Dư Vãn vẫn chưa thu dọn đồ đạc xong, mẹ cô đã gọi đến. Dư Vãn nhìn người gọi xong lập tức bắt máy: "Mẹ, sao thế ạ?"
Lệ Thâm nghe cô gọi mẹ, cũng theo bản năng nhìn sang.
Mẹ Dư Vãn ở đầu bên kia điện thoại hỏi: "Hai đứa đã đến nơi chưa?"
Dư Vãn trả lời: "Đến rồi ạ, một lúc nữa là ăn cơm rồi."
"Vậy thì tốt, tình hình thế nào?"
"Éc..." Dư Vãn liếc nhìn Lệ Thâm bên cạnh rồi nói với mẹ,"Cô chú cho con một bao lì xì lớn."
Mẹ Dư Vãn tò mò hỏi: "Lớn bao nhiêu?"
"Mười nghìn lẻ một tệ ạ."
Mẹ Dư Vãn đương nhiên biết lẻ một tệ có ý nghĩa gì, bà hơi giãn mày rồi nói: "Vậy xem ra người ta cũng khá hài lòng về con đó, con và Lệ Thâm suy nghĩ như thế nào? Hai đứa cũng đâu thể như vậy mãi, định khi nào kết hôn?"
"..." Dư Vãn im lặng một lúc nói,"Tạm thời vẫn chưa tính đến chuyện đó, anh ấy vừa đổi công ty, con cũng mới ra làm riêng..."
Cô vẫn chưa nói hết, đã bị mẹ chặn lại: "Mẹ nghe giọng điệu này của con không lẽ hai đứa không định kết hôn à?"
"Không phải, chỉ là tạm thời..."
"Tạm thời là bao lâu? Qua sinh nhật tháng năm là con đã 27 tuổi rồi."
"Con biết rồi mà, nhưng cũng đâu cần vội ngay đâu, đợi công việc của chúng con ổn định thêm chút nữa sẽ kết hôn mà!"
"Thế nào thì gọi là ổn định? Bây giờ tiền hai con kiếm được vẫn chưa đủ nhiều à..."
"Ai da dì gọi chúng con ăn cơm rồi! Con quay lại rồi nói với mẹ sau nhé!" Dư Vãn nói rồi nhanh chóng cúp máy.
Lệ Thâm ở bên cạnh nhìn cô, cười nhẹ một tiếng: "Sao thế, dì giục chúng ta kết hôn à?"
"Ừm, như sợ em không gả đi được vậy." Dư Vãn mím môi, để điện thoại lại vào túi,"Lúc còn trẻ không cho yêu đương, lớn tuổi một cái, đã bắt đầu giục kết hôn rồi."
Lệ Thâm cười nói: "Năm nay em vừa 17 tuổi, không lớn."
Câu nói này khiến Dư Vãn cực kì vui vẻ, cô đưa tay xoa mặt Lệ Thâm, cười trêu nói: "Miệng anh bôi mật ong à, sao mà nói chuyện dễ nghe thế."
Lệ Thâm cũng không động đậy, chỉ đứng đấy để cô xoa mặt mình.
Lệ Lệ chen đến giữ hai người, ngẩng đầu nhìn Dư Vãn, như là muốn cô xoa xoa nó. Dư Vãn ngồi xuống chơi với Lệ Lệ một lúc, rồi mới theo Lệ Thâm xuống chuẩn bị ăn cơm.
Bữa cơm đoàn viên đêm 30, từ trước đến nay đều phải làm một bàn thật to, lần này vì để Dư Vãn đến, mẹ Lệ Thâm còn làm nhiều hơn mọi năm. Lệ Thâm nhìn bà không ngừng bày đồ ăn lên bàn, nhịn không được nói: "Cơm đoàn viên năm nay, ăn đến Tết Nguyên Tiêu chắc cũng chưa ăn hết."
"Đâu có khoa trương thế." mẹ Lệ Thâm đặt cá hấp trên tay xuống, hỏi hai người,"Hai đứa định ở nhà bao lâu vậy?"
Lệ Thâm đáp: "Chúng con mua vé máy bay mùng ba về thành phố A."
Mẹ Lệ Thâm nhăn mày: "Mùng ba đã đi rồi? Không dễ gì mới về một chuyến cũng không biết ở lại thêm vài ngày."
Lệ Thâm cười cười rồi choàng tay lên vai bà, cười nói với bà: "Lần sau có kì nghỉ lại về thăm cha mẹ, hai đứa con đều có việc, nhất là Dư Vãn kìa, còn bận hơn cả con."
