Sau khi cúp điện thoại của Lệ Thâm, Dư Vãn nhanh chóng làm phương án mới. Vì lý do thời gian gấp rút, cô cũng giống như lần trước, chỉ làm phương án sơ bộ về ấn tượng tổng thể.
Đã như vậy, cô nhanh chóng lên phương án, lúc xong thì sắc trời bên ngoài cũng đã nhuốm đen.
Dư Vãn nhìn thời gian, đã sắp chín giờ rồi, cô bỏ laptop vào trong balo, vừa đi ra ngoài vừa gọi cho Lý Nhuệ, hỏi Đàm Bình đang ở đâu.
Đàm Bình đã đi đến một quán bar ở Thanh Nam Cảng, bắt đầu uống tăng 2, lúc Dư Vãn tìm đến nơi, Lý Nhuệ đã ở ngoài bar đợi cô.
Anh ta nhìn thấy Dư Vãn như gặp được cứu tinh, nhanh chóng tiến lên: "Phương án mới làm xong rồi à?"
"Vâng, nhưng chỉ làm đơn giản, xem Đàm tiểu thư thích hay không đã." Tốc độ nói của Dư Vãn rất nhanh, nhìn còn lo lắng hơn cả Lý Nhuệ,"Đàm tiểu thư không ghét màu đỏ chứ."
Lúc trước khi bàn với Đàm Bình, cô đã nghe Đàm Bình nói rằng cô ấy thật ra không ghét màu đỏ, chỉ là không thích màu đỏ đầy khắp trong trong lễ, quá mức sặc sỡ. Thật ra người trung Quốc hẳn rất ít người thật sự ghét màu đỏ, cho dù có người không thích màu đỏ, mỗi năm Tết đến cũng có thể sẽ ăn mặc sao cho có ít màu đỏ trên người, cầu mong niềm vui và may mắn.
Lý Nhuệ đáp: "Không có, cô ấy không thật sự ghét màu nào cả."
"Vậy thì tốt rồi." Dư Vãn nghĩ khả năng thuyết phục được mẹ của Lý Nhuệ rất thấp, nhưng thuyết phục Đàm tiểu thư cô vẫn nắm chắc được mấy phần,"Cô ấy ở trong đó à?"
"Đúng vậy, tôi vẫn luôn canh ở đây."
"Ừm, anh yên tâm đi, tôi đi nói chuyện với cô ấy." Dư Vãn gật đầu với Lý Nhuệ, đeo theo balo đi vào trong. Cũng may hôm nay cô đi ăn mừng sinh nhật, đã lên đồ trang điểm cả rồi, nếu như mặc trang phục công sở như mọi hôm, nói không chừng người của quán bar còn không cho cô vào.
Tìm được Đàm Bình ở quầy bar, Dư Vãn nhanh chân bước đến. Cô không biết cô ấy đã uống bao lâu, nhưng nhìn vào hình như vẫn còn tỉnh táo, chỉ là má hơi đỏ.
"Đàm tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?" Dư Vãn ngồi bên cạnh cô ấy, nâng giọng hỏi. Đàm Bình nghiêng đầu nhìn, sau khi nhận ra cô, hơi chau mày lại: "Sao cô lại đến đây? Lý Nhuệ chắc là nói với cô rồi nhỉ, chúng tôi không kết hôn nữa, tiền cọc chúng tôi cũng không cần."
Dư Vãn muốn nói, nếu như không kết hôn, thì phải bồi thường gấp đôi tiền cọc đấy, nhưng cô chỉ ho một tiếng, vẫn nên nuốt xuống những lời không đúng lúc này xuống: "Tình huống đại khái tôi đã nghe Lý tiên sinh nói rồi, hôm nay tôi đến đây, là muốn cho cô xem thử phương án mới."
Đàm Bình hừ một tiếng, nâng ly bia trên quầy bar uống ực một hớp: "Phương án gì tôi cũng không xem, kiểu gì anh ta cũng chỉ theo mẹ của anh ta, hôn lễ này không làm được thì thôi."
