Chương 40

Nụ hôn của nữ thần

Bản Lật Tử 13-10-2023 16:41:23

Mẹ của Dư Vãn? Mấy chữ này làm Lệ Thâm sợ tới mức theo bản năng mà tránh sang một bên, tựa vào tường. Video call còn chưa tắt, giọng nói của mẹ Dư Vãn vang lên: "Các người làm bảo vệ kiểu gì đấy? Sao lại có đàn ông xa lạ vào nhà con gái tôi!" Bảo vệ nói: "Dì đừng kích động, có khi nào con gái dì quen bạn trai mà không thông báo cho dì??" Lệ Thâm: "..." Mẹ Dư bỗng nhiên im lặng, một lát sau nhìn về phía video mà kêu lên: "Cậu đi ra đây cho tôi, tránh cái gì mà tránh?" "..." Lệ Thâm xoay người, nhìn về phía ống kính. Mẹ Dư bước tới gần màn hình một chút, sau đó hơi sửng sốt nói: "Lệ Thâm? Cậu là Lệ Thâm?" Bảo vệ lập tức dựng lỗ tai lên, cái gì? Lệ Thâm? Là ca sĩ Lệ Thâm? Hình như nhìn thực sự giống luôn! "Chào dì ạ, con mở cửa ngay đây." Anh không trả lời câu hỏi của mẹ Dư mà nhanh tay nhấn phím mở khóa. Bảo vệ nhìn Dư Vãn cười nói: "Dì có thể đi vào rồi." "Ha ha." Mẹ Dư vừa đi vào vừa gọi gọi cho Dư Vãn. Dư Vãn nhìn thấy người gọi điện tới, đỡ trán: "Mẹ, lại làm sao thế?" "Con còn không biết xấu hổ hỏi mẹ như thế nào à?" Mẹ Dư cười lạnh một tiếng,"Con với Lệ Thâm quay lại rồi đúng không? Con mới về lại thành phố A chưa được bao lâu, như thế không được." Dư Vãn sửng sốt một chút, theo bản năng từ trên ghế làm việc đứng lên: "Mẹ, mẹ đang ở chỗ nào?" "Mẹ đang ở cửa nhà con!" Dư Vãn: "..." Lúc cô tới thành phố A, không có nói cho mẹ Dư địa chỉ của công ty mới, nhưng hành lý từ quê đều được gửi đến chung cư, không nghĩ tới mẹ Dư lại trực tiếp đi tới nhà. Cô nhanh chóng gấp laptop lại, vừa nhét vào trong túi xách, vừa nói với mẹ Dư: "Con về ngay đây." Ngụy Thiệu nhìn thấy cô vội vã đi ra từ trong phòng làm việc, đi ra gọi cô lại: "Dư Vãn, sao thế? Hôn lễ của Đàm Bình lại xảy ra chuyện gì sao?" "Không phải." Dư Vãn quay đầu lại, nói với anh,"Mẹ tôi đột nhiên từ quê nhà lên thăm, Ngụy tổng, cho tôi xin nghỉ một tiếng." Ngụy Thiệu ngạc nhiên, lần đó Dư Vãn bị thương, anh gặp mẹ cô ở bệnh viện, là một người mẹ... rất nghiêm khắc: "Vậy cô mau đi đi, dù sao cũng sắp tan làm rồi." "Cảm ơn anh." Dư Vãn xách túi, chân bước đi như bay. Trong lúc lái xe trên đường cô gọi cho Lệ Thâm. Lúc này, Lệ Thâm đang điên cuồng dọn dẹp phòng. Ban công đang treo quần áo của anh, anh một tay gom toàn bộ xuống, nhét vào tủ quần áo của Dư Vãn, còn có áo mưa được đặt mọi nơi trong nhà, anh tìm hết mọi chỗ rồi cũng cất vào tủ quần áo. