Sau khi Dư Vãn về đến nhà, gọi lại cho Chu Hiểu Ninh một lần nữa. Lần này cố ý xác nhận lại mấy lần, đúng là gọi cho Chu Hiểu Ninh.
Điện thoại vang lên vài tiếng đã có người nhận, Dư Vãn vui vẻ lên tiếng: "Ninh Ninh, mình thăng chức rồi!"
Chu Hiểu Ninh ngơ ngác một lúc, cũng theo đó cất tiếng kêu lên: "Wao, tốt quá rồi, chúc mừng cậu!"
"Cám ơn! Hôm nào cậu rảnh vậy, mình mời cậu ăn một bữa lớn!"
"Quốc tế Lao động chắc chắc là không được rồi á, đợi qua 1/5 là có thể!"
"Được!" Dư Vãn thay giày xong, đi vào phòng ngủ của mình,"Trên tay mình lúc này không có đơn nào, Ngụy tổng cho mình nghỉ ba ngày, cậu xác định thời gian xong rồi nói mình biết."
"Ấu kề, để mình nghĩ ăn gì đã!" Chu Hiểu Ninh nói đến đây, cô ý hạ giọng xuống, thần thần bí bí hỏi Dư Vãn,"Hôn lễ lần này cậu thiết kể cho Hồ Kiều, hoa hồng bao nhiêu thế? Mình nghe nói họ chi những mấy chục triệu, cậu chỉ lấy 1% cũng có mấy trăm ngàn đấy!"
(*)10 triệu NDT khoảng 33 tỉ VND, 100 ngàn NDT khoảng 330 triệu VND
"Haha." Dư Vãn vừa ngại vừa vui cười vài tiếng,"Lần này đúng là kiếm được một chút, nhưng mình cũng mệt mỏi cả nửa năm, tóc cũng rụng hơi bị nhiều nữa!"
"Hahaha không sao, kiếm được nhiều tiền nhất, thì nối loại tóc đắt nhất."
"..." Dư Vãn bĩu môi, lại nói với cô ấy,"Hồ tiểu thư còn tặng mình một chiếc túi hàng hiệu."
"Đờ mờ." Chu Hiểu Ninh nhất thời không nhịn được thốt ra câu chửi tục,"Sao khách hàng của mình không tặng túi cho mình chứ! Không cần hàng hiệu cũng được mà!"
Dư Vãn đáp: "Hồ tiểu thư đúng thật là rất hào phóng."
"Tớ đã quyết định xong rồi, chầu này mình ăn gì không quan trọng, nhưng nhất định phải là chỗ đắt nhất ở thành phố A!"
"Được, dù gì cũng là cậu quyết định, cậu muốn ăn gì thì ăn đấy!"
Chu Hiểu Ninh nói cô ấy phải đi search xem chi phí chỗ nào đắt nhất ở thành phố A, search xong sẽ gửi cho Dư Vãn. Dư Vãn hào phóng nói không thành vấn đề, sau đó bắt đầu kì nghỉ ba ngày vui vẻ.
Kì nghỉ của Dư Vãn trải qua cực kì bảo vệ môi trường, chính là ăn, ngủ, ăn, đến cả khí C02 thải ra cũng ít hơn lúc trước. Ngày thứ ba, cuối cùng cô cùng thoát khỏi chế độ ngủ nghỉ, bắt đầu cuộc sống lướt web. Weibo dạo gần đây sóng yên biển lặng, không có fan của các idol battle nhau, cũng không có dưa* ai bị sụp đổ hình tượng, sau khi Dư Vãn lướt một lúc, chia sẻ một cái give away may mắn*.
(*)锦鲤抽奖: đến từ phong trào "Chia sẻ cá Koi (锦鲤), muốn gì được đó." Sau đó mỗi lần give away đa phần người ta đều thêm nó vào, mà cá Koi biểu thị sự may mắn.
