Chương 37

Nụ hôn của nữ thần

Bản Lật Tử 13-10-2023 16:41:20

Câu trả lời của Dư Vãn còn dứt khoát hơn cả tưởng tượng của Lệ Thâm, anh vốn cho rằng, dù cho Dư Vãn không trực tiếp từ chối thì cũng sẽ suy nghĩ một chút. Chẵng lẻ bởi vì lúc nãy hai người mới ngủ cùng nhau à? Nghĩ đến đây, Lệ Thâm càng xấu hổ hơn: "Lúc nãy anh không mang bao... cái đó..." "Sáng mai lúc đi em sẽ mua thuốc." Dư Vãn vứt điếu thuốc trong tay vào thùng rác, đóng cửa sổ lại. Tay Lệ Thâm chen vào trong đầu tóc vẫn còn ướt của mình, nhíu mày nói: "Xin lỗi, anh không biết hôm nay sẽ phát triển như vậy, cho nên không chuẩn bị bao cao su, về sau anh nhất định sẽ đeo bao." Nói xong, anh lại cảm thấy lời này giống như ngày nào anh cũng muốn cùng Dư Vãn ấy ấy vậy... "Không sao mà, anh tắm xong rồi? Em cũng vào tắm đây." Lệ Thâm vốn còn định giải thích vài câu đối với phát ngôn khi nãy của mình, nhưng thấy Dư Vãn đi về phía nhà tắm, bèn gật đầu đáp: "Ừm..." Sau khi Dư Vãn vào tắm, Lệ Thâm sấy khô tóc của mình, tùy tiện mặc một bộ quần áo, cầm theo chìa khóa: "Anh ra ngoài một chút." "Dạ." Dư Vãn đáp một tiếng, đã nghe tiếng mở cửa rồi đóng cửa. Lệ Thâm đội mũ và khẩu trang, đến cả kính râm cũng không tháo ra, đi đến một tiệm thuốc 24h, nói với dược sĩ muốn mua thuốc tránh thai. Dược sĩ trực ban kì quái mà nhìn anh vài lần, mua thuốc tránh thai thôi mà, có cần che kĩ vậy không? Anh ta thấy người ta vào shop đồ dùng người lớn mua đồ cũng không có ai che giống như vậy cả."Anh muốn loại nào?" Lệ Thâm cô ý đề thấp giọng, dùng âm thanh thô lỗ tục tằng đáp: "Loại nào tác dụng phụ ít nhất?" "Chắc chắn đều có tác dụng phụ rồi, không muốn tác dụng phụ sao không đeo bao?" Lệ Thâm mím môi không nói gì, dược sĩ lấy một hộp thuốc, để lên quầy: "Uống càng sớm hiệu quả càng tốt." Lệ Thâm không nói tiếng nào mua thuốc về, lúc đi qua một máy bán hàng tự động, nhìn thấy bên trong có bao cao su, lại mua hết tất cả bao cao su trong đó. Dư Vãn tắm xong đi ra, thấy chiếc giường loạn xì ngầu lúc nãy đã thay lại ga giường và vỏ gối, những thứ bị bẩn đều bị cuộn thành một cục quăng ở một góc. "Tắm xong rồi à?" Lệ Thâm thấy cô đi ra, nhặt ga giường bị quăng ở một xó kia lên, nói với Dư Vãn,"Anh mua thuốc rồi, ở trên bàn." Dư Vãn ngây ra, lúc nãy anh xuống dưới lầu, là đi mua thuốc giúp cô à? Trên bàn có một chai nước khoáng và một hộp thuốc nhỏ. "Ở đây chỉ có nước khoáng, cần làm nóng không em?" "Không cần." Dư Vãn nhìn anh cười cười, bước qua mở nắp chai nước,"Uống cái này được rồi." "Ồ... vậy anh đi giặt đồ đây." Anh cầm ga giường đi vào nhà tắm, Dư Vãn nghe tiếng máy giặt bên trong truyền đến, bỏ thuốc vào trong miệng, uống nước rồi nuốt vào. Lệ Thâm sợ lầm ồn Dư Vãn ngủ, nên chỉ đặt máy giặt giặt 15 phút, sau khi máy giặt xong anh