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Lệ Thâm ngẩng đầu thì nhìn thấy bản thân trong gương, áo thun cổ V rất sâu, hơi động một chút thì đừng nói xương quai xanh, ngay cả bả vai cũng có thể nhìn thấy... Anh cởi quần áo ra thật nhanh, tìm một cái áo thun cổ tròn bảo thủ mặc vào. Nhìn như vậy cũng sẽ không quá tùy tiện chứ? Điện thoại của anh không biết rơi ở hành lang phòng khách từ lúc nào, nghe được tiếng chuông, anh mới đi tới, cầm điện thoại lên: "Vãn Vãn?" "Mẹ em tới, anh gặp mẹ em rồi phải không?" " Ừ, dì mới vừa ở cổng dưới, có thể coi như anh gặp dì qua video..." "..." Dư Vãn câm nín một giây,"Em đang từ công ty chạy về, anh..." Cô vừa nói đến đây, chuông cửa lại vang lên. Lệ Thâm quay về phía gương chỉnh lại tóc mình, nặng nề nói: "Mẹ em đến rồi, anh đi mở cửa đây." "... Em về ngay đây!" "Em đừng vội, lái xe chậm thôi." Lệ Thâm cúp điện thoại, thở ra một hơi, bước tới mở cửa. Mẹ Dư đứng ở ngoài cửa, im lặng không lên tiếng đánh giá anh, Lệ Thâm nhìn bà nở nụ cười, mở miệng nói: "Chào dì ạ, con là Lệ Thâm." Mẹ Dư quay đầu đi, à một tiếng, thật đúng là Lệ Thâm. "Dì, mình vô nhà rồi nói." Lệ Thâm mời mẹ Dư vào phòng, lại ân cần rót ly trà cho bà, cắt trái cây. Mẹ Dư ngồi trên ghế sa lon, liếc nhìn trà và trái cây trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn về Lệ Thâm đang đứng phía trước. "Cậu và Dư Vãn quay lại với nhau rồi à?" Tay Lệ Thâm chậm rãi nắm thành quyền, thấp giọng đáp lời: "Dạ" Đây là lần đầu tiên anh chính thức gặp mẹ Dư, nhưng ấn tượng của anh đối với bà, có thể quay lại lần chia tay năm kia của anh và Dư Vãn. Khi đó có công ty giải trí muốn tìm anh ký hợp đồng, nhưng nói chuyện hai lần, điều kiện hai bên đều không hợp, cuối cùng tan rã trong không vui. Trên đường về nhà, anh nhìn thấy có chỗ bán đá bào mà Dư Vãn rất thích, muốn mua một bát cho cô, nhưng lại sợ cô ăn xong sẽ đau dạ dày. Cuối cùng anh đi lên, nói với ông chủ: "Ông chủ, cho một chén đá bào, nhưng không cho đá." Ông chủ: "..." Người tuổi trẻ bây giờ, ăn đồ quái lạ thật. Cuối cùng ông chủ cũng vì tôn nghiêm của đá bào, vẫn là cho Lệ Thâm một ít đá vụn, Lệ Thâm xách chén đá bào này về đến nhà thì đá vụn cũng hóa thành nước. Dư Vãn đang ngồi trước máy vi tính viết lý lịch, nghe tiếng mở cửa, quay sang nhìn về phía cửa: "Về rồi? Bàn bạc với công ty giải trí Thuận Thành thế nào?" Lệ Thâm đi tới, đem đá bào đặt lên bàn, ngồi xuống cạnh Dư Vãn: "Anh không định ký hợp đồng với họ, hợp đồng không công bằng, mặc dù anh còn chưa có tốt nghiệp, nhưng anh không ngốc. Bọn họ đưa ra điều kiện thấp, còn muốn ký hợp đồng mười năm, anh không ký." Dư Vãn nghe mười năm cũng sợ hết hồn: "Muốn ký mười năm? Lâu như vậy sao?" "Đúng thế, nếu điều kiện tốt một chút thì còn được, nhưng lại khắc nghiệt như vậy, anh sẽ không đồng ý." Anh nhìn Dư Vãn cười cười,"Nhưng mà không sao, không ký với bọn họ, còn có những công ty khác, hơn nữa mấy năm nay các show tuyển chọn cũng rất nổi tiếng, anh có thể đi thử tranh giải ca hát xem thế nào." "Ừ." Dư Vãn mơ màng gật đầu, cô không hiểu giới giải trí, nếu Lệ Thâm không muốn ký thì chắc chắn là thật sự không tốt,"Vậy anh cũng không cần vội vàng, chắc chắn sẽ có công ty có con mắt biết