Dư Vãn kéo Lệ Thâm đi thẳng ra ngoài quán bar không thèm quay đầu lại.
Xe của Dư Vãn dừng ngay ở ngoài quán bar, chỉ là không cùng hướng với Lệ Thâm. Tiểu Đổng nhìn cô kéo Lệ Thâm lên xe, trong đầu nhảy ra hàng dấu ba chấm.
Còn cô thì sao? Cô lái xe đi luôn hả?
Cô nàng nhân lúc xe Dư Vãn vẫn chưa đi, vội vàng gọi điện thoại cho Lệ Thâm: "Thâm ca, sao anh lại lên xe của cô gái khác!"
"..." Lệ Thâm im lặng một lúc, kéo khẩu trang xuống rồi mới nói,"Anh tự về được rồi, em lái xe về đi."
"... Vâng." Tiểu Đổng nói xong vẫn không yên lòng hỏi,"Hai người định đi đâu ạ?"
"Không, về thẳng nhà, mai em lái xe đến đón anh là được."
"Dạ vâng."
Dư Vãn nhìn Lệ Thâm để điện thoại xuống, mới nói: "Thắt đai an toàn vào"
Lệ Thâm nghe lời cô thắt đai an toàn vào, rồi mới bỏ mũ và tóc giả xuống. Dư Vãn vừa khởi động xe vừa hỏi anh: "Sao anh mặc thành như này?"
"Ở đây nhiều fan, sợ bị họ nhận ra." Lệ Thâm chỉnh lại tóc tai của mình, nghiêng đầu nhìn Dư Vãn cười cười,"Cũng may họ không lợi hại như em, vừa nhìn đã nhận ra anh, nếu không hôm nay khó mà đi được rồi."
Dư Vãn liếc nhìn tóc giả trên tay anh: "Không ngờ rằng anh để tóc vàng kim cũng khá đẹp đấy chứ."
"Vậy hả? Vậy anh đi nhuộm nhé?'
"Đừng, tóc đen vẫn đẹp hơn, quần áo trên người anh là của ai vậy?"
"Ồ, của trợ lý, mai anh trả lại cho cô ấy." Lệ Thâm quăng hết đồ ra ghế sau, nhìn Dư Vãn đang lái xe bên cạnh,"Chúng ta cứ đi như vậy mặc kệ khách hàng kia luôn à?"
Dư Vãn nhăn mày, nói: "Dù sao em cũng định từ chức, mượn cơ hội lần này nói với Ngụy tổng luôn vậy."
Vừa nói đến Ngụy Thiệu, Ngụy Thiệu liền gọi điện thoại đến, Dư Vãn nhìn lướt qua, trong lòng nghĩ chắc chắn là tên Hoàng Mãn Phú đã tố cáo rồi, hiệu suất cũng nhanh đấy chứ.
Cô đeo tại nghe lên, nhận điện thoại: "Ngụy tổng."
Lệ Thâm nghe cô gọi "Ngụy Tổng" bèn quay đầu sang nhìn cô.
Ngụy Thiệu ở đầu dây bên kia đáp lại một tiếng rồi hỏi Dư Vãn: "Chuyện bên Hoàng Mãn Phú là sao thế?"
Dư Vãn mấp máy môi nói: "Chuyện này là tôi không đúng, không nên nổi nóng với khách hàng, nhưng đơn này tôi thật sự không theo được nữa. Bên này tôi đang lái xe, đợi về đến nhà rồi liên lạc với anh sau được không?"
"Không vội, mai đến công ty rồi nói với tôi cũng được. Tôi nghe Hoàng Mãn Phú nói bọn cô ở quan bar, cô không uống rượu chứ?"
"Tôi không uống."
"Vậy cô chú ý an toàn, chuyện này tôi sẽ xử lý, cô không cần lo nữa."
"Vâng, làm phiền Ngụy Tổng rồi."