"... Em nào có, rõ ràng là tháng sau anh phải ra nước ngoài, đừng đổ vỏ lên người em."
Mẹ Lệ Thâm hỏi Lệ Thâm: "Tháng sau con phải ra nước ngoài?"
"Vâng, đi tham gia tuần lễ thời trang, nhân tiện chụp ảnh tạp chí, cũng không lâu lắm."
"Con là ca sĩ cũng phải đến tuần lễ thời trang à? Liên quan gì đến con?"
Dư Vãn "phụt" một tiếng, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Các bà mẹ đúng thật là có năng lực phàn nàn.
Lệ Thâm cô ý trừng lại cô một cái rồi đẩy mẹ anh vào bếp: "Mẹ, mẹ còn món gì vậy, để con cầm lên cho."
"Để mẹ đi xem chưng thịt xong chưa."
Trong bếp chỉ còn hai người là bà và Lệ Thâm, mẹ Lệ mở nắp nồi ra nhìn một cái rồi nói với Lệ Thâm: "Mẹ và bố con đều rất thích Dư Vãn, đã xinh gái còn giỏi giang."
Nghe mẹ mình khen Dư Vãn, Lệ Thâm cũng vui theo: "Đương nhiên rồi, đó là người mà con trai mẹ để ý đấy."
Mẹ Lệ chậc một tiếng, cười nói: "Nhìn con đắc ý kìa, nếu hai đứa đều đã gặp cha mẹ hai bên rồi, có phải cũng nên quyết định chuyện này cho xong luôn không? Dư Vãn làm nhà thiết kế hôn lễ đúng không, cũng để con bé lập kế hoạch cho hai đứa luôn đi."
Lệ Thâm không biết làm sao cười cười: "Mẹ yên tâm, chúng con biết rồi."
"Biết cái gì? Con là đàn ông, phải chủ động một chút, chuyện kết hôn này còn muốn đợi con gái người ta nhắc trước à? Con cầu hôn con bé chưa?"
Lệ Thâm đáp: "Năm tư đại học con đã cầu hôn cô ấy rồi!"
"..." Mẹ Lệ im lặng một lúc mới nói,"Vậy còn tính không? Nói không chừng con bé quên rồi đấy chứ."
Lệ Thâm: "..."
Thấy anh không nói câu nào, mẹ Lệ lại càm ràm: "Con nhanh chóng lên, mẹ cũng đâu có nói con phải kết hôn ngay, mình phải chắc chắn chuyện này trước, có đúng không?"
"Đúng đúng đúng, mẹ nói đều đúng." Lệ Thâm bê đĩa thịt chưng trên bàn lên, nói với bà: "Cái này xong rồi ạ? Con cầm ra đây."
"Cái thằng nhóc này..." Mẹ Lệ Thâm thì thầm một câu, rồi lại đi xem canh được hầm trong vại sứ.
Cô Lệ Thâm mang hai bình rượu vang đến, nói là cố ý nhờ bạn đem từ nước ngoài về, muốn mọi người cùng thử. Lệ Thâm thấy dáng vẻ háo hức của Dư Vãn bèn nói ngay: "Em không được uống rượu."
Dư Vãn lập tức không vui: "Tại sao?"
Lệ Thâm hỏi ngược lại cô: "Dáng vẻ lúc say của em thế nào, em quên nhanh vậy à?"
Dư Vãn: "..."
Lần đó là ngoài ý muốn mà! Triệu Hân và Châu Hiểu Ninh đều có tửu lượng tốt, uống với họ vừa không để ý một chút thì đã uống nhiều hơn.
"Có gì mà không được uống, Tết đến uống hớp rượu còn không được à." Cô Lệ Thâm lấy ly rượu của Dư Vãn qua, rót cho cô nửa ly,"Chút nữa muốn uống rượu, cô rót cho cháu."
Lệ Thâm có chút bất đắc dĩ: "Cô à, cô ấy thật sự uống không được, cô chưa thấy dáng vẻ cô ấy lúc say thôi."
Cô anh không để ý nói: "Say thì say thôi, dù sao cũng ở trong nhà, hơn nữa, không phải còn có con à?"
Cha mẹ Lệ Thâm cũng phối hợp theo cô anh, để Dư Vãn uống rượu.
Dư Vãn nhìn Lệ Thâm chớp chớp mắt, cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Lệ Thâm: ..."
Tay anh lén để dưới bàn véo nhẹ eo Dư Vãn, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Đừng cậy có người nhà anh chống lưng cho em mà muốn làm gì thì làm. Em không cần dạ dày của mình nữa hả?"
