Chương 42

Nụ hôn của nữ thần

Bản Lật Tử 13-10-2023 16:41:25

Dư Vãn và Lệ Thâm cùng nhau lên tầng gặp mẹ Dư Vãn. Mẹ Dư đang ngồi trên ghế sofa ăn trái cây mà vừa nãy Lệ Thâm gọt thì thấy hai bọn họ cùng nhau đi vào, vừa định nói gì đó thì thấy môi Dư Vãn bị cắn sưng. Trên môi Lệ Thâm còn dính màu son môi của Dư Vãn, dưới cái nhìn chăm chú của mẹ Dư Vãn, hai người như ý thức được vấn đề mà đồng thời cảm thấy xấu hổ. Mẹ Dư Vãn đặt trái cây xuống, cười chế nhạo: "Giới trẻ bây giờ yêu đương chẳng khác gì lửa gần rơm nhỉ." Dư Vãn che môi lại theo bản năng, vội vàng ho một tiếng: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Mẹ Dư cười khẩy nói: "Tôi không đột nhiên tới sao bắt quả tang được? Hai con đang ở chung à?" "Không phải đâu ạ." Lệ Thâm vội vàng nói,"Cháu ở biệt thự bên cạnh kia, vì khoảng cách khá gần nên thỉnh thoảng đến thôi ạ." Mẹ Dư Vãn nhếch mép, trong đầu lại nghĩ tôi tin cậu mới là lạ. Bà đứng lên đi đến ban công, nhìn về hướng mà Lệ Thâm vừa chỉ tay: "Ồ, đúng là biệt thự thật." Bà quay người lại, nhìn Dư Vãn: "Dư Vãn, đừng nói là con biết người ta ở đây nên mới đặc biệt mua nhà cạnh cậu ta đấy?" Dư Vãn: "Không phải đâu ạ, chỉ là trùng hợp thôi, con chuyển tới đây rồi mới phát hiện ra." Mẹ Dư Vãn im lặng quay đầu đi, thưởng thức phong cảnh của khu biệt thự: "Căn đối diện là nhà của Lệ Thâm à?" "Vâng." Lệ Thâm bước tới cạnh bà, gật đầu nói: "Dì có muốn sang ngồi chơi một lúc không ạ?" "Không cần, tôi không thích chó." Trong vườn hoa có một con chó Shiba đang đi lòng vòng quanh chậu hoa, vẻ mặt tò mò: "Con chó kia cũng là cậu nuôi?" "Vâng." "Nó ăn hoa cậu trồng kìa." Lệ Thâm: "..." Chân mày anh hơi giật giât, anh nhìn sang bên vườn hoa. Quả nhiên Lệ Lệ đang giẫm lên chậu hoa, ngửa đầu lên cắn một bông hoa xuống. Dư Vãn cũng lại gần, hơi lo lắng hỏi: "Hoa này ăn được không? Lệ Lệ ăn xong có thể bị đau bụng không?" Lệ Thâm nói: "Không sao đâu, đồ ăn không được nó sẽ không ăn." Anh vừa nói xong, ở bên kia Lệ Lệ đã nhả hết hoa trong miệng ra, còn đạp thêm mấy phát vào chậu hoa. Mẹ Dư Vãn chậc hai tiếng: "Cho nên tôi mới không thích nuôi chó mèo." "..." Lệ Thâm cảm thấy chắc là Lệ Lệ lại ngứa da rồi. Anh nhìn Dư Vãn và mẹ cô, cười hỏi: "Thời gian cũng không còn sớm, hay là chúng ta ra ngoài ăn tối?" Mẹ Dư nhìn anh: "Đại minh tinh như cậu ra ngoài ăn có tiện không?" "Thuận tiện ạ." Lệ Thâm lộ ra nụ cười đã được hàng nghìn người hâm mộ kiểm chứng,"Dì thích ăn cơm Tây hay đồ ăn Trung ạ? Cơm Tây thì chúng ta đến nhà hàng Hải Cảnh của Úc thị, món Trung thì có thể đến Thiên Hạ Cư." Mẹ Dư nói: "Đồ ăn Trung Quốc đi." "Được ạ, để con lái xe chở hai người." Anh nhìn Dư Vãn,"Anh