Dư Vãn thấy Ngô Miện gửi một loạt dấu ba chấm sang thì hỏi anh ta: "Lệ Thâm khó mời lắm đúng không?"
Ngô Miện: Cậu ấy đương nhiên sẽ khó mời hơn nhưng nghệ sĩ khác, khách hàng kia của cô chỉ cần mời Lệ Thâm thôi à?
Dư Vãn: Đúng vậy.
Ngô Miện: Vậy như này nhé, cô gửi tài liệu về hôn lễ và thông tin cô dâu chú rể cho tôi, công ty sẽ bình xét.
Dư Vãn: Được, tôi sắp xếp lại rồi sẽ gửi cho anh, làm phiền giám đốc Ngô rồi.
Ngô Miện: Không phiền, đây là công việc thôi, nhưng sao cô không trực tiếp đi hỏi Lệ Thâm?
Cuối cùng, Ngô Miện vẫn không nhịn được mà đi hóng hớt mà hỏi thẳng vấn đề mình muốn hỏi.
Dư Vãn: Như ngài nói đây là công việc, đương nhiên là liên hệ công ty sẽ thích hợp hơn.
"..." Cô gái này đúng là biết bốn lạng hất nghìn cân*
(*) Bốn lạng hất nghìn cân: nghĩa là lấy sức nhỏ đánh bại sức lớn.
Trước khi tan làm, Dư Vãn sửa lại tài liệu mà Ngô Miện cần rồi gửi sang cho anh ta. Hôm sau cô nhận được bài tin tức từ tạp chí , chủ đề viết bản thảo cho tạp chí cũng đã được quyết định là "Tips về hôn lễ cho cô dâu chú rể"
Dư Vãn làm nhà thiết kế hôn lễ biết bao năm đã tham gia hàng trăm hôn lễ lớn nhỏ, những tình huống đột ngột hay những chi tiết dễ bị cô dâu chú rể bỏ qua, cơ bản đều tổng kết trong bài viết này.
Có thể nói là cả bài rất có giá trị.
Ăn cơm tối xong, Dư Vãn vẫn bận bịu viết bản thảo. Lệ Thâm dọn dẹp xong phòng bếp thấy cô đang gõ phím như múa quyền, cuối cùng không thể không nói: "Vãn Vãn, em còn phải viết bao lâu nữa? Đã nói là ngủ chung mà?"
"... Mới hơn tám giờ, anh đã buồn ngủ rồi à? Hình như tối nay anh vẫn chưa chạy bộ, anh đi chạy đi, anh chạy xong là em viết xong."
Lệ Thâm nói: "Anh chạy 10km chưa tới 30 phút là xong. Em chắc chắn nửa tiếng nữa là em xong được không?"
"Chắc là có... thể." Ngày mai cô còn phải gặp Hoàng Mãn Phú bàn bạc chuyện hôn lễ, nên bản thảo tối nay phải viết xong.
Điện thoại trên bàn ting một tiếng nhận được tin nhắn mới. Dư Vãn nhìn thoáng qua rồi vội vàng cầm lên.
Là tin nhắn của Ngô Miện.
Ngô Miện: "Xin lỗi cô Dư, chuyện Lệ Thâm sợ là không được, người đại diện của cậu ấy từ chối.
Dư Vãn hơi mím môi hỏi: "Có thể cứu vãn không? Khách hàng của tôi nói phí biểu diễn có thể thương lượng."
Ngô Miện: "Vấn đề không phải là phí biểu diễn, thái độ của người đại diện của cậu ấy rất kiên quyết, còn mắng cả tôi này [che mặt]
Dư Vãn: "..."
Ngô Miện: Người đại diện của cậu ấy là Trì Lộ, trước đó chắc cô cũng đã gặp cô ta ở hôn lễ, là một người rất hung hăng [che mặt] những nghệ sĩ cô ta quản lý đều rất nổi tiếng, là người đại diện vàng của công ty chúng tôi. Cô ta không đồng ý, tôi bên này cũng không có cách nào khác.
