Chương 43

Nụ hôn của nữ thần

Bản Lật Tử 13-10-2023 16:41:26

Buổi chiều Dư Vãn cùng mẹ ngồi xe buýt đường dài trở về thành phố C. Hôm nay đã muộn, mẹ Dư Vãn nói với cô sáng mai hãy đi nhà bà ngoại để xem nhà. Buổi tối Dư Vãn tắm xong thì bắt đầu lục tung phòng mình, cô đi thành phố A hơn nửa năm, căn phòng này vẫn luôn có người quét dọn, bây giờ tìm đồ cũng sẽ không bị bụi đầy phòng. "Dư Vãn, xuống dưới ăn chút trái cây." Mẹ Dư Vãn đứng ở phòng khách gọi cô, Dư Vãn quay đầu lên tiếng "Con xuống ngay" rồi tiếp tục tìm kiếm trong ngăn kéo. Mẹ Dư Vãn nghe thấy động tĩnh, đi lên tầng vài bước: "Con đang tìm cái gì thế? Vừa về đến mà đã lục tung khắp nhà." "Không có gì đâu ạ, trước kia con có một quyển vở, mẹ cứ kệ con, đợi lát nữa nhất định con sẽ dọn dẹp sạch sẽ." Dư Vãn lại tìm ở ngăn kéo khác, lấy hết sách ở bên trong ra. Kiểm tra hết lần lượt đống sách, cuối cùng Dư Vãn cũng tìm thấy một quyển sổ nhỏ giữa hai quyển sách: "Ôi, tìm được rồi." Cô cong môi cầm quyển vở ngồi trên giường rồi lật từng tờ. Mặt trên có nét bút kí tên, viết đầy hai chữ "Dư Vãn" Đây là lúc trước Lệ Thâm tập ký tên đã viết đầy cả trang tên của cô. "Ha ha ha ha đúng là đồ ngốc mà." Dư Vãn nhìn vở thì nhớ lại chuyện lúc đó không khỏi nở nụ cười. Cô lấy điện thoại chụp ảnh gửi cho Lệ Thâm. Vãn Vãn: Ha ha ha ha ha anh nhìn xem đây là cái gì? Lệ Thâm vừa đi chạy bộ buổi tối về, đang chuẩn bị đi tắm thì thấy tin nhắn Dư Vãn gửi, anh để trần đứng trong phòng ngủ bấm điện thoại. A Thâm:... Đây là chữ ký trước kia anh tập ký tên à? Vãn Vãn: Ừ ha ha ha ha ha, buồn cười quá đi mất, anh định ký tên của em cho fan à ha ha ha ha ha ha ha A Thâm:... Lúc đó em đã cười một lần rồi. Vãn vãn: Nhưng bây giờ nhìn lại vẫn thấy buồn cười! ha ha ha ha. A Thâm: Em còn giữ vở này à? Vãn Vãn: Lúc dọn hành lý có mang về, không ngờ bây giờ vẫn còn. Vãn vãn: Em muốn xé tờ giấy này rồi đóng khung treo lên ha ha ha ha ha ha ha A Thâm:... [mỉm cười] Vãn vãn: (^-^)V "Dư Vãn, làm gì mà ngồi cười một mình ở đấy thế? Xuống ăn trái cây đi!" "Vâng, con xuống ngay đây ạ!" Dư Vãn đặt di động xuống, chạy xuống dưới nhà. Trước khi đi ngủ, cô vào app đặt một khung ảnh gửi đến thành phố A rồi mới tắt điện thoại đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, mẹ cô đã gọi cô dậy lái xe đến nhà bà ngoại. Hóa ra mấy năm nay ở huyện cũng phát triển không ít, giá nhà tăng theo kịp giá thị trường, kiểu dáng cũng được sửa thành kiểu mới. Bố Dư Vãn đã xem qua một lượt các ngôi nhà, nhà ông chọn đều có thể vào ở luôn, Dư Vãn đưa bà ngoại đến tận nơi xem thử chỉ một buổi sáng đã quyết định luôn. Sau khi kí hợp đồng với bên bất