Dư Vãn mím môi, cô đã từng gặp rất nhiều cặp cô dâu chú rễ gặp mâu thuẫn trước hôn lễ, đối với việc khuyên giải họ cũng rất chuyên chuyên nghiệp. Cô im lặng chốc lát, rồi nói với Đàm Bình: "Đàm tiểu thư, tôi biết cô và mẹ của Lý tiên sinh có mâu thuẫn nhỏ, nhưng Lý tiên sinh cũng không có ý theo mẹ của anh ấy mà. Sau khi cô nói không kết hôn nữa, anh ấy nhanh chóng gọi cho tôi, bảo tôi nghĩ xem cô phương án nào làm cả hai đều vừa ý hay không, hơn nữa cả ngày hôm nay anh ấy đều đi theo cô, cô không muốn gặp anh ấy, anh ấy chỉ một mình đừng ngoài cửa quan bar chờ. Lúc tôi đến, anh ấy đã đứng ở ngoài rồi, cũng không biết đã đứng bao lâu nữa."
Khóe môi Đàm Bình khẽ mấp máy, tinh thần rõ ràng đã thả lỏng hơn, cô uống hết bia trong cốc, nhìn Dư Vãn nói: "Phương án cô nói, để tôi xem chút."
Dư Vãn cười, cùng cô ấy đi đến dãy ghế dài bên cạnh, lấy laptop ra: "Tôi nhớ lúc trước cô có nói, cô kỳ thật không ghét màu đỏ, thật ra hôn lễ có màu chủ đạo là màu đỏ cũng có thể khiến nó trở nên thanh tân, trẻ trung, chủ yếu là thiết kế như thế nào."
Dư Vãn nhấp vào hình ảnh lúc nãy cô mới làm cho Đàm Bình xem: "Giống như thế này, background board ở hiện trường chủ yếu sẽ là màu trắng, có thể dùng bình phong hoặc dù giấy của trước đây, còn màu đỏ chủ yếu sẽ dùng hoa tươi ở hiện trường. Màu đỏ phối với màu trắng, có thể giảm bớt tính sặc sỡ của sắc đỏ, hơn nữa hoa tươi tôi đã chon hoa hồng, khiến yếu tố phương Tây hòa vào hôn lễ kiểu Trung."
Đàm Bình nhìn hình ảnh mà Dư Vãn mới làm, cũng không lập tức phản đối, tuy nhìn vào hiện trường hôn lễ, màu đỏ vẫn chói lóa như cũ, nhưng không khiến người nhìn cảm thấy bí bách, Dư Vãn phối hợp hai màu trắng đỏ này hết sức tự nhiên, trừ những sự đối lập trắng đỏ ở các mảng lớn, hiện trường cũng có rất nhiều chi tiết nhỏ cũng theo nguyên lý này – ví dụ như các mẫu thêu, đều lấy trắng làm nền cho sắc đỏ của hoa.
"Hiện trường lần này vẫn không dùng lồng đèn đỏ, tôi đoán cô sẽ không thích, cho nên những mẫu thêu, bánh kem cưới tôi đều chọn màu trắng, trên đó điểm xuyết một chút hoa hồng đỏ. Lúc cử hành hôn lễ, cô có thể không cần mặc áo cưới truyền thống, mặc váy cưới là được, váy cưới có thể dùng màu trắng thuần, cũng có thể hòa thêm chút ít yếu tố thêu thùa trên váy cưới truyền thống của kiểu Trung vào, cô thấy như thế nào?"
Đàm Bình im lặng một lúc, nói với cô: "Cô vẫn nên để Lý Nhuệ cho mẹ anh ta xem trước đi, xem bà có đồng ý không đã."
Dư Vãn biết ý của cô là đã chịu nhường một bước, bước tiếp theo chính là để Lý Nhuệ đi giải quyết chuyện này với mẹ anh ta: "Được, Lý tiên sinh ở bên ngoài, hay là tôi cũng gọi anh ấy vào xem thử?"
Đàm Bình nghiêng đâu đi, đáp: "Tùy cô."
Dư Vãn ra ngoài gọi Lý Nhuệ vào, mặc dù nhìn vào Đàm Bình vẫn không để ý đến anh ta, nhưng cũng không đến mức kháng cự như lúc đầu nữa. Lý Nhuệ nhìn ảnh hiện trường, cam đoan với Đàm Bình rằng mẹ anh ta nhất định sẽ vừa ý.
