Lệ Thâm và Dư Vãn vận động đồng nghĩa với việc vận động của Lệ Lệ bị cho ngâm nước. Buổi tối không được dắt đi dạo, hôm sau trời vừa sáng, nó đã chạy đến ngoài cửa phòng của Lệ Thâm sủa um sùm lên.
Dư Vãn bị tiếng chó sủa làm ồn đến tỉnh, tiếng kêu của Lệ Lệ rất có lực xuyên thấu, có thể đọ lại 10 cái chuông báo thức của cô.
Lệ Thâm đã thức dậy, bên cạnh Dư Vãn trống một khoảng, cô nằm trên giường yên lặng nghe Lệ Lệ đang sủa loạn của lên, sự đau nhức trên người khiến cô đến nâng ngón tay cũng không muốn.
Cũng may hôm nay không cần đi làm, Dư Vãn nghĩ như vậy.
Cửa phòng tắm nhẹ vang một tiếng, Lệ Thâm mặc đồ ngủ bước từ trong ra. Nhìn Dư Vãn mở to mắt nằm trên giường, Lệ Thâm hơi ngây ra, hỏi cô: "Lệ Lệ đánh thức em rồi?"
Anh đang cạo râu, tiếng rung "quâng quâng" của dao cạo râu thế mà che đi tiếng sủa của Lệ Lệ, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Dư Vãn.
Hình như Lệ Thâm vừa mới tắm xong, nghe thấy tiếng sủa của Lệ Lệ nên đến cả quần áo cũng chưa kịp mặc hết đã cầm dao cạo râu chạy ra, ánh mắt của Dư Vãn lướt qua lồng ngực rắn chắc của anh, không tự nhiên mà dời ánh mắt đi: "Ừm... Anh mau đi xem nó đi, chắc đến cả hàng xóm cũng sắp ý kiến rồi đó."
"Ừm." Tiếng sủa của Lệ Lệ quả thật khiến người khác giật mình tỉnh mộng, Lệ Thâm bước nhanh qua đó mở khóa cửa, cửa vừa mở, cả người Lệ Lệ đã bổ vồ qua. Lệ Thâm tắt dao cạo râu đang cầm trên tay đi, lưỡi dao và bọt kem còn dư trên mặt mình anh cũng không kịp quản, anh kéo Lệ Lệ khỏi người mình trước: "Tao thấy đúng là muốn tạo phản rồi, tin tao cạo trụi hết lông trên người mày hay không?"
Anh nói xong còn giơ dao cạo râu trong tay mình lên để uy hiếp.
"Gâu!"
Chân Lệ Lệ đánh trả lên tay của anh một cái, sau khi Lệ Thâm tránh khỏi, không chút lưu tình mà bóp mặt nó: "Mày chết chắc rồi tao đã nói với mày rồi đấy."
Anh lấy bịt mõm của Lệ Lệ từ trong ngăn tủ ra, cưỡng ép mà đeo vào cho nó, cả thế giới bỗng chốc yên tĩnh lại. Lệ Lệ sủa không ra tiếng, chỉ có thể dùng đôi mắt to trừng Lệ Thâm, Lệ Thâm đeo dây xích lên cho nó dắt ra ngoài buộc nó vườn hoa.
Sau khi bận xong, anh mới lại trở về phòng ngủ, tiếp tục cạo râu. Dư Vãn vẫn còn nằm trên giường, Lệ Thâm mặc xong quần áo chuẩn bị đến công ty, cô vẫn chưa động đậy tí nào.
Lệ Thâm cười một cái, đi đến hỏi cô: "Có phải tối qua anh làm hơi quá rồi không?"
"..." Dư Vãn không lên tiếng, nhưng đáp án hình như đã rõ ràng trước mắt. Lệ Thâm cúi người in lên môi cô một nụ hôn, kề trên môi cô nỉ non: "Tối hôm qua em nhiệt tình quá, anh nhịn không nổi."
Dư Vãn: "..."
"Trong tủ lạnh còn có đồ ăn, em ngủ thêm một chút nữa đi, hôm nay em ở đây cả ngày cũng được."
Lệ Thâm vừa nói như vậy, Dư Vãn như mới bừng tỉnh từ trong mộng: "Có phải anh phải ra ngoài không? Trợ lý của anh và người đại diện đến đón anh à?"
Đm cô vẫn còn đang nằm trên giường Lệ Thâm đó!
