thay đổi theo dự chi mà, đơn giản có cách làm của đơn giản, nếu anh dự chi không nhiều, tôi kiến nghị có thể tích tiền cho hôn lễ sau này, dù gì cầu hôn xong cũng phải kết hôn đúng không?"
"Đúng đúng, tôi cũng muốn dành tiền vào chỗ cần thiết nhất, sau này làm hôn lễ tốt một chút."
"Vậy cầu hôn chúng ta có thể làm đơn giản một chút, nếu làm ngoài trời, chỉ cần có rooftop* là được, lót thêm một bãi cỏ giả, làm một quầy bánh ngọt, cũng có thể chuẩn bị thêm ít pháo hoa, vì lượng hoa tươi và nến cần dùng cũng không nhiều, có thể giao cho phía quầy bánh ngọt đi làm."
*Rooftop: là loại hình giải trí có thể liên tưởng đến bar pub, nhà hàng, ... được đặt ngoài sân thượng của những không gian cao cấp như: khách sạn, nhà hàng 5 sao, ...
Trúc Can nghe xong gật đầu liên tục: "Ò ò."
"Nếu làm trong nhà, có thể làm trực tiếp ở tiệm bánh ngọt, họ sẽ giúp anh trang trí, còn có cả dịch vụ chụp ảnh nữa." Dư Vãn nói rồi cho Trúc Can xem thêm mấy tấm ảnh,"Kiểu này chắc là cũng không tệ, vừa có rooftop vừa có quầy bánh ngọt, xem hai người thích kiểu nào."
Trúc Can nghĩ một lúc, lại gãi gãi đầu: "Tôi thấy cái nào cũng rất được hết, hay chị quyết định giúp tôi đi!"
Lệ Thâm liếc anh ấy: "Rốt cuộc là mày cầu hôn hay người ta cầu hôn? Có chủ kiến một chút được không ba?"
"Trước mặt nhà thiết kế chuyên nghiệp, chủ kiến của tao không đáng một đồng!" Trúc Can nói với giọng điệu xúc động
Lệ Thâm: "..."
Dư Vãn nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến: "Hay là làm ngoài trời đi, sân thượng* nhà cậu hay nhà bên nữ đều được, chắc chắn vẫn tiết kiệm hơn so với làm trong nhà, hơn nữa hẹn ở đó cũng tương đối tự nhiên."
"Ừm ừm, chị nói đúng đó!"
Dư Vãn cười cười, hỏi anh ấy: "Bạn gái cậu bình thường thích màu gì?"
Trúc Can trả lời: "Cô ấy thích mấy màu hường hường phấn phấn."
"Vậy quầy bánh ngọt chúng ta dùng màu hồng san hô để làm, cậu cảm thấy thế nào?"
Trúc Can vẫn "không chút chủ kiến" đến cùng: "Tôi cảm thấy cứ theo lời của chị làm tất cả cũng được! Chị đáng tin hơn Thâm ca rất nhiều, tôi cảm thấy lần này cầu hôn mười chắc chín phần rồi!"
Lệ Thâm ngồi bên cạnh lạnh nhạt liếc anh ấy một cái: "Nếu mà cuối cùng mày cầu hôn thất bại, cũng là lỗi của mày, đừng trách người khác."
Trúc Can không vui trừng anh: "Cái thằng này mày sao vậy? Nói lời dễ nghe không được à? Cái gì mà vừa mở miệng là cầu hôn thất bại vậy!"
Lệ Thâm cúi đầu cười một tiếng, Dư Vãn viết qua phương án ra, nói với Trúc Can: "Vậy hôm nay về tôi giúp cậu liên hệ thợ làm bánh, phải hẹn thời gian trước với cô ấy, bởi vì sắp đến mùa cưới, họ sẽ rất bận."
"Được được." Trúc Can nghe cô nói xong, hơi không tự nhiên nhìn cô,"Vậy chị giúp tôi làm phương án, thu phí như thế nào vậy?" Mặc dù anh chưa từng kết hôn, nhưng anh biết những nhà thiết kế hôn lễ như thế này sẽ không miễn phí, nhà thiết kế càng nổi tiếng, thì thu phí càng cao.
Dư Vãn cười nói: "Mọi người đều là bạn bè, tôi cũng không làm gì, sao không biết ngượng nhận tiền của anh chứ. Đến lúc đó tôi sẽ nói yêu cầu của cậu cho bên làm quầy bánh ngọt, để bọn họ báo giá, cậu xem lại giá cả có phù hợp hay không, nếu không hợp, có thể bàn lại.
"Được được, vậy làm phiền chị rồi." Trúc Can cảm động đến nỗi muốn đứng lên bắt tay với Dư Vãn, bị Lệ Thâm không lộ ra sơ hở đè trở về sofa. Trúc Can cười ha ha vài tiếng, nói với Dư Vãn: "Đến hôm tổ chức hôn lễ, chị nhất định phải đến đó nha, không cần đi tiền mừng!"
Dư Vãn đóng laptop lại, cười nói: "Vậy sao được, tiền mừng vẫn phải đưa. Tôi về trước đã nhé, đợi tin tốt của cậu."
"Được được, cảm ơn nha!"
Sau khi Dư Vãn đi, Trúc Can nghiêng đầu nhìn Lệ Thâm, ánh mắt vi diệu: "Mày và Lily bây giờ là như nào?"
Lệ Thâm chơi với Lệ Lệ, lơ đãng trả lời: "Cần báo cáo với mày à?"
"Được thôi, chuyện của mày tao không quản nổi, nhưng tao nhắc mày trước nha, Lily người ta bây giờ không giống ngày xưa nữa rồi, mày nhìn giờ cô ấy xinh đẹp biết bao nhiêu! Người theo đuổi cô ấy chắc chắc rất nhiều!
Lệ Thâm cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn anh ấy: "Lúc trước cô ấy không xinh đẹp à."
"Lúc trước không phải không đẹp, chỉ là trước đó là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, bây giờ thành thục rồi cũng có khí chất hơn nữa! Tóc ngắn rất hợp với cô ấy, nhìn vào vừa thời thượng lại chuyên nghiệp." Trúc Can khoác vai anh, rồi hỏi: "Mày chưa từng nghĩ phải theo đuổi cô ấy lại à? Tao nói với mày, theo đuổi con gái quan trọng nhất là hiệu suất, mày chậm một bước, cô ấy đã là của người khác rồi!"
Trong lòng Lệ Thâm dâng lên một trận buồn bực, anh hất tay Trúc Can ra, nói: "Được rồi, tự tao biết phải làm gì."
"Được thôi," Trúc Can đứng dậy, cũng không khuyên anh tiếp,"Vậy tao cũng đi trước đây, nhớ giúp tao cảm ơn Lily nữa nha."
"Ừm."
Sau khi Trúc Can đi rồi, Lệ Thâm ngồi một mình trong phòng ngủ, ngây người. Trước khi anh đi thành phố khác, cô ý đem cây ghi-ta để ở phòng khách về phòng của mình, xem ra vô cùng đúng đắn, nếu không kết quả của cây ghi-ta này có khả năng không khác chậu cây kia cho mấy.
Anh đứng dậy từ sofa nhỏ trong phòng, cầm chiếc ghi-ta treo trên tường lên. Mặt sau của ghi-ta, dán một sticker hình trái tim nho nhỏ, bởi vì thời gian đã lâu, đã hơi phai màu.
Ngón tay Lệ Thâm nhẹ nhàng sờ lên sticker, miếng sticker này, là năm đó Dư Vãn dán lên cho anh.