"Uống một chút xíu thui, chút xíu thui." Dư Vãn lấy tay đo cho anh xem, chỉ một chút xíu thôi.
Trên bàn ăn có Lệ Thâm quản nên Dư Vãn cũng không uống được bao nhiêu. Sau khi ăn cơm xong Dư Vãn và Lệ Thâm dắt Lệ Lệ xuống tầng đi dạo, khi thấy gần tiểu khu có bán pháo hoa, hai người bèn mua vài hộp pháo hoa nhỏ để về chơi trong sân.
Tiếng pháo hoa đêm ba mươi vang liên tục đến sau nửa đêm mới ngừng, cả đêm Dư Vãn không ngủ được nhưng chín giờ sáng hôm sau cô đã tỉnh.
Nghe thấy dưới tầng có âm thanh, cô rửa mặt xong lập tức mặc dồ ngủ xuống tầng. Lệ Thâm và mẹ anh đều đã dậy rồi, đang làm bánh trôi trong bếp, thấy Dư Vãn đến mẹ Lệ hơi bất ngờ: "Cháu không ngủ thêm một lúc nữa à? Chắc là tối hôm qua không ngủ ngon đúng không?
Dư Vãn cười lắc lắc đầu nói: "Ngủ không được nữa ạ, hai người đang gói bánh trôi ạ? Cháu cũng đến giúp một tay."
"Được, cháu đi rửa tay trước đi, dì nấu mấy cái đã gói xong trước."
Dư Vãn rửa tay xong đứng bên cạnh Lệ Thâm nhìn anh gói bánh trôi: "Tay nghê không tệ à nha, rõ ràng trước đây ngay cả bát cháo sữa tươi cũng không nấu được."
Lệ Thâm dùng tay dính bột cố ý chấm một cái lên chóp mũi cô, sau đó mỉm cười nhìn đống bột màu trắng nhìn nhạt kia: "Tay nghề hai năm nay của anh tiến bộ vùn vụt rồi, nhưng cháo sữa tươi em làm vẫn ngon hơn."
Dư Vãn xoa xoa cái mũi của mình nhìn nhân bánh trong bát: "Đây đều là nhân bánh mà dì tự làm à anh?"
"Ừm, bánh trôi lúc nãy gói xong có nhân mè đen, nhân hoa hồng, nhân đường đỏ, em thích loại nào?"
"Thích hết!"
Mẹ Lệ Thâm nghe vậy, cười nói: "Vậy lát nữa ăn nhiều một chút."
Sau khi bánh trôi nấu chín, cha Lệ Thâm mới dắt Lệ Lệ từ bên ngoài vào. Hôm nay trời vừa sáng, ông đã hào hứng dắt Lệ Lệ đi dạo công viên rồi.
"Hai đứa nuôi Lệ Lệ tốt thật, bố dắt nó đi dạo công viên mà ai cũng khen nó đẹp đấy." Ba Lệ Thâm vừa về đến đã vui vẻ nói. Lệ Lệ như hiểu ông đang nói gì, vẫy đuôi sủa vài tiếng.
Lệ Thâm thấy Lệ Lệ như vậy, nhịn không được nói: "Đừng khen nó nữa, khen nữa nó càng muốn lên trời."
"Gâu gâu."
Lệ Lệ sủa anh mấy tiếng, chọc cho cha mẹ Lệ Thâm đều nở nụ cười.
"Được rồi, nếu đã về rồi thì ăn bánh trôi thôi." Mẹ Lệ Thâm chia bánh trôi ra bát rồi mang lên bàn."
Bánh trôi vừa nấu xong rất nóng, Dư Vãn vừa lấy thìa khuấy nhẹ vừa lướt weibo. Hôm nay là mùng một năm mới, đại đa số mọi người đều đã nghỉ Tết, nhưng cũng có một vài người, vẫn tiếp tục làm việc của họ.
Đúng, không sai, người được nói đến chính là paparazi.
Dư Vãn ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Thâm đang ngồi bên cạnh: "Anh lại lên hotsearch rồi."
Lệ Thâm nhăn mày nhích lại gần Dư Vãn, rồi nhìn lên màn hình điện thoại cô.
"Lệ Thâm dẫn bạn gái về nhà ăn Tết, nghi vấn chuyện kết hôn đến gần?" Lệ Thâm cười một tiếng,"Mồng một năm mới vẫn phải đi làm, anh hơi nể họ rồi đấy."
Dư Vãn đáp: "So với việc này, em dường như nghi ngờ họ cài máy theo dõi lên người anh đấy."
