Lần này Lệ Thâm đến nhà Dư Vãn, trừ bố mẹ Dư Vãn cũng chỉ có bà ngoại biết, cả nhà cộng lại cũng chỉ có năm người mà bà ngoại lại làm mười mấy món, bày trên bàn cũng sắp không có chỗ để.
"Bà ngoại nấu ăn rất ngon, nhưng bà lớn tuổi rồi nên không hay làm nữa, bình thường chúng em muốn ăn cũng không được ăn đâu." Dư Vãn vừa dọn món ăn lên vừa nói với Lệ Thâm: "Lần này là được ké phúc của anh đấy."
Lệ Thâm cười một tiếng, chụp bàn thức ăn rồi cất điện thoại đi: "Vậy hôm nay em cũng phải ăn nhiều một chút."
"Em ăn mà, à đúng rồi, mẹ ơi đồ con nhờ mẹ mua mẹ đã mua chưa ạ?" để làm bánh kem cho Lệ Thâm nên Dư Vãn đã nhờ mẹ mua nguyên liệu và dụng cụ.
Trong phòng bếp có một lò nướng to, thời gian đầu vừa mua mẹ cô còn thích tìm tòi làm bánh, nhưng chưa được bao lâu bà ấy lại phát hiện chơi mạt chược vẫn vui nhất nên lò nướng cứ để không đến giờ.
"Mua rồi mua rồi, ba mẹ bảo cứ mua luôn một cái bánh kem là được, cứ muốn tự mình làm." Mẹ Dư Vãn giúp bà ngoại bê món cuối cùng lên bàn, nhìn Dư Vãn một cái,"Làm xong con tự dọn dẹp nhà bếp cho sạch sẽ."
Dư Vãn bĩu môi không nói gì, cầm bát đũa đưa cho Lệ Thâm. Lệ Thâm nhận lấy bát đũa rồi nhìn cô cười nói: "Đến lúc đó anh dọn giúp em."
"Ừ." Khóe miệng Dư Vãn cong lên.
"Đồ ăn lên hết rồi, ăn cơm đi." Bà ngoại ngồi xuống chỗ của mình, cười vui vẻ tuyên bố ăn cơm. Bận rộn cả buổi sáng, ai nấy cũng đều đói cả rồi. Dư Vãn ăn thử một miếng thịt gà nướng bà ngoại làm, khen không dứt lời: "Bà ngoại đúng là gươm quý không cùn nha."
Bà ngoại rất thích lời khen của Dư Vãn, bà thấy Lệ Thâm vẫn chưa động đũa thì trách Dư Vãn: "Sao cháu chỉ lo mình ăn thôi thế."
Nói xong bà gắp một cái đùi gà vào bát Lệ Thâm, nói với anh: "Thử tay nghề của bà đi."
"Cảm ơn bà ngoại." Lệ Thâm nhanh chóng nhận lấy.
"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, cháu ăn nhiều một chút nhé."
"Bà ngoại à, nghệ sĩ như anh ấy đều phải chú ý việc giữ dáng, không thể ăn quá nhiều." Dư Vãn thấy bà ngoại cứ gắp đồ ăn cho Lệ Thâm mãi bèn nói.
Lần đầu bà ngoại nghe đến việc này nên hơi bất ngờ hỏi: "Nghệ sĩ nam cũng phải ăn kiêng à?"
Lệ Thâm đáp: "Không sao ạ, bình thường cháu đều tập thể dục, ăn xong cũng sẽ tiêu hóa hết."
Anh nhắc đến thể dục, bố Dư Vãn thuận tiện hỏi: "Cháu hay tập môn thể thao nào?"
"Chạy bộ ạ."
"Ồ, chú nhớ cháu từng đi lính hai năm, chắc thể lực tốt lắm đúng không?"
"Cũng được ạ."
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Lệ Thâm cũng không cẩn trọng quá như lúc vừa đến nữa, Dư Vãn không nói chuyện gì mấy chỉ cúi đầu ăn hết hai bát cơm đầy.
Đồ ăn bà ngoại nấu ngon hơn mẹ cô nấu nhiều quá mà!
Ăn cơm xong, mọi người nghỉ ngơi ăn hoa quả rồi chuẩn bị về phòng ngủ trưa.
"À, phòng của Lệ Thâm ở trên tầng ba, lát nữa bảo Dư Vãn dẫn cậu lên." Mẹ Dư Vãn nói.
Dư Vãn nghe họ sắp xếp Lệ Thâm ở tầng ba thì hơi không vui. Căn biệt thự này có rất nhiều phòng, bởi vì bố mẹ Dư Vãn không thích leo cầu thang nên họ vẫn luôn ở tầng một, bà ngoại chuyển đến đây cũng ở tầng một. Phòng của Dư Vãn ở tầng hai, bên cạnh còn có một phòng trống không ai ở. Phòng ở tầng ở là dành cho khách nên càng không có ai ở, thậm chí vì tiết kiệm tiền máy sưởi nên máy sưởi ở tầng ba vẫn luôn tắt đi.
"Không phải tầng hai còn có phòng ạ? Tầng ba lạnh như thế, không chừng hôm nay còn có tuyết rơi nữa đấy!"
Dư Vãn rất chính nghĩa nói nhưng trong lòng nghĩ gì sao có thể thoát khỏi mắt của mẹ cô: "Máy sưởi tầng ba đã bật rồi, giường cũng dọn xong, chắc chắn không để cậu ấy bị lạnh đâu, yên tâm."
Dư Vãn còn định nói gì đó đã bị Lệ Thâm ở bên cạnh ngăn cản: "Dì sắp xếp như nào thì cháu ở như thế ạ."
Dư Vãn nhìn anh rồi cầm đồ đi theo anh lên tầng. Bố Dư Vãn thấy họ đi xa mới nói với mẹ Dư Vãn: "Bà xem bà kìa, cần gì phải làm vậy chứ, người ta ở thành phố A đã ở cùng nhau rồi, giờ bà tách bọn họ ra thì có ích gì chứ?"
Mẹ Dư Vãn liếc ông một cái: "À, vậy giờ tôi lên bảo cậu ấy cứ trực tiếp ngủ ở phòng Dư Vãn luôn nhé."
"Hầy, tôi chỉ tùy tiện nói thôi mà bà lại tưởng thật, tầm nhìn ở tầng ba cũng rất tốt."
"Hừ."
Dư Vãn dẫn Lệ Thâm lên tầng để đồ xong cũng không về phòng ngủ trưa mà định xuống tầng bắt đầu làm bánh kem: "Vậy anh ngủ một lúc đi, lái xe cả buổi sáng chắc chắn mệt rồi."
Lệ Thâm giữ chặt tay cô không buông: "Thế còn em?"
"Em muốn xuống tầng làm bánh kem, không thì tối sẽ không có bánh ăn."
Lệ Thâm nghĩ một lúc rồi nói với cô: "Để anh làm cùng em."
"Không được, em còn muốn tạo bất ngờ cho anh mà."
Lệ Thâm nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô cười: "Nhưng so với bất ngờ, anh càng thích ở cạnh em hơn."
Dư Vãn: "..."
Thử hỏi có người phụ nữ nào chịu được không.
Dù sao thì cô cũng không chịu được.
Lúc cùng Lệ Thâm xuống tầng lần nữa, bố mẹ Dư Vãn và bà ngoại đều đã đi ngủ trưa rồi, phòng khách rất yên tĩnh. Hai người cũng bước nhẹ chân đi vào phòng bếp.
"Em muốn làm bánh kem nhân dâu tây sữa, anh phụ bếp giúp em nhé."
"Được."
"Chúng ta đánh trứng trước." Dư Vãn mặc tạp dề vào rồi dán giấy ghi chú lên tủ lạnh để tránh mình quên thứ tự các bước.
Khu biệt thự vào buổi trưa rất yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng phòng bếp nhà Dư Vãn vang lên một số âm thanh nhỏ. Lệ Thâm thấy khóe miệng Dư Vãn dính chút bơ bèn vươn tay ra lau giúp cô, sau đó cực kì tự nhiên cho tay vào miệng rồi liếm bơ trên đó.