Dư Vãn xem giờ, đã 10 giờ rồi, cô nói với Đàm Bình và Lý Nhuệ: "Nếu không có vấn đề gì khác nữa, tôi đi trước đã.
Lý Nhuệ vội đáp: "Được được, hôm nay phiền cô rồi."
Dư Vãn cười cười, đeo balo nhanh chóng đi khỏi đó. Cô bắt xe đi đến nhà hàng đã hẹn với Lệ Thâm, trên đường gọi cho Lệ Thâm nhưng lại không ai bắt máy.
Lúc cô đến, nhà hàng đã đóng cửa rồi, Dư Vãn dạo một vòng ở bên ngoài, không nhìn thấy Lệ Thâm đâu, nhưng lại thấy xe của anh.
Anh lái chiếc xe việt dã của anh, dừng ở gần nhà hàng, nếu xe vẫn còn ở đây, chứng mình rằng anh vẫn chưa đi? Lúc này đã 10 giờ 45 phút rồi, cô lấy điện thoại trong balo ra, chuẩn bị gọi cho Lệ Thâm thêm lần nữa, còn chưa nhấn vào nút gọi, đã nghe thấy có một giọng nói truyền đến: "Là Dư Vãn à?"
Dư Vãn ngơ ra một lúc, nhìn về hướng phát ra âm thanh. Cách đó không xa có một người đàn ông đáng đứng, nhìn rất quen mắt, Dư Vãn nhớ lại, chợt nói: "Ông chủ Thư?"
Ông chủ Thư chính là ông chủ của nhà hàng mà hôm này hai người hẹn nhau ăn cơm, ông nghe Dư Vãn trả lời ông, hơi kinh ngạc đáp lại: "Thật sự là Dư Vãn à?" Nhiều năm không gặp, cô xinh ra nhiều nha."
Dư Vãn ngại cười, hỏi ông: "Lệ Thâm còn ở đây không ạ?"
Ông chủ Thư đáp: "Lệ Thâm đã về rồi, cậu ấy đợi cô ở đây rất lâu, sao bây giờ cô mới đến?"
"Công việc của tôi làm chậm trễ mất." Dư Vãn nói, lại nhìn sang chiếc xe bên cạnh, đây thực sự là xe của Lệ Thâm,"Xe của anh ấy vẫn còn ở đây mà, anh ấy về bằng cách nào?"
"Đi bộ về chứ sao."
"..." Đầu Dư Vãn tràn ngập dấu chấm hỏi, ở đây cách công viên Lệ Trạch xa như vậy, Lệ Thâm đi bộ về???
"Í, cô không biết à?" Ông chủ Thư nhìn cô cả mặt mờ mịt, nói với cô,"Cái căn phòng trọ lúc trước hai người ở đấy, Lệ Thâm thuê lại rồi."
Dư Vãn ngây ra, hồ nước trong lòng giống như bị quăng một tảng đó to vào, mãi vẫn không tĩnh lặng lại được: "Anh ấy thuê lại phòng trọ trước đây của tôi rồi?"
"Đúng vậy, cũng khoảnh một tháng hơn rồi đấy." Ông chủ Thư nói, cũng nhịn không được cảm thán một câu,"Không ngờ cậu ấy lại chung thủy như vậy."
Dư Vãn cứ ngẩn ngơ đứng ở đó, đầu óc trống rỗng một lúc, cuối cùng ông chủ Thư gọi cô vài tiếng, cô mới hoàn hồn lại.
"Cô muốn tìm cậu ấy thì đi đến chỗ trọ cũ tìm ấy, tối này cậu ta uống ít rượu, không lái xe được, tôi thấy tâm trạng cậu ta không được tốt lắm, nên đưa cậu ta về rồi."
"Dạ." Dư Vãn chầm chậm gật đầu,"Phiền chú rồi."
"Không có gì không có gì." Ông chủ Thư cười haha vài tiếng,"Cô còn nhớ lúc trước cậu ấy đến chỗ tôi hát tôi chụp hình lại không? Bây giờ rất nhiều fans của cậu ấy đến chố tôi selfie với ảnh chụp của cậu ấy nữa đấy."
