Tuy rằng Dư Vãn đã hơi cảm nhận được Lệ Thâm sẽ cầu hôn mình nhưng lúc này cô cầm chiếc nhẫn nhìn Lệ Thâm quỳ trước mặt mình vẫn hơi ngẩn người.
Cô không trả lời gì trong một lúc nhưng Lệ Thâm cũng không giục cô, chỉ ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.
Qua một lúc lâu, Dư Vãn mới nắm chặt chiếc nhẫn trong tay và hỏi anh: "Viên socola nào anh cũng giấu nhẫn kim cương trong đó à?"
Lệ Thâm hơi ngẩn ra rồi chợt cười nhạt: "Không phải, nhẫn kim cương kết hôn chỉ có thể mua một cái."
"Vậy nếu em không chọn viên này thì sao?"
Lệ Thâm nói: "Giấy gói socola này đều khác nhau. Anh biết sở thích của em nên biết em sẽ cầm cái này đầu tiên."
"Chắc chắn thế à?" Dư Vãn hơi nhướng mày,"Nếu em không lấy viên đó thì không phải rất lúng túng à?"
"Vậy thì anh sẽ mở thẳng viên socola đó tặng em. Nhưng với kết quả này, sử hiểu biết của anh về em vẫn rất chính xác." Lệ Thâm giải thích với Dư Vãn xong mới phát hiện hai người đã lạc chủ đề,"Trọng điểm lúc này không phải là đồng ý lời cầu hôn của anh à?"
Dư Vãn cười một tiếng, cố ý nói: "Em cũng có quyền từ chối mà nhỉ?"
"Em nắm chặt nhẫn thế này làm gì giống muốn từ chối chứ?" Lệ Thâm cầm bó hoa trên bàn lên nói với cô,"Nếu em không đồng ý, anh sẽ quỳ mãi ở đây."
"..." Rốt cuộc đây là cầu hôn hay ép hôn đây,"Theo quá trình có phải anh nên đeo nhẫn cho em rồi không?"
Lệ Thâm vui vẻ ra mặt vì biết ý cô nói là đồng ý. Anh đưa hoa trong tay cho cô sau đó cầm lấy chiếc nhẫn trong tay cô, nhìn cô nói: "Đưa tay cho anh."
Tay phải Dư Vãn cầm hoa, tay trái đưa ra. Lệ Thâm cầm lấy tay cô, như là đang nâng niu báu vật quý trọng nhất dời mình mà trịnh trọng đeo nhẫn lên ngón vô danh của cô: "Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."
Dư Vãn vốn còn đang ngắm nhẫn cưới, nghe anh nói thế thì giật mình: "Nhanh vậy à?"
Lệ Thâm đeo nhẫn cho cô xong cũng không buông tay ra, anh đến ngồi cạnh cô, nhìn cô nói: "Anh vốn định hôm nay đi đăng ký kết hôn, hôm nay là sinh nhật em lại là 520*, bây giờ những cặp đôi trẻ không phải rất thích kết hôn vào hôm nay à? Nhưng hôm nay không kịp rồi, Cục dân chính đã tan làm. Ngày mai là 521, vẫn có ý nghĩa kỉ niệm."
*520: đọc gần giống anh/em yêu em/anh, mà ngày 20 tháng 5 là ngày các bạn nam tỏ tình các bạn nữ, còn 521 cũng có nghĩa trên, nhưng dành cho các bạn nữ tỏ tình các bạn nam.
Dư Vãn nhìn anh cười nói: "Hai ngày này nhiều người đăng ký kết hôn lắm, chúng ta cần gì phải chen chúc với họ chứ."
Lệ Thâm nhíu mày, anh nghĩ rằng có thể đăng ký kết hôn càng sớm càng tốt, sổ hộ khẩu anh cũng nhờ mẹ anh gửi đến rồi. Nhưng Dư Vãn nói không phải không có lý, các cặp đôi xếp hàng thì không sao nhưng anh mà đi xếp hàng thì rất dễ bị nhận ra, đến lúc đó càng không thể kết hôn được.