Dư Vãn: Tôi hiểu mà, cảm ơn giám đốc Ngô.
Ngô Miện: Người khách hàng Hoàng Mãn Phú này của cô tôi biết... Nếu cô không tiện nói rõ với hắn thì trực tiếp hỏi Lệ Thâm đi, với mối quan hệ của cô với Lệ Thâm, cậu ấy chắc chắn sẽ giúp cô chuyện này.
Dư Vãn vẫn đang suy nghĩ Ngô Miện nghĩ mối quan hệ của cô với Lệ Thâm là gì, Lệ Thâm đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ thì quay lại.
"Thế nào, sao sắc mặt kém như vậy?"
Dư Vãn thấy anh lại gần, sắc mặt lại càng không tốt. Cô vội vàng khóa màn hình điện thoại, nhìn anh cười nói: "Không có gì, nghĩ tới khách hàng ngày mai gặp là lại đau đầu."
Lệ Thâm hỏi cô: "Khách hàng lần này khó đối phó à"
"Hơi hơi, chủ yếu là yêu cầu hơi nhiều ha ha." Dư Vãn nói xong thì cất điện thoại vào túi quần rồi đẩy Lệ Thâm đã thay xong quần áo,"Anh đi chạy bộ đi, em viết xong ngay bây giờ đây."
"Ừ." Lệ Thâm thay giày chạy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên anh chạy bộ xong, Dư Vãn vẫn chưa viết xong bản thảo. Sau khi anh tắm xong lại ngồi xuống bên cạnh Dư Vãn: "Hôm nay là ngày nghỉ phép cuối cùng của anh, em đã hứa ngủ chung với anh."
"..." Bàn tay Dư Vãn đang gõ phím cuối cùng cũng dừng lại, thôi vậy, sáng mai đến công ty sớm viết cũng được. Cô lưu bản thảo rồi tắt máy tính đứng lên: "Em đi tắm."
Lệ Thâm đứng lên theo cô: "Anh đi với em."
"... Không phải anh vừa tắm xong à?"
"Anh không ngại tắm thêm lần nữa."
Dư Vãn: "..."
Buổi tối ngủ một giấc vui vẻ, hôm sau Dư Vãn dậy sớm đến công ty tiếp tục viết bản thảo. Vốn dĩ sáng hôm nay có hẹn với Hoàng Mãn Phú bàn bạc chuyện hôn lễ, nhưng hắn ta nói đột nhiên có khách cần tiếp đón, đổi thời gian thành buổi tối.
Làm trong ngành của Dư Vãn, bọn họ thường xuyên phải chiều theo thời gian của khách hàng, nhưng khách hàng hẹn sáng sớm và tối thì không thích hợp cho lắm. Nhưng không có cách nào, Dư Vãn chỉ có thể cười hì hì đồng ý.
Buổi tối lúc tan làm Dư Vãn nhận được địa chỉ cụ thể từ trợ lý của Hoàng Mãn Phú.
"Ngõ Thanh Nam? Dư Vãn nhíu mày, cô rất ít khi đi quán bar, ngay cả hồi mà Lệ Thâm còn đi hát ở quán bar cô cũng thỉnh thoảng mới tới. Hoàn cảnh ở quán bar khá ầm ĩ, không thích hợp để nói chuyện. Cô nghĩ Hoàng Mãn Phú dẫn khách đến ngõ Thanh Nam nên thuận tiện gọi cô đến bàn bạc.
Trùng hợp thay, quán bar mà Hoàng Mãn Phú hẹn chính là quán bar Lệ Thâm đi hát ngày trước. Sau khi Lệ Thâm nổi tiếng, quán bar này cũng được biết đến, không chỉ có fans của Lệ Thâm thích tới, còn có rất nhiều người muốn làm ca sĩ cũng xin vào làm.