thưởng thức." "Anh cũng mong như thế!" Anh mở ly đá bào ra, đẩy tới trước mặt Dư Vãn,"Anh mua đá bào nè, em ăn không?" "Ăn!" Dư Vãn hiếm khi được ăn chút nước đá, cầm thìa múc một thìa. Lệ Thâm cong môi, hỏi cô: "Em tìm việc sao rồi?" Dư Vãn nói: "Mấy ngày nay em có nộp hồ sơ cho mấy công ty, nhưng chưa có kết quả, chờ thôi." " Ừ, em cũng đừng có gấp." "Vâng vâng." Dư Vãn đưa thìa tới mép miệng Lệ Thâm, hỏi anh,"Anh muốn ăn không?" Lệ Thâm không trả lời mà ngậm luôn cái thìa trong miệng. Mấy ngày sau, Lệ Thâm cứ như bình thường đi hát ở quán bar, Dư Vãn cũng tiếp tục nộp hồ sơ và tham gia phỏng vấn. Công ty tổ chức tiệc cưới ở thành phố A thì rất nhiều, nhưng chất lượng không đồng đều, Dư Vãn làm trong ngành này đã được một năm, công ty quá kém thì cô không để vào mắt, nhưng công ty có tiếng thì lại muốn cô làm học trò để bắt đầu lại từ đầu. Dư Vãn biết công ty lớn cạnh tranh kịch liệt, nhưng dù sao cô cũng có một năm kinh nghiệm, muốn cô theo thầy làm lại từ đầu lần nữa, cô cũng không muốn. Khi mà tình huống tìm việc lâm vào bế tắc, Dư Vãn bỗng nhiên nhận được email của một công ty tiệc cưới. Cô đăng không ít sơ yếu lý lịch lên các trang web tuyển dụng, nhưng đây là lần đầu có công ty chủ động liên lạc với cô. Cô nhìn qua, công ty này tên Thiều Hoa, thành lập chưa được bao lâu, nhưng nhìn cũng không tệ lắm, email là do ông chủ tự mình gửi cho cô. Dư Vãn lên website chính của công ty xem qua, có vài kế hoạch tiệc cưới của công ty cũng được đăng lên, quy mô không to, nhưng nhìn rất đẹp và tràn ngập sáng tạo. Cô để ý một chút, người lên kế hoạch cho tất cả tiệc cưới trên này, đều là do ông chủ của công ty, Ngụy Thiệu. Dư Vãn hơi động lòng, cô rất thưởng thức những ý tưởng hôn lễ của Ngụy tổng, hơn nữa điều kiện của công ty cũng khá được, vấn đề duy nhất là công ty này ở thành phố C. Cô do dự một hồi, hay là viết email từ chối, nói mình muốn ở lại thành phố A phát triển. Email được gửi đi, Dư Vãn lại tiếp tục nộp hồ sơ, không nghĩ tới ngày thứ hai, Ngụy tổng lại gọi điện thoại cho cô. "Dư tiểu thư, tôi xem qua hồ sơ của cô, tôi rất hứng thú với những kế hoạch tiệc cưới của cô. Tôi nghĩ cô là một người có tiềm năng trong ngành nghề này, chỉ cần được rèn luyện thêm, tương lai nhất định sẽ rộng mở." Ngụy Thiệu không ngừng nói những lời khen, khiến Dư Vãn thiếu chút nữa chóng mặt: "Ngụy tổng quá khen, những thiết kế của ngài mới thật sự ấn tượng." "Cô đã xem qua thiết kế của tôi?" "Vâng, tôi xem ở trang web chính của công ty." Ngụy Thiệu ở bên kia cười một tiếng: "Vậy xem ra cô đối với công ty chúng tôi cũng không hẳn là hoàn toàn không có hứng thú. Công ty chúng tôi mặc dù mới thành lập không lâu, nhưng ở trong ngành hôn lễ này rất có tiềm năng phát triển, ngoài ra, cô là người thành phố C, tôi biết người trẻ tuổi bây giờ đều không thích