cũng không quan tâm nó có được giặt sạch hay chưa, chỉ để ở đấy không quản nữa. Dư Vãn đã ngủ rồi, Lệ Thâm nhẹ tay nhẹ chân nằm bên cạnh cô, nhìn chằm chằm lưng cô một lúc, thấp giọng gọi cô: "Vãn Vãn, em ngủ chưa?" Lông mi Dư Vãn hơi run run, không mở mắt, lười biếng đáp lại anh: "Vẫn chưa." Lệ Thâm nhích gần về phía cô hơn: "Anh có thể ôm em ngủ không?" "Ừm..." Lệ Thâm ôm cô từ phía sau, giống như trước đây: "Vãn Vãn." "Hửm?" "Anh còn chưa nói chúc mừng sinh nhật với em." Dư Vãn giương khóe môi, nói với anh: "Đã qua 12 giờ rồi." Lệ Thâm nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ của người trong lòng: "Vậy anh để dành năm sau lại nói." Năm sau? Lông mi Dư Vãn khẽ run, lần này cô chầm chậm mở mắt ra. Hơi thở đều đều của Lệ Thâm vờn quanh tai cô, cô dựa vào lồng ngực của anh, yên lặng nhìn căn phòng tối đen này một lúc, lại nhắm mắt vào. Sáng hôm sau Dư Vãn còn phải đi làm, trời vừa tờ mờ sáng cô đã dậy rồi, Lệ Thâm nghe thấy tiếng động, mơ màng mà mở mắt ra, nhìn thấy Dư Vãn đứng trước tủ quần áo thay đồ. Anh ngồi dậy, mang theo giọng nói đặc giọng mũi hỏi: "Sớm thế này em đã dậy rồi?" "Vâng, em phải về nhà thay bộ quần áo khác đã, sợ không kịp đi làm." Cô nhắc đến thay quần áo, Lệ Thâm mới nhớ đến quần áo hôm qua anh xé rách, lúc anh bắt đầu làm cũng không để ý đến, sau đó lúc thu dọn đồ đạc mới phát hiện mình đã xé rách quần áo của Dư Vãn rồi. "Anh đưa em về." Anh cũng bước xuống giường, cũng bắt đầu thay quần áo,"dù gì thì anh cũng phải về đó một chuyến." "Vậy cũng được." Xe của Lệ Thâm vẫn còn dừng ở vị trí ngày hôm qua, lúc hai người xuống lầu, cửa hàng bán đồ ăn sáng ở dưới lầu đã bắt đầu buôn bán rồi. Dư Vãn liếc nhìn Lệ Thâm võ trang kĩ càng bèn chạy qua mua hai phần bữa sáng, mang vào xe Lệ Thâm. Sau khi lên xe, Lệ Thâm mới tháo mắt kính và khẩu trang xuống, nhưng mũ thì vẫn đội trên đầu, Dư Vãn ngồi bên cạnh ăn bữa sáng, tiện tay xem điện thoại có tin nhắn mới nào hay không. Lệ Thâm ngồi bên cạnh lái xe, lúc đi đến nửa đường, Tiểu Đổng gọi điện thoại đến, hỏi anh đang ở đâu. Lệ Thâm ậm ờ trả lời: "Hôm nay anh tự đến công ty, cô không cần đến đón anh." Dư Vãn nhìn về phía Lệ Thâm, anh lại nói thêm vài câu, bèn cúp máy. Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh liếc nhìn Dư Vãn đang ngồi bên cạnh, giống như có chuyện muốn nói với cô. "Sao thế?" Dư Vãn hỏi anh. Lệ Thâm hơi mím môi, im lặng trong chốc lát rồi mới nói: "Chuyện của hai chúng ta, anh tạm thời không muốn nói cho công ty, người đại diện của anh rất phản đối việc anh yêu đương ở thời điểm này." Dư Vãn không bất ngờ lắm, lúc cô quyết định quay lại với Lệ Thâm, đã suy nghĩ qua vấn đề này. Cô gật đầu, nói với anh: "Được, em cũng sẽ không nói với người khác." Cô đồng ý nhanh như vậy, nhưng