Weibo của cô có theo dõi Lệ Thâm, nhưng cô không biết, Lệ Thâm cũng theo dõi Weibo của cô. Lệ Thâm từ Official Weibo của Thiệu Hoa Hôn Khánh tìm được Dư Vãn, sau khi tìm thấy thì âm thầm theo dõi cô – chọn theo dõi âm thầm, không phải là sợ Dư Vãn biết, mà là sợ fan của anh soi danh sách theo dõi, tìm ra Dư Vãn.
Give away Dư Vãn chia sẻ, là một give away son môi theo phong trào của một blogger, người may mắn thắng give away sẽ nhận tất cả son môi mà cô ấy liệt kê ra.
Tổng cộng có 100 thỏi, đại đa số là những màu son hot của các thương hiệu.
Lệ Thâm suy nghĩ một lúc, lưu ảnh về rồi gửi cho Tiểu Đổng, hỏi cô ấy: "Có thể giúp anh mua đủ hết những cây son này không?"
Tiểu Đổng: Σ(⊙▽⊙\"a
Tiểu Đổng: Thâm ca, anh mua nhiều son như vậy làm gì thế ạ?
Lệ Thâm: Tặng bạn
Tiểu Đổng nhanh chóng cảnh giác, nhưng cô là một trợ lí, không tiện can thiệp vào đời tư của Lệ Thâm, chỉ có thể lôi Trì Lộ ra: "Chị Lộ Lộ có biết không?"
Thâm ca: Tôi tặng một chút quà cho bạn, cũng phải báo cáo với chị Lộ Lộ?
Tiểu Đổng: "..."
Đầu tiên không nói đến việc anh tặng nhiêu đây có "chút" hay không, bản chất của son môi, hình như là tặng cho phái nữ đó?
Cô không tin có người bạn phái nam nào của Thâm ca có sở thích này.
Thâm ca: Một người bạn của tôi sinh nhật, làm quà tặng sinh nhật cho cô ấy, cô không giúp tôi chuẩn bị vậy tôi đi tìm Tiểu Tô.
Nghe Lệ Thâm nói muốn đi nhờ Tiểu Tô, Tiểu Đổng dâng lên cảm giác sắp bị thất sủng, nhanh chóng nhắn đến: "Em đâu có nói không giúp anh đâu! Nhưng nhiều son như vậy có thể cần ít thời gian."
Thâm ca: Nhanh chóng nhất có thể.
Tiểu Đổng: Vâng ạ, không thành vấn đề.
Ban đầu cô ấy còn định thêm một cái icon mặt cười tiêu chuẩn công nghiệp đằng sau tin nhắn này, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là xóa đi thôi.
Ngày 1 tháng 5, là mùa cao điểm của các loại hôn lễ và tiệc rượu, Chu Hiểu Ninh gần như mỗi ngày đều tiếp khách, còn Dư Vãn lần này xem ra thoát được một kiếp.
(*)Quốc tế Lao động ở TQ được nghỉ 3 ngày.
Ngày mùng 4 cô trở về công ty bắt đầu tập trung tinh thần làm việc lại, thông báo điều động nhân sự của Ngụy Thiệu đã gửi xuống, hôm nay Dư Vãn vừa đến công ty, mọi người đều ồn ào nói muốn Dư Tổng giám mời mọi người ăn cơm.
(*)总监: Tổng giám, người đứng đầu lĩnh vực nào đó hoặc nhân viên quản lí cấp cao, Dư Vãn ở đây là 策划总监 có thể hiểu là người đúng đầu của bộ phận thiết kế hôn lễ.
Chuyện này Dư Vãn không cách nào từ chối, liền hẹn mọi người tối nay ra ngoài tụ tập ăn uống. Cô chuyển đồ của mình từ bàn làm việc ban đầu đến phòng làm việc mới, sau khi dọn xong, ngồi vào ghế rồi ngắm nhìn khu làm việc mới của mình.
Không nói chứ, có phòng làm việc riêng, cảm giác... sảng khoái thật đấy!