ở quê nhà, nhưng thành phố C mấy năm nay cũng phát triển rất tốt, chất lượng sống ở thành phố C cũng không thua kém gì so với thành phố A." Những điều này Dư Vãn biết, ban đầu cô tới thành phố A là vì phản kháng mẹ cô, còn bây giờ cô ở lại thành phố A là bởi vì Lệ Thâm ở đây. "Bây giờ công ty chúng tôi đang cần người mới, cô có tiềm năng rất lớn, tôi không muốn bỏ qua. Còn nữa, thật ra thì tôi người thành phố A, công ty chúng tôi sau này rất có thể sẽ dời trụ sở chính đến thành phố A, nếu như cô muốn ở thành phố A, đến lúc đó cô có thể yêu cầu chuyển về thành phố A." Dư Vãn mím môi, nói với Ngụy Thiệu: "Có thể cho tôi suy nghĩ 2 ngày không?" "Có thể, suy nghĩ kỹ thì liên lạc với tôi lúc nào cũng được." "Được, cảm ơn Ngụy tổng." Dư Vãn cúp điện thoại, ngồi ở trên ghế sofa ngẩn người. Làm việc ở công ty Ngụy Thiệu là sự lựa chọn tốt nhất của cô bây giờ, Ngụy Thiệu cảm thấy cô có năng lực, cô cũng giống vậy, cũng cảm thấy công ty có khả năng phát triển cao. Nhưng nếu như cô đi thành phố C, Lệ Thâm phải làm sao đây? Chẳng lẽ cùng anh yêu xa, mấy năm sau lại theo công ty trở về thành phố A? Cô thở dài, Ngụy Thiệu nói sau này, còn bao lâu thì không nói, nói không chừng lương cũng là một tấm chi phiếu trống*. *ý chỉ lời nói không tin được Chuyện này làm cho Dư Vãn suy nghĩ mấy ngày vẫn không đưa ra được câu trả lời, thì chuyện phiền phức khác lại tới. Mẹ Dư tới thành phố A, trực tiếp ngăn Dư Vãn ở cửa công ty. Một năm qua, Dư Vãn không liên lạc với gia đình, tết âm lịch thì gọi về nhà bằng điện thoại công cộng. Nhưng mẹ cô lại là người có pháp lực thông thiên. Hai người tìm một quán cà phê nhỏ gần công ty, mẹ Dư đang giận không có giải phóng nhìn Dư Vãn: "Cô cũng có bản lĩnh nhỉ, định đi luôn không về nhà nữa đúng không? Tôi còn tưởng cô sống vui vẻ đến nỗi quên luôn đường về, kết quả thì sao hả, cô sống cái kiểu gì đây?" Trước khi tới, bà đã điều tra chuyện của Dư Vãn rất rõ ràng, bao gồm chuyện của Dư Vãn và Lệ Thâm: "Công việc thì không thấy có thành tích gì, tìm một người bạn trai nhỏ tuổi, lại còn ở chung với người ta, Dư Vãn, cô lợi hại lắm, cô muốn tôi với ba cô tức chết phải không? !" Trong quán cà phê có vài vị khách liếc nhìn sang phía bên này, Dư Vãn mím môi rồi nói với mẹ Dư: "Mẹ, mẹ nhỏ tiếng một chút." "Tôi nhỏ tiếng một chút? Cô bây giờ cũng còn biết mất mặt? Tôi nói cho cô nghe, Dư Vãn, lập tức thu dọn đồ đạc cùng tôi trở về thành phố C." Dư Vãn siết chặt ly cà phê trong tay, quật cường nói: "Con không về." "Cô không về? Cô còn muốn đợi ở chỗ này làm gì? Công việc thì cô cũng sắp từ..." Mẹ Dư nói tới đây, hừ và cười một tiếng,"À, thì ra là không bỏ được bạn trai nhỏ của cô sao? Dư Vãn, cô tỉnh lại đi, hai người bên nhau, vốn sẽ không có kết quả." Dư Vãn cau mày, nhìn về phía bà: "Sao mẹ biết sẽ không có kết quả?" "Hai người