Câu hỏi này của Lệ Thâm nghe rất trẻ con, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc, khiến Dư Vãn muốn nói móc vài câu cũng không mở miệng được.
"Không cần đâu, anh ta cũng đã bị cảnh sát giao thông dạy dỗ rồi."
Cô cố ý nghiêng người để Lệ Thâm nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ. Thật ra không cần nhìn Lệ Thâm cũng biết, từ sau khi cửa sổ xe được kéo xuống, giọng nói nghiêm khắc của cảnh sát cũng theo đó truyền vào đây.
"Nói cái gì đèn còn chưa đỏ? Còn hai giây nữa là đèn đỏ rồi, khi thi lý thuyết anh chọn đáp án trực tiếp xông qua à? Hả?"
"... Tại tôi sắp muộn làm rồi."
"Anh không thể đi sớm hơn à? Cứ phải đi tranh một hai giây này? Giờ tông đuôi xe rồi có vui không? Cũng khỏi cần đi làm nữa rồi đó."
Tài xế nam: "..."
Sao anh cảnh sát giao thông này khônng đi thi đại hội hài độc thoại đi? Dựa vào tài ăn nói của anh ấy chắc chắn sẽ tiến vào top 3.
*脱口秀大赛: bên Trung có một show gọi là <脱口秀大会>, mọi người có thể tìm tên show bằng cụm tiếng Trung kia hoặc RockandRoast để xem show nhé.
"Hơn nữa xe đằng trước cũng không phải phanh gấp, vậy mà anh vẫn tông được, có duy trì khoảng cách an toàn chưa? Hả? Có phải còn chạy quá tốc độ hay không?"
Tài xế nam: "..."
Dư Vãn nói với Lệ Thâm: "Anh xem, cảnh sát chuyên nghiệp biết bao."
Lệ Thâm: "..."
Anh cụp mắt xuống cười nhẹ một tiếng, lại hỏi Dư Vãn: "Bây giờ em đi được chưa? Cảnh sát nói thế nào?"
Dư Vãn nói: "Cảnh sát nói xe sau chịu trách nhiệm hoàn toàn, tên tài xế đó nói đền 500 tệ, tôi không đồng ý, dù sao thì phần còn lại của tiền sửa xe đã trừ đi phí bảo hiểm đều do anh ta phụ trách."
"Anh ta đồng ý chưa?"
"Lúc đầu thì không đồng ý, nói là phiền phức, bây giờ đã bị cảnh sát giao thông nói đến không còn cách nào khác rồi." Dư Vãn nói rồi nhìn về phái bên kia đường,"Tôi gọi xe kéo rồi, chắc là sắp đến, tôi đi trước đây."
Mặc dù xe bị đụng nhẹ hơn so với tưởng tượng của cô, nhưng cô vẫn gọi xe kéo, tránh cho đi trên đường gặp phải vấn đề gì đó.
Lệ Thâm cũng không bảo Tiểu Đổng lái xe đi: "Vậy em đi đâu, anh đưa em qua đó cho."
Tiểu Đổng ngồi ở đằng trước nghe anh nói câu đó, mày giật nhẹ, cô há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Dư Vãn cũng không ngờ đến Lệ Thâm sẽ nói đưa mình đi, cô "Hả?" một tiếng, nhìn Lệ Thâm nói: "Không cần không cần, không cần phiền vậy đâu, chỗ này cũng không xa công ty lắm, tôi bắt xe qua đó là được rồi."
"Không phiền, dù sao anh cũng không vội lắm, em tự bắt xe qua đó mới gọi là phiền." Lệ Thâm nói,"Em cũng nói không xa, anh trực tiếp đưa em qua đó là đúng quá rồi."
Dư Vãn vẫn còn hơi do dự: "Thật sự không làm trễ thời gian của anh à?"
Có. Tiểu Đổng nhẹ nhàng trả lời trong lòng, trên thực tế lúc này đã rất trễ rồi, nếu không đi đến phòng thu âm, chị Lộ Lộ chắc sẽ nổi bão lên nữa đấy.
"Không có, anh không vội." Lệ Thâm nói lại lần nữa.
Tiểu Đổng ha ha.
Dư Vãn và Lệ Thâm đang nói, xe kéo cũng đến rồi, sau khi xe kéo kéo xe Dư Vãn đi, xe của Lệ Thâm vẫn dừng ở bên đường. Dư Vãn nhìn xe của anh một chút, cũng không dây dưa thêm nữa, mở cửa xe lên xe ngồi.
Sau khi cô ngồi vào, Lệ Thâm cũng không kêu Tiểu Đổng lái xe ngay, mà nói với cô: "Thắt dây an toàn vào trước đã."