Dư Vãn nhanh chóng hoảng lên, ngọ nguậy muốn ngồi dậy, Lệ Thâm ấn cô lại xoa đầu trấn an cô: "Yên tâm đi, nếu trợ lí và người đại diện của anh có đến cũng sẽ không tùy tiện bước vào phòng của anh, họ chỉ ở dưới lầu 1 thôi."
"Á, giày của em vẫn còn ở dưới lầu!"
Lệ Thâm cười đáp: "Đợi chút nữa anh sẽ để nó vào tủ giày."
"Còn có balo nữa, vẫn còn ở dưới lầu."
"Được được, bây giờ anh đi xuống đem nó lên đây cho em."
Lệ Thâm đi đến phòng khách cất giày Dư Vãn vào trong tủ, rồi lại lấy balo của cô lên tầng. Vừa mới vào phòng ngủ, giọng của Tiểu Đổng liền từ dưới lầu vang đến: "Thâm ca, em đến đón anh ạ."
Dư Vãn nín thở ngay lập tức, cặp mắt mở tròn nhìn Lệ Thâm.
Nhìn vào đặc biệt đáng yêu, Lệ Thâm bị cô nhìn đến nỗi nhất thời không nhịn được, bước đến cúi đầu hôn cô. Tiểu Đổng không nghe thấy anh trả lời, liền đi lên lầu, Dư Vãn nghe tiếng bước chân ở bên ngoài càng ngày càng gần, đẩy đẩy Lệ Thâm ở trước mặt nhưng lại bị Lệ Thâm giữ tay lại hôn sâu thêm.
Tiểu Đổng đi đến trước cửa liền dừng lại, cô không dám tùy tiện bước vào phòng ngủ của Lệ Thâm, cô giơ tay gõ gõ cửa, hỏi: "Thâm ca, anh dậy chưa?"
Lệ Thâm cuối cùng cũng buông Dư Vãn ra, đáp lại một câu: "Anh đang thay quần áo, ra ngay."
"Dạ ok." Tiểu Đổng hỏi,"Vậy em xuống lầu làm chút đồ ăn sáng ạ?"
"Ừ, làm nhiều một chút."
"..." Làm nhiều một chút? Chẳng lẽ chừa để tối ăn? Tiểu Đổng xoa mũi đáp: "Dạ."
Tiếng bước chân lại từ từ đi xa, nhịp tim đập rung trời của Dư Vãn ngược lại vẫn chưa bình phục lại. Cô trừng Lệ Thâm, dùng sức đẩy ngực anh một cái, Lệ Thâm đứng ở bên cạnh nhìn cô cười không tiếng động.
Dư Vãn: "..."
Sao Lệ Thâm lại trở nên vô sỉ như vậy!
"Anh xuống trước đây, lát nữa em thức dậy rồi, hâm nóng bữa sáng lại." Lệ Thâm hạ giọng cười nói với Dư Vãn,"Nếu trưa nay em đỡ hơn rồi thì dắt Lệ Lệ đi dạo."
"Ừm..."
Lệ Thâm nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Cần mua thuốc gì đó giúp em không?"
"... Không cần đâu cảm ơn."
"Vậy anh đi đây." Đi đến của anh lại quay đầu nhìn Dư Vãn một cái,"Đi thật đấy."
"... Đi nhanh đi."
Lúc Tiểu Đổng nghe thấy tiếng bước chân của Lệ Thâm, ló đầu ra nhìn một cái: "Thâm ca, hôm nay có chuyện gì mà vui vậy ạ?"
Bước chân Lệ Thâm hơi ngừng lại: "Nhìn anh rất vui à?"
"... Đúng vậy ạ."
"Ồ, chắc là bởi vì album cuối cùng cũng thu xong rồi nên vui đi."
"..." Tiểu Đổng im lặng một lúc, tiếp tục chuẩn bị bữa sáng trên tay,"Đúng rồi, lúc em vừa tới, thấy anh đeo bịt mõm cho Lệ Lệ, nó lại quậy nữa ạ?"
"Ừ, dạo gần đây tính càng ngày càng thối." Lệ Thâm nhìn về phia vườn hoa rồi đi ra ngoài nói,"Anh đi xem nó."
Lúc Lệ Thâm dồ dành Lệ Lệ, Tiểu Đổng làm cả một bàn đồ ăn sáng hoàn toàn đủ để Lệ Thâm ăn thêm lần nữa. Sau khi ăn xong bữa sáng, cô lái xe đưa Lệ Thâm đến công ty, Dư Vãn nghe tiếng xe của hai người đi rồi mới thở ra một hơi.