xuống trước lấy xe, chờ hai người dưới tầng nhé." "Được." Dư Vãn tiễn anh ra cửa sau đó quay đầu lại bất mãn nhìn mẹ cô,"Mẹ, lần sau mẹ tới bảo với con trước được không?" "Làm sao, con không làm chuyện xấu thì sợ gì mẹ đến đây?" Mẹ Dư Vãn nói,"Mẹ thật sự không nghĩ rằng con sẽ quay lại với Lệ Thâm, mẹ tưởng con và Ngụy tổng có gì đó." "Mẹ đừng nói lung tung được không? Con với Ngụy tổng chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi." "Mẹ thấy người ta đối xử với con không hẳn là đơn thuần đâu nhỉ?" Dư Vãn nghĩ đến cuộc nói chuyện về tai nạn giao thông trước đó với Ngụy Thiệu thì không khỏi nhíu mày: "Mẹ đừng đoán mò, dù sao con với Lệ Thâm cũng đã quay lại rồi, mẹ nói không có tác dụng gì đâu." Mẹ Dư hừ một tiếng: "Con bây giờ cánh cứng rồi, mẹ nói cái gì thì con sẽ nghe à?" Bà dừng một chút rồi nói tiếp,"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, lúc nữa mẹ sẽ nói chuyện với Lệ Thâm." Dư Vãn hơi nóng nảy: "Mẹ muốn nói gì với anh ấy?" "Còn có thể nói gì nữa hả? Đương nhiên là nói về chuyện của hai người." Thiên Hạ Cư ở ngay bên cạnh quảng trường Tinh Quanh, cách công viên Lệ Trạch một đoạn. Lệ Thâm gọi điện đặt trước một phòng VIP và chọn vài món đặc sản ở đây, rồi mới lái xe chở hai người qua. Lúc xuống xe, mẹ Dư thấy anh bị khẩu trang và đội mũ thì nhếch môi, nghiêng đầu hỏi Dư Vãn: "Bình thường hai người hẹn hò đều như này đúng không?" Dư Vãn nói: "Mẹ, người nổi tiếng ra cửa đều như vậy, hơn nữa bình thường công việc của bọn con đều rất bận, toàn hẹn hò ở nhà." "Ồ, hẹn hò ở nhà thì làm gì?" Mẹ Dư Vãn cười lạnh nhìn cô. Dư Vãn: "..." Tại sao mẹ cười càng lạnh, mặt cô lại càng đỏ chứ. Lệ Thâm khụ một tiếng rồi nói: "Bình thường chúng con cùng nhau nấu cơm, dắt chó đi dạo, cũng có lúc sẽ xem phim." Mẹ Dư Vãn nhìn bọn họ không lên tiếng, ở ngay dưới mí mắt bà mà hai tên này còn có thời gian hôn rách miệng nhau chứ đừng nói gì đến lúc bà không có ở đây, ha ha. Sau khi vào phòng bao, Lệ Thâm tháo khẩu trang và mũ xuống rồi ân cần đưa thực đơn cho mẹ Dư Vãn: "Trước khi đến cháu đã gọi mấy món, dì xem thử còn món gì muốn ăn thì gọi phục vụ thêm vào." Mẹ Dư Vãn cầm thực đơn tiện thể xem giá cả, Thiên Hạ Cư ở thành phố A bà cũng đã tới ăn vài lần, ấn tượng với chỗ này chính là giá cả đắt đỏ, đồ ăn ít nhưng mùi vị cũng khá: "Cậu gọi món nào rồi?" Lệ Thâm nói: "Cháu gọi mấy món đặc sản và mấy món Vãn Vãn thường thích ăn." Mẹ Dư nhìn về phía Dư Vãn, gọi Vãn Vãn cơ đấy, nghe thân thiết nhỉ. Dư Vãn khụ một tiếng, chỉ thực đơn nói: "Mẹ, không phải mẹ thích ăn đậu phụ sao? Ở đây có món đậu phụ nóng Chiba, nhất định phải ăn thử ạ." "Ồ." Mẹ Dư Vãn gọi thêm hai món ăn, phục