"Ừm."
Dư Vãn kéo dây an toàn qua, thắt vào, Lệ Thâm thấy cô đã thắt xong mới nói với Tiểu Đổng: "Đi thôi, đến Thiệu Hoa."
Tiểu Đổng nghe lời lái xe rời đi, ở một ngã rẽ khác gần đó, có một chiếc xe đang yên lặng dừng ở đấy. Ngụy Thiệu ngồi trong xe, nhìn xe của Lệ Thâm chạy ngang trước mặt mình.
Sau khi Ngụy Thiệu nhìn thấy Dư Vãn đăng vòng bạn bè, việc đầu tiên là gọi cho cô, nhưng điện thoại của cô luôn trong tình trạng trò chuyện. Anh biết hôm nay Dư Vãn đã hẹn với Đàm Bình, đoán là cô đang giải thích với Đàm Bình nên cũng không tiếp tục gọi nữa.
Bởi vì vẫn chưa hết lo lắng, Ngụy Thiệu trực tiếp cầm chìa khóa xe chạy đến tìm Dư Vãn. Không ngờ anh vừa đến đã nhìn thấy một chiếc xe hơi quen mắt dừng ở sau Dư Vãn.
Anh nhanh chóng nhớ ra mình đã thấy chiếc xe này ở đâu – hôn lễ của Hồ Kiều, trợ lý của Lệ Thâm đã lái chiếc xe đó.
Anh nhìn thấy Dư Vãn nói chuyện với người trong xe, sau khi xe được kéo đi thì lên xe.
Ngón tay của Ngụy Thiệu vô thức gõ trên tay lái, anh ngồi một mình trên xe một lúc rồi lái xe trở về công ty.
Trong xe Lệ Thâm, bầu không khí vẫn khá hài hòa, anh nhìn Dư Vãn đang ngồi bên cạnh, lấy mũ đang đội trên đầu xuống, hỏi cô: "Em xác định không bị thương chứ? Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"
Dư Vãn lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi thật sự không bị thường."
Lệ Thâm hơi nhăn mày, nhìn cô, như đang tỉ mỉ kiểm tra xem trên người cô có vết thương nào không. Dư Vãn bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi không tự nhiên, đến cả nhịp tim cũng không tự chủ được mà gia tăng: "Không bị thương thật mà, tông cũng không nghiêm trọng lắm."
Lệ Thâm mím môi, nói với Dư Vãn: "Vậy nếu em cảm thấy có chỗ nào không thoải mái thì gọi cho anh."
Tiểu Đổng đang lái xe ở hàng ghế trước nhịn không được chửi thề trong lòng, gọi cho anh thì có ích gì? Anh là bác sĩ à?
Ngược lại Dư Vãn trả lời rất nhanh "được", lúc này Lệ Thâm mới dời mắt đi, cũng không tiếp tục yêu cầu cô đi bệnh viện nữa: "Đúng rồi, sinh nhật của em định ăn mừng như thế nào?"
Tiểu Đổng lén lút dựng tai lên nghe, cho nên người bạn sắp sinh nhật mà Thâm ca nói là Dư tiểu thư? Đống son môi đó đều tặng cho cô ấy rồi à?
Cô nghĩ đến đây, cố ý liếc đến màu son hôm nay Dư Vãn son qua kính chiếu hậu. Ấy, đợi đã, hình như cô đã gặp Dư tiểu thư ở đâu rồi thì phải? Không phải ở hôn lễ của Hồ Kiều, còn sớm hơn lúc đó...
Mắt Tiểu Đổng đột nhiên sáng lên, cô nhớ ra rồi, ở trong tiểu khu của Thâm ca! Lúc cô dắt chó đi dạo, Lệ Lệ còn chạy đến chào hỏi cô ấy nữa đúng không?!
Giọng điệu của Dư Vãn so với sóng to gió lớn trong lòng Tiểu Đổng thì bình thản hơn rất nhiều: "Sinh nhật chắc ăn mừng với công việc thôi, haha."
Lệ Thâm nói: "Buổi tối chắc là có thời gian mà? Anh mời em ăn một bữa."
"Không cần đâu." Dư Vãn ngại mà nói,"Anh cũng đã tặng quà sinh nhật cho tôi rồi, sao có thể để anh mời tôi ăn được nữa chứ."
Nghe đến câu này trong lòng Tiểu Đổng "ồ" một tiếng, xem ra vẫn chưa đâu vào đâu.
Lệ Thâm không vì lời từ chối của cô mà bỏ cuộc: "Ăn cơm là một phần của món quà, đi theo combo."