Dư Vãn lại đáp lại ông một tiếng, dựa theo trí nhớ tìm nơi mình ở trước đây. Có lẽ vì nơi này chứa đựng quá nhiều hồi ức của cô và Lệ Thâm – có tốt đẹp, cũng có đau khổ, cô vừa bước vào đây, cảm xúc dưới đáy lòng giống như sóng biển không ngừng cuồn cuộn.
Đến trước cửa của phòng trọ trước kia, Dư Vãn hít sâu một cái, nhấn chuông. Bên trong không có phản ứng gì cả, Dư Vãn lại ấn thêm lúc nữa, cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên trong, theo đó là tiếng "cạch ", cửa mở ra.
Trên người Lệ Thâm chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo thun, đầu tóc cũng rối tung, giống như vừa tỉnh dậy, sau khi nhìn thấy Dư Vãn ngoài cửa mới tỉnh táo hơn vài phần: "Dư Vãn?"
"Vâng." Sau khi mở miệng Dư Vãn mới phát hiện giọng của mình vậy mà lại hơi run, cô bình tâm lại một chút, mới nói tiếp,"Ngại quá, tôi đến trễ rồi, lúc nãy tôi đến nhà hàng, ông chủ nói anh ở đay."
"Ồ..." Lệ Thâm xoa nhẹ đầu âm ỷ đau của mình, nói với Dư Vãn,"Lúc nãy tôi uống một ít rượu, mới thức dậy, ừmm... hay, là em vào ngồi một chút?"
Lúc Lệ Thâm ra không mở đèn, trong phòng chỉ có chút ánh sáng cửa sổ truyền vào, Dư Vãn nhìn vào trong một lúc, gật đầu: "Được."
Cô bước chân vào phòng trọ, rất nhiều hồi ức tức khắc ùa về, cách trang trí của nơi đây không hề thay đổi, chỉ là đồ vật trong nhà đã đổi mới hơn, nhưng cách bài trí vẫn giống như xưa không khác một chút nào.
Lần cuối cùng cô và Lệ Thâm cùng ở đây, là lần hai người chia tay.
Đoạn hồi ức đó, đối với cả hai mà nói đều rất đau khổ, Dư Vãn hồi tưởng lại, lòng buồn bực đến hoang mang. Cô thở phào một hơi, định là mở đèn trong phòng lên, nhưng lại không chú ý đến vũng nước trên đất, giày của cô trượt trên mặt đất, ngã xuống bên cạnh.
Lệ Thâm nhanh tay lẹ mắt ôm cô lại, hai người cùng nhau ngã trên chiếc giường không lớn kia.
Trong bóng tối, đôi mắt của Lệ Thâm sáng đến lạ thường, tay Dư Vãn đặt trên ngực của anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Cô nhìn anh, nhất thời quên mất phải làm gì, lồng ngực anh giống như cô tưởng tượng, còn rắn chắc hơn cả trước đây. Anh nhìn người nằm trên mình, đôi tay vòng qua eo cô không tự chủ mà thu chặt lại.
Hai người không biết mắt đối mắt bao lâu, Lệ Thâm đột nhiên xoay người, đè Dư Vãn dưới thân mình, gấp gáp thở mạnh.
Dư Vãn bị dọa một cái, bên tai cô toàn là tiếng thở dốc trầm thô của Lệ Thâm, anh giống như một con dã thú chuẩn bị phát động, muốn xâm chiếm cô toàn diện.
Nhưng anh không làm như vậy, anh vẫn giữ lại lí trí cuối cùng. Dư Vãn biết anh đang cố kị điều gì, cũng biết mình lúc này có thể dễ dàng tháo gỡ cố kị của anh như trở bàn tay.
Quyền lựa chọn ở trên tay của mình, cô nhìn vào đôi mắt đen láy sâu không đáy của Lệ Thâm, vươn tay choàng lên vai anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Cô nhớ đến một câu nói.
Làm việc vui vẻ với người mình yêu, đừng hỏi là nạn hay duyên.