Dư Vãn: "..."
Lệ Thâm thấy cô ngẩn ra nhìn mình thì cong môi cười nhìn cô: "Sao thế, em cũng muốn thử vị bơ à? Ngọt lắm đấy."
Dư Vãn: "..."
Chắc chắn là anh cố ý.
Lệ Thâm thấy cô không trả lời lại tiến thêm một bước rồi nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, hơi thở ấm áp phả lên má cô: "Muốn thử không?"
Nói xong không đợi Dư Vãn trả lời đã cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi Lệ Thâm vẫn còn vương vị ngọt của bơ, Dư Vãn như muốn thưởng thức vị bơ mà chủ động quấn lấy lưỡi của anh.
Lệ Thâm không nén nổi mà vươn tay giữ chặt gáy cô để cô gần mình hơn và cũng không cho cô cơ hội chạy trốn lần nào nữa.
Từ khi Dư Vãn quay lại với Lệ Thâm, thể lực cũng tiến bộ hơn trước kia nhưng vẫn không thể so với Lệ Thâm. Lệ Thâm hôn đến khi cô sắp không chịu nổi nữa mới buông cô ra, nhìn gò má ửng hồng của cô mỉm cười: "Tiến bộ không ít nhưng vẫn chưa đủ."
"..." Dư Vãn mặc kệ anh. Nghe thấy tiếng của lò nướng, cô thuận thế đẩy Lệ Thâm ra rồi xoay người lấy cốt bánh trong lò nướng.
Bánh kem này không phức tạp lắm nhưng Dư Vãn vẫn làm hết cả buổi chiều mới xem như hoàn thành xong hết. Buổi tối Lệ Thâm ước nguyện rồi ăn bánh và trở về phòng trên tầng ba dưới sự giám sát của mẹ Dư Vãn.
Lệ Thâm tắm xong cầm điện thoại lên xem thử. Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay anh đã liên tục nhận được lời chúc mừng sinh nhật của mọi người, anh đăng một bài cảm ơn lên vòng bạn bè của mình rồi đăng nhập vào Weibo, đăng những ảnh chụp hôm nay lên.
Lệ Thâm V: Sinh nhật 25 tuổi trôi qua vui vẻ, ăn một bàn đồ ăn do bà ngoại đích thân làm, còn có bánh sinh nhật đặc biệt, thật hy vọng mỗi ngày đều là sinh nhật [cười lớn]
"Thâm Thâm sinh nhật vui vẻ!"
"Có thể thấy Thâm ca thật sự rất vui vẻ ha ha ha ha."
"Đồ ăn bà ngoại làm chắc chắn rất ngon [ao ước] Sinh nhật vui vẻ nha Thâm Thâm!"
"Hôm nay ở buổi offline chúc mừng sinh nhật anh nhận được poster chữ kí số lượng có hạn, em cũng rất vui [cười lớn]"
"Trải qua sinh nhật thứ hai cùng Thâm ca và đêm Noel thứ hai! Yêu anh Thâm ca!"
Lệ Thâm đang đọc bình luận của các fans thì đột nhiên có người gõ cửa phòng, anh bỏ điện thoại xuống hỏi một câu: "Vãn Vãn à?"
Ngoài Dư Vãn sẽ không có ai gõ cửa phòng anh vào giờ này.
"Ừm." Ngoài cửa đúng là Dư Vãn, cô đáp lại anh một tiếng rồi hỏi: "Chắc anh vẫn chưa ngủ đúng không, em vừa thấy anh đăng Weibo."
Lệ Thâm cười một tiếng đi mở cửa cho cô: "Em còn xem Weibo của anh à?"
"Em quang minh chính đại theo dõi Weibo của anh đấy được không?" Dư Vãn đứng trước cửa phòng mà không bước vào, chỉ đưa hộp quà trên tay cho anh: "Cái này tặng anh, quà sinh nhật."
Lệ Thâm ngẩn người, nhận lấy hộp quà được gói tỉ mỉ: "Không phải đã làm bánh kem cho anh rồi à? Còn có quà?"