Cô đang mừng thầm thì Ngụy Thiệu gõ cửa phòng cô, anh ấy cũng không đi vào, chỉ đứng trước cửa hỏi: "Cảm thấy phòng làm việc mới thế nào?"
Dư Vãn nhìn thấy anh, nhanh chóng đứng dậy, tinh thần sảng khoái trả lời: "Báo cáo ông chủ, cảm thấy rất tốt."
Ngụy Thiệu nhìn cô rồi cười, nói: "Xuống dưới lầu xem xe công ty chuẩn bị cho cô."
Sự kinh ngạc và vui vẻ nhanh chóng lóe lên trong mắt Dư Vãn: "Xe đã chuẩn bị xong rồi ạ?"
"Ừ, hôm nay cô có thể lái về luôn, không cần phải chen chúc trên tàu điện ngầm nữa rồi."
Giây phút này đây, tận đáy lòng Dư Vãn cảm thấy, cố gắng làm việc thật là tốt quá đi!
Xe công ty chuẩn bị cho không phải xe sang gì, nhưng kiểu dáng gọn gàng đẹp đẽ, quan trọng là cho cô lái miễn phí, mỗi tháng còn có thể báo phí xăng dầu để công ty chi trả, Dư Vãn lúc này đã vui vẻ lắm rồi.
Lúc trước khi cô còn ở thành phố C đã thi bằng lái, nhưng chưa lái qua mấy lần, lúc Ngụy Thiệu đưa chìa khóa xe cho cô, còn cố ý dặn cô lái chậm một chút.
"Yên tâm đi Ngụy Tổng, tôi lái xe cẩn thận lắm, không chạy nhanh đâu." Dư Vãn cầm chìa khóa, cười với Ngụy Thiệu,"Tôi có thể dạo một vòng gần công ty để tìm lại cảm giác không ạ?"
"Ừ, chú ý an toàn." Ngụy Thiệu nói xong vẫn cảm thấy không yên tâm liền mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái,"Tôi vẫn nên theo cô dạo một vòng thử đã."
Dư Vãn: "..."
Không đúng, ông chủ ngồi kế bên sẽ càng thêm căng thẳng đó được không.
Cuối cùng Dư Vãn dưới sự đồng hành của Ngụy Thiệu dạo một vòng quanh công ty, Ngụy Thiệu thấy cô lái xe khá vững, không lấn vạch không vượt đèn đỏ, còn nhường đường cho người đi đường, cũng không nói gì thêm nữa.
Buổi tối sau khi mời mọi người ăn cơm xong, một mình Dư Vãn lái xe về nhà, sau khi bình an về đến nhà, cô gửi tin nhắn cho Chu Hiểu Ninh: "Tớ nhận được xe công ty chuẩn bị rồi nè, hôm đi ăn tớ đi đó cậu. [cool]"
Ninh Ninh: [mỉm cười]
Ninh Ninh: Có phải tớ sắp không xứng làm bạn với người giàu như cậu rồi không [mỉm cười]
Dư Vãn: Đừng có nói bậy bạ, cậu biết tớ không phải người chê nghèo yêu giàu mà
Ninh Ninh: [tạm biệt] [tạm biệt]
Ninh Ninh: Buổi tối ngày mai tớ không cần tăng ca, tụi mình đi ăn đi, tớ phải ăn cho đớn khi cậu về cùng một đẳng cấp với tớ
Dư Vãn: ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Ngày hôm sau, sau khi Dư Vãn tan làm thì lái chiếc xe mới của mình đến khách sạn Định Âu đón Chu Hiểu Ninh. Hai người đến Thiên Hạ Cư gọi hết những món đắt nhất, sau đó lại đi Bách hóa Tinh Quang mua sắm, Chu Hiểu Ninh mặc một chiếc váy mới, đi ra từ phòng thử đồ, hỏi Dư Vãn đang ngồi trên sofa: "Bộ này như thế nào? Tớ thấy nhìn vào trắng hơn bộ lúc nãy."
