Chương 32

Nụ hôn của nữ thần

Bản Lật Tử 13-10-2023 16:41:15

Tin nhắn cuối cùng Lệ Thâm gửi cho Dư Vãn, cô đã xem đi xem lại ít nhất mười lần. Trước kia Lệ Thâm cũng nói lời ngọt ngào với cô, nhưng lúc đó hai người là người yêu của nhau, tuy ngoài miệng Dư Vãn cũng nói với anh mấy câu buồn nôn, nhưng trong lòng lại thích vô cùng. Bây giờ quan hệ của hai người đã quay lại làm bạn bè bình thường, câu nói này của Lệ Thâm quá mập mờ, khiến Dư Vãn suy nghĩ lung tung. Nếu như câu nói này là một chàng trai khác nói với cô, cô nhất định sẽ không chút nghi ngờ nghĩ rằng chàng trai này có ý với mình, nhưng Lệ Thâm thì khác. Lúc đó cô chia tay quá quyết tuyệt, cô biết rằng mình đã làm tổn thương Lệ Thâm, cho nên khi gặp lại anh, cô không đủ tự tin. Sau khi may mắn gặp lại nhau, Lệ Thâm cũng không hề tỏ ra chán ghét cô, điều này đã làm cô vui vẻ rồi, cô thật sự không còn mặt mũi nào ôm thêm tâm tư khác với Lệ Thâm. Những năm này Lệ Thâm trưởng thành hơn, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, anh có thể bỏ qua những tổn thương năm xưa cô gây ra cho anh, nhưng anh còn muốn lần nữa quay về với cô hay không? Dư Vãn tự giễu cười vài tiếng, mọi người đều nói ngã một lần khôn hơn một chút, chắc là anh cũng không muốn té hai lần ở cùng một chỗ nhỉ? Cô để điện thoại sang một bên, nhắc nhở chính mình không được nghĩ quá nhiều, nói không chừng anh chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi. Sau khi Lệ Thâm gửi tin nhắn đi, vẫn luôn đợi Dư Vãn trả lời. Câu này anh nói thẳng thừng như vậy, chỉ thiếu không trực tiếp nói câu "Anh thích em" thôi, cô chắc là hiểu ý của anh nhỉ? Nhưng tin nhắn trả lời của Dư Vãn mãi vẫn không gửi đến, Lệ Thâm không nhịn được nhíu chặt chân mày. Đây là có ý từ chối anh à? Ban đầu hai người bọn họ chia tay là do Dư Vãn đề nghị, bây giờ cô vẫn không chịu chấp nhận anh, cũng không phải là chuyện kì lạ gì. Nhưng anh không muốn bỏ cuộc nhanh như vậy, anh đăng kí vào diễn đàn Hải Giác, đăng một post trên mục tình cảm. Chủ post: Làm sao để theo đuổi lại bạn gái cũ? Lầu 1: Tại sao phải theo đuổi bạn gái cũ? Có một câu tục ngữ rất hay, ngựa khôn không ăn cỏ cũ. Lầu 2: Không đồng ý đại ca lầu trên, nếu vẫn chưa quên bạn gái cũ, sao lại không thể theo đuổi chứ? Đương nhiên là bạn phải xác nhận trước xem bạn gái cũ hiện tại còn độc thân hay không? Lầu 3: Cố gắng nhận lỗi với bạn gái cũ đi người anh em! Nói với cô ấy cậu hối hận rồi, cậu vẫn yêu cô ấy nhất. Lầu 4: Là ai đề nghị chia tay trước vậy? Thông thường xác suất quay lại mà bên nữ nói lời chia tay trước nhỏ hơn bên nam một chút, cậu tự kiểm điểm lại xem mình đã làm sai những gì, biết đâu còn có cơ hội. Lầu 5: Trước tiên phải xác nhận xem trong lòng bạn gái cũ còn có cậu hay không đã, có thể đưa cô ấy đến những nơi mà trước đây hai người hẹn hò để hâm nóng tình cảm, có thể nhớ lại những điều tươi đẹp mà trước đây bên cạnh nhau. Lệ Thâm đọc hết những kiến nghị của mọi người, cố gắng kiểm