Chương 34

Nụ hôn của nữ thần

Bản Lật Tử 13-10-2023 16:41:17

Bên này Dư Vãn không ngừng đẩy nhanh tốc độ để tới chỗ đã hẹn gặp mặt Đàm Bình, trong lúc chờ đợi Đàm Bình đã uống hết hai ly cà phê. "Xin lỗi Đàm tiểu thư, đã để cho cô đợi lâu." Dư Vãn cố gắng chạy hết sức, lúc thấy Đàm Bình còn thở gấp. Cô nghĩ tới lời Lệ Thâm từng nói, cô nên rèn luyện sức khỏe một chút. Đàm Bình đặt ly cà phê trong tay xuống, nói: " Tôi thấy cô đăng trên vòng bạn bè, thân thể cô không sao chứ?" "Không sao, cảm ơn Đàm tiểu thư quan tâm." Dư Vãn kéo ghế ngồi xuống đối diện Đàm Bình," Lần trước cho cô xem phương án kia, sau đó tôi đã làm tỉ mỉ hơn để trong này." Lần trước Dư Vãn đưa ra hôn lễ kiểu Trung Hoa, Đàm Bình cùng người nhà xem qua thấy thích hợp, còn cảm thấy đẹp, nên Dư Vãn liền làm một bản kế hoạch tỉ mỉ hơn. "Hôn lễ Trung Quốc kiểu truyền thống, mọi thứ đều sử dụng kiệu hoa màu đỏ, chỗ này chúng tôi đổi thành thuyền Ô Bồng*, không cần quá lớn, nhưng cần sự tinh tế, còn cầu nối với lá sen ở dưới sẽ làm từ đá khô*, khi dùng khói sương mù sẽ tạo ra hiệu ứng nước còn ảo mộng hơn dùng nước thật. * Thuyền Ô Bồng * Đá khô: CO2 ở dạng rắn Đàm Bình vừa nghe cô nói vừa gật đầu:"Tôi cảm thấy cái này rất đẹp, cách phối hợp màu sắc cũng là sở thích màu tươi mát hướng hiện đại của tôi." Dư Vãn đổi một tấm hình khác trên máy tính: "Hiện trường cũng không cần treo những đèn lồng màu đỏ, chúng ta chọn hình mẫu cửa sổ thời xưa rồi tựa trên hình làm thành vài vật trang trí treo lên, ở trên là lụa trắng phối hợp cùng vải màu quả hạnh để trang trí trên cầu. Còn có thể chọn lựa một ít hình của cô và chú rể làm thành những mẫu cắt giấy nghệ thuật Trung Hoa để tô điểm một chút. Đàm Bình rất thích kiểu trang trí này, Dư Vãn kết hợp hiện đại cùng truyền thống một cách hoàn mỹ nhất. Cuộc nói chuyện của hai người coi như là thuận lợi. Dư Vãn cùng Đàm Bình thảo luận phương án cho đến khi xác định mọi thứ đều tốt mới bắt đầu liên hệ người phụ trách từng phần. Hôn lễ của Đàm Bình được tổ chức ở trong nhà, Dư Vãn vốn dĩ đề cử ở một khách sạn Định Âu, cũng giới thiệu Chu Hiểu Ninh phụ trách tiệc cho hôn lễ của cô ấy. Cô cùng Chu Hiểu Ninh một khi có cơ hội thì sẽ giới thiệu công việc làm ăn cho nhau, một phần là vì tình bạn giữa hai người, còn phần kia là vì hai người hiểu rõ năng lực làm việc của nhau. Đàm Bình cũng từng tham gia nhiều hôn lễ ở khách sạn Định Âu, đối với hoàn cảnh và giá cả ở đó cũng có biết, nên không cần xem sân bãi mà quyết định luôn. Nhờ vậy mà Dư Vãn cũng tiết kiệm được không ít chuyện, thậm chí trong thời gian nghỉ phép cô còn có thể ngồi trên ghế sofa vừa uống sữa bò mật ong vừa xem chương trình TV. Lúc trước Lệ Thâm đi nơi khác để quay chương trình này, Dư Vãn vốn dĩ đã quên chuyện này, nhưng là về sau hình ảnh Lệ Thâm chơi bóng rổ ở trong chương trình xuất hiện trên trang đầu weibo của cô, thì cô mới biết chương trình này đã phát sóng rồi. Trận bóng rổ trong tiết mục là đánh ngẫu hứng, Lệ Thâm và một người nước ngoài đánh solo, nhưng cũng đủ khiến cho các fan nữ trên weibo điên đảo vì luận về dáng người và kỹ thuật anh đều không thua người nước ngoài kia. Dư Vãn thấy fan nữ trên Weibo gào khóc liền nhớ tới thời đại học Lệ Thâm ở sân bóng rổ chơi. Lúc ấy chỉ cần anh bắt được bóng, nữ sinh liền thét chói tai, mỗi lần như vậy Dư Vãn đều lo sợ bóng trên tay Lệ Thâm sẽ bị dọa rơi mất. Mấy năm trôi qua, nữ sinh vì Lệ Thâm hét chói tai đã thay đổi thành những người khác, nhưng Lệ Thâm vẫn tỏa sáng như cũ. Không, thậm chí anh còn tốt hơn trước kia, tham gia quân ngũ làm cho khí chất của anh càng trầm ổn, cơ bắp trên người còn săn chắc hơn. Hiện tại nếu sờ cơ bắp anh, chắc hẳn là càng cứng rắn hơn trước kia? Không hiểu sao mà mặt Dư Vãn lại đỏ lên. Ngày 20 tháng 5, Dư Vãn nghênh đón tuổi 26 của cô. Công ty bọn họ không có tổ chức sinh nhật, nhưng có trợ cấp cho sinh nhật là 200 tệ. Bây giờ cầm 200 tệ đi mua một cái bánh kem loại ngon còn không đủ, nhưng có còn hơn không, Dư vẫn vẫn thật tâm cảm ơn tới phòng tài vụ nhận 200 tệ. Mới vừa trở về, liền nghe Triệu Hân nói Ngụy Thiệu đang tìm cô. Dư Vãn cầm theo máy tính tới văn phòng của anh. Ngụy Thiệu thấy hôm nay Dư Vãn trang điểm còn nói đùa với cô: " Hôm nay ăn mặc đẹp như vậy, là đi hẹn hò à?" Những chuyện như này Dư Vãn rất ngại, bị ông chủ trêu như thế vành tai cô nóng lên: "Không phải, tôi nghĩ rằng sinh nhật thì nên mặc đẹp một chút." Ngụy Thiệu hỏi cô: "Hôm nay sinh nhật mà cô không đi chơi à?" Tối nay Dư Vãn có hẹn Lệ Thâm ăn cơm, nhưng cô không thừa nhận: "Lòng tôi chỉ có công việc, tôi và công việc cùng nhau trải qua sinh nhật cũng tốt." Ngụy Thiệu thấp giọng nở nụ cười, nhìn cô nói: "Tôi cảm thấy cô nói lời này là oán trách tôi. Chúc cô sinh nhật vui vẻ." "Cảm ơn ông chủ." Dư Vãn đặt máy tính lên bàn rồi mở văn kiện hôn lễ của Đàm Bình,"Ông chủ tìm tôi là muốn nghe kế hoạch của Đàm Bình đúng không?" "Ừ, lúc trước cô nói làm hôn lễ kiểu Trung Hoa, tôi xem hiệu quả một chút." Hôn lễ của Đàm Bình không long trọng như Hồ Kiều, nhưng vẫn là một hôn lễ cao cấp cũng là khách hàng lớn của công ty. Nghe Dư Vãn trình bày dự án xong thì Ngụy Thiệu cảm thấy rất tốt, nhưng anh ta vẫn còn lo lắng: "Phương án này đã cho bố mẹ Lý Duệ xem chưa?" Dư Vãn nói: "Chắc hẳn là xem qua rồi, Đàm tiểu thư nói trưởng bối đã đồng ý." Ngụy Thiệu nói: " Vậy là tốt rồi, ban đầu là mẹ của Lý Duệ tìm tôi, tôi cùng bà ấy có nói chuyện thì bà muốn hôn lễ kiểu Trung Hoa, hơn nữa thái độ còn rất cứng rắn." Nghe anh nói như vậy, Dư Vãn cũng bắt đầu có chút lo lắng, thế hệ trước đối với hỉ là phải màu đỏ rực, nhưng Đàm tiểu thư lại muốn kết hợp sắc màu hiện đại tươi mát, mâu thuẫn hai bên cũng rất lớn. "Hôm nay tôi sẽ cùng bên đó xác định một chút." Cô nói. "Ừ" "Nếu không còn chuyện khác, tôi ra ngoài trước." Dư Vãn ôm lấy máy vi tính, chuẩn bị trở về phòng làm việc, Ngụy Thiệu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô nhìn một hồi, bỗng