Tạp chí rất nhanh đã liên lạc với Dư Vãn, hai bên kí hợp đồng ngắn hạn, đồng thời khóa học mà Dư Vãn sẽ dạy cũng được xác định, là lớp đào tạo trung cấp đối với nhà thiết kế đã có một chút kinh nghiệm.
Trong chương trình học ngoài nội dung liên quan đến lập kết hoạch hôn lễ thì còn liên quan tới một số kiến thức về nghệ thuật hoa và ánh sáng. Nếu muốn tìm hiểu sâu hơn về kiến thức này thì có chương trình đào tạo chuyên môn.
Hai ngày nay Dư Vãn đều nghiên cứu về chương trình học và lên kế hoạch giảng dạy. Tuy vẫn rất bận rộn nhưng cả ngày đều ở nhà, Lệ Thâm rất hài lòng về điểm này, ít nhất mỗi ngày anh về nhà đều có thể thấy Dư Vãn.
Buổi tối sau khi tắm xong, Dư Vãn ôm máy tính ngồi trên sô pha, Lệ Thâm xoa tóc đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: "Thế nào, có thu hoạch được gì không?"
"Ừm..." Dư Vãn suy nghĩ một lúc rồi nói,"Em cảm thấy thời gian chương trình học này quá ngắn, học kỳ của lớp em phải dạy chỉ có năm ngày, dù là học viên đã có nền tảng thì năm ngày cũng quá ngắn. Trước kia em ra nước ngoài học CWP đã học suốt ba tháng."
Mặc dù trường đào tạo trong nước không quá chính quy nhưng năm ngày chỉ có thể giảng lướt qua nội dung. Đối với người mới học thì năm ngày có thể giúp họ nhập môn, nhưng với học viên có kinh nghiệm thì năm ngày càng không đủ.
"Nếu như em muốn làm thì hy vọng có thể giảng sâu hơn một chút, ít nhất là một tháng!" Dư Vãn âm thầm gật đầu,"Đến lúc đó em có thể nhận một số học viên làm thí nghiệm để xem hiệu quả."
Lệ Thâm cười hỏi cô: "Chuột bạch à?"
"Chuột bạch có thể được giảm học phí đó, chắc chắn sẽ có người đồng ý. Hơn nữa lớp đầu tiên sẽ do em dạy, đợi sau này trường học của em mở rộng được quy mô em cũng sẽ mời giảng viên, em chỉ việc ngồi thu tiền thôi!" Tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp này Dư Vãn cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết.
Lệ Thâm gõ nhẹ một cái vào gáy cô: "Nghĩ xa quá đấy, em là dạy xong lớp học trên tay trước đi. Em có căng thẳng khi đứng trên bục giảng không?"
"... Có hơi hơi, dù sao em vẫn chưa dạy ai bao giờ." Dư Vãn xem danh sách học viên, lớp của cô có tổng cộng mười người. Mặc dù sĩ số không nhiều nhưng cũng dạy trong phòng học tập thể,"Không được, em phải đọc lại giáo án đã, đến lúc đó tuyệt đối không thể mất mặ trước học sinh."
Lệ Thâm thấy cô thật sự in giáo án thì vội vàng rút tài liệu trong tay cô: "Hơn mười một giờ rồi, bây giờ là thời gian ngủ, ngày mai hãy xem."
"Ngày kia em phải lên lớp rồi."
Dư Vãn muốn cướp lại tài liệu trong tay anh nhưng Lệ Thâm ỷ vào ưu thế tay dài giơ tài liệu qua đỉnh đầu để Dư Vãn không lấy được: "Không cho."
Dư Vãn bĩu môi: "Anh không cho em cù anh đấy!"
Lệ Thâm: "..."
Dư Vãn thấy Lệ Thâm hơi thay đổi sắc mặt thì đắc ý nhếch môi, có ai ngờ rằng người đàn ông cao 1 mét 85 và từng đi lính hai năm lại sợ bị cù chứ!