"Không tệ đấy, tớ cảm thấy ok." Dư Vãn gật đầu, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, liền lấy điện thoại từ trong túi ra,"Đợi tí, tớ nghe điện thoại đã."
Người gọi đến là Lệ Thâm, Dư Vãn nhìn cái tên rồi ngơ ngác một giây, bắt máy: "Lệ Thâm?"
Cô cố ý hạ thấp giọng xuống, nhưng Chu Hiểu Ninh vẫn lờ mờ nghe được hai chữ "Lệ Thâm", liền dựng thẳng tai lên nghe.
"Ồ, tôi đang dạo phố ở ngoài với Ninh Ninh, chắc khoảng 10 giờ thì về. Ừm, được."
Thấy Dư Vãn cúp máy, vẻ mặt nhiều chuyện của Chu Hiểu Ninh tiến gần đến trước mặt cô: "Là Lệ Thâm gọi đến à?"
"Ừm." Dư Vãn cất điện thoại vào trong túi, trả lời câu hỏi của Chu Hiểu Ninh một cách cực kì ngắn gọn. Chu Hiểu Ninh đâu thể nào dễ dàng bị cô lấp liếm cho qua thế được, cô ấy cười nhìn cô, hỏi: "Hai người các cậu vẫn thường xuyên gọi điện cho nhau à?"
"... Cũng không phải là thường xuyên."
"Ồ, vậy anh ta tìm cậu làm gì thế?"
Dư Vãn mím môi, biết là không nói cho Chu Hiểu Ninh thì chuyện hôm nay không xong với cô ấy: "Cũng không có gì, chỉ nói có đồ muốn đưa cho tớ, hỏi tớ khi bào thì về."
Chu Hiểu Ninh nhanh chóng ngửi được mùi mờ ám: "Đồ gì thế?"
"Tớ cũng không biết nữa, anh ấy không nói."
Chu Hiểu Ninh quan sát cô một lúc, hỏi cô: "Có phải anh ấy theo đuổi cậu lại không?"
Dư Vãn ngơ ngác, rồi nhanh chóng phủ định ý kiến này của Chu Hiểu Ninh: "Không có đâu, cậu đừng đoán bừa!"
"Ồ, vậy cậu căng thẳng cái gì vậy?"
"Tớ đâu có, không phải bây giờ anh ấy là người của công chúng à, tớ đang sợ anh ấy bị tung tin không tốt thôi!"
"Được được được, tớ tin cậu, cậu đừng kích động."
Dư Vãn liếc cô một cái, xoay đầu đi.
Mua xong quần áo, cô vốn định chở Chu Hiểu Ninh về nhà, không ngờ Chu Hiểu Ninh bày ra vẻ mặt mập mờ nói với cô: "Tớ tự về là được rồi, đừng để Lệ Thâm đợi lâu."
Dư Vãn: "..."
Cô thật sự muốn bắt cô ấy ói ra những thứ cô ấy ăn lúc tối.
Chu Hiểu Ninh đã nói không cần cô đưa về, cô cũng không cần đưa nữa. Căn hộ cô ở khác với biệt thự của Lệ Thâm, không có gara riêng, chỉ có thể đỗ xe ở bãi xe dưới hầm, sau khi cô dừng xe xong, từ tầng B1* đi lên, đến biệt thự của Lệ Thâm.
(*)负一楼: 负 ở đây có nghĩa là âm, mà thường mình thấy tầng hầm đầu tiên hay đặt là B1 nên mình dịch thế luôn.
Vườn hoa của biệt thự khi bán đều là đất trống, chủ nhà muốn trồng rau hay trồng hoa cũng được, đều do tự mình quyết định. Vườn của Lệ Thâm không trồng rau, nhưng có xây thêm một cái đình nhỏ, còn dẫn cả nước, cũng trồng không ít cây cối hoa lá, bình thường đều do người làm vườn chuyên nghiệp đến quét dọn xử lí. Đến tối, đèn trong vườn hoa cũng sáng lên, Dư Vãn nhìn ánh đèn chuyển từ đỏ sang tím rồi từ tím sáng xanh, nghĩ thầm tiền Lệ Thâm tiêu cho cái vườn hoa này chắc còn đắt hơn cả tiền cô trang trí cả căn nhà.