Lệ Thâm nghiêm túc xem tin tức, ảnh trên đó rõ ràng là chụp lén, ảnh không rõ cho lắm, Dư Vãn đeo khăn choàng mặc áo lông vũ, hầu như không nhìn thấy mặt cô.
Mẹ Lệ Thâm có hơi căng thẳng hỏi: "Sao thế, bị phóng viên chụp được à?"
"Không sao đâu, không cần để ý họ." Lệ Thâm an ủi nói,"Ăn bánh trôi trước đã, để lúc nữa nguội mất."
Mẹ Lệ Thâm lườm anh một cái rồi trách: "Sao con lại không để ý gì hết vậy?"
Lệ Thâm nói: "Còn có cách nào đâu ạ, làm nghề bọn con là dễ bị họ chụp, chỉ cần không quá đáng bọn con đều không để ý đến."
"Vậy còn Tiểu Dư thì sao?"
"Con cũng không để ý dì ơi, vả lại họ chụp cũng không rõ lắm." Dư Vãn nhìn bà cười cười. Nếu đã quyết định ở bên cạnh Lệ Thâm, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn cho những chuyện này
Mẹ Lệ Thâm mím môi không nói gì nữa.
Lệ Thâm không trả lời gì trên weibo, chỉ đăng vài lời chúc mừng năm mới. Sau khi kết thúc ba ngày nghĩ lễ, anh và Dư Vãn xách một đống đồ ăn về thành phố A.
Bước vào tháng Hai, hôn lễ của Cố Tín càng gần hơn. Vì hiện trường hôn lễ khá phức tạp mà còn ở nước ngoài, Dư Vãn và ekip hôn lễ dự định sẽ qua đó trước 20 ngày để trang trí hiện trường.
Tháng Hai Lệ Thâm phải ra nước ngoài, tháng Ba thì Dư Vãn lại phải đi, điều này khiến anh vẫn luôn không vui.
Dư Vãn vốn định dỗ anh rằng không sao cả, thời gian trôi qua rất nhanh mà, nhưng ngày Lệ Thâm đi, cô lại cảm thấy căn nhà trống rỗng hẳn.
May mà còn có Lệ Lệ ở cùng, nếu không thì cô đã dọn về chung cư ở rồi.
Buổi tối sau khi làm xong việc, Dư Vãn nằm một mình trên giường lướt weibo. Hôm nay là ngày đầu Lệ Thâm ra nước ngoài, trên weibo có không ít ảnh của anh.
Đi tham gia tuần lễ thời trang, chắc chắn trang phục phải tỉ mỉ hơn. Lần này Lệ Thâm dẫn theo stylist và đoàn chụp ảnh chuyên nghiệp đi theo, ảnh chụp tâm nào cũng như poster vậy.
"Đậu xanh Thâm ca lại đẹp trai lên một trình độ mới nữa rồi!!!! Đàn ông khi yêu sẽ trở nên đẹp trai hơn à!"
"Bộ đồ hoa lé hẹ này cũng chỉ có nhan sắc Thâm ca mới đỡ được [che mặt] không hiểu giới thời trang của họ [che mặt]"
"Dáng người Thâm ca đỉnh quá, hâm mộ Lily, mị chua xót qué [chua]"
"Chị em, bây giờ không cần lo Lily nữa, để tui hì hì với Lệ Thâm [cười xấu xa]"
"Cái khăn quàng kia của Thâm ca! Hình như gần đây đi đâu cũng thấy anh ấy quàng hết á!"
"Ha ha ha ha cuối cùng cũng có người phát hiện khăn quàng rồi! Thâm ca thật sự rất quý cái khăn này nhỉ, quần áo nào cũng phối với nó cả!"
"Cái khăn quàng này đúng là dễ phối, đừng nói là Lily tặng đấy nhé [chua]"
"..." Cái khăn đó đúng là cái Dư Vãn tặng anh lúc sinh nhật. Cô nhìn Lệ Thâm trên ảnh, khóe miệng dần cong lên tâm trạng cũng tốt hơn
A Thâm: Em ngủ chưa?
Điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn Lệ Thâm gửi đến, Dư Vãn ngây ra một lúc mới trả lời anh.
Lily: Đang lướt weibo của anh nè hihi, ảnh chụp đẹp lắm!
A Thâm: Đừng xem nữa, mau đi ngủ đi, về rồi cho em ngắm người thật
Lily: Ừm
Lily: Anh không ở nhà, em đột nhiên cảm thấy nhà rất trống vắng.
Lệ Thâm đang ở nước ngoài xa xôi nhìn thấy câu này, trong lòng có một sự kích động muốn lập tức mua vé máy bay về nước.