động sản, mẹ Dư Vãn thuận tiện đưa bà ngoại đến thành phố C chơi hai ngày. Buổi tối bố Dư Vãn về nhà ăn cơm, cả nhà ít khi có dịp được đông đủ nên bữa tối rất phong phú. Cơm nước xong xuôi, mẹ Dư Vãn lại bắt đầu nhắc Dư Vãn phải ăn trái cây. Bà bắt Dư Vãn vào bếp giúp bà gọt trái cây, lúc hai người bê đĩa hoa trái cây từ phòng bếp ra, bố Dư Vãn và bà ngoại đang ngồi trên sô pha xem TV. Trên TV đang chiếu chương trình âm nhạc của đài ABA, Lệ Thâm đang hát trên đó, bố Dư thấy Dư Vãn đi ra lập tức hỏi cô: "Vãn Vãn, cậu này phải bạn trai của con không?" Mẹ Dư Vãn nghe ông nói vậy thì nhìn lên TV, thật đúng là Lệ Thâm. Lần đầu tiên Dư Vãn cùng người nhà nhìn thấy Lệ Thâm trên TV thì có hơi xấu hổ, cô cầm lên một miếng dưa hấu rồi cắn một miếng trả lời qua loa: "Vâng." Bố Dư Vãn cười hì hì nói: "Vẫn còn ngượng ngùng à?" "Khụ, bố, bố ăn trái cây đi ạ, đây là táo mẹ gọt riêng cho bố đó." Dư Vãn ý đồ dùng quả táo bịt miệng bố mình. Bố Dư cầm lấy một miếng táo, lại nhìn về phía TV: "Bố thấy Lệ Thâm cũng được đấy chứ, ca hát không tồi, mấy cô bé đứng dưới kích động thế cơ mà." Bà ngoại ngồi bên cạnh dường như cũng hiểu rõ bọn họ đang nói về cái gì, bà hơi mừng rỡ hỏi Dư Vãn: "Vãn Vãn à, cậu nhóc này là bạn trai của cháu thật sao?" "Dạ..." "Thật sao? Vãn Vãn nhà chúng ta đúng là tinh mắt, thằng bé này rất đẹp trai, bà ngoại thích." "Ha ha." Nghe bà ngoại khen Lệ Thâm, trong lòng Dư Vãn cũng vui vẻ,"Bà ngoại, bà ăn quả táo không ạ?" "Ha ha." Bà ngoại cầm quả táo trên tay, lại hỏi,"Hai đứa định khi nào kết hôn?" Dư Vãn: "..." Cô mếu máo nói với bà ngoại: "Bà ngoại, nhưng hình như mẹ cháu không thích anh ấy lắm." Bà ngoại lập tức không vui: "Nó không thích thì có làm sao? Lúc trước bà cũng không thích bố cháu, không phải mẹ cháu vẫn gả cho bố cháu đấy thôi?" Bố Dư đột nhiên bị điểm danh: "... ???" Mẹ Dư Vãn bị bà ngoại nói thế thì hơi ngại ngùng, bà liếc mắt nhìn bà ngoại Dư Vãn một cái, oán trách nói: "Mẹ, mẹ nói chuyện này với con bé để làm gì?" "Sao mẹ không thể nói, mẹ thích thằng bé này." Bà ngoại cầm tay Dư Vãn, cười tủm tỉm hỏi cô: "Hôm nào đưa người về gặp bà ngoại nhé?" "Sang năm mới được không ạ?" "Được được, quyết định thế nhé, nhất định phải đưa về cho bà ngoại gặp mặt." Bà ngoại lôi kéo Dư Vãn, cười không khép được miệng,"Nên kết hôn sớm một chút, bà ngoại có tuổi rồi, sống một ngày bớt một ngày, bà ngoại còn muốn nhìn thấy cháu lấy chồng." "Bà ngoại bà nói gì vậy, chắc chắn bà sẽ sống lâu trăm tuổi!" Dư Vãn nói rồi đút cho bà ngoại một miếng táo nhỏ,"Bà ngoại, ăn chút trái cây đi ạ." "Được được." Bà ngoại vừa ăn vừa không quên dặn dò,"Nhớ phải đưa về gặp bà