nhiên lên tiếng gọi lại cô. "Dư Vãn." "Vâng?" Dư Vãn quay đầu lại, nhìn anh,"Còn có chuyện gì sao?" "Không phải chuyện công tác." Ngụy Thiệu hiếm khi bối rối, chần chờ mở miệng,"Cô cùng Lệ Thâm, là đang yêu đương sao?" Dư Vãn sợ đến mức suýt nữa ném máy tính trong tay đi: "Anh nghe ai nói?" Ngụy Thiệu cho tới bây giờ không phải là người nhiều chuyện, anh ấy hỏi như vậy, chẳng lẽ là truyền thông đưa tin? Dư Vãn càng luống cuống: "Là truyền thông đưa tin sao? Không thể nào! Chúng tôi không có yêu đương! Đó là scandal! Công ty Lệ Thâm giải thích chưa?" "..." Cô hỏi liên tiếp, từng cái đập lên người Ngụy Thiệu, Ngụy Thiệu thấy cô vẻ mặt hốt hoảng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái,"Cô không cần khẩn trương, không có truyền thông đưa tin, là tôi đoán." Dư Vãn đã đi theo anh ba năm, bình thường hôn lễ xuất hiện tình trạng hỗn loạn lớn hơn nữa, cô cũng không có hoảng sợ như vậy. Loại phản ứng này của cô, càng chứng minh suy đoán của Ngụy Thiệu chính xác. Cô và Lệ Thâm nhất định là trên tình bạn dưới tình yêu. Dư Vãn nghe được Ngụy Thiệu như vậy nói, mới thoáng yên tâm: "Ông chủ, anh rảnh rỗi đi đoán cái này làm gì." "..." Ngụy Thiệu yên lặng một chút, quyết định cùng Dư Vãn nói điểm chính,"Ngày đó cô xảy ra tai nạn, tôi đi hiện trường thì nhìn thấy cô lên xe của Lệ Thâm." Dư Vãn ngây ngốc, cô không nghĩ tới ngày đó Ngụy Thiệu cũng tới. "Tôi lo lắng cô xảy ra chuyện, cho nên đi hiện trường tìm cô." Ngụy Thiệu không chờ Dư Vãn hỏi nguyên nhân, tự mình bổ sung một câu. Dư Vãn há miệng nhưng không biết nên nói cái gì. Cô cùng Ngụy Thiệu quen biết ba năm, anh là một ông chủ rất tốt, năng lực làm việc thì xuất sắc, người lại hiền lành, là ông chủ tốt nhất cô từng gặp. Có lúc anh đối với mình quan tâm hơn so với nhân viên khác một chút, nhưng Dư Vãn cho tới bây giờ vẫn không có suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ, cô lại không thể không suy nghĩ nhiều. Anh để ý quan hệ của cô với Lệ Thâm. Cũng không thể bởi vì anh ta là fan Lệ Thâm chứ? Dư Vãn đứng hình không nói gì, bên trong phòng làm việc yên tĩnh trong một lúc, Ngụy Thiệu mới nói chuyện tiếp: "Lần trước ở hôn lễ của Hồ Kiều, Lệ Thâm nói muốn chở cô về, tôi đã cảm thấy sự quan tâm của anh ta không bình thường lắm, chắc không đơn giản là do hai người là hàng xóm đâu nhỉ." Dư Vãn hơi do dự, cuối cùng nói với Ngụy Thiệu: "Lúc Lệ Thâm còn học đại học. Chúng tôi đã từng yêu đương." Ngụy Thiệu sửng sốt, anh ta vốn nghĩ câu chuyện này là từ Lệ Thâm và Dư Vãn gặp nhau ở hôn lễ Quách quản lý mới bắt đầu, không nghĩ tới, câu chuyện bọn họ bắt đầu từ rất sớm. "Cho nên bạn gái Lệ Thâm thời đại học, chính là cô?" Ngụy Thiệu quyết định hỏi kết luận này trước, đúng là không ngờ tới. "Đúng thế." Bây giờ Dư Vãn đã hoàn toàn bình tĩnh lại,"Nhưng mà trước khi anh ấy tốt nghiệp đại học chúng tôi đã chia tay, bây giờ cũng không yêu đương." Ngụy Thiệu cảm thấy nói đến vấn đề này Dư Vãn không vui nên liền nói: "Xin