Ngụy Thiệu cười một tiếng, anh và Dư Vãn hợp tác đến nay cũng đã bốn năm rồi, biết cách đối nhân xử thế của cô, đây là lần đầu tiên từ đó đến giờ cô nổi nóng với khách hàng, chắc chắn là do Hoàng Mãn Phú quá đáng rồi: "Cũng do tôi không tốt, lúc đầu không nên đưa đơn này qua cho cô, thôi được rồi, cô lái xe trước đi"
"Vâng"
Dư Vãn nói xong bèn cúp máy, Lệ Thâm nhìn cô hỏi: "Ngụy Thiệu nói thế nào?"
"Nói chuyện của Hoàng Mãn Phú anh ấy sẽ xử lý, em không cần lo nữa."
"Anh ta có mắng em không?"
"Vậy thì không có." Nhưng tên Hoàng Mãn Phú kia chắc mắng anh ấy rồi...
Lệ Thâm suy nghĩ một lúc rồi hỏi cô: "Ngày mai cần anh cùng em đến công ty không?"
Dư Vãn nhìn anh một cái: "Vậy chắc không bước khỏi cửa được rồi, công ty bọn em nhiều fangirl của anh lắm."
Lệ Thâm nhướng mày, có vài phần đắc ý: "Anh có thể ngụy trang."
Dư Vãn cười nhìn anh nói: "Không cần đâu, em đâu phải trẻ con, gây ra họa tự em có thể chịu trách nhiệm."
"Họa cũng đâu phải do em, là do anh gây ra mà."
"Đó là vì anh giúp em mà."
Lệ Thâm im lặng một lúc rồi nói: "Thật ra xin lỗi tên Hoàng Mãn Phú kia cũng không có gì, đại trượng phu nâng lên co được giãn được."
"Anh cũng không làm gì sai sao phải xin lỗi ông ta? Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến ông ta nữa, nhắc đến là khó chịu."
Lệ Thâm cười một tiếng, ánh mắt đong đầy ý cười nhìn Dư Vãn: "Nhưng mà anh cũng vui lắm."
"Vui gì chứ?"
"Em vì anh mà đắc tội với khách hàng." Lệ Thâm nói đến cả khóe mắt cũng cong lên theo,"Còn là khách hàng lớn nữa nhỉ?"
Dư Vãn liếc nhìn anh: "Tên Hoàng Mãn Phú đó chắc vẫn chưa đi đâu, hay là giờ em quay đầu xe về để anh xin lỗi ông ta?"
Nụ cười của Lệ Thâm càng sâu hơn: "Em nỡ à? Nếu em nỡ thì anh ok hết."
"..." Được lợi còn khoe mẽ.
Sợ tên Hoàng Mãn Phú kia tức quá rồ gọi điện thoại đến mắng mình, sau khi Dư Vãn về đến nhà đã nhanh chóng chặn số điện thoại của ông ta. Ngày hôm sau vừa sáng sớm cô đã đến công đi, đánh một bức thư từ chức sau đó đến phòng làm việc của Ngụy Thiệu gặp anh.
"Ngụy tổng?"
Dư Vãn đứng ở ngoài gõ cửa một cái, Ngụy Thiệu đang dựa vào ghế chợp mắt nghe thấy tiếng liền ngồi thẳng dậy nói về phía cửa: "Vào đi."
Dư Vãn mở cửa bước vào, nhìn tinh thần anh có vẻ không được tốt lắm cũng thấy hơi tự trách: "Ngụy Tổng, tối qua anh thức khuya ạ?"
Ngụy Thiệu cười đáp: "Hoàng Mãn Phú còn khó giải quyết hơn tôi tưởng tượng, nhưng không sao, đã xử lý xong hết rồi."
Dư Vãn mím môi, cúi người chín mươi độ với anh: "Xin lỗi Ngụy tổng, là do tôi không làm tròn trách nhiệm."
"Được rồi, chuyện hôm qua tôi đã tìm hiểu rõ ràng rồi, không trách cô." Ngụy Thiệu nhìn cô,"Cô ngồi xuống nói đi."
Dư Vãn đưa đơn từ chức trong tay mình qua, nói với anh: "Ngụy tổng, tôi định từ chức."