"Vậy em nghĩ lúc nào thì được?" Lệ Thâm nói xong, lại bổ sung thêm một điều kiện,"Phải gần nhất."
Dư Vãn nghĩ một lúc, nói: "Vậy Tết thiếu nhi đi!"... Vậy cũng được.
Sau khi xác định ngày đăng ký kết hôn, Lệ Thâm lập tức thả lỏng hơn một chút. Dư Vãn đứng dậy từ sô pha nói với anh: "Đồ ăn anh làm đâu? Có thể mang ra rồi chứ?"
Lệ Thâm nhìn cô cười nói: "Được rồi, em vào phòng bếp đợi anh."
Đêm nay, Lệ Thâm làm những món Dư Vãn thích ăn, tuy vẻ bề ngoài không đẹp nhưng có thể thấy đã cố gắng hết sức. Dư Vãn nếm thử một miếng cà tím xào tỏi rồi gật đầu nói với Lệ Thâm: "Không tệ lắm, xem ra đúng là độc thân khiến người ta tiến bộ."
"..." Không, anh không muốn loại tiến bộ này.
"Gâu gâu!" Lệ Lệ ở trong vườn hoa thấy hai người ăn cơm cũng muốn chia bát canh bèn sủa mấy tiếng.
Buổi chiều lúc Lệ Thâm trang trí nhà vì sợ Lệ Lệ tới gây sự nên đã cố ý buộc nó ở trong vườn hoa rồi, bây giờ mới nhớ đến nó. Anh ra ngoài dắt Lệ Lệ vào nhà, đổ chút thức ăn cho chó cho nó.
Dư Vãn gắp cho Lệ Lệ một miếng thịt, Lệ Thâm ngồi xuống đối diện cô nói: "Nhân tiện hai ngày này em về nhà lấy sổ hộ khẩu đi, nếu không muốn đi thì nhờ chú dì gửi đến cũng được."
Dư Vãn suy nghĩ một lúc mới nói: "Em về nhà một chuyến vẫn hơn, dù sao chuyện lớn như vậy vẫn nên nói trước mặt cha mẹ."
"Ừm, anh cũng nghĩ thế."
Dư Vãn hỏi anh: "Sổ hộ khẩu của anh đâu?"
"Anh nhờ mẹ gửi đến cho anh rồi." Anh nhớ lúc anh gọi cho mẹ nói chuyện này, mẹ anh còn xúc động đến mức sắp khóc nữa,"Anh cảm thấy anh cầu hôn em, mẹ anh còn xúc động hơn người trong cuộc là em."
Dư Vãn 'khụ' một tiếng nói: "Thật ra trong lòng em cũng rất xúc động."
"Vậy à?" Lệ Thâm cười nhìn cô,"Một giọt nước mắt em cũng không rơi, anh thấy những cô gái khác được cầu hôn đều xúc động đến mức đỏ cả mắt."
Dư Vãn nhìn anh: "Nhưng làm sao đây? Anh cầu hôn em, em chỉ muốn vui vẻ cười."
Lệ Thâm ngẩn người, hơi rũ mắt xuống. Vãn Vãn của anh càng ngày càng biết nói lời ngọt ngào rồi.
"Đúng rồi, những đồ trang trí này tí nữa anh tự gỡ xuống à?" Dư Vãn hỏi.
Lệ Thâm: "..."
Quả nhiên cô ấy không xúc động! Không chỉ không xúc động mà còn rất tỉnh táo!
Buổi tối hôm đó, một mình Lệ Thâm lại âm thầm phục hồi lại trạng thái ban đầu của căn nhà.
Hôm sau Dư Vãn về nhà một chuyến nói với cha mẹ cô muốn kết hôn. Cha Dư Vãn rất kích động, còn gọi điện thoại cho bà ngoại Dư Vãn báo tin vui nữa, mẹ Dư Vãn ngoài mặt thì rất bình tĩnh nhưng Dư Vãn có thể nhìn ra được mẹ cô vẫn rất vui mừng.
