Đây không phải là tiết mục được sắp xếp trước đó, Dư Vãn ngẩn cả người. Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người cô, Lệ Thâm đứng cạnh cô đẩy nhẹ cô một cái rồi nói bên tai cô: "Qua đấy đi."
Giọng nói của anh để lộ ra ý cười, Dư Vãn lấy lại tinh thần rồi bước đến trước mặt Thẩm Thi Thi.
Thẩm Thi Thi đưa hoa cưới trong tay mình cho cô và cười nói: "Hy vọng bó hoa này sẽ mang lại mắn mắn và lời chúc phúc đến với cô."
"Cảm ơn." Dư Vãn cầm bó hoa cưới trong tay rồi ôm cô ấy một cái, sau đó quay trở lại đám người.
Tiết mục ném hoa cưới kết thúc, mọi người chính thức bắt đầu dùng tiệc tối. Lệ Thâm thấy Dư Vãn có hơi hoang mang bèn cúi đầu hỏi cô: "Sao thế? Em vẫn chưa bình tĩnh lại được à?"
Dư Vãn ngẩng đầu lên chạm ngay ánh mắt dịu dàng quen thuộc của anh bất giác cong môi: "Nói thật thì hơi cảm động, em làm nhà thiết kế sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên có cô dâu tặng hoa cưới cho em."
Trong những hôn lễ trước kia, cũng có cô dâu trực tiếp tặng hoa cưới nhưng họ tặng cho người thân của mình. Cô và Thẩm Thi Thi không thân thiết nên thật sự không ngờ cô ấy sẽ tặng hoa cưới cho cô.
Lệ Thâm vươn tay xoa đầu cô rồi khẽ nói: "Bởi vì em xứng đáng."
"..." Dư Vãn có chút không chịu nổi khuôn mặt và giọng nói này của Lệ Thâm.
Lúc khách mời dùng tiệc tối, Dư Vãn cũng không rảnh rỗi chứ đừng nói đến việc có thể ăn cùng mọi người. Sau tiệc tối sẽ có màn bắn pháo hoa và vũ hội, cô ra ngoài xác minh tình hình với nhân viên và ban nhạc.
Biển cả vào ban đêm tối mịt, không lãng mạn như buổi sáng nhưng khi pháo hoa được đốt lại là khung cảnh hoàn toàn khác.
Pháo hoa nối đuôi nhau vụt lên bầu trời rồi nở tung thành những bông hoa đầy màu sắc, thậm chí còn có hình trái tim, sự nhiệt tình của mọi người cũng dâng lên theo khi pháo hoa vụt lên bầu trời. Nhân lúc bầu không khí tuyệt vời này, ban nhạc bắt đầu trình diễn âm nhạc.
Mở đầu là màn khiêu vũ của Cố Tín và Thẩm Thi Thi, hai người nhẹ nhàng khiêu vũ dưới pháo hoa rực rỡ, vòng xoay ngựa gỗ cũng sáng đèn chuyển động vòng quanh theo bước nhảy của hai người.
Nhiếp ảnh gia cầm "súng ống"* ở bên cạnh điên cuồng chụp ảnh, khung cảnh lãng mạn như vậy rất dễ khơi dậy dục vọng sáng tá của bọn họ.
*ý chỉ máy ảnh với những chiếc lens dài thật dài
Sau khi điệu nhảy mở màn kết thúc, khách mời cũng tìm được bạn nhảy lần lượt tiến vào sàn nhảy.
Dư Vãn đứng ở một bên nhìn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đây đã là tiết mục cuối cùng của cả hôn lễ ngày hôm nay, cũng xem như thuận lợi. Tuy rằng cô chưa xem được hiệu quả của ảnh chụp và video sau, nhưng cô biết nó sẽ không tệ.
Đây là hôn lễ đầu tiên mà cô làm nhà thiết kế độc lập, cũng xem như đã tự đưa ra câu trả lời ưng ý nhất cho chính mình.