Sau khi ấn chuông cửa, Lệ Thâm nhanh chóng ra mở cửa cho cô, nhìn thấy Lệ Thâm mặc quần áo ở nhà, Dư Vãn có chút không tự nhiên, cô đứng ở cửa, không bước vào: "Anh muốn đưa gì cho tôi vậy?"
Lệ Thâm đáp: "Đồ ở trong nhà, chị vào lấy đi."
"Ồ..." Lệ Thâm đã nói vậy, Dư Vãn cũng chỉ có thể theo anh vào nhà. Hôm nay Lệ Lệ đặc biệt yên lặng nằm ở trong ổ của mình, thấy Dư Vãn đến, cũng không giống với những ngày thường vẫy đuôi chạy đến tìm cô chơi. Dư Vãn thấy lạ bèn hỏi Lệ Thâm: "Lệ Lệ bị sao thế?"
Lệ Thâm lấy đồ Tiểu Đổng giúp anh chuẩn bị ra, liếc nhìn về hướng Lệ Lệ: "Hai ngày trước ăn nhiều quá, dạ dày hơi khó chịu, hễ nó không thoải mái một chút thì sẽ trở nên vô cùng lạnh lùng."
Dư Vãn nhìn Lệ Lệ nằm ở đấy, vẻ mặt nó đúng thật là rất lạnh lùng: "Dẫn nó đi khám chưa?"
"Ừm, uống thuốc rồi, ngày mai chắc sẽ đỡ hơn một chút."
"Vậy được rồi." Lúc này Dư Vãn mới dời mắt đi, nhìn thấy đồ mà Lệ Thâm vừa lấy ra,"Cái này là gì vậy?"
Trên bàn trà trong phòng khách có một cái hộp, nhìn giống... cái gương đạn dược* trong phim điện ảnh.
Lệ Thâm có chút không tự nhiên ho một cái, nói với Dư Vãn: "Tặng cho chị đấy."
"Tặng cho tôi?" Dư Vãn hơi ngạc nhiên, nhưng đồng thời không khống chế được mà nghĩ đến lời Chu Hiểu Ninh nói Lệ Thâm đang theo đuổi cô.
"Haha, dạo gần đây hình như luôn có người tặng quà cho tôi nhỉ." Dư Vãn tự hòa hoãn lại tâm trạng của mình, mở chiếc hộp ra.
Cả một hộp toàn son.
"..." Cô nhìn chằm chằm những cây son trong đó một lúc, dường như nhìn thấy gì đó,"Đây không phải là phần thưởng give away mà tôi chia sẻ hôm trước à? Không lẽ tôi trúng rồi?"
Nói xong cô mới ý thức được mình vừa nói ra một câu nói ngu ngốc, dù cô có thật sự trúng thưởng đi chăng nữa, chắc cũng không đến Lệ Thâm đưa phần thưởng cho cô.
Với lại cô nhớ là kết quả đến cuối tháng mới công bố.
Ánh mắt Lệ Thâm càng thêm mất tự nhiên so với lúc nãy, nếu Lệ Lệ không bị bệnh, nói không chừng lúc này còn có thể ra điều hòa lại bầu không khí: "Không phải sắp đến sinh nhật chị rồi à, tôi thấy chị chia sẻ bài viết này, nên dựa vào đó mua theo một phần luôn."
Tóm lại bởi vì muốn có, nên mới chia sẻ mà nhỉ.
Thông tin từ câu nói này của Lệ Thâm cũng hơi nhiều rồi thì phải, Dư Vãn im lặng một lúc, mới hỏi: "Anh theo dõi weibo của tôi?"