Lúc nãy Lệ Thâm đột nhìn tiến đến hôn cô, cô bị dọa cho sắp chết, lúc này tinh thần được thả lỏng, sự mệt mỏi dâng lên thêm lần nữa. Cô ngáp một cái, kéo kĩ chăn, ngủ tiếp.
Lần này ngủ một mạch đến 11 giờ, Dư Vãn đứng dậy đi ngâm mình một cái, mới chậm chạp xuống lầu ăn trưa. Lệ Lệ vẫn bị buộc lại ở ngoài vườn hoa, nhưng bịt mõm đã được tháo rồi, thấy Dư Vãn xuống lầu, nó liền sủa với cô.
Lức Lệ Thâm đi đã chuẩn bị nước và thức ăn cho nó, chiếc chén nhỏ trên mâm của nó lúc này vẫn còn dư lại một miếng, Dư Vãn xoa xoa đầu nó, cười nói với nó: "Đợi chị ăn xong bữa trưa, sẽ đưa mày ra ngoài dạo nha."
"Gâu" Lệ Lệ lắc đuôi tỏ vẻ đòng ý.
Hôm nay Dư Vãn đưa Lệ Lệ đi công viên Lệ Trạch, đi hết một vòng công viên. Lệ Lệ hình như đã lâu rồi không đi xa như vậy, tỏ vẻ rất rất phấn khích.
Công viên Lệ Trạch có cây có hồ có cả đường dành riêng để chạy xe đạp và đi bộ, mùa này cô dâu chú rể tụ tập kết hôn cũng trở thành một cảnh đẹp của công viên Lệ Trạch.
Lúc công viên Lệ Trạch tu sửa, cố ý quy hoạch một khu vực chuyên dùng để cử hành hôn lễ, bao gồm rất nhiều kiến trúc hôn lễ không cùng phong cách. Hôn lễ của Trúc Can vốn cũng muốn cử hành ở công viên Lệ Trạch, nhưng sân của công viên Lệ Trạch đã được đặt hết từ nửa năm trước rồi, họ không thể không thay đổi một địa điểm không hot như thế.
Dư Vãn dắt Lệ Lệ, hoạt động gân cốt nhìn cô dâu chú rể đang chụp ảnh cưới ở công viên, cười cảm thán: "Kết hôn tốt thật đấy."
Con người có thể làm ở một ngành nghề nào đó lâu rồi sẽ mất đi hứng thú và sự kính nể đối với ngành nghề đó, nhưng Dư Vãn cứ mỗi lần thấy cô dâu chú rể kết hôn, vẫn cảm nhận được sự hạnh phúc đang lan tỏa trên người họ.
"Gâu gâu!"
Lệ Lệ phối hợp với cô cũng sủa vài cái, Dư Vãn sờ đầu nó hỏi: "Lệ Lệ cũng muốn kết hôn hả?"
"Gâu!" Lệ Lệ kêu một tiếng, liền chạy về phía trước. Dư Vãn nhanh chóng siết chặt dây dắt chó trên tay: "Lệ Lệ đừng chạy lung tung mà! Lần sau không đưa mày ra ngoài nữa đâu đáy!"
"Gâu!" Dưới sự uy hiếp của Dư Vãn, cuối cùng Lệ Lệ cũng bước chậm lại.
Dẫn Lệ Lệ đi dạo về, Dư Vãn gửi tin nhắn cho Lệ Thâm, báo cáo với anh nhiệm vụ dắt chó đi dạo hoàn thành.
Sau khi Lệ Thâm nhìn thấy, cười gọi cho cô. Dư Vãn nhìn thấy điện thoại của anh, hơi kinh ngạc bắt máy: "Anh không làm việc à?"
"Không có, sắp kết thúc rồi." Lệ Thâm đi đến phòng nghỉ của mình, tiện tay đóng cửa lại,"Em cứ ở nhà đợi anh đi."
"Được."
Lệ Thâm đáp: "Hay là em dứt khoát đem vài bộ quần áo đến chỗ anh đi."
"..." Mày Dư Vãn nhẹ giật,"Chắc không cần đâu, chúng mình ở gần vậy mà."
"Nhưng cũng không tiện mà."
Dư Vãn nghĩ một lúc, nói: "Ở nhà anh nguy hiểm lắm, chuyện sáng nay em không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa đâu."