Dư Vãn lấy sổ hộ khẩu xong không tránh khỏi bị người nhà hỏi khi nào tổ chức hôn lễ. Trên tay Dư Vãn vẫn còn một hôn lễ, lớp đào tạo hôn lễ cũng còn lịch dạy, chỉ đành nói là nhanh nhất phải đến cuối năm.
Bây giờ nhiều người đăng ký kết hôn trước rồi qua một thời gian mới tổ chức hôn lễ, nên cha mẹ Dư Vãn cũng không nói gì thêm. Dư Vãn lấy được sổ hộ khẩu thì hôm sau lập tức quay về thành phố A. Ngày Tết thiếu nhi vừa đúng là thứ hai, vừa sáng sớm Lệ Thâm đã gọi Dư Vãn dậy, lái xe đưa cô đến Cục dân chính.
Người hôm nay đăng ký kết hôn không nhiều lắm, Lệ Thâm và Dư Vãn không cần nhiều thời gian đã nhận được hai cuốn sổ màu đỏ rời khỏi Cục dân chính.
Tâm trạng Lệ Thâm rất tốt, bây giờ anh đã là người chồng được pháp luật bảo vệ của Dư Vãn rồi!
"Anh muốn chụp ảnh đăng weibo không?" Dư Vãn cầm giấy kết hôn hỏi Lệ Thâm ở bên cạnh: "Nếu anh muốn thì tí nữa em mới cất vào túi."
Lệ Thâm lắc đầu: "Đợi chúng ta tổ chức hôn lễ rồi đăng thông báo chính thức." Anh nói đến đây lại cười với Dư Vãn,"Là một nhà thiết kế hôn lễ lâu năm, bây giờ em có thể suy nghĩ nên lập kế hoạch hoàn mỹ cho hôn lễ của mình như thế nào rồi."
Dư Vãn không chút nghĩ ngợi nói: "Em đã nói với anh từ lâu rồi, hôn lễ của em chỉ cần có anh chính là điều hoàn mỹ nhất."
Đây không phải lần đầu Lệ Thâm nghe được câu nói này, nhưng sự rung động trong lòng anh vẫn như lần đầu nghe. Anh đặt sổ đỏ của mình và Dư Vãn vào trong túi rồi mỉm cười khởi động xe,"Tuy nói như vậy nhưng không thể không tổ chức nghi lễ chứ?"
Nếu không thì dù anh có đồng ý, người lớn trong nhà cũng không đồng ý đâu.
Dư Vãn suy nghĩ một lúc rồi nói với anh: "Nghi lễ em sẽ cố gắng làm đơn giản nhất, không cần phức tạp quá, em cũng không muốn tổ chức tiệc rượu. Nếu người lớn nhất định phải làm thì mời trưởng bối đến tham dự là được."
Lệ Thâm biết cô thiết kế hôn lễ cho người khác rất vất vả nên hôn lễ của mình muốn đơn giản mọi thứ, nhưng đơn giản thế nào cũng không thể đơn giản đến vậy chứ,"Thế này đừng nói là người lớn không đồng ý, anh cũng không đồng ý."
Dư Vãn dường như biết anh sẽ nói như vậy nên tiếp tục nói: "Hiện nay rất nhiều người trẻ tuổi muốn thử du lịch kết hôn, có nghĩa là dùng tiền tổ chức hôn lễ để đi du lịch."
Lệ Thâm nói: "ý tưởng này khá hay đó, nhưng bọn họ không thu lại tiền mừng à?"
"Ha ha ha ha ha ha." Dư Vãn nhớ tới khoảng thời gian cô và Lệ Thâm quay lại này, hình như anh tham gia không ít hôn lễ,"Có thể đợi đến tiệc mừng sinh nhật, tiệc đầy tháng. Nếu muốn thu lại tiền mừng thì luôn có cách."
Lệ Thâm vừa lái xe vừa nhìn cô một cái: "Nghe em nói vậy, em cũng định làm du lịch hôn lễ à?"
"Ừm..." Dư Vãn chớp mắt nhìn anh,"Em còn tham hơn họ một chút, em muốn đi bốn lần."
