Đây là lần đầu tiên sau ba năm, Lệ Thâm và Dư Vãn tiếp xúc gần như vậy. Ngay khi môi của Dư Vãn vừa đặt lên môi của anh, dục vọng trong người Lệ Thâm đã bùng cháy, không thể kìm nén được nữa.
Anh muốn cô, rất muốn, rất muốn.
Hai người rất quen thuộc với thân thể của nhau, dù ba năm rồi chưa làm nhưng cũng rất nhanh đã thích ứng đối phương. Động tác của Lệ Thâm so với quá khứ còn mạnh mẽ và lâu hơn. Dư Vãn vốn tưởng rằng mình đã có thể chịu đựng Lệ Thâm, nhưng bây giờ cô phát hiện suy nghĩ này là hoàn toàn sai.
Nếu như nói ba năm trước Lệ Thâm