điểm lại xem chính mình đã làm sai cái gì. Anh lúc đó không trăng hoa không ngoại tình cũng không chơi trò mập mờ với cô gái nào khác, nếu nói tới cái sai lớn nhất, chắc có lẽ là nghèo. Bây giờ sai lầm này đã được sửa đổi. Đưa Dư Vãn đi nhớ lại cảm giác hai người từng yêu đương là một biện pháp không tệ, sắp đến sinh nhật Dư Vãn rồi, anh có thể mượn cớ mừng sinh nhật để hẹn Dư Vãn. Anh mở lịch trên điện thoại ra, ghi chú lịch trình vào ngày 20 tháng 5. Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Dư Vãn đi làm đều đổi một màu son trong hộp son mà Lệ Thâm tặng cho cô, cứ như vậy mấy ngày cuối cùng Triệu Hân cũng phát hiện ra mỗi ngày cô đổi một màu son môi. Nhưng cô ấy cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng đó là Dư Vãn tự thưởng cho bản thân sau khi thăng chức. Trong lòng Dư Vãn vì câu nói của Lệ Thâm đã nghĩ ngợi mấy ngày liền, sau đó vì công việc nên cô quên đi. Có hai vị khách đến công ty, nên Ngụy Thiệu giao cho Dư Vãn, công việc mà Ngụy Thiệu trực tiếp giao cho cô lần nào cũng là cục xương khó gặm, lần này cũng không ngoại lệ. Cô dâu chú rể còn khá trẻ, muốn làm một hôn lễ nhẹ nhàng thoải mái kiểu Tây, nhưng người nhà hai bên đều không đồng ý, muốn họ phải làm theo kiểu Trung. Bởi vì hôn lễ lần này mời nhiều khách khứa là trưởng bối, hai người là tiểu bối không thể không suy nghĩ đến ý kiến của người lớn, nhưng đây là hôn lễ duy nhất trong đời của mình, cũng không muốn làm chính mình tiếc nuối. "Không phải tôi cố ý muốn làm trái ý kiến với người lớn trong nhà, ai kết hôn mà không muốn mọi người thật sự vui vẻ chứ? Tôi thực sự không thích kiểu hôn lễ Trung Quốc khắp nơi toàn một màu đỏ sậm." Cô dâu tương lai Đàm Bình vẻ mặt khổ sở than thở với Dư Vãn: "Cô biết không, vì hôn lễ này tôi đã cãi nhau mấy lần với gia đình rồi, họ còn nói tôi sính ngoại, không biết thưởng thức hết những đỉnh cao của văn hóa truyền thống." Dư Vãn an ủi cô: "Thẩm mỹ của mỗi người đều khác nhau, kiểu Trung và kiểu Tây cũng có ưu điểm của riêng nó, chủ yếu phải xem cô dâu chú rể thích kiểu nào, hôn lễ của cô đúng là mời khá nhiều trưởng bối, cho nên khi chúng ta thiết kế, cũng nên xem xét ý kiến của người lớn." "Nhưng đây là hôn lễ của tôi, tôi không thể làm vừa lòng trưởng bối được, tôi và Lý Nhuệ đều thích phong cách nhẹ nhàng thoải mái." Dư Vãn nghĩ một lúc, cười với cô nói: "Việc này cũng không phải không có cách giải quyết, cô nói không thích hôn lễ kiểu Trung nơi nào cũng đỏ rực, vậy chúng ta có thể làm hôn lễ kiểu Trung mới theo phong cách nhẹ nhàng thoải mái." Đàm Bình hơi nghi ngờ nhìn cô: "Hôn lễ kiểu Trung mới? Mới như thế nào?" "Yếu tố truyền thống của Trung Quốc rất nhiều, không nhất thiết phải là lồng đèn đỏ hay hoa dâm bụt, cầu nhỏ nước chảy, mưa bụi Giang Nam cũng có tính đại diện cho yếu tố truyền thống. Mấy hôm này tôi sẽ lên bản kế hoạch sơ bộ, cô xem thử mình có thích phong cách này hay không, nếu như cô và người lớn trong nhà đều cảm thấy