Lệ Thâm trả lời: "Không được sao? Không phải chị cũng theo dõi tôi à?"
Dư Vãn: "..."
Chuyện này có giống nhau tí nào đâu được không.
Không đúng lắm, Lệ Thâm và cô đều theo dõi nhau, sao cô không biết gì hết vậy?"Anh âm thầm theo dõi tôi?"
"Ừm, tránh cho fan của tôi từ danh sách theo dõi tìm đến chị."
"..." Cảm giác này, càng ngày càng giống đang lén lút yêu nhau mà,"Nhưng, đoàn đội của anh có dùng weibo của anh không? Họ có xem danh sách theo dõi của anh không?"
Lệ Thâm ngơ ra, anh đúng thật là đã quên mất vấn đề này: "Bây giờ họ vẫn chưa phát hiện, nhưng mà chị nhắc tôi rồi, tôi dùng tài khoản phụ theo dõi chị nha."
Dư Vãn: "..."
Không phải, cô nói những lời này không phải vì muốn biết tài khoản phụ của Lệ Thâm đâu, thật sự không hề!
Lệ Thâm đăng nhập vào weibo, dùng tài khoản phụ theo dõi Dư Vãn, còn hỏi cô: "Chị muốn theo dõi tài khoản phụ của tôi không?"
"..." Dư Vãn trả lời: "Được thôi."
Hai người đứng ở phòng khách, theo dõi tài khoản của nhau, Lệ Thâm hủy theo dõi ở tài khoản chính, chủ đề cuối cùng lại dời về điểm ban đầu: "Mấy cây son này chị xách được không? Dù gì cũng hơi nặng đó."
Dư Vãn nhìn những cây son này, trong lòng vẫn luôn nghĩ, Lệ Thâm rốt cuộc có phải đang theo đuổi cô hay không? Có? Hay không?
Lệ Thâm thấy cô một mực im lặng không nói chuyện, tưởng là cô đang nghĩ xem làm sao để xách đống son này về: "Hay để tôi giúp chị mang về nhà đi."
"Không cần đâu, đường về ngắn lắm, tôi mang về được mà." Dư Vãn nhìn anh cười một cái,"Tôi thường giúp thợ bố trí hiện trường hôn lễ, tí sức này vẫn có một chút."
"Được, vậy chị cẩn thận chút."
"Ừm, cảm ơn quà sinh nhật của anh."
"Đừng khách sáo." Lệ Thâm tặng đống son này cho cô cũng có ý đồ riêng, làm như vậy thì son môi mà Dư Vãn dùng khi ra khỏi nhà, đều là do anh tặng cô.
Dư Vãn ôm một cái gương toàn son môi về đến nhà, liền nhịn không được cố ý lấy loại có màu son mà mình vẫn luôn muốn thử nhưng không mua từ bên trong ra. Soi gương rồi đánh thử, cô nhìn kỹ vài lần, màu cũng không tệ.
Cô chụp một tấm selfie trước gương, định là gửi cho Chu Hiểu Ninh xem, nhưng sau khi nghĩ lại, thì mở weixin của Lệ Thâm, gửi cho anh một tin nhắn.
Dư Vãn: Tôi thử một thỏi rồi, đẹp lắm [dễ thương]
Lệ Thâm: Lúc này không phải nên có một tấm ảnh selfie à
Dư Vãn: Ha ha ha ha
Dư Vãn: Tôi chụp không đẹp lắm, nên không gửi cho anh đâu, nhưng mà anh như thế này sau này tôi không dám tùy tiện chia sẻ give away nữa rồi
Lệ Thâm: Vốn dĩ chia sẻ give away cũng vô ích, sau này muốn thì cứ gửi đến cho tôi đi*, tôi có thể làm chủ give away của em**
(*)转发 chia sẻ và 发 gửi có cùng chữ 发 nên mới có câu này
(**)Lúc này Lệ Thâm chính thức theo đuổi Dư Vãn rồi nên mình sẽ để xưng hô là tôi – em nha.