Lệ Thâm lại không thấy thoải mái, càng cảm thấy đã khiến cô tủi thân. Anh giường tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô đặt trên đầu gối: "Đợi anh lấy thêm vài giải thưởng có tiếng nói, đứng ổn định rồi chúng ta sẽ công khai." Dư Vãn cười cười: "Không sao mà, nếu công khai em còn nguy hiểm hơn nữa đúng không?" Tay Lệ Thâm hơi xiết lại, cũng nhếch môi cười: "Yên tâm, anh sẽ bảo về em thật tốt." Xe chạy đến dưới tòa nhà Dư Vãn ở liền dừng lại, Dư Vãn tháo dây an toàn, mở cửa xe: "Vậy em lên lầu trước nha." Trong khoảnh khắc cửa xe mở ra, Lệ Thâm mở miệng gọi cô lại: "Vãn Vãn." "Hả?" Dư Vãn vừa xoay người lại, thấy Lệ Thâm đã tháo dây an toàn của mình, ngiêng người đặt lên môi cô một nụ hôn. Dư Vãn ngơ tại chỗ, quên mất phải làm gì, Lệ Thâm cười nói với cô: "Tối nay gặp." "Ừ, Ừm..." Dư Vãn đáp qua loa vài tiếng, nhanh chóng bước xuống xe chạy vào tòa nhà. Lệ Thâm lái xe về gara của mình, cũng cầm theo chìa khóa đi xuống. Sau khi Dư Vãn về đến nhà, tim vẫn còn đạp bình bịch, Lệ Thâm của bây giờ có sức hấp dẫn hơn trước đây nhiều, chỉ tùy tiện nhếch môi cười cũng khiến người ta chịu không nổi rồi. Cô để balo xuống, đi đến phòng quần áo, bắt đầu thay quần áo. Sau khi cởi quần áo ra, đủ kiểu vết tích trên người cô hiện trên gương không sót một chút nào. Dư Vãn lại đỏ mặt, vì để những bí mật trên người mình này không bị người khác phát hiện, cô cố ý tìm trong tủ quần áo một chiếc áo tay dài và một cái quần dài. Bây giờ đã là trung tuần tháng 5 rồi, thời tiết cũng nóng lên, rất nhiều người đã mặc áo tay ngắn quần ngắn rồi mà cô lại hận không thể tự quây cho mình một chiếc khăn choàng cổ. Những dấu tích trên cổ thực sự không thể nào dùng quần áo dể che, Dư Vãn chỉ có thể cũng đánh cho cổ mình ít phấn nền và kem che khuyến điểm. Soi gường đến tận mấy lần, chắc chắn rằng không thấy được, cô mới xách balo rời khỏi nhà. Chiếc xe trước đó đưa đi sửa, vài hôm trước cô đã lái về rồi, nhưng bởi vì tai nạn xe lần trước khiến cô vẫn còn sợ hãi, cô đã không lái xe mấy ngày rồi. Hôm nay cô chân thành đi đến khu đỗ xe, lái xe đi. Buổi vận động kịch liệt tối qua đã dẫn đến tận hôm nay cả người cô vẫn đang nhức mỏi, cô thật sự không muốn lết cái thân tàn này đi chen chúc cùng người khác. Hôm nay vẫn là một ngày bận rộn như cũ, phương án ngày hôm qua cô làm vội, Lý Duệ đã đem đi cho mẹ anh ta xem qua rồi. Sau khi cãi nhau một trận với Đàm Bình, mẹ của Lý Duệ cũng đã bình tĩnh hơn đôi chút, phương án mới mặc dù không giống với yêu cầu của bà lắm, nhưng bà cũng không phản đối ngay, chỉ bảo Dư Vãn ngày mai đến trước mặt bà nói thử. Cả ngày hôm nay Dư Vãn đều làm chi tiết cho phương án, hy vọng ngày mai có thể nói một lần khiến mẹ của Lý Duệ đồng ý. Buổi tối, Lệ Thâm gọi điện đến, Dư