"Bốn lần?" Lệ Thâm mỉm cười,"Em thật sự rất biết nghĩ đó."
"... Cảm ơn. Em đã nghĩ rồi, chủ đề hôn lễ của chúng ta là "Bốn mùa cùng anh/em", xuân hạ thu đông mỗi mùa đi du lịch một lần, tiện thể chụp ảnh cưới của mùa đó luôn. Lúc trước em vẫn luôn cảm thấy, mùa nào cũng có vẻ đẹp của mùa đó, ảnh cưới chỉ chụp một lần thì quá tiếc. Cho nên em muốn, mùa xuân sẽ chụp ở một vườn hoa siêu rộng, mùa hè thì chụp trên bãi biển, mùa thu muốn chụp ở vườn cây bạch quả ở trường anh, mùa đông sẽ chụp trong tuyết." Cô nói xong ý tưởng to lớn của mình rồi nghiêng đầu nhìn Lệ Thâm,"Chỉ là không biết, vị đại minh tinh này có thời gian phối hợp với em hay không."
Đối với Lệ Thâm mà nói thì chi một khoản tiền để tổ chức một hôn lễ long trọng không phải là việc gì khó, ngược lại dành thời gian ở cùng cô càng khó hơn.
Lệ Thâm không biết nghĩ đến điều gì đột nhiên cười một tiếng: "Em biết không, anh định đến khi tổ chức hôn lễ sẽ thông báo tin tức là muốn fans có bị kích thích ít hơn một lần, bốn ần chụp ảnh cưới của em..."
Anh nói rồi lại cười: "Anh đã có thể tưởng tượng được phản ứng của fans như thế nào rồi."
"..." Ấy, hình như việc này đối với fans mà nói là một kích thích hơi bị mạnh,"Vậy anh có muốn đi cùng em không?"
Lệ Thâm nhìn cô, ánh mắt đong đầy ý cười: "Đương nhiên anh phải dùng hết khả năng để thỏa mãn nguyện vọng của bà xã."
Lúc Lệ Thâm ở trên giường sẽ động tình gọi cô là bà xã, nhưng những lúc bình thường như thế này, đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy. Dư Vãn nghe thế thì nóng mặt, theo bản năng dời mắt đi: "Lịch trình của anh sắp xếp được không? Cuối năm bắt đầu chuyến lưu diễn cả nước rồi đúng không?"
"Ừm, nhưng lưu diễn không phải liên tục, sẽ có thời gian nghỉ ngơi, vừa hay có thể đi du lịch với em." Anh nói xong lại nhìn Dư Vãn,"Chuyến du lịch đầu tiên em định sắp xếp vào khi nào?"
"Ừm... Tháng tám, mùa hè." Dư Vãn nói.
Cô và Lệ Thâm gặp nhau là mùa hạ cho nên hôn lễ của hai người cô cũng muốn bắt đầu từ mùa hè.
Lệ Thâm đương nhiên cũng biết ý nghĩa của mùa hè, anh nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài xe, ánh mắt như thế cũng nhiễm một tầng ánh sáng,"Được, vậy em có phải nên bắt đầu chọn váy cưới rồi không?"
"Anh yên tâm, váy cưới, trang điểm, làm tóc, chụp ảnh, quay phim, em đều quen hết. Bở biển thì đi chỗ lần trước Cố Tín tổ chức hôn lễ đi, biển ở đó chụp ảnh đẹp lắm."
"Được."
"Mùa đông thì có thể chọn sinh nhật anh không? Còn có thể chụp bộ ảnh cưới chủ đề Noel, màu trắng của tuyết và váy cưới kết hợp với ngày Noel, em đã muốn thử từ lâu rồi!"
"Được."
"Đợi đến mùa xuân, chúng ta cùng đến công viên Lệ Trạch chụp ảnh nhé."
Vẻ mặt Lệ Thâm tràn đầy ý cười, anh nhìn Dư Vãn nói một chữ: "Được."
Mọi thứ đều trở nên thật đẹp khi có em ở bên.