Ca sĩ hiện tại của bar là một người khá giống Lệ Thâm từ giọng hát cho đến cách ăn mặc. Tuy hát không tệ lắm nhưng vẫn là bắt chước Lệ Thâm, Dư Vãn cảm thấy không được.
Lúc cô tìm được Hoàng Mãn Phú, Lệ Thâm đang ở văn phòng của Trì Lộ.
"Còn ba tháng nữa là hết năm, kế tiếp cậu còn một đại ngôn và một bài hợp ca."
Lệ Thâm ngẩng đầu nhìn cô ta: "Hợp ca?"
"Ừ." Bài hợp ca này, Trì Lộ cũng không vừa ý, nhưng ca khúc đó đúng là không tệ. Sau khi cân nhắc, cô ta vẫn đồng ý,"Lý Trừng Trừng chuẩn bị solo, cô ta là người có độ nổi tiếng cao nhất trong nhóm, fans cũng rất nhiều cho nên công ty dự định sẽ lăng xê cô ta. Kế tiếp cô ta sẽ nhận vai nữ chính trong bộ phim chuyển thể được đầu tư lớn, công ty dự định nhạc phim sẽ để cậu và cô ta cùng nhau hát. Bài hát tôi đã xem, do Đoạn Chí Minh sáng tác, chất lượng rất đảm bảo.
Lệ Thâm nhíu mày, Đoạn Chí Minh sáng tác thì anh tin tưởng. Công ty cố ý mời Đoạn Chí Minh xem ra rất muốn lăng xê Lý Trừng Trừng. Nhưng kỹ thuật hát của Lý Trừng Trừng anh cảm thấy vẫn chưa đến nơi đến trốn.
"Chị Lộ Lộ, tôi từng nghe Lý Trừng Trừng hát, cô ta là hát chính của nhóm, giọng hát cũng có trình độ, kỹ thuật thì không thể nói là không có, nhưng chỉ có bản CD là nghe được, cô ta mà hát live rất dễ bị lạc giọng."
Trì Lộ nói: "Chuyện này tôi cũng đã nghe nói, cô ta hát live yếu là do chưa có nhiều kinh nghiệm, kỹ thuật của cô ta không phải là vấn đề lớn."
Lệ Thâm cười không nói, Lý Trừng Trừng ra mắt trước anh, không có kinh nghiệm hát live là do không hát live bao giờ chỉ chú trọng đến vũ đạo.
Dường như hiểu được anh cười cái gì, Trì Lộ khụ một tiếng: "Sau khi Lý Trừng Trừng solo chắc chắn sẽ không giống trước đây. Công ty sẽ tăng cường độ huấn luyện cho cho cô ta, hát nhiều một chút sẽ tốt thôi."
Lệ Thâm nói: "Trước khi cô ta hát tốt, tôi sẽ không hợp ca trên sân khấu cùng cô ta."
"..." Trì Lộ nghĩ thầm, không cùng hợp ca trên sân khấu thì ít nhất cũng đồng ý vào phòng thu âm rồi.
Lệ Thâm ra khỏi văn phòng Trì Lộ thì lập tức về nhà. Tiểu Đổng thấy sắc mặt anh không tốt liền chủ động quan tâm nói: "Thâm ca, sao thế? Đừng nói là công ty cho anh đi hát ở hôn lễ đấy nhé?"
Lệ Thâm khẽ nhúc nhích chân mày, quay đầu sang nhìn cô nàng: "Hôn lễ gì?"
"À đúng rồi, anh không biết, chị Lộ Lộ cố ý thông báo là không được nói cho anh..." Úi, dừng lại đã, có phải cô vừa vô tình nói cho Thâm ca biết rồi không???
Tiểu Đổng: "..."
"Em vừa nói hôn lễ gì?" Lệ Thâm hỏi lại.
Tiểu Đổng ôm mặt khóc, nhìn anh nói: "Thâm ca, coi như anh chưa nghe được gì đi."