Lệ Thâm thấp giọng cười: "Vậy anh dọn đồ đến chỗ em? Vậy thì em cũng không cần cố ý đi mua áo sơ mi nam nữa, treo thẳng của anh là được rồi, một công đôi việc."
"Cũng được." Dư Vãn luôn cảm thấy, chắc lúc đầu anh đã muốn làm như vậy.
Tối hôm đó, Lệ Thâm về nhà liền dọn một ít đồ của mình sang nhà của Dư Vãn, sau này nếu ở nhà cô qua đêm thì sẽ tiện hơn rất nhiều. Trong những thứ anh mang qua, còn bao có mấy hộp bao cao su, Dư Vãn mấp máy môi giả vờ như chưa nhìn thấy gì.
Hai người cứ như vậy lén lén lút lút yêu đương, mà thời gian cũng vô tri vô giác đã đến hôn lễ của Trúc Can. Hôn lễ của Trúc Can cử hành ở trung tuần tháng 6, khoảng thời gian này công việc chủ yếu của Lệ Thâm là chuẩn bị cho concert tháng 8. Concert hơi nhỏ cũng chỉ tổ chức 2 nơi, nên thời gian của anh cũng được xem như dư dả.
Hôn lễ hôm đó, Lệ Thâm và Dư Vãn đều cố ý rút ra một ngày trống đi tham gia. Trúc Can thấy Dư Vãn và Lệ Thâm cùng đến với nhau, liền dùng vẻ mặt mờ ám nhìn hai người: "Hai người chúng mày, có phải có gì không? Lần sau có phải đến lượt uống rượu mừng của hai người không?"
Dư Vãn bị anh trêu chọc như vậy thấy hơi xấu hổ, Lệ Thâm ho một cái, không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Tân hôn vui vẻ, đây là tâm ý của tao và Dư Vãn."
Anh trực tiếp đưa tiền mừng cho Trúc Can, Trúc Can niết một chút độ dày của lì xì liền cảm động: "Thâm ca, mày quả nhiên là người anh em tốt nhất của tao!"
Nhưng lì xì là do hai người cùng đưa, vậy chắc chắn là quay lại rồi nhỉ!
Lúc này anh không khỏi cảm thấy khâm phục khả năng dự đoán của mình: "Mày yên tâm đi Thâm ca, hôm nay tao có để một phòng riêng cho mày, bên trong toàn là mấy anh em thân thiết hồi đại học, bảo đảm không có ai nói lung tung gì đâu."
Lệ Thâm cười một cái nói: "Người khác tao đều rất yên tâm, mỏ to nhất không phải là mày à?"
"Mày nói tao như vậy là tao không vui rồi á, mày thấy chuyện của mày và Lily, đã bao nhiêu năm tao đã nói gì nào!" Trúc Can nói rồi nhìn về hướng Dư Vãn – hôm nay cô đặc biệt thay một chiếc váy dài –,"Lily, hôm nay chị rất xinh đó, tóc ngắn thật sự rất hợp với chị!"
"Cảm ơn." Dư Vãn cười cười, nói với anh,"Cậu đi tiếp đãi người khác đi, chúng tôi tự qua đó được rồi."
"Được, vậy lát nữa lúc ném hoa cưới chị nhớ ra đây đó! Tôi đã nói với Trần Tư rồi, bảo cô ấy lúc ném hoa cưới thì ném về phía chị!"
"Hả?" Dư Vãn vừa định nói không cần đâu, Trúc Can đã chạy đi tiếp những vị khách khác rồi. Lệ Thâm nhìn gò má hơi hơi đỏ lên của Dư Vãn, cười nói với cô: "Chúng ta đến phòng riêng trước đã, đợi lát nữa cử hành nghi thức rồi lại ra."
"Được." Dư Vãn đi theo anh vài bước, có chút không an tâm,"Hay là đến chỗ cô dâu xem thử đi?"
Lệ Thâm cười rồi kéo tay cô, nhìn cô nói: "Em có phải bị bệnh nghề nghiệp? Hôm nay đến tham gia hôn lễ, không phải thiết kế, không cần lo lắng."
"Ồ..."
Dư Vãn bĩu môi, lại nghe thấy Lệ Thâm ở bên cạnh hứng thú mà hỏi: "Em xem cách bố trí của hôn lễ ngày hôm nay, em cho bao nhiêu điểm?"
Dư Vãn: "..."
Hôn lễ của Trúc Can làm rất phù hợp quy củ, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng cũng không có chỗ nào sơ suất.
Thật ra, đây mới chính là kiểu mẫu của đại bộ phận hôn lễ.