Văn nghe máy gọi thử một tiếng: "A Thâm." Đã rất lâu rồi cô chưa gọi anh như thế, hai chữ này vừa ra khỏi miệng, tâm trạng của cô cũng không bình tĩnh được. Lệ Thâm ở đầu bên kia điên thoại cười cười, nói với cô: "Buổi tối hôm nay có thể gặp nhau không?" Dư Vãn đáp: "Phương án của em vẫn chưa làm xong nữa, ngày mai phải bàn với khách hàng. Tối mai được không? Ngày kia em được nghỉ, ngày mai có thể gặp." "Được, vậy thì ngày mai đi." Lệ Thâm dừng một chút,"Ngày mai sau khi em tan ca thì cứ đến thẳng nhà anh tìm anh đi." "Được." Vì để ngày mai mọi việc đều thuận lợi, hôm nay Dư Vãn tăng ca để làm luôn chi tiết phương án. Lúc bàn phương án mới, ba mẹ của Đàm Bình và Lý Duệ đều ở đó, Lý Duệ chắc đã làm tốt tư tưởng với mẹ của anh ta, hôm nay gặp mặt, bà cũng không làm khó Dư Vãn. *ở đây mình muốn giải thích một chút phương án (方案) này là chỉ hướng đi ban đầu của kế hoạch, như những gì Dư Vãn đã nói với Đàm Bình, còn kế hoạch (策划案) ở đây là chỉ kế hoạch hoàn chỉnh bao gồm những gì chi tiết hơn của phương án đại loại như khách sạn nào, dùng gì trang trí, đèn bố trí ra sao, quầy bánh ngọt do thợ bánh nào làm, vân vân và mây mây. Sau khi giới thiệu xong phương án, Dư Vãn thấy mọi người cơ bản đều đã vừa ý, cũng xem như thở phào được một hơi, Lúc đi, Đàm Bình tiễn cô ra ngoài, cô nhìn sắc mặt của Đàm Bình, hỏi cô ấy: "Đàm tiểu thư, phương án mới cô còn có chỗ nào không vừa ý à?" Đàm Bình lắc đầu, nói: "Không có, chỉ là tôi vẫn rất thích bản thiết kế ban đầu của cô, bây giờ không dùng nữa, cảm thấy hơi tiếc." Dư Vãn nghĩ một lúc, cười với cô ấy nói: "Chuyện này dễ mà, nếu như cô thích thiết kế đó, ảnh cưới của cô và Lý tiên sinh có thể dùng nó để làm background trong nhà mà." Đàm Bình ngẩn ra một lúc, hỏi cô: "Ảnh cưới còn có thể chụp kiểu vậy nữa à?" "Được, tôi sẽ đưa ảnh tôi thiết kế cho thợ trang trí hiện trường, để họ nhìn rồi làm theo là được, chỉ là có thể sẽ có phí phát sinh." "Việc này thì không thành vấn đề, vậy ảnh cưới cô giúp tôi liên hệ nha." "Được." Dư Vãn đi đến trước xe của mình, dừng xe lại,"Vậy tôi đi trước đã, nếu có chuyện gì, hai người lại tìm tôi." "Được." Sau khi lên xe Dư Vãn nhìn giờ một chút, đã 5 giờ rưỡi rồi, cô cũng không về công ty chấm công nữa, lái thẳng xe về nhà. Sau khi dừng xe, cô gọi điện thoại cho Lệ Thâm, hỏi anh đang ở đâu. Lệ Thâm không nghĩ Dư Vãn tan ca sớm thế, lúc này anh vẫn còn đang ở phòng thu âm. Tiểu Đổng nghe thấy điện thoại để trong túi của Lệ Thâm vang lên, muốn giúp anh lấy điện thoại ra. Lúc lấy điện thoại, chạm phải một vật kì quái, cô cũng không để ý, cứ thế cầm lên cùng lúc với điện thoại lôi ra ngoài. Sau khi lấy ra, Tiểu Đổng nhìn cái túi nhỏ vuông vức liền ngây ra tại chỗ. Đm, trong túi Thâm ca sao còn có cả bao cao su!!!!