lỗi, tôi không nên hỏi thăm chuyện riêng của cô, chỉ là chuyện này tôi có hơi để ý." "Không sao, vậy tôi đi ra ngoài trước." Dư Vãn ôm máy tính, đi ra khỏi phòng làm việc của Ngụy Thiệu. Ngồi vào phòng làm việc của mình, Dư Vãn dựa vào ghế, không có tí lòng dạ nào để làm việc. Sau khi nhận ra Ngụy Thiệu có thể thích mình, cô hồi tưởng lại trước kia Ngụy Thiệu đã làm rất nhiều chuyện, liền cảm giác mọi việc cũng không đơn giản như vậy. Ngụy Thiệu rất ưu tú, dáng dấp lại đẹp trai, vừa có tiền vừa có năng lực. Thật ra rất nhiều nhân viên nữ trong công ty đều coi anh ta là tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, mà cô, lại là nữ chính trong tiểu thuyết. Nhưng Dư Vãn chưa từng nghĩ như vậy, bởi vì trong lòng cô vẫn luôn có Lệ Thâm. Nhưng mà Ngụy Thiệu thực sự thích cô sao? Anh ta không giống Lệ Thâm, lúc quen biết cô thì anh vẫn là cậu sinh viên chưa trải sự đời, Dư Vãn cảm thấy, cô có thể bắt được Lệ Thâm, có lẽ là ra tay rất sớm... Nếu đổi lại là bây giờ, nói không chừng Lệ Thâm cũng không thèm liếc nhìn cô một cái. Mà Ngụy Thiệu lại không như vậy, lúc cô biết Ngụy Thiệu, anh ta đã trưởng thành đồng thời còn là ông chủ đã có chút thành tựu. Một người đàn ông như vậy, không biết đã gặp qua bao nhiêu người phụ nữ, mà cô lại là một rất bình thường trong số đó. Chẳng lẽ cô không hiểu rõ mị lực của mình sao? Vẫn không nên tự luyến, nếu như Ngụy Thiệu có ý kia với cô, sau này cô làm sao cùng anh ta làm việc được chứ? Vấn đề này còn khó hơn những khó khăn trong hôn lễ mà Dư Vãn từng gặp, cô suy nghĩ cả một ngày mà vẫn không kết luận được. Thấy sắp đến giờ tan tầm, cô quyết định không nghĩ nữa, đi ăn cơm cùng Lệ Thâm rồi tính sau. Cô còn chưa ra khỏi phòng làm việc, chuông điện thoại đã vang lên, Dư Vãn thấy người gọi là Lý Duệ, trong lòng liền có dự cảm xấu. Hôm nay mặc dù tâm tình cô rất loạn, nhưng vẫn không quên nên làm việc, cô đã gọi cho Đàm Bình, cùng cô ấy chắc chắn tất cả mọi người đều đồng ý với phương án này. Lúc đó cô ấy trả lời là chắc chắn, nhưng bây giờ Lý Duệ lại gọi đến, rất có khả năng là muốn nói cho cô tin xấu nào đó. "Xin chào, Lý tiên sinh." Dư Vãn lấy hết can đảm, đứng lên nghe điện thoại. "Xin lỗi Dư tiểu thư, bên này có chút việc." Giọng Lý Duệ rất gấp gáp, không hề giống 'một việc nhỏ',"Đàm Bình và mẹ tôi cãi nhau, bây giờ nói không muốn kết hôn nữa." Dư Vãn: "... ..." Được, sóng to gió lớn gì cô chưa từng thấy chứ. Cô ổn định tâm trạng, hỏi hắn: "Xảy ra chuyện gì thế? Bởi vì phương án của hôn lễ đúng không?" "Đúng." Lý Duệ nói đến đây cũng cảm thấy hối hận,"Phương án kia của cô, tôi và Đàm Bình đều rất hài lòng, cha mẹ của Đàm Bình cũng đồng ý, nhưng mẹ tôi lại không chịu, bà ấy nói hôn lễ không có màu đỏ sao còn gọi là hôn lễ được nữa. Tôi nghĩ rằng tôi và cha tôi có thể thuyết phục bà ấy, nên mới nói với Đàm Bình là bà ấy đồng ý, không ngờ hôm nay Đàm Bình lại liên lạc với bà ấy, hai người không thống nhất được ý kiến." Dư Vãn: "..." Anh