"Không biết tôi có thể vinh dự mời cô gái xinh đẹp đây nhảy một điệu không?"
Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng nói cắt ngang suy nghĩ của Dư Vãn, cô nhìn Lệ Thâm trước mặt đang vươn tay, cúi nhẹ người với cô, nhịn không được cười: "Em không nhảy đâu, em cũng không mặc váy."
Làm nhà thiết kế hôn lễ đương nhiên Dư Vãn phải mặc thiên về sự chuyên nghiệp. Mặc dù quần áo cô mặc không phải đồng phục nhưng so với những chiếc váy dài bồng bềnh của các cô gái khác tại hiện trường, cô mặc như thế này vào sàn nhảy đúng thật có hơi kỳ quái.
Lệ Thâm cũng không vì cô từ chối mà rút tay lại: "Vậy phải làm sao đây? Em nhẫn tâm để bạn trai đẹp trai của em ngay cả bạn nhảy cũng không có à?"
"..." Dư Vãn bất đắc dĩ nhìn anh,"Anh đừng đùa nữa, anh muốn tìm người khiêu vũ không biết có bao nhiêu người đang đợi nhảy với anh đấy."
"Nhưng anh chỉ muốn nhảy với em." Lệ Thâm nhìn cô nói, ánh mắt như chứa những ánh sáng rực rỡ của pháo hoa lúc nãy, sáng đến mức lóa mắt.
Dư Vãn mỉm cười nhìn anh một lúc rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Khóe môi Lệ Thâm cũng cong lên theo động tác của cô, anh nắm chặt tay cô bước vào sàn nhảy. Tay phải của anh đặt lên eo cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú: "Em ăn tối chưa?"
Dư Vãn di chuyển chậm rãi theo nhịp và gật đầu nhẹ một cái: "Em vừa ăn cùng ban nhạc một ít rồi."
"Ban nhạc này cũng không tệ lắm."
Dư Vãn cười nói: "Đương nhiên rồi, Cố Tín tự chọn mà."
Khóe môi Lệ Thâm vẫn vương ý cười, anh ôm chặt cô hơn một chút: "Em vất vả rồi, sau khi về nước phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừm." Dư Vãn vừa đáp lại một tiếng đã không cẩn thận đạp vào chân Lệ Thâm: "... Em xin lỗi."
Lệ Thâm cười khẽ: "Không sao."
Dư Vãn hơi xấu hổ: "Hôm nay em mệt quá nên không phát huy tốt."
"Ồ, vậy hôm nào em có trạng thái tốt thì chúng ta lại nhảy."
Dư Vãn véo nhẹ lưng anh một cái để đáp trả lại lời trêu chọc của anh, Lệ Thâm cười nói: "Đạp anh một cái vẫn chưa đủ, còn muốn véo anh, đây được gọi là bạo lực gia đình không?"
"... Anh cẩn thận không em lại đạp vào chân anh."
"Đến đi, anh chịu được."
Dư Vãn: "..."
Sau khi hôn lễ kết thúc, Cố Tín và Thẩm Thi Thi cũng chuẩn bị hưởng tuần trăng mật, một số hình ảnh trong hôn lễ của hai người cũng được truyền trên mạng. Cho dù chỉ là ảnh mà khách mời dùng điện thoại chụp nhưng cũng không thể che được sự mơ mộng của hiện trường hôn lễ. Điều này lập tức thu hút rất nhiều cư dân mạng, các tài khoản truyền thông cũng bất chấp mà đưa tin về hôn lễ lãng mạn của Cố Tín.
Những người đến xem có thể không quan tâm đến nhà thiết kế hôn lễ là ai, họ chỉ cảm thấy rất đẹp và có tiền thật tốt, nhưng trong ngành tổ chức hôn lễ, tên tuổi của Dư Vãn lại càng thêm vang dội.
Không ít bạn bè gọi điện đến chúc mừng cô, ngay cả Ngụy Thiệu đã lâu không liên lạc cũng cố ý gửi tin nhắn khen ngợi hôn lễ lần này cô thiết kế.