vụ lập tức rời khỏi. Mấy món Lệ Thâm chọn trước được mang lên rất nhanh, anh múc một bát cơm rang trứng kèm canh rồi đưa cho mẹ Dư Vãn, rồi nói: "Cơm rang trứng ở Thiên Hạ Cư rất hot đó ạ, hương vị rất tuyệt, canh trứng cũng ngon, dì ăn thử đi ạ." "Ừ." Mẹ Dư Vãn ăn thử một miếng, không đánh giá hương vị mà hỏi anh,"Chuyện cậu và Dư Vãn ở bên nhau, công ty cậu có biết không?" Tay Lệ Thâm đang gắp thức ăn cho Dư Vãn khựng lại, anh để đũa xuống rồi nói: "Tạm thời cháu chưa nói với công ty. Dì nói rất đúng, công ty không ủng hộ nghệ sĩ yêu đương nhưng những nghệ sĩ có thành tích thì công ty cũng không quản nhiều, trái lại thì quyền phát ngôn của nghệ sĩ cũng cao hơn. Tháng sau cháu sẽ phát hành album mới, sau đó còn có concert, nếu thuận lợi năm nay cháu có thể sẽ đạt được vài giải thưởng có trọng lượng. Đến lúc đó nói với công ty, cháu tin rằng bọn họ sẽ không phản đối." Mẹ Dư Vãn im lặng một lúc rồi hỏi anh: "Cho dù công ty không quản chuyện yêu đương của cậu, nhưng fan của cậu sẽ ủng hộ sao? Tôi thấy mấy cô bé theo đuổi thần tượng rất điên cuồng, Dư Vãn yêu cậu áp lực sẽ rất lớn." Lần này không chờ Lệ Thâm nói, Dư Vãn đã trả lời trước: "Mẹ, con đã trưởng thành rồi, nếu con đã lựa chọn thì chắc chắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Người hâm mộ cũng chỉ ầm ĩ trên mạng, rời khỏi internet thì im lặng, hơn nữa không phải tất cả người hâm mộ đều phản đối đâu, mẹ thấy đấy nhiều minh tinh cũng đã yêu đương rồi kết hôn những người ta có bị ssao đâu." "Mẹ thấy con to gan thì có." Mẹ Dư Vãn chậc một tiếng,"Mấy cô gái nhỏ mà điên lên, không chừng còn đợi dưới nhà con đòi chém giết đấy." "Dì yên tâm ạ, cho dù là ở trên mạng hay ở ngoài đời, cháu cũng sẽ bảo vệ Dư Vãn thật tốt." Lệ Thâm nhìn mẹ Dư Vãn, bảo đảm nói với bà,"Cháu đã khác với ba năm trước, bây giờ cháu có năng lực chăm sóc Dư Vãn." Mẹ Dư Vãn không trả lời ngay, bà uống một ngụm canh rồi mới nói: "Chuyện của hai đứa tôi giữ nguyên thái độ ban đầu, quan sát thêm rồi sau hẵng nói." Lệ Thâm suy nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm một câu: "Dì, cháu nghiêm túc với Dư Vãn, cháu muốn kết hôn với cô ấy." Dư Vãn nghe anh nói vậy thì tai đỏ lên, cô gắp thức ăn cho Lệ Thâm, nói: "Ăn trước đi, để nguội ăn sẽ không ngon." "Ừ." Lệ Thâm mỉm cười múc một thìa canh đưa tới bên miệng Dư Vãn,"Vãn Vãn, canh cá này rất ngon, em nếm thử đi." Dư Vãn cúi đầu nếm thử, hương vị thật sự rất ngon. Tuy giá cả ở Thiên Hạ Cư đắt nhưng một phần cơm rang trứng kèm canh được chế biến tinh tế, coi như là xứng đáng với số tiền bỏ ra. Mẹ Dư Vãn ở bên cạnh lườm hai người: "Hai đứa làm cái gì gì đấy, lớn cả rồi còn cần người bón, tự