12 giờ trưa, nghi thức chính thức bắt đầu, cũng đến lúc này Dư Vãn mới gặp cô dâu. Cô gái mặc váy cưới lúc nào cũng hấp dẫn người khác, đến cả Lệ Thâm cũng không nhịn được cảm thán: "Không ngờ Trúc Can vậy mà cưới được một người vợ như thế này, cảm giác như hoa nhài cắm ..."
Anh còn chưa nói hết đã bị Dư Vãn cười ngắt lời: "Được rồi, Trúc Can cũng không đến nỗi tệ như vậy đâu."
Lệ Thâm cười không nói gì, hôn lễ dưới sự dẫn dắt của MC, tiến hành đâu vào đấy. Trúc Can vốn định mời Lệ Thâm làm phù rể, nhưng câu hỏi tâm hồn* "Lệ Thâm làm phù rể thì còn có người nhìn anh à?" của Trần Tư đã đánh bại triệt để ý định đó của Trúc Can.
*灵魂拷问: là lúc chúng ta đối mặt trực diện với linh hồn của chính mình, biết rõ rằng câu hỏi này không dễ/ không tiện trả lời nhưng buộc phải nghiêm túc mà đưa ra đáp án. Ví dụ: mẹ và vợ cùng rơi xuống nước thì cứu ai?
MC của buổi lễ rất biết khuấy động không khí, kể câu chuyện của Trúc Can và Trần Tư rung động đến tâm can, phân đoạn ba Trần Tư phát biểu cũng hết sức cảm động, hiện trường có không ít bạn thân nghe thấy hốc mắt cũng đỏ lên.
Lệ Thâm đứng ở trong góc vẫn luôn không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt hình như anh cũng rất xúc động.
Sau khi đi hết lưu trình, MC liền phá vỡ bầu không khí ôn hòa này, tuyên bố đến phân đoạn mọi người mong chờ đã lâu, ném hoa cưới.
Trúc Can vội vàng nháy mắt nhìn Dư Vãn bên cạnh Lệ Thâm, Dư Vãn xua tay, ý là mình không qua đó nữa. Lệ Thâm cúi đầu nhìn cô: "Không qua nữa à?"
Dư Vãn đáp: "Thôi không nữa, anh xem phù dâu hình như rất muốn lấy được nó."
Phù dâu thông thường đều là bạn thân nhất của cô đâu, người ta nói không chừng đã tìm Trần Tư nói muốn lấy hoa cưới, Trúc Can bảo Trần Tư ném hoa cho mình, sợ là sẽ hơi khiến Trần Tư khó xử.
Lệ Thâm cười cười không nói gì, Trúc Can trên sân khấu lo chết đi được, tại sao anh ở hôn lễ của mình còn lo lắng cho tình cảm của Thâm ca và Lily nữa vậy!"
Trần Tư thấy Dư Vãn không qua, liền ném hoa cưới về hướng phù dâu, sau khi phù dâu tiếp được hoa, vui đến độ nhảy lên tại chỗ, Dư Vãn ở bên cạnh nhìn thấy nhịn không được cười rộ lên.
Sau khi ăn tiệc xong, Lệ Thâm nói muốn dẫn cô đi ra ngoài dạo. Hôn lễ của Trúc Can mặc dù tổ chức trong nhà, nhưng ở đó không xa có một bãi cỏ, phong cảnh cũng không tệ.
Hai người tìm một chỗ hơi khuất ngồi xuống, Lệ Thâm như làm ảo thuật, từ sau lưng biến ra một đóa hoa tươi: "Tặng cho em, đây là bông hoa đẹp nhất trong bó hoa cưới của cô dâu đó."
Dư Vãn nhìn đóa hoa trước mặt mình, hoi ngây ra: "Anh lấy ở đâu ra thế?"
Chắc không phải đi xin phù dâu chứ?
Lệ Thâm cười cười, đặt hoa vào lòng bàn tay cô: "Bí mật."
"... Không nói thì thôi." Dư Vãn lẩm bẩm một câu, nắm lấy hoa trong tay.
Lệ Thâm đến gần cô, đôi mắt xinh đẹp luôn đong đầy dịu dàng mỗi khi nhìn cô kia, lúc này vẫn như thế chuyên chú nhìn cô: "Con gái mặc váy cưới, thật sự rất xinh đẹp, vào một ngày nào đó ở tương lai, em có đồng ý vì anh mặc váy cưới không?"