Lệ Thâm nói: "Vậy tôi đi hỏi Trì Lộ."
"..." Tiểu Đổng kéo góc áo anh, cười cười nói: "Chuyện là như này, có một ông chủ tên là Hoàng Mãn Phú muốn mời anh đến hôn lễ của anh ta hát, nhưng đã bị chị Lộ Lộ từ chối.
"Hoàng Mãn Phú?" Mắt Lệ Thâm giật giật, cái tên này nghe hơi quen? Hình như anh thấy ở đâu rồi?
Lúc cửa thang máy mở ra, cuối cùng Lệ Thâm cũng nhớ lại cái tên này mình từng thấy ở đâu, hình như là trong bản kế hoạch của Dư Vãn.
Hoàng Mãn Phú là khách hàng hiện tại của cô.
Nếu đúng là hôn lễ do Dư Vãn phụ trách, sao cô không nói thẳng với anh? Công ty từ chối, có khi nào khách hàng sẽ làm khó cô không?
Nghĩ đến đây, Lệ Thâm bèn lấy điện thoại ra gọi cho Dư Vãn.
Dư Vãn tìm được Hoàng Mãn Phú chưa kịp nói với anh ta mấy câu đã bị kéo đi uống rượu. Điện thoại đổ chuông, vừa hay có cớ cho cô chạy ra: "Xin lỗi Hoàng tổng, tôi đi nghe điện thoại trước."
Cô cầm điện thoại đi sang một bên, thấy người gọi là Lệ Thâm: "A Thâm, anh về đến nhà chưa?"
"Vẫn đang ở công ty." Lệ Thâm nghe thấy bên chỗ cô âm thanh hò hét ầm ĩ thì nhíu mày,"Em đang ở đâu?"
"À, ở quán bar trước kia anh hát, khách hàng hẹn gặp mặt em ở đây."
"Khách hàng, tên là Hoàng Mãn Phú đúng không?"
"Ừ." Lúc Dư Vãn làm việc Lệ Thâm thường xuyên bám cô, biết tên khách hàng của cô cũng không có gì lạ.
"Có phải hắn ta mời anh đi hát ở hôn lễ không?"
Dư Vãn ngây người hỏi anh: "Công ty nói cho anh biết à?"
Lệ Thâm mím môi hỏi lại: "Những chuyện này sao em không nói thẳng với anh?"
"Đây là công việc mà, con người em luôn công tư rõ ràng."
"..." Cô không nói Lệ Thâm cũng biết, cô không muốn anh bị khó xử. Anh đang định nói thì nghe thấy đầu dây bên kia có người gọi Dư Vãn đi uống rượu.
"Chúng ta nói chuyện sau nhé, khách hàng đang chờ em."
Dư Vãn nói xong liền cúp điện thoại, Lệ Thâm ngồi trên xe cau mày, nói với Tiểu Đổng đang lái xe: "Đi ngõ Thanh Nam trước."
"Hả?"
"Tôi nói đi ngõ Thanh Nam trước."
"... Em biết rồi." Tiểu Đổng đánh lái xe ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Thâm ca, anh muốn đi uống rượu à?"
"Tìm người."
"À." Chỉ cần không phải là uống rượu thì cô yên tâm. Nếu anh ấy đi quán bar mà uống say, trang đầu ngày mai có thể sẽ là "Ngôi sao ca nhạc đang nổi tiếng Lệ Thâm đêm khuya đến quán bar mua say, có vẻ như là do chuyện tình cảm không suôn sẻ."
"Cô Dư, nghe điện thoại gì lâu vậy?" Hoàng Mãn Phú cầm một cốc bia bỏ thêm đá,"Đến đây cạn một cốc."
"Hoàng tổng, tôi thật sự không thể uống." Dư Vãn cười chặn lại cốc bia của hắn ta, cố gắng dùng chuyện hôn lễ để rời sự chú ý của hắn,"Tôi đã liên hệ với Tinh Diệu, nhưng người đại diện của Lệ Thâm không đồng ý."