Dư Vãn vừa cảm kích vừa đợi hình ảnh của nhiếp ảnh gia. Ảnh lần này không chỉ Cố Tín và Thẩm Thi Thi cần mà biên tập viên của tạp chí cũng thông qua biên tập viên trong nước liên hệ với cô tỏ ý muốn đăng báo chính về hôn lễ này.
Bản gốc là tạp chí tiếng Anh phát hành toàn nước Mỹ, họ có một lượng độc giả khá khả quan. Lúc Dư Vãn nhận được tin nhắn của biên tập đã vui đến mức nhảy cẫng lên.
Có loại cảm giác đột nhiên trở nên nổi bật!
Sau khi nhận được ảnh mà nhiếp ảnh gia gửi đến, Dư Vãn nhanh chóng gửi cho Thẩm Thi Thi. Dưới ống kính chuyên nghiệp của nhiếp ảnh gia, vẻ đẹp thơ mộng của hiện trường hôn lễ đã tăng lên một tầng cao mới. Đương nhiên, bài báo vẫn cần có sự đồng ý của cô dâu chú rể vì dù sao đây cũng là hôn lễ của bọn họ. Sau khi Dư Vãn nói chuyện với hai người, Cố Tín và Thẩm Thi Thi cũng không phản đối và chỉ sàng lọc lại hình ảnh một lần rồi gửi cho Dư Vãn những ảnh có thể đăng.
Buổi tối lúc Lệ Thâm về đến nhà đã thấy Dư Vãn ngồi trước laptop tràn đầy phấn khởi nghiên cứu cái gì đó, Lệ Lệ nằm bên cạnh cô cũng thò đầu vào nhìn máy tính tò mò nhìn.
Khung cảnh trước mắt khiến Lệ Thâm nở nụ cười, ảnh cởi áo khoác bước vào phòng khách và hỏi Dư Vãn: "Chuyện gì mà vui thể?"
Dư Vãn ngẩng đầu cười nhìn anh: "Em đã nhận được ảnh hôn lễ của Cố Tín và Thẩm Thi Thi rồi, vừa sắp xếp lại rồi gửi cho biên tập viên của tạp chí, họ còn nói muốn tổ chức buổi phỏng vấn nhỏ cho em nữa đó!"
"Ồ, chúc mừng em." Lệ Thâm ngồi xuống cạnh cô rồi nhìn về phía máy tính: "Ảnh chụp như thế nào?"
"Rất đẹp luôn, trời ạ thực sự không dám tin là do em thiết kế!"
Lần này Lệ Thâm hoàn toàn bị cô chọc cười: "Đúng là lâu lắm rồi mới thấy em tự khen mình như thế đấy."
"Thực sự rất đẹp mà! Vả lại còn được lên bản gốc của tạp chí nữa, vừa nghĩ thôi đã muốn hú hét rồi." Ngành này của bọn cô phải luôn quan tâm tới biến động trong ngành, tạp chí là tạp chí có địa vị trong ngành đặc biệt là bản tiếng Anh, nó vẫn luôn là đầu tàu trong giới có thể nhận được nhiều lời khuyên và linh cảm. Trước đây Dư Vãn là độc giả của tạp chí này, bâu giờ tác phẩm của cô cũng được lên tạp chí, sao có thể không kích động được.
"Đợi khi chúng ta kết hôn chắc chắn sẽ chụp ảnh đẹp hơn họ." Lệ Thâm nói rồi nhìn Dư Vãn: "Vãn Vãn, sắp đến sinh nhật em rồi, đã nghĩ muốn tổ chức như nào chưa?"
Dư Vãn nói: "Còn một tháng nữa mà, em phát hiện người càng lớn tuổi càng không thích nhắc đến sinh nhật."
Lệ Thâm cười nói: "Vậy mặc kệ em muốn tổ chức như thế nào thì ngày đó cứ để trống cho anh là được."