Dư Vãn ngẩn ra, ngây ngô nhìn Lệ Thâm. Lệ Thâm vẫn chăm chú nhìn cô, giống như đang kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô, cô cầm lấy hoa trong tay, hé miệng, một lúc sau mới nói: "Đây là anh đang cầu hôn à?"
Lệ Thâm cười cười: "Diễn tập trước một lần vậy, anh sợ đến lúc đó anh lại giống Trúc Can không biết làm gì."
"Anh muốn kết hôn với em?"
"Em không muốn à?"
Dư Vãn nhìn anh, đột nhiên mũi hơi cay: "Lệ Thâm, anh không hận em một chút nào sao? Không hận em lúc đó chia tay anh?"
Mắt anh khẽ tối đi, anh yên lặng nhìn cô một lúc, mới nói: "Mới đầu là hận đấy, lúc đấy anh không hiểu, tại sao em muốn chia tay với anh. Bây giờ anh cũng hơi hiểu được, chỉ có yêu là không thể sống được, em về thành phố C phát triển cũng là một quyết định chính xác. Chúng ta của hiện tại đều đã thay đổi tốt hơn lúc trước, không phải sao?"
Nhưng, lúc trước khi chia tay, anh rõ ràng rất buồn mà...
"Lúc đó chúng ta vẫn còn quá trẻ." Lệ Thâm nâng tay lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt của cô,"Nếu đã quyết định bắt đầu lại từ đầu, thì cũng đừng quá cố chấp với những chuyện đã qua nữa, sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn cả lúc xưa."
"Ừm..." Dư Vãn mím môi, gật đầu.
Giọng cô nghẹn ngào, Lệ Thâm không biết làm sao mà cười cười, nói với cô: "Em còn khóc nữa, anh sẽ hôn em ở ngay đây đấy."
Dư Vãn lau nước mắt của mình đi, cũng nhìn Lệ Thâm cười một cái: "Lần trước em đưa ra lời chia tay. Lần này, trừ khi là anh nói chia tay với em, nếu không em sẽ không chia tay thêm lần nào nữa."
Lệ Thâm nhìn cô, mắt lại tối thêm vài phần: "Anh thấy em đang thành khẩn muốn anh hôn em."
Dư Vãn đứng lên từ dưới đất, chạy về phía sảnh tiệc: "Được rồi, vào trong nhanh nào! Đợi nữa anh lại bị người ta nhận ra đấy!"
Lệ Thâm cong môi đi theo cô.
Sau hôn lễ của Trúc Can, Lệ Thâm lại bước vào thời kì tập luyện cho concert. Hôm nay tan làm sớm, anh cũng không gọi Tiểu Đổng đến đón anh, sau khi về đến nhà thì đi thẳng đến chỗ Dư Vãn.
Dư Vãn vẫn chưa tan ca, anh lấy một chai đồ uống từ trong tủ lạnh ra uống một ngụm. Nhìn áo thun và sơ mi nam Dư Vãn treo trên ban công.
Đều là quần áo của anh.
Lúc này, Dư Vãn đang nói chuyện điện thoại với mẹ cô: "Con đã nói rồi công việc của con thật sự rất bận mà."
"Đứng đúng đúng, con bạn đến cả sinh nhật gọi đến cho con con cũng không bắt máy." Mẹ Dư Vãn nhìn cửa lớn ở trước mặt, xác định không sai, đi về phía trước,"Dù sao con cũng không về, mẹ chỉ có thể đến nhà con tìm con thôi."
"Dạ? Chuyện của ngoại con nghe ba nói rồi, con sẽ tìm thời gian về mà!"
"Ha, vậy đi." Mẹ Dư Vãn cúp máy, nói với bảo vệ trước cổng,"Chào anh, tôi là mẹ của căn hộ 603, block 3, dãy 47."
"Xin đợi một chút." Bảo vệ giúp bà nối điện thoại, Lệ Thâm trong nhà nghe được tiếng chuông, bước đến nhấn phím bắt máy.
Bảo vệ nhìn camera, ở đầu bên kia nói: "Chào anh, có bà đây nói là mẹ của anh, chúng tôi đặc biệt xác nhận lại một chút."
Camera của cuộc gọi video không rõ lắm nhưng nam hay nữ vẫn có thể nhìn ra được. Lệ Thâm vẫn chưa kịp phản ứng lại, mẹ Dư Vãn đã đẩy bảo vệ ra nói với camera: "Cậu là ai? Tại sao lại ở nhà con gái tôi??"