Dư Vãn ngại ngùng nói: "Khụ, vốn dĩ em định tự đan cho anh một cái khăng quàng cổ, nhưng thật sự quá tốn thời gian và quá khó. Công việc của em lại bận nên chắc chắn sẽ không kịp, vì thế em bỏ qua chuyển sang làm bánh kem."
"À..." Lệ Thâm nhìn hộp quà trong tay hỏi cô: "Vậy nên mua một cái khăn quàng cổ cho anh?"
"Ừ... Em nhờ bạn mang từ nước ngoài về đấy, em cảm thấy rất hợp với anh."
Lệ Thâm mở hộp ra, bên trong quả nhiên là một cái khăn choàng cổ ca rô màu xanh lam đậm, nhìn rất ấm áp. Anh cười cười, cúi người hôn lên môi cô: "Anh rất thích."
"À, thích là tốt rồi." Dư Vãn lại ho một tiếng."Vậy em xuống tầng đi ngủ đây, à đúng rồi, anh có lạ giường không?"
Lệ Thâm đáp: "Anh không lạ giường, anh lạ không có người bên cạnh."
Dư Vãn: "..."
"Không lạ giường là được rồi, ngủ ngon!" Dư Vãn để lại câu nói này rồi xoay người chạy đi. Lệ Thâm cầm hộp vào trong phòng, lấy khăn choàng ra mới phát hiện bên trong còn có một tấm thiệp nhỏ.
Chữ trên thiệp chắc chắn là Dư Vãn viết, chữ của cô không phải kiểu rất đẹp nhưng lại rất nắn nót.
"Sinh nhật vui vẻ, hi vọng cái khăn quàng cổ này có thể sưởi ấm cho anh cả mùa đông."
Khóe miệng Lệ Thâm cong lên, anh không kiềm được lại đăng thêm một bài lên Weibo.
Lệ Thâm V: Niềm vui nhân đôi [cười lớn]
"... Thâm ca ngốc rồi hả ha ha ha ha ha [che mặt]"
"Hôm nay anh đăng Weibo nhiều như vậy, chúng em cũng vui gấp đôi [cười lớn]"
"Tò mò hôm nay Thâm ca đã trải qua những gì mà vui đến như vậy [che mặt]"
"Mẹ ơi đoạt giải cũng chẳng thấy anh vui như vậy, giải thưởng gấp ba đâu [che mặt]"
"Hửm mị có một suy nghĩ to gan..."
"Được rồi lầu trên im miệng [mắng chửi] Tui không nghe! [mắng chửi]"
"Ý Thâm ca chắc chắn là sinh nhật và đêm Noel, niềm vui nhân đôi! Chị em đừng có đoán bậy bạ [mắng chửi]"
Rốt cuộc ý của Lệ Thâm là gì thì anh cũng không nói, đêm hôm nay ngủ rất ngon, sáng hôm sau còn chạy bộ buổi sáng với bố Dư Vãn quanh một vòng khu biệt thự.
Lúc hai người vừa về, mẹ Dư Vãn cũng vừa làm xong bữa sáng.
"Hầy, lớn tuổi rồi không so được với người trẻ tuổi nữa." Bố Dư Vãn vừa đi vào nhà cùng Lệ Thâm vừa than: "Thể lực của cậu tốt thật đấy, chạy lâu như vậy cũng không thấy thở gấp một chút nào."
Lệ Thâm đáp: "Bình thường chú nên chú ý tập luyện, chạy nhiều một chút là tốt thôi ạ."
Bố Dư Vãn gật gật đầu đáp: "Chú vào tắm trước nhé, cả người toàn mồ hôi."
Dư Vãn thấy ông lên tầng thì nói với Lệ Thâm: "Anh cũng đi tắm đi."
"Được."
"Chúng ta ăn trước đi, khỏi đợi hai người họ." Mẹ Dư Vãn gọi bà ngoại và Dư Vãn ngồi xuống rồi hỏi: "Hôm nay hai đứa phải đi rồi à?"
"Ừm, trên tay con..."
"Biết rồi đừng nói nữa, trên tay con còn có một hôn lễ mấy triệu nữa."
"..." Dư Vãn ho một tiếng,"Không chỉ mấy triệu đâu."