"Tại sao người đại diện không đồng ý, có phải chê tiền chưa đủ?" Trên mặt Hoàng Mãn Phú viết đầy hai chữ mất hứng,"Cô liên lạc lại với người đại diện của cậu ta cho tôi, tôi càng muốn mời Lệ Thâm đến hát. Chỉ là một thằng hát rong mà giá cao như thế à?"
Dư Vãn thay đổi sắc mặt, cố gắng đè nén những lời tức giận trong lòng rồi cười với hắn ta: "Tôi sẽ thử liên hệ lại với người đại diện của Lệ Thâm, nhưng sân tổ chức hôn lễ, ngài nhất định muốn tổ chức ở nhà thờ lớn nhà thờ St. Beasley đúng không?
Hoàng Mãn Phú liếc cô một cái: "Thế nào, Lệ Thâm không mời được, giáo đường cũng không được tổ chức à?"
Dư Vãn cười nói: "Chuyện là như thế này, nhà thờ St. Beasley đúng là có thể tổ chức hôn lễ, nhưng có yêu cầu đối với cô dâu chú rể. Nếu muốn tổ chức thì phải theo đạo."
Sắc mặt Hoàng Mãn Phú lại trầm xuống: "Sao lắm quy định thế? Tôi thấy người khác tổ chức hôn lễ ở nhà thờ không phải tham gia đạo cơ mà?"
Dư Vãn cố gắng duy trì nụ cười: "Các giáo đường khác ở thành phố A không có yêu cầu này, thậm chí giáo đường giành cho hôn lễ của công viên Tinh Quang và công viên Lệ Trạch cũng không có yêu cầu này. Nếu ngài ngại phiền, có thể đổi sang công viên Tinh Quang, giáo đường ở đó cũng rất rộng."
"Rộng? Có rộng bằng nhà thờ St. Beasley không? Công ty hôn lễ của các người đừng tưởng rằng tôi không hiểu gì là có thể tùy tiện lừa tôi. Tôi đã cho người tìm hiểu trước rồi, giáo đường lớn nhất thành phố A là nhà thờ St. Beasley, tối muốn rộng nhất, rộng nhì cũng không được!"
Dư Vãn: "..."
Khi Dư Vãn đang nhẫn nhịn dùng lý lẽ thuyết phục Hoàng Mãn Phú, Lệ Thâm đã đến cửa quán bar rồi. Tiểu Đổng thấy anh đến đây thì hơi căng thẳng: "Thâm ca, anh muốn tìm ai, em vào tìm giúp anh. Nơi này anh từng đến hát, có không ít fans cũng đến đây, nếu như bị nhận ra thì rất thảm đấy."
Lệ Thâm suy nghĩ một chút, lấy tóc giả màu vàng từ sau ghế tội lên.
Tiểu Đổng: "..."
Cô nàng nhìn anh đội tóc giả và mũ lưỡi trai rồi đeo khẩu trang, cuối cùng còn khoác áo khoác của cô. Áo khoác này là do cô cố tình chuẩn bị để vào phòng điều hòa, là kiểu áo khoác dài rộng thùng thình. Lệ Thâm mặc lên người lập tức biến thành áo khoác lửng thời trang.
Lệ Thâm mặc đồ xong ngẩng đầu lên hỏi cô nàng: "Bây giờ không nhận ra chứ."
"... Vâng." Không nhận ra, nhưng nhìn giống biến thái.
"Tôi đi vào, em chờ ở đây, tôi sẽ ra nhanh."
"Vâng." Tiểu Đổng thấy anh đi ra ngoài, lại lo lắng dặn: "Thâm ca anh phải cẩn thận đấy, có chuyện gì lập tức liên hệ cho em."
"Ừ." Lệ Thâm đút tay vào túi rồi đi vào quán bar.