Ngụy Thiệu ngây người, dường như không ngờ được cô đột nhiên sẽ nói như vậy. Anh ta không nhận đơn từ chức của cô mà hỏi: "Tại sao lại từ chức? Nếu vì chuyện hôm qua thì tôi đã nói là tôi hiểu mọi chuyện. Hôm qua Hoàng Mãn Phú uống rượu, lại có bạn bè ở đó nên mới giở tính xấu như thế. Hôm nay bạn gái ông ta liên hệ với tôi, nói mọi việc của hôn lễ về sau cứ liên hệ với cô ấy."
Dư Vãn đáp: "Nói như thế nào thì chuyện này cũng là do tôi không làm tròn trách nhiệm, là tôi không khống chế được cảm xúc. Hơn nữa, cũng không phải hoàn toàn bởi vì việc này."
"Vậy thì tại sao? Vì thái độ của tôi với cô phải không?"
Dư Vãn thấy anh ta thẳng thắn như thế thì cũng hơi ngại: "Không phải, là do kế hoạch của tôi với sự nghiệp của mình."
Ngụy Thiệu im lặng một lúc nói: "Vậy tôi muốn nghe thử kế hoạch của cô."
"Việc này, Ngụy tổng anh cũng biết đấy, làm trong công ty tổ chức hôn lễ, làm một giám đốc thiết kế đã là đỉnh của chóp lắm rồi, nhưng mà tôi cũng không muốn phải làm nhân viên của người ta, cho nên muốn tự mình làm."
"Tự mở công ty à?"
"... Việc này vẫn còn đang lên kế hoạch."
Ngụy Thiệu nhìn cô một lúc rồi mới nói: "Nếu vậy thì tôi có thể cho cô làm phía cộng tác với tôi, hai người chúng ta đều làm chủ, tên công ty cô cũng không cần phải nghĩ thêm nữa."
Dư Vãn ngây ra, cô nằm mơ cũng không ngờ Ngụy Thiệu sẽ mời cô làm cộng tác. Đề nghị này không thể nghi ngờ là có một sức hấp dẫn rất lớn với cô, Dư Vãn suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn nén đau từ chối: "Cảm ơn ý tốt của Ngụy tổng, nhưng tôi vẫn muốn tự mình đi ra ngoài làm thử xem sao."
Ngụy Thiệu mím môi không nói lời nào, Dư Vãn chủ động mở miệng: "Nhưng anh cứ yên tâm, tôi sẽ không nói đi là đi, trước khi rời khỏi tôi sẽ bàn giao lại toàn bộ công việc."
Trên hợp đồng quy định bắt buộc phải nộp đơn từ chức trước một tháng khi nghỉ, cũng có nghĩa là cô nộp đơn từ chức xong còn phải ở công ty một tháng nữa mới có thể đi.
Ngụy Thiệu thở ra một hơi, nói: "Được rồi, cô cũng không cần từ chối tôi nhanh như vậy, khoảng thời gian này vừa hay có thể suy nghĩ một chút về đề nghị của tôi."
Dư Vãn nhìn anh cười nhẹ nói: "Vậy tôi ra ngoài trước, Ngụy Tổng."
Nhìn thấy cô bước ra, Triệu Hân và Đồ Giai Giai vẫn luôn quan tâm đến việc bên này lập tức đến vây quanh cô.
"Sao rồi? Chuyện của Hoàng Mãn Phú sáng nay vừa đến tôi đã nghe nói rồi, hôm nay nhìn Ngụy tổng không ổn lắm. Anh ta có nói gì cô không?"
Dư Vãn nhìn cô ấy cười cười: "Tôi từ chức rồi."
Triệu Hân đơ hai giây mới phản ứng lại được: "Đờ mờ, cô từ chức làm gì, không nghiêm trọng như vậy chứ? Việc này cũng thể trách cô hoàn toàn được? Nếu như bọn họ không cảm thấy đuối lý, sáng nay sao lại gọi điện đến đây."
Dư Vãn nói: "Đơn từ chức tôi đã nộp rồi, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không đi ngay đâu. Tôi còn phải bàn giao công việc của mình cho cô nữa mà."