A Thâm: Anh làm xong việc sẽ lập tức về ngay
A Thâm: Em đóng cửa sổ hết chưa?
Lily: Ừm, trước đó đã kiểm tra qua rồi, còn có Lệ Lệ ở đây
Lệ Thâm cười cười, dùng tin nhắn âm thanh gửi câu "ngủ ngon" qua dỗ cô đi ngủ.
Nghe thấy câu chúc "ngủ ngon" của anh, Dư Vãn cảm thấy trong lòng cũng được lấp đầy hơn, nhưng càng như vậy cô càng nhớ anh thêm.
Lệ Thâm cũng không yên tâm để Dư Vãn ở lại một mình trong nước, chỉ là sau khi tuần lễ thời trang kết thúc, anh còn phải chụp tạp chỉ, cần phải ở bên này thêm vài ngày.
Bên này thời tiết tốt, rất hợp để chụp ảnh. Lệ Thâm vừa chụp xong một bộ ảnh trên phố đột nhiên nhận được tin nhắn của Dư Vãn, cô không nói gì cả, chỉ gửi định vị qua cho anh.
Lệ Thâm ngây ra, nhanh chóng soạn tin nhắn.
A Thâm: Em đến đây à?
Lily: Đúng thế ha ha ha ha ha, hôn lễ của Cố Tín cần hơn bốn trăm nghìn bó hoa tươi, em và Hứa tổng sang đây xem thử
Thật ra cô cũng không cần đích thân sang đây, nhưng khi Hứa Nghị hỏi cô, cô đã lập tức đồng ý.
Lệ Thâm không nhịn được cong khóe môi, ánh mắt như chìm vào ánh dương ấm áp, sáng hơn lúc nãy rất nhiều.
A Thâm: Sau đó em còn đi đâu nữa không?
Lily: Đã bàn xong rồi, Hứa tổng trở về khách sạn nghỉ ngơi rồi, em đang đi dạo trong cửa hàng hoa
A Thâm: Em không nghỉ ngơi một lúc à? Không bị lệch múi giờ à?
Lily: Bây giờ em còn hơi bị phấn khích nữa [cười xấu xa]
Lệ Thâm lại cong môi, gửi tin nhắn thoại cho cô: "Bên anh sắp xong rồi, đợi chút nữa anh đến tìm em."
Lily: Được
"Thâm ca, có thể chụp bộ ảnh tiếp theo rồi ạ." Tiểu Đổng nhìn Lệ Thâm vừa nhắn tin vừa cười như kẻ ngốc thì biết ngay anh đang nhắn tin với Dư Vãn. Chỉ là nhiếp ảnh gia đang giục, cô vẫn cắn chặt rang đến gọi anh.
Lệ Thâm không nói gì, cất điện thoại rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Bộ ảnh này thuận lợi hơn bất cứ bộ ảnh nào. Sau khi kết thúc, Lệ Thâm không để Tiểu Đổng đi theo mình mà trực tiếp tìm tài xế bản địa đưa anh đến chỗ Dư Vãn.
Lái xe hơn bốn mươi phút mới đến nơi, Lệ Thâm nói tài xế chờ mình một lúc để anh đi đón người.
Dư Vãn vẫn đang ở cửa hàng hoa ngắm hoa, lúc Lệ Thâm đến thì cô vừa hay đưa lưng về phía anh, đứng ở ngay cửa sổ sát đất.
Chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô, ánh mắt của Lệ Thâm dịu dàng hơn rất nhiều. Anh dừng bước chân đi đến cửa sổ sát đất, đưa tay gõ nhẹ vào cửa thủy tinh.
Trong tay Dư Vãn cầm một bó hoa hồng, cô vừa nghe được tiếng gõ lập tức quay đầu lại nhìn về phía đó. Lệ Thâm mặc chiếc áo khoác dài lúc chụp ảnh đứng ngay ở cửa sổ sát đất mỉm cười nhìn cô.
Ánh mặt trời hắt lên mặt anh, từ chân mày đến khoé môi bừng sáng dưới tia nắng. Chợt trong khoảnh khắc ấy, Dư Vãn cảm thấy anh sáng chói khiến cô không mở nổi mắt.
Cửa của cửa hàng hoa ở bên phải của Lệ Thâm, đi khoảng mười bước nữa là đến nhưng anh vẫn không chờ nổi mà muốn đến gần cô.
Ngay lúc Dư Vãn theo bản năng dựa lại gần, anh tiến về phía trước một bước rồi cúi đầu mỉm cười và hôn lên vị trí môi cô qua lớp kính thủy tinh.