Dư Vãn: "..."
Trong lòng Tiểu Đổng tặng anh một dãy "66666666", cô cứ tưởng Thâm ca là người tính tình lạnh nhạt không ngờ đến anh còn biết thả thính đến thế.
Dư Vãn nghĩ một lúc rồi đáp: "Nếu hôm đó không tăng ca, thì tôi sẽ gọi cho anh."
"Ừm."
"Nhưng anh chắc mình có thời gian chứ? Anh cũng rất bận mà đúng không?"
"Cho dù bận như nào, thì cũng phải ăn cơm chứ."
Dư Vãn cười cười, nói: "Ok, nhưng mà để tôi mời anh đi."
Lệ Thâm định bảo không cần, nhưng nghĩ lại, ai mời ai ăn cũng giống nhau, chỉ cần ăn với Dư Vãn là được."Cũng được, vậy lần sau tôi lại mời lại."
Tiểu Đổng: "..."
Hình tượng của Thâm ca sụp đổ hoàn toàn rồi, nhưng giờ cô cũng không quan tâm lắm, cô chỉ muốn biết là, anh và vị Dư tiểu thư rốt cuộc là quan hệ gì đây? Sao lại cảm thấy anh đang theo đuổi người ta vậy nè!
Đến tận lúc Dư Vãn xuống xe, cuối cùng Tiểu Đổng cũng không nhịn nổi nữa, hỏi anh việc này: "Thâm ca, có phải anh đang theo đuổi Dư tiểu thư không vậy?"
Tiểu Đổng hỏi một cách bẽn lẽn, hỏi xong còn lén chú ý phản ứng của Lệ Thâm, chỉ cần anh nhăn mày hay biểu hiện một chút chút không vui nào, cô sẽ ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi.
Nhát thế đấy.
Mày Lệ Thâm khẽ động, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Em nhìn ra à? Vậy chắc cô ấy cũng nhìn ra rồi nhỉ?"
Tiểu Đổng: "..."
Sao sự việc phát triển cứ như ngựa hoang thoát dây cương vầy nè!
Cả người Tiểu Đổng đều không ổn nữa rồi, mặc dù cô không phải fan bạn gái của Lệ Thâm, nhưng cô cũng là fangirl cuồng nhiệt của anh mà, nghe idol nhà mình bảo muốn theo đuổi cô gái khác...
Không, cô không đồng ý mối hôn sự này!... Nếu như Thâm ca trưng cầu sự đồng ý của cô thì tốt biết bao. 😊
Tiểu Đổng nén nước mắt rồi lái xe đi, không ngờ Lệ Thâm còn đâm thêm một dao: "Chuyện này không được nói cho chị Lộ Lộ."
"..." Đây là chuyện thứ mấy Thâm ca không cho cô nói với chị Lộ Lộ rồi nhỉ?"Thâm ca, em nghĩ chuyện lớn như vậy, vẫn nên nói với công ty thì ổn hơn ạ? Hơn nữa cũng giấu không nổi đâu?"
Lệ Thâm đội mũ lại, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi: "Đợi anh theo đuổi thành công rồi mới nói đi."
"..." Cái gì? Trên thế giới này lại còn có người từ chối idol nhà cô nữa à! Thâm ca không tốt chỗ nào chứ! Rõ ràng là hoocmon biết đi mà!
Tiểu Đổng không tin Dư Vãn từ chối Lệ Thâm, cho nên chuyện này cuối cùng cũng sẽ bị công ty biết, cô nghĩ lại mấy ngày nay quan hệ của Lệ Thâm và Trì Lộ càng ngày càng gay gắt, nghĩ trong lòng chẵng lẽ là chị Lộ Lộ đã sớm cảm giác được chuyện này?
Vẫn là gừng càng già càng cay.
Sau khi Dư Vãn đến công ty, xông thẳng về phòng làm việc của mình, sắp xếp lại chút tư liệu, lại vội vàng chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, liền gặp phải Ngụy Thiệu, Ngụy Thiệu nhìn cô, dừng lại hỏi cô: "Tôi thấy cô nói gặp tai nạn, có sao không?"
"Không sao, đã xử lý xong hết rồi, giờ tôi đi gặp Đàm tiểu thư." Dư Vãn đã trễ rồi, mặc dù trước đó có gọi điện thoại giải thích cho Đàm Bình nhưng để khách hàng đợi lâu như vậy, cũng không phải phép.
Cô nói xong nhanh chóng đi ra ngoài, khóe môi Ngụy Thiệu mấp máy, chỉ có thể nuốt xuống những lời mình muốn nói.