ngoại." "Cháu biết rồi, cháu biết rồi." Dư Vãn rảnh rỗi trải qua hai buổi tối ở nhà, buổi sáng cũng ngủ đến khi tự tỉnh, bà ngoại nấu cho cô bát bánh trôi còn chưa kịp ăn thì chuông điện thoại đã reo lên. Cô cắn thìa cầm lấy điện thoại, là Đàm Bình gọi tới. Nhìn thấy hai từ này, Dư Vãn đã cảm thấy có lẽ hôn lễ đã xảy ra chuyện gì. Quả nhiên, điện thoại vừa kết nối Đàm Bình đã vội vàng nói: "Dư tiểu thư, chúng tôi muốn tổ chức hôn lễ trước một tháng, có thể chứ?" "..." Dư Vãn đặt thìa trong tay xuống rồi đi đến bên cửa sổ hỏi cô ấy,"Đàm tiểu thư, trước tiên cô đừng gấp, xảy ra chuyện gì sao?" "Ông nội của tôi tối hôm qua đột nhiên nằm viện, suýt chút nữa phải vào ICU*, người trong nhà bàn bạc sợ thân thể của ông không chịu đựng được, nên muốn tổ chức hôn lễ sớm." (*): ICU (Intensive Care Unit) phòng chăm sóc đặc biệt, khu vực điều trị cho bệnh nhân nặng. Dư Vãn trầm ngâm hai giây, nói: "Tôi sẽ lập tức xử lý, một lúc nữa gọi lại cho cô, được chứ?" "Được, làm phiền cô." Dư Vãn cười nói câu "Không sao" sau đó cúp điện thoại, sắc mặt cô đau khổ. Cô vội vàng lên tầng, cầm túi xách chạy xuống: "Mẹ, bà ngoại, công ty con có việc gấp, con phải về trước đây." Mẹ Dư ngẩn người, bất mãn hỏi cô: "Sao lại thế? Không phải nói con xin nghỉ 3 ngày sao? Sao mới 2 ngày đã đi rồi?" "Không có cách nào ạ, khách hàng muốn tổ chức hôn lễ sớm hơn, kế hoạch cũng rối tung rồi mù hết lên." Dư Vãn vừa đổi giày, vừa nói,"Hoa quả kia mẹ gửi về cho con đi, bây giờ chắc con trực tiếp đến công ty luôn, không tiện mang theo." Mẹ Dư chậc một tiếng, vậy nên bà mới muốn Dư Vãn ở lại thành phố C. Bà ngoại cũng đứng lên, nói với Dư Vãn: "Vãn Vãn, ăn sáng xong hẵng đi." "Không đâu bà ngoại, lên xe cháu ăn qua một chút là được." Cô mở cửa, đeo túi lên rồi cười với bà ngoại,"Lần sau trở về, con sẽ đưa Lệ Thâm về gặp bà." Nhắc tới Lệ Thâm, bà ngoại cuối cùng mới vui lên một chút: "Được được, cháu đi đường cẩn thận." "Cháu biết rồi mà, bái bai bà. Mẹ, con đi nhé, mẹ nói với ba hộ con một tiếng." Dư Vãn nói xong câu này liền gọi xe, vội vàng chạy tới trạm xe khách. Sau khi lên xe buýt, cô cầm điện thoại phát lì xì vào nhóm "Đoàn đội hôn lễ Lý Duệ Đàm Bình 1001′′, ngay sau đó lại gửi một cái icon che mặt khóc thút thít. Kế hoạch Dư Vãn: Các vị thầy cô, Đàm Bình và Lý Duệ muốn đẩy lịch hôn lễ lên sớm hơn, mọi người có thể sắp xếp thời gian chứ? Nhiếp ảnh Chu Dương: Sao đột nhiên lại đổi? Ánh sáng Lưu Kiến Quốc: Chắc chắn là cô dâu trúng thầu rồi. Kế hoạch Dư Vãn: Không phải, do thân thể của ông nội nhà gái đột nhiên chuyển biến xấu, tối hôm qua suýt chút nữa phải vào ICU [che mặt] bọn họ sợ ông cụ không