mình ăn cho tôi." Dư Vãn bĩu môi, cầm lấy bát trong tay Lệ Thâm. Ăn cơm xong, Lệ Thâm muốn đưa bọn họ đi dạo quảng trường Tinh Quang nhưng mẹ Dư Vãn nói hôm nay đi đường xe hơi mệt, nên anh lập tức đưa hai người về nhà. Dư Vãn tắm xong đi ra thấy mẹ cô đang đứng ở ban công nên quấn tóc vào khăn rồi đi tới: "Mẹ chưa ngủ à?" "Một lúc nữa rồi ngủ, sân nhà Lệ Thâm làm rất đẹp đó." Dư Vãn nói: "Đúng vậy, ánh đèn còn đổi màu sắc nữa." Mẹ Dư Vãn quay đầu lại nhìn cô: "Nghe nói Lệ Thâm nhập ngũ hai năm?" "Vâng." "Thảo nào." Mẹ Dư Vãn lẩm bẩm nói,"Tham gia quân ngũ thật sự rèn luyện con người rất nhiều." Hôm nay những gì Lệ Thâm nói với bà trên bàn ăn, thật sự rất kiên định không thể chen vào được, so với cậu thiếu niên của ba năm trước bà thấy trong ảnh đúng là hai người khác nhau. Dư Vãn dường như cũng nghĩ tới cái gì đó mà hơi ngẩn người, cuối cùng nhờ mẹ cô gọi một tiếng mới lấy lại tinh thần. "Dư Vãn, ngày mai con đến công ty xin nghỉ phép cùng mẹ về quê mấy ngày, chuyện của bà ngoại cần con phải trở về." Đây mới là lý do chính mà bà tìm Dư Vãn. Dư Vãn hỏi: "Bà ngoại rốt cuộc bị sao thế mẹ? Bố gọi điện cho con chỉ nói mấy câu, cũng không nói rõ ràng." Mẹ Dư Vãn liếc con một cái: "Bố con không nói rõ ràng à? Ông ấy vừa nói được mấy câu thì con cúp điện thoại rồi." "... Con bận họp mà." "Được, cô thì bận rồi." Mẹ Dư Vãn lười tranh cãi với cô,"Bà ngoại con bây giờ đã lớn tuổi, ở nhà cũ trong huyện cũng không tiện, bố và mẹ muốn đưa bà lên ở với chúng ta nhưng bà không chịu. Mấy người thân thích dưới quê tìm chúng ta, nói nhà chúng ta có tiền như thế thì mua một căn nhà mới ở huyện cho bà ngoại." Dư Vãn vừa nghe vừa gật đầu, bà ngoại ở huyện thuộc thành phố C, kinh tế không phát triển bằng thành phố, giá nhà cũng không cao như trên thành phố: "Vậy thì mua nhà mới cho bà ngoại thôi." Mặc dù mấy lời này của thân thích có hơi đáng ghét, nhưng bà ngoại thực sự có tuổi, không nói đến vấn đề khác, nhà cũ không có thang máy, để bà leo cầu thang thật sự không tiện. Mẹ Dư Vãn nói: "Bố và mẹ cũng định mua nhà mới cho bà, nhưng con biết mấy người thân thích kia nghĩ thế nào không? Bọn họ muốn chúng ta mua nhà cho bà ngoại, hai năm nữa chờ bà ngoại con mất, bọn họ lập tức phân chia nhà. Hừ, nghĩ lão Dư nhà chúng ta không nhìn ra được cái ý định đó chắc, thế thì không phải phí công lăn lộn trên thương trường sao." Dư Vãn ngẩn người, cô là thật sự không ngờ bọn họ lại có cái suy nghĩ này. "Cho nên mẹ bàn bạc với bố con, mua nhà cho bà ngoại nhưng đứng tên con, sau này bà ngoại con đi thật, nhà này bọn họ một mét vuông cũng không được chia." "À, như vậy à, vậy cũng được." "Có điều có vài thủ tục cần