"..." Triệu Hân nghe cô nói vậy, sắc mặt nhanh chóng tỏ vẻ khổ sở,"Thôi đi vậy, khách hàng bên cô toàn mấy đơn khó giải quyết nhất, tôi chắc nhai không nổi đâu."
"Nhai không nổi cũng phải nhai cho nổi, tôi đi rồi thì phải nhờ cô phụ trách hết." Dư Vãn vỗ vỗ vai cô ấy, cổ vũ nói,"Cố lên, tôi sẽ cố gắng huấn luyện cô cho tốt."
Triệu Hân: "..."
Không phải, chuyện từ chức bàn bạc thêm một chút nữa đi!
Dư Vãn về phòng làm việc là bắt đầu xử lý bàn giao công việc, cô gửi một đống tài liệu cho Triệu Hân, nhận được một cái meme vừa quỳ vừa khóc của cô ấy.
Dư Vãn cười cười, định gọi Triệu Hân vào phòng làm việc để tự mình nói với cô ấy, tin nhắn vẫn chưa gửi đi thì điện thoại của Lệ Thâm đã gọi đến.
Dư Vãn nhận điện thoại hỏi anh: "Sao thế A Thâm?"
"Em đến công ty rồi à? Ngụy Thiệu có mắng em không?"
"Không có, anh ấy còn nói muốn mời em làm cộng tác."
"..." Lệ Thâm dừng lại một lúc, hỏi cô,"Em có đồng ý không?"
"Đương nhiên là không rồi, nhưng trên tay em cũng còn rất nhiều công việc phải bàn giao cho đồng nghiệp, cũng không thể nói đi là đi."
"Ừm, cái này anh biết." Lệ Thâm mới nói đến đây, Tiểu Đổng đã đến gõ cửa nói với anh phải đi rồi.
Anh đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói với Dư Vãn: "Anh phải làm việc rồi, tối về nhà rồi nói tiếp nhé."
"Dạ."
Lệ Thâm cúp máy rồi cùng Tiểu Đổng đến phòng làm việc của Trì Lộ. Trì Lộ tìm anh đến để nói việc hợp tác song ca, trước đó anh đã nghe demo của ca khúc này rồi, chất lượng bài hát của Đoạn Chí Minh vẫn luôn rất tốt, là một bài hát hay.
"Bài hát này Lý Trừng Trừng đã học thuộc rồi, có thể đến phòng thu bất cứ lúc nào."
Lệ Thâm hiểu ý Trì Lộ muốn nói, cô ta muốn anh cũng nhanh chóng thuộc bài hát này: "Tôi biết rồi, hẹn phòng thu vào lúc nào?"
"Tuần sau."
"Ừ."
"Ngày 20 còn có Liên hoan nghệ thuật truyền hình, được đề cử Nhạc phim xuất sắc nhất, đến lúc đó cậu cũng phải đến buổi lễ trao giải."
Lệ Thâm nhếch mày, cuối cùng cũng nghe thấy một tin tốt. Hiện nay rất nhiều phía truyền thông mới xuất hiện, các bên truyền thông tự tổ chức buổi lễ trao giải cũng rất nhiều, một năm này của Lệ Thâm cũng nhận không ít những giải thưởng thế này, nhưng những giải thưởng đó dù là mức độ nổi tiếng hay uy tín đều chưa đủ.
Liên hoan nghệ thuật truyền hình là buổi lễ trao giải mỗi năm tổ chức một lần của đài ABA, đã tổ chức hơn hai mươi mấy kì rồi. Mặc dù không được tổ chức riêng cho âm nhạc, nhưng mỗi năm có nhiều nhạc phim như vậy mà chỉ chọn một bài nhạc phim xuất sắc nhất thì cũng có trọng lượng nhất định.
Đạt nhiều giải thưởng thì ngày anh và Dư Vãn công khai càng gần thêm một bước nữa.
Từ đầu đến cuối anh cũng không thể hiện biểu cảm gì, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười, nhìn về phía Trì Lộ gật đầu đáp: "Biết rồi."