Lúc Dư Vãn gặp Đàm Bình, Lệ Thâm cuối cùng cũng đến công ty. Trên đường đến Trì Lộ đã gọi đến mấy cuộc, Tiểu Đổng lòng như lửa đốt mà ngừng xe, giục Lệ Thâm nhanh chóng lên tầng.
Trì Lộ đứng ở trước phòng thu âm, sắc mặc không tốt lắm, trước khi cô ta nổi nóng Tiểu Đổng nhanh chóng xin lỗi trước với cô ta: "Chị Lộ Lộ, thật sự xin lỗi ạ, chúng em đến muộn."
"Xin lỗi?" Trì Lộ nhìn về Lệ Thâm đang đứng một bên, cô ta thật sự nhìn không ra anh thấy có lỗi chỗ nào,"Sao lại đi muộn? Vừa có một chút thành tích mà đã biết làm kiêu rồi à?"
Lệ Thâm đáp: "Trên đường có tai nạn xe, làm chậm trễ chút thời gian, đến muộn đúng thật là lỗi của chúng tôi."
Tiểu Đổng trộm nhìn Lệ Thâm một cái, Thâm ca thật là biết lấy nhỏ tả lớn*, một câu tai nạn xe đã nhẹ nhàng dời chuyện này đi rồi.
*四两拨千斤: bốn lạng bẻ ngàn cân
Trì Lộ dừng một chốc, hỏi anh: "Hai người không sao chứ?"
"Không sao."
"Vậy cậu chuẩn bị một chút, bắt đầu thu âm đi."
"Ừm."
Lệ Thâm vào phòng thu âm, Trì Lộ cũng không vào theo, cô ta nhìn Tiểu Đổng bên cạnh, Tiểu Đổng lập tức co người lại.
"Cô theo tôi vào phòng làm việc một chuyến."
Tiểu Đổng: "..."
Lúc cô đi học sợ nhất chính là câu này của giáo viên đó, bây giờ tốt nghiệp rồi, đổi thành bà chủ nói rồi.
Cô đi theo Trì Lộ vào phòng làm việc, nghiêm chỉnh đứng đối diện cô ta. Trì Lộ nhìn cô một lúc, mở miệng hỏi: "Ngày nào cô cũng đi theo Lệ Thâm, đối với việc của cậu ấy cũng hiểu nhất, gần đây cậu ấy làm những gì, cô nói đi."
Tiểu Đổng đáp: "Thâm ca ngày nào cũng thu âm viết nhạc, hoàn thành công việc mà chị giao, hết rồi ạ."
"Thật là hết rồi à?"
"Hết thật rồi ạ."
Trì Lộ nhìn cô hỏi: "Vậy về chuyện tình cảm, cô hiểu rõ không?"
"..." Cô không dám hiểu rõ đâu.
"Sao không nói gì? Có phải biết cái gì không?"
"Cái gì em cũng không biết hết ạ!" Tiểu Đổng ngay tại phút cuối cùng vẫn chọn giúp Lệ Thâm bảo về bí mật,"Chị Lộ Lộ, em chỉ là một trợ lý, chị là người đại diện của Thâm ca, anh ấy có chuyện gì, nhất định sẽ nói với chị trước, nếu có chuyện đến chị cũng không biết, thì em càng không biết nữa ạ."
Trì Lộ nhìn cô dò xét, trầm ngâm một lúc, mới mở miệng nói: "Tốt nhất cô nói đúng sự thật, cô nên biết, bây giờ là thời kỳ quan trọng của Lệ Thâm, năm nay câu ấy vừa ra album mới, vừa mở concert, không thể có chút sơ xuất* nào, tôi làm những điều này đều vì muốn tốt cho cậu ấy."
*幺蛾子/yêu thiêu thân: chỉ sự dối trá, kiếm chuyện vô cớ, suy nghĩ không bình thường.
"Em hiểu, Chị Lộ Lộ cũng chỉ vì suy nghĩ cho Thâm ca, nếu Thâm ca có chuyện gì, em nhất định sẽ báo cáo với chị."
"Ừ, ra ngoài đi."
Tiểu Đổng đi ra ngoài, nhanh chóng đến pantry* rót cho mình ly cà phê an ủi chính mình.
*pantry: phòng để đồ ăn đồ uống trong công ty dành cho nhân viên.
Thâm ca còn chưa yêu đương đấy, mà cô đã lo lắng đề phòng như thế này rồi, nếu đợi đến lúc anh ấy thật sự theo đuổi được Dư tiểu thư rồi, cái mạng nhỏ này của cô còn giữ được hay không đây?