con trở về tự mình làm, nhà thì ba con đã xem qua vài căn, con trở về thì cùng bà ngoại đi xem một chút, xem bà thích nhà nào." "Được ạ." Dư Vãn suy nghĩ một chút, nói,"Con có thể xin nghỉ ba ngày." Mẹ Dư nghe cô nói ba ngày liền thay đổi sắc mặt: "Hiếm khi mới về nhà mà xin nghỉ có ba ngày? Ít nhất cũng phải tầm một tuần chứ." "Một tuần là không thể nào, trên tay con còn có một hôn lễ trị giá mấy triệu." Mẹ Dư Vãn ngây người rồi à một tiếng: "Giọng điệu của con bây giờ càng ngày càng giống lão Dư, ghê gớm nhỉ." "... Con cũng không khoe khoang, người ta dự tính là trên một triệu, con có thể làm sao giờ, ngăn không cho người ta kết hôn à?" Mẹ Dư hỏi: "Hôn lễ giá mấy triệu, sao các con làm được?" "Mấy triệu có là gì, hôn lễ mấy chục triệu con cũng làm rồi. Số tiền này của người ta bao gồm tất cả các chi phí, cũng không phải là đưa hết cho công ty bọn con. Cô dâu bây giờ cầm một bó hoa, đều là hơn chục nghìn tệ, mẹ nói xem cộng lại không phải mấy triệu sao." Mẹ Dư lắc đầu, lèm bèm mà trở về phòng của mình: "Tóm lại ngày mai con đi báo trước xin nghỉ ở công ty, chuyện này không thể kéo dài được nữa." "Vâng ạ." Buổi sáng sau khi họp xong, Dư Vãn lập tức đi tìm Ngụy Thiệu xin nghỉ, Ngụy Thiệu rất sảng khoái phê duyệt cho cô ba ngày nghỉ, hỏi cô: "Chừng nào hai người đi? Lâu rồi dì mới đến thành phố A, tôi mời bà ấy một bữa rồi hãy đi." "Không được, không được." Dư Vãn từ chối rất nhanh,"Chiều nay tôi và mẹ phải về rồi, để lần sau đi." Ngụy Thiệu hơi rũ mắt, gật đầu cười với cô: "Được rồi." "Cám ơn Ngụy tổng đã phê duyệt." Dư Vãn cầm lấy giấy xin phép nghỉ từ Ngụy Thiệu, mỉm cười nhìn anh rồi đi ra ngoài. Trở lại phòng làm việc, Dư Vãn cầm hồ sơ trên tay xem qua một chút, sau đó cầm điện thoại di động lên nhắn cho Đàm Bình: "Đàm tiểu thư, nhà tôi có chuyện cần về quê ba ngày, trong thời gian này nếu có chuyện gì, lúc nào cần cô có thể liên lạc với tôi." Đàm Bình: Được. Nhận được câu trả lời của Đàm Bình, Dư Vãn lại nhắn cho Lệ Thâm: "Em phải về quê ba ngày, khi nào quay lại sẽ liên lạc với anh. [trái tim. jpg] " Lệ Thâm đang tập luyện cho concert, lúc nghỉ giải lao mới thấy tin nhắn này, anh cau mày, đi tới một góc không có người gọi điện cho Dư Vãn: "Vãn Vãn, sao thế, gia đình xảy ra chuyện gì sao?" Lúc này Dư Vãn vẫn đang ở công ty, cô cười nói: "Không phải, em về quê mua nhà cho bà ngoại, nhưng em đứng tên cho nên phải tự mình trở về." "À, được rồi, em với mẹ đi đường chú ý an toàn." Lệ Thâm dừng một chút, lại nói,"Anh chờ em về." Rõ ràng bốn từ rất đơn giản nhưng Dư Vãn lại cảm thấy rất mờ ám. Cô nhớ đến quần áo và bao cao su nhét lung tung trong tủ mình, lập tức đỏ mặt trả lời: "Ừ."