đợi được [che mặt] Khách sạn Chu Hiểu Ninh: Chị gái à, vậy họ muốn tổ chức sớm hơn bao lâu? [ che mặt ] Kế hoạch Dư Vãn: Chị vừa trao đổi với cô dâu, cuối cùng xác định là định là ngày 3 tháng 9. Khách sạn Chu Hiểu Ninh: Hôm đó khách sạn bọn tớ có ba đôi tổ chức hôn lễ [che mặt] Phòng tiệc đã được đặt rồi [ che mặt ] chỉ còn hai phòng tiệc nhỏ, khẳng định cậu chướng mắt [che mặt] Chỉ có bãi cỏ là còn trống. Kế hoạch Dư Vãn: Tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc trên sân cỏ ấy à, hình như mình lại có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của mẹ chú rể rồi [che mặt] Khách sạn Chu Hiểu Ninh: Cậu quyết định nhanh đấy nhé, không đến tối ngay cả sân cỏ cũng không còn [che mặt] Kế hoạch Dư Vãn: Cứ giữ chỗ cho mình trước nhé, mình lập tức liên hệ với họ. MC Tằng Khải: Ngày 3 tháng 9 tôi có một hôn lễ rồi [che mặt] Kế hoạch Dư Vãn: [che mặt], Những người khác thì sao? Quay phim Nguyên Dã: Hôm đó em ok Trang điểm Hồng Tú: Em cũng ok Kế hoạch Dư Vãn: @ Hứa Nghị Duy Đình, Hứa tổng thì sao? @Đồ ngọt Đường Mật, còn Đường Đường nữa [che mặt] Hứa Nghị Duy Đình: Có thể, nhưng tháng chín và tháng mười kỳ nở hoa không giống nhau, nên giá hoa tươi cũng sẽ khác. Kế hoạch Dư Vãn: Được, chỉ cần có thể làm kịp, giá cả có thể thương lượng [che mặt] Đồ ngọt Đường Mật: Ngày đó là ngày lành đấy, tôi có một đơn làm bàn đồ ngọt rồi -(:з" ∠)- nhưng mà tăng ca có thể sẽ làm kịp. Kế hoạch Dư Vãn: Được [bắn tim. jpg] Dư Vãn bắn tim với mọi người xong lại phát thêm một bao lì xì. Khách sạn Chu Hiểu Ninh: @Kế hoạch Dư Vãn, đầu tháng chín là thời điểm mưa nhiều. Tớ nhớ rõ hằng năm mấy ngày này trời đều mưa, nếu muốn chuyển sang làm ngoài trời thì cậu phải làm kế hoạch cho trời mưa thật tốt mới được. Kế hoạch Dư Vãn: [ánh mắt sống không còn gì luyến tiếc. JPG] Dư Vãn thở dài một hơi, đầu tiên xác định thời gian với mọi người rồi lập tức gọi cho Đàm Bình: "Đàm tiểu thư, bây giờ cô có đang ở bệnh viện không?" "Có, tôi đang chăm sóc ông nội, Lý Duệ cũng ở." "Được, tôi đã lên xe rồi, hơn hai tiếng nữa có thể đến nơi. Tôi cũng đã xác định thời gian với mọi người, chỉ có MC là đã có hôn lễ khác." "À... Tôi lại rất thích MC kia." "Anh ấy nói sẽ giúp tôi liên hệ với sư đệ của anh ấy, chỗ tôi có video sư đệ anh ấy làm MC, tôi sẽ gửi vào hòm thư cho cô, cô có thể xem trước một chút." "Được." "Còn một điều nữa là hôn lễ có lẽ phải tổ chức bên ngoài, hai người xem được không?" "Được, hiện tại tình huống đặc biệt, mọi người hẳn là cũng không có ý kiến." "Vậy là tốt rồi, vì chuẩn bị với tình huống trời mưa, tôi phải chỉnh sửa lại kế hoạch, chờ đến bệnh viện đưa cô xem." "Được."