"..." Người giữ cửa quán bar cứ thế mà cho anh vào à? Chưa nói đến, dáng người Thâm ca kết hợp với cách ăn mặc này nhìn rất thời trang.
Lệ Thâm còn quen quán bar hơn Dư Vãn, anh đi lòng vòng một chút đã thấy Dư Vãn. Một người đàn ông trung niên béo phì tay cầm cốc bia, dường như muốn ép Dư Vãn uống. Dư Vãn không nhận, hắn ta lập tức muốn nắm lấy cổ tay cô.
Lệ Thâm bước đến, hất tay ông ta ra, đưa Dư Vãn ra sau lưng. Dư Vãn ngẩn người nhìn người tóc vàng cao lớn trước mặt... là tóc vàng đúng không? Ánh đèn đủ loại màu sắc ở quán bar khiến cô khó mà xác định được.
"Mày làm cái gì đấy?" Hoàng Mãn Phú đập bàn đứng lên, lúc Lệ Thâm hất tay hắn ta, cốc bị nghiêng đổ hết lên tay Hoàng Mãn Phú.
Lệ Thâm từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Tôi tới đón bạn của tôi về nhà."
Anh vừa nói, Dư Vãn liền nhận ra. Tuy anh đè thấp giọng nhưng cô quá quen thuộc với giọng nói của Lệ Thâm.
"Mày đến đón bạn hay là đến gây chuyện?"
Giọng Hoàng Mãn Phú cao hơn lúc nãy, Dư Vãn thấy hắn ta thật sự tức giận vội vàng vòng lên trước mặt Lệ Thâm xin lỗi hắn ta: "Xin lỗi Hoàng tổng, bạn tôi không cố ý."
Cô nói xong thì lấy khăn tay trong túi muốn giúp Hoàng Mãn Phú lau bia dính trên người. Hoàn Mãn Phú tránh cô, nổi giận đùng đùng nói: "Đừng có diễn với tao, đây là bạn của cô à? Tôi thấy các người là cố ý."
"Hoàng tổng, thật sự là hiểu lầm."
"Hiểu lầm? Cô nói một câu hiểu lầm là xong à?" Bộ dáng Hoàng Mãn Phú đúng là không chịu bỏ qua,"Xin lỗi, lập tức xin lỗi cho tôi! Nếu không... đơn này đừng làm nữa, tôi sẽ kéo công ty các người vào danh sách đen!"
Dư Vãn ngăn Lệ Thâm đang muốn nói chuyện rồi cười xin lỗi Hoàng Mãn Phú: "Xin lỗi Hoàng tổng, thật sự ngại quá, việc này là chúng tôi sai, xin ngài bớt giận."
"Hừ!" Hoàng Mãn Phú hừ lạnh một tiếng rồi nhìn về phía Lệ Thâm,"Còn mày nữa, mày cũng phải xin lỗi!"
Dư Vãn mấp máy môi, nói với hắn ta: "Hoàng tổng, bạn tôi thật sự không cố ý, như vậy đi, để tôi uống xin lỗi với ngài."
"Không cần cô, tôi muốn cậu ta xin lỗi! Nếu không tôi sẽ khiếu nại cô! Chặn luôn công ty của các người!"
Lệ Thâm tay nắm thành quyền, Dư Vãn không nói chuyện, mọi người xung quanh đều nhìn về bên này, cuối cùng Lệ Thâm cúi người chuẩn bị xin lỗi Hoàng Mãn Phú, thì bị Dư Vãn kéo lại: "Anh định xin lỗi hắn ta thật à? Tại sao anh phải xin lỗi hắn ta?"
Lệ Thâm ngây người nhìn cô, Hoàng Mãn Phú thấy cô ngăn Lệ Thâm xin lỗi thì rống lên: "Không xin lỗi thì tao không để yên!"
Dư Vãn cũng quát lại hắn ta: "Ông cứ khiếu nại đi! Cho vào danh sách đen luôn đi! Đơn này của ông tôi không làm!"