Cô xấu xa thò tay cù vào vị trí mẫn cảm nhất của Lệ Thâm hai cái, Lệ Thâm lập tức 'Ha ha ha ha' đành thả tay xuống. Dư Vãn nhân cơ hội này cướp lại tài liệu trong tay anh, nhưng không ngờ Lệ Thâm nhanh hơn cô một bước trực tiếp đè cô xuống giường.
Lệ Thâm đè cả người xuống, hơi thở lập tức bao phủ lấy Dư Vãn tựa như chiếc lưới không thể chạy thoát.
Anh nhìn cô cười, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: "Biết hậu quả chưa?"
"..." Dư Vãn hơi hối hận.
"Em tưởng không nói gì thì có thể thoát được à?" Lệ Thâm lại gần cô hơn, cảm giác bị áp chế còn mạnh mẽ hơn trước.
Dư Vãn chống hai tay lên ngực Lệ Thâm, giãy giụa lần cuối: "Hôm nay anh làm việc cả ngày không mệt à?"
Lệ Thâm kề sát môi cô nói: "Ừ, có hơi mệt nên phải bổ sung năng lượng."
Dư Vãn: "..."
Sau này cô sẽ không tìm đường chết nữa.
Đêm nay Lệ Thâm được bổ sung năng lượng, Dư Vãn hồi máu đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới bò dậy khỏi giường.
Cô 'tàn mà không phế'* đọc lại giáo án, sau đó chính thức đưa vào bài giảng.
(*) Gốc là 'Thân tàn chí kiên' có nghĩa là thân thể khuyết tật nhưng vẫn rất có ý chí.
Mặc dù đã chuẩn bị chu đáo nhưng vẫn không thể loại bỏ căng thẳng nhưng có thể giúp cô tự tin hơn. Trong khóa học ngắn ngủi năm ngày này cô cũng học được không ít thứ.
Chương trình học tiếp theo được sắp xếp vào tháng năm, trải qua tháng tư bảo dưỡng ngắn ngủi, Dư Vãn lại tiếp tục bận rộn. Cô không chỉ nhận thêm đơn hàng mới mà ngoài ý muốn chính là cô còn nhận được lời mời tham gia talk show.
Chương trình này không phải là chương trình nói chuyện bình thường, đây là một chương trình mới do Trần Túy chủ trì, một khi được phát sóng sẽ rất được yêu thích.
Sau khi tổ biên đạo liên lạc với Dư Vãn, Dư Vãn vừa phấn khởi vừa hồi hộp chạy lên vòng bạn bè đăng tin.
Dư Vãn: A a a a a a tui sắp tham gia chương trình talk show của Trần Tùy [chuột chũi gào thét. jpg]
Sau khi cô đăng xong lập tức mở tủ quần áo và bắt đầu nghĩ xem nên mặc quần áo như nào để tham gia chương trình. Trần Túy ra mắt là MC tin tức, tuy bây giờ đột nhiên nổi tiếng được đài ABA sắp xếp cho chương trình talk show nhưng phong cách của chương trình vẫn trang trọng hơn các chương trình thực tế.
Mỗi tập của chương trình đều sẽ mời một người nổi tiếng trong một lĩnh vực nào đó để nói về kinh nghiệm của mình, đồng thời dẫn dắt khán giả hiểu và tìm hiểu về ngành nghề. Dư Vãn đã từng xem mấy tập, Trần Túy chủ trì rất thú vị, đôi khi cũng thẳng thắn nhưng cô tin rằng rất nhiều khán giả xem vì mặt của anh ta.
Cô nhìn tủ quần áo rất lâu nhưng không chọn được bộ ưng ý nên định hẹn Chu Hiểu Ninh đi cửa hàng bách hóa Tinh Quang mua quần áo.
Wechat trên điện thoại có thêm nhiều thông báo mới, Dư Vãn ấn vào nhìn thoáng qua, trạng thái mới của Triệu Hân rất khiến người khác chú ý.