các con lấy cái gì mà bảo đảm ở bên nhau? Con thì thất nghiệp, hắn thì đi làm ở quán bar, tiền sinh hoạt và thuê nhà tháng sau của các con từ trên trời rơi xuống à?" Trái tim Dư Vãn ngừng đập một nhịp, chân mày cũng nhíu chặt hơn: "Con cũng không phải là sẽ không kiếm được việc làm, Lệ Thâm cũng sẽ không đi hát ở quán bar mãi mãi, anh ấy là học sinh rất có tiềm năng ở Học Viện Âm Nhạc, sau này nhất định sẽ trở thành ca sĩ!" "Mẹ cảm thấy chỉ có con mới nghĩ như vậy, con cho rằng muốn dựa vào ca nhạc để có cơm ăn dễ vậy sao? Chỉ có một ít người mới làm được!" Dư Vãn xụ mặt không nói lời nào, mẹ Dư thở chậm lại, nhìn cô nói: "Ba con nói mẹ quản con quá chặt, không có không gian để tự do, được, mẹ cho con bay nhảy ở ngoài một năm, còn con? Con làm được gì? Mẹ chỉ thấy con tìm một người làm bạn trai. Hừ, cuộc sống không biết có tiếp tục qua ngày được không mà con còn có tâm tình đi nói chuyện yêu đương." Khóe miệng Dư Vãn giật giật, dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại nhịn. Mẹ cô nhìn cô, cười một tiếng: "Con muốn nói cái gì, có phải là định nói chỉ cần hai người yêu nhau thì cái gì cũng vượt qua được? Anh họ con ban đầu cũng nghĩ như vậy, năm đó tiền đồ của nó rộng mở, vì cùng Hà Hoan gì đó bên nhau, buông tha cơ hội du học để đào tạo chuyên sâu, công việc mà gia đình sắp đặt cũng không cần, kết quả thế nào?" Dư Vãn bị chặn họng tới mức không nói nên lời, thời điểm anh họ và Hà Hoan kết hôn, cô chỉ mới học cấp ba, thời điểm đó nghe chuyện này, cô chỉ cảm thấy anh họ rất ngầu, nếu đây không phải là tình yêu đích thực thì ngoài kia làm gì còn cái gọi là tình yêu. Nhưng kết hôn được một năm thì hai người ly dị, không phải nguyên nhân đặc biệt gì, mà là bởi vì áp lực cuộc sống. Ban đầu anh họ yêu đến mức có thể vì Hà Hoan mà buông bỏ mọi thứ, nhưng đối diện cuộc sống thì lại yếu đuối. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, mọi thứ đều sụp đổ. Sau khi biết anh họ ly dị, cô thường xuyên nghĩ, liệu anh ấy hối hận không nhỉ? Sao có thể không hối hận được, dù sao cũng yêu sâu đậm đến thế cơ mà. "Hai người các con bên nhau, chỉ có liên lụy nhau thôi." Dư Vãn ngẩng đầu lên, tức giận nói: "Tại sao tụi con lại liên lụy nhau?" "Không phải sao?" Mẹ Dư bật cười: "Bạn trai nhỏ kia của con, không phải muốn ký hợp đồng với công ty giải trí sao? Cuối cùng lại không ký, bởi vì công ty không cho yêu đương." Dư Vãn kinh ngạc, Lệ Thâm nói, là bởi vì công ty muốn anh ký hợp đồng dài hạn bất công cơ mà?"Mẹ nghe ai nói?" Mẹ Dư nói: "Nhà chúng ta làm ăn nhiều năm như vậy, có vài quan hệ, vừa hay có người bạn quen người trong công ty kia, mẹ nhờ người ta hỏi thăm." Dư Vãn lại nắm chặt ly trong tay, im lặng không lên tiếng, mẹ Dư đứng lên, nói với cô: "Ba con đã mua nhà và xe giúp con, chính con là người phải hiểu rõ nên làm gì."