trai à, việc này chưa xong đừng đi lo việc khác chứ! Những bà mẹ cố chấp cô cũng thấy nhiều rồi, họ là người có quyền lên tiếng nhất, quan điểm của họ sao có thể dễ dàng thay đổi được. "Anh đừng vội, Đàm Bình nói không kết hôn nữa, chắc chắn là do giận dỗi, vẫn nên giải quyết vấn đề này trước." "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ hai người họ lại muốn trang trí hôn lễ khác nhau, tôi chỉ muốn hỏi cô xem có phương án nào có thể vẹn cả đôi đường không?" Dư Vãn thở dài, hỏi anh: "Đối với yêu cầu của hôn lễ, có phải mẹ anh chỉ cần là kiểu Trung Quốc, phải có màu đỏ không?" "Đúng đúng." "Anh chắc chắn chứ?" "Lần này là chắc chắn, chỉ cần là màu đỏ kiểu hôn lễ truyền thống, bà ấy nhất định đồng ý." "Vậy được, tôi làm tiếp một cái thiết kế nữa là được, đưa cho Đàm tiểu thư nhìn trước. Anh biết cô ấy bây giờ ở đâu không?" Lý Duệ nói: "Biết, chúng tôi thường xuyên đi hội sở uống rượu, cô ấy bây giờ không nhận điện thoại của tôi, cũng không muốn thấy tôi, chỉ có thể phiền tới cô đi gặp cô ấy." "Tôi biết, cứ như vậy trước đi, tôi gặp cô ấy rồi sẽ liên lạc với anh sau." Dư Vãn treo máy điện thoại của Lý Duệ, lại nhắn cho Lệ Thâm một tin. Dư Vãn: Thật xin lỗi! ! Hôm nay đột nhiên xảy ra chút chuyện, tôi phải lập tức đem phương án đi gặp khách hàng, buổi tối có thể không kịp ăn cơm! Lệ Thâm lúc này đã ở nhà tắm rửa xong xuôi, đang vui vẻ chọn quần áo cho buổi tối, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Dư Vãn chân mày của anh liền nhíu một cái. Anh gọi điện thoại qua cho cô, Dư Vãn đang mở máy tính lên, ngồi trước bàn làm việc: "Lệ Thâm? Xin lỗi nhé, nếu không chúng ta đổi vào ngày mai ăn cơm đi." "Nhưng ngày mai đã qua sinh nhật chị." "Không sao, dù sao thì cùng nhau ăn cơm, có phải sinh nhật hay không đều không quan trọng." Dư Vãn vừa nói câu này, bất ngờ lấy được lòng Lệ Thâm. Lệ Thâm tâm tình so với trước khi gọi cho cô thì tốt hơn rất nhiều, bắt đầu tiếp tục sửa lại quần áo bản thân: "Như vậy đi, hay là tôi tới phòng ăn chờ chị, nhà hàng mười giờ mới đóng cửa, nếu như chị có thể chạy tới thì tới." " Như vậy có để anh đợi lâu quá không?" "Không sao, ông chủ là bạn của tôi, tôi cũng có thể nói chuyện một chút." Dư Vãn biết ông chủ nhà hàng là bạn Lệ Thâm, bởi vì anh hẹn chỗ ăn là chỗ năm đó bọn họ thuê nhà gần đó, nhà hàng làm ăn khá tốt. Ở xung quanh đấy nhà hàng này là đắt tiền nhất, nhưng khách hàng vẫn rất đông, Dư Vãn vẫn muốn đi ăn nhưng lại ngại quá đắt, kề cà vẫn chưa từng đi. Sau đó có một ngày, Lệ Thâm nói dẫn cô đi ăn cơm, cô mới phát hiện thì ra lại là nhà hàng này. Khi đó Lệ Thâm cũng không có tiền, ăn cơm ở nhà hàng này là rất xa xỉ. Cô hỏi Lệ Thâm lấy tiền ở đâu, anh lại thần bí không nói, sau đó Dư Vãn hỏi ông chủ, mới biết là Lệ Thâm mặt dày tới chỗ ông chủ hát, còn hát liên tục 1 tuần, rốt cuộc ông chủ mới mời bọn họ ăn cơm miễn phí. Lấy giá trị con người hiện tại của Lệ Thâm mà nói, ông chủ nhà hàng kia đúng là thời tới cản không kịp rồi.