Triệu Hân: "Tôi nghĩ kỹ rồi, từ hôm nay trở đi sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc, cố gắng kiếm tiền, bởi vì như thế mới có thế tham gia chương trình của nam thần thậm chí là mlem mlem nam thần [mỉm cười]
Dư Vãn: "..."
Cô lặng lẽ like cho Triệu Hân một cái.
Với tình trạng tinh thần không ổn định của Triệu Hân, cô không kích thích cô ấy mà chỉ hẹn Chu Hiểu Ninh đi mua sắm, sau khi mua quần áo xong Lệ Thâm đã về đến nhà.
Dư Vãn tràn đầy phấn khởi lấy chiếc váy mình mới mua ra cho anh xem: "Váy này đẹp không? Em định mặc tham gia chương trình của Trần Túy."
Lệ Thâm nhíu mày nhìn váy dài trước mắt: "Em hỏi anh bộ váy em đặc biệt mua vì người đàn ông khác có đẹp hay không à?"
Dư Vãn: "..."
Cô cất váy vào trong túi, lườm Lệ Thâm một cái rồi đi lên tầng vào phòng ngủ.
Lệ Thâm mỉm cười đi theo cô về phòng: "Em tham gia chương trình vào hôm nào?"
Dư Vãn nói: "Nói là ngày 17, nhưng có thể em phải đến trường quay tập một lần."
Lệ Thâm gật đầu nói: "Ừ, vậy em nhớ để trống ngày 20, hôm đó không cần sắp xếp công việc."
Ngày 20 là sinh nhật của Dư Vãn, cô chớp máy treo váy vào tủ rồi nhìn Lệ Thâm: "Hôm đó anh có sắp xếp đặc biệt gì à?"
Lệ Thâm cười, giở trò bí ẩn: "Tạm thời bí mật."
Dư Vãn nhìn chằm chằm anh như muốn nhìn ra cái gì thông qua ánh mắt của anh. Lệ Thâm rất sợ cô có thể nhìn ra nên vội vàng quay đầu ho nhẹ một tiếng để chuyển chủ đề: "Được rồi, em nói em vừa nhận một hôn lễ là theo kiểu gì?"
Dư Vãn thu lại ánh mắt rồi quay sang đóng cửa tủ quần áo: "Ừ, cô dâu chú rể đều rất thích chơi mạt chược nên muốn làm hôn lễ theo chủ đề mạt chược."
Lệ Thâm nghe vậy thì bật cười thành tiếng: "Con người bây giờ đúng là cái gì cũng nghĩ ra được."
"Đúng thế, bọn họ còn nói muốn tổ chức thi đấu mạt chược trong hôn lễ." Yêu cầu này đúng là rất yêu mạt chược rồi,"Em đã nói với mẹ chuyện này và mẹ được truyền cảm hứng nên nói cũng muốn bổ sung một hôn lễ mạt chược."
"Ha ha ha ha ha." Lệ Thâm cười hỏi cô: "Nhưng hình như em không biết chơi mạt chược mà?"
"Ừm, trước kia em có học qua với mẹ, bây giờ chỉ biết phân biệt bài thôi." Bởi vì chuyện này mẹ cô còn nghi ngờ có phải là bệnh viện báo sai không,"Nói chung trong khoảng thời gian này em phải bù lại kiến thức mạt chược, em rất sợ đến lúc đó bọn họ tìm một đống nhà thiết kế, sau đó bày ra một bàn mạt chược rồi nói người nào đánh thắng thì sẽ chọn người đó."
Nếu thật sự như vậy thì nhà thiết kế hôn lễ cần phải học kỹ năng.
Lệ Thâm nhớ lại hôn lễ trước đây của Hồ Kiều không khỏi nhếch môi: "Không sao, anh không chỉ biết chơi game mà còn biết chơi mạc chược. Nếu em muốn tìm người huấn luyện thì anh có thể chơi cùng em."