"Bá đạo vậy hả?" Dư Vãn nhìn ảnh chớp chớp mắt mấy cái,"Nhưng anh chắc chắn ngày đó anh rảnh không?"
Lệ Thâm cúi đầu hôn lên môi cô một cái: "Việc này không cần chắc hay không, anh nói có thì có."
"..." Quả nhiên rất bá đạo.
Sau hôm nay Dư Vãn sẽ nhận phỏng vấn của tạp chí , người phỏng vấn là biên tập viên trong nước, sau đó bản thảo sẽ được phiên dịch sang tiếng Anh rồi gửi cho biên tập viên trụ sở chính.
Câu hỏi đều do trụ sở gửi sang, chủ yếu về việc chuẩn bị và linh cảm cho hôn lễ của Cố Tín và Thẩm Thi Thi. Sau khi kết thúc, biên tập viên còn thảo luận với cô về việc làm giảng viên đào tạo nhà thiết kế hôn lễ.
Tạp chí chi nhánh trong nước có một học viện đào tạo nhà thiết kế hôn lễ, là một tổ chức đào tạo chuyên nghiệp cho nhà thiết kế hôn lễ, chương trình học bao gồm từ lớp cơ bản đến lớp chuyên nghiệp. Học viện đào tạo được coi là nhóm thành lập sớm nhất, đến nay số lượng sinh viên cũng đã ổn định và nhà trường quản lý cũng rất nề nếp.
Dư Vãn gần như không suy nghĩ mà lập tức đồng ý.
Biên tập viên lại hẹn cô hôm khác đến công ty kí hợp đồng giảng viên rồi mới dọn đồ rời đi. Dư Vãn ngồi tàu điện ngầm về nhà, vừa đến cửa đã thấy xe của Lệ Thâm đỗ trong gara.
Cô thay giày mở cửa đi vào quả nhiên thấy Lệ Thâm đang chơi cùng Lệ Lệ ở phòng khách.
"Hôm nay anh về sớm thế?" Dạo gần đây Lệ Thâm đang thu âm bài hát mới, tuy không bận đến mức không thấy người đâu nhưng hằng ngày đều bận đến tối mịt mới về nhà.
Lệ Thâm buông Lệ Lệ ra nói với cô: "Thu âm được một nửa thì Kiều Dĩ Thần nói anh ta có ý tưởng mới, bài hát này cứ vậy mà tạm ngừng, mai lại tiếp tục."
"Ồ, vậy à." Dư Vãn đặt túi xách xuống rồi sờ sờ Lệ Lệ vừa chạy đến cạnh chân cô.
"Hôm nay em nói chuyện với biên tập viên thế nào rồi?"
"Thuận lợi lắm, biên tập nói bản thảo sẽ được xuất bản trên báo chính trong số tháng bảy, lúc đó họ sẽ gửi bản mẫu cho em." Dư Vãn nói,"À, họ còn muốn mời em đến trường đào tạo của họ làm giảng viên."
"Giảng viên?" Lệ Thâm hơi bất ngờ nhìn cô,"Em đồng ý rồi à?"
"Ừm, lớp em phụ trách cụ thể vẫn chưa xác định nhưng chương trình học sẽ không quá nhiều, dù sao em cũng không phải giảng viên chuyên chức của bọn họ."
Lệ Thâm nói: "Sao đột nhiên em lại muốn làm giảng viên?"
Dư Vãn cười nhìn anh: "Giảng viên tuy không nhiều tiền nhưng em muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu về hoạt động của trường đào tạo và tích lũy một chút kinh nghiệm."
Lệ Thâm ngây ra một lúc rồi mới hỏi cô: "Em định sau này mở trường đào tạo à?"
Dư Vãn cười hì hì vài tiếng: "Đúng vậy, em có suy nghĩ này, đợi sau này em đi đào tạo sẽ không bận như thế nữa, không phải vừa ý anh à?"
Lệ Thâm cúi đầu nhìn cô cười, thì ra dã tâm của Vãn Vãn nhà anh còn lớn hơn anh nghĩ.