được, chúng ta sẽ tiếp tục làm theo." Đàm Bình thật sự không nghĩ đến hôn lễ kiểu Trung còn có thể làm như thế này, liền gật đầu nói: "Vậy cũng được, hi vọng hôn lễ kiểu Trung mới này, mọi người đều sẽ hài lòng." Bản thảo sơ bộ của Dư Vãn chủ yếu nêu ra những ấn tượng cụ thể của hôn lễ, không làm quá chi tiết, bởi vì cô dâu chú rể thích phong cách nhẹ nhàng thoải mái, nên cô phối 3 màu là hồng đào, xanh lá và màu trắng. Khác với hôn lễ kiểu Trung truyền thống, Dư Vãn không dùng ý tưởng gì về lồng đèn, nến, ... mà chọn ô giấy dầu, cầu phao và thuyền ô bồng*. Sau khi làm xong, cô hẹn giờ với Đàm Bình, để thảo luận về phương án. *Cầu phao là loại cầu dùng sức nổi của các phao ghép nối với nhau tạo thành kết cấu có sức nổi dự trữ đủ khả năng chịu được tải trọng qua cầu. *Thuyền ô bồng là phương tiên di chuyển đặc biệt của miền sông nước Giang Nam. Đeo chiếc balo thường ngày cô hay dùng, Dư Vãn lái xe đến công ty, dừng lại ở trước đèn giao thông của một ngã tư, Dư Vãn cầm điện thoại lên định xem tin nhắn một chút, liền nghe một tiếng vang lớn "bùm" từ phía sau truyền đến, đồng thời xe bị chấn động mạnh một cái, cả chiếc xe trượt về phía trước một đoạn nhỏ. Dư Vãn bị đụng đến ngơ ngác một lúc, rồi nhanh chóng phản ứng lại là mình bị người ta tông đuôi xe. Đầu tiên cô xem lại trên người mình có chỗ nào bị thương không, nhưng tiếng vang lúc nãy lớn như thế, xe chắc là bị đâm hỏng đến nơi rồi... Sau khi dừng xe xong, cô xuống xe xem xét tình huống, người lái xe ở phía sau tông trúng cô cũng bước xuống xe, miệng lưỡi hùng hổ. "Cô biết lái xe không vậy?" Anh ta thấy Dư Vãn là một cô gái, lại kiêu căng lớn nước hơn,"Còn chưa đến đèn đỏ cô dừng xe cái gì?" Dư Vãn mím môi, không tranh cãi với anh ta, cô gọi điện báo cảnh sát, rồi thông báo cho bên bảo hiểm. Đã qua giờ đi làm cao điểm, đoạn đường này tuy không nhiều xe, nhưng cũng có không ít tài xế vây xem. Lúc Tiểu Đổng lái xe, thấy phía trước bị kẹt xe, cảm thấy kì lạ "Í" lên một tiếng: "Giờ này vậy còn bị kẹt xe? Hay là phía trước xảy ra tai nạn giao thông nhỉ?" Tiểu Đổng nói rồi liếc nhìn kính chiếu hậu. Lệ Thâm đang chơi điện thoại, trên mặt không có biểu cảm gì, Tiểu Đổng sợ kẹt xe lâu, nên nói với anh: "Thâm ca, em đi đường khác nha." "Ừm." Lệ Thâm chậm rãi đáp lại một tiếng, tiếp tục lướt vòng bạn bè. Dư Vãn vẫn giống lúc trước, rất ít khi đăng vòng bạn bè, lần trước tặng cô 100 cây son, cũng không thấy cô khoe trên đấy, đúng là rất khiêm tốn, kín tiếng. Nhưng anh vừa mới làm mới vòng bạn bè thì một bài viết của Dư Vãn nhảy ra. Dư Vãn: Ông anh này tông đuôi xe tôi, còn hung dữ với tôi, cứ một mực nói tôi không biết lái xe [mỉm cười] Sau khi cảnh sát giao thông đến, trực tiếp dạy dỗ anh ta như cháu vậy [nực cười] Năng lực bạn trai của tiểu ca ca cảnh sát giao thông thành phố A MAX, cổ vũ* cho họ [hình ảnh] *打CALL: ngôn ngữ mạng, có nghĩa biểu đạt sự ủng hộ và sự yêu thích của mình với nghệ sĩ trên sân khấu. Mắt Lệ Thâm chợt giật giật, ngẩng mạnh đầu nhìn về Tiểu Đổng: "Nãy em mới nói con đường kế bên bị đụng xe đúng không?" "Hả?" Tiểu Đổng bị giọng nói vội vàng của anh dọa giật bắn,"Chắc là vậy á, lúc nãy em còn thấy có cảnh sát giao thông đi về phía đó nữa." "Quay lại." "Dạ?" "Quay lại con đường lúc nãy." Sắc mặt của Lệ Thâm rất khó coi, Tiểu Đổng ngay cả hỏi thêm một câu cũng không dám, quay đầu xe ở phía trước, quành lại. Có lẽ bởi vì có cảnh sát giao thông, con đường này không bị kẹt giống lúc nãy nữa, Tiểu Đổng lái xe chạy lên phía trước, nhìn về phía ngã tư, quả nhiên là bị đâm xe. "Tông đuôi xe nè." Tiểu Đổng nghiên cứu hiện trường tai nạn, dựa vào kinh nghiệm lái xe nhiều năm của mình rút ra kết luận,"Chắc là do chiếc xe đằng sau muốn vượt đèn đỏ, nhưng không ngờ đến xe đằng trước không vượt mà còn dừng lại, nên tông đuôi xe." Tâm tư của Lệ Thâm đang hoàn toàn đặt trên người Dư Vãn đang đứng bên đường, cô đeo balo đứng ở nơi an toàn, đang nói chuyện điện thoại, cảnh sát giao thông ở một bên còn đang nhắc nhở tên tài xế kia, giống với bức ảnh mà Dư Vãn đăng y đúc. Lệ Thâm mở của xe, định đi xuống xe, dọa đến Tiểu Đổng phải ngoặc tay ra sau cản anh: "Thâm ca anh làm gì vậy!" "Tìm người." Tiểu Đổng theo ánh mắt của anh nhìn lướt ra bên ngoài, cũng nhận ra Dư Vãn: "Đó là nhà thiết kế hôn lễ của Hồ tiểu thư phải không?" "Ừm." Lệ Thâm nói xong, hất tay Tiểu Đổng ra, chuẩn bị xuống xe lần nữa. Tiểu Đổng lại nhanh chóng an ủi anh: "Cảnh sát giao thông cũng đến rồi, anh còn xuống làm gì nữa vậy!" "Tôi xuống xem tình hình thế nào." Lệ Thâm thấp giọng nói. "..." Khóe môi Tiểu Đổng mấp máy, biểu cảm này của Thâm ca, rõ ràng là muốn đánh người đây mà,"Em xuống xem giúp anh cho, nếu anh không yên tâm, em giúp anh gọi Dư tiểu thư lên xe được không!" Lệ Thâm cắn răng, nhìn ra cửa sổ không nói gì, Dư Vãn đã gọi điện thoại xong rồi, Lệ Thâm lấy điện thoại ra, gọi cho Dư Vãn. Màn hình điện thoại của Dư Vãn còn chưa kịp tắt ngúm, lại có một cuộc điện thoại khác, người gọi còn là Lệ Thâm. Dư Vãn ngơ ngác, nhanh chóng bắt máy: "Lệ Thâm, có chuyện gì à?" Lệ Thâm đáp: "Anh sau lưng em." "Cái gì?" "Em quay đầu lại." Dư Vãn cả đầu mơ màng quay lại nhìn, của sổ của một chiếc xe bên đường chầm chậm hạ xuống, cô gái ngồi trên ghế lái vẫy tay cười với cô. Là trợ lý của Lệ Thâm, Tiểu Đổng Theo bản năng Dư Vãn nhìn về ghế sau xe, cửa sổ của ghế sau đều bị đóng cả, nhưng cô biết Lệ Thâm ngồi trong đấy Cô đi về phía xe của Lệ Thâm, lúc khoảng cách còn hai bước, cửa sổ ghế sau chầm chậm hạ xuống, Lệ Thâm ngồi kế bên cửa, ngẩng đầu nhìn cô. "Em sao rồi?" Anh hỏi. Dư Vãn biết anh đang nói về việc đâm xe, cười rồi lắc đầu với anh: "Tôi không sao, sao anh lại ở đây." "Anh đúng lúc đi ngang qua đây, thấy em đăng vòng bạn bè." Anh nói xong, ánh mắt trầm xuống,"Tên tài xế đó có ăn hiếp em không?" Cần anh giúp em ăn hiếp lại không?" Tiểu Đổng: "..." Thâm ca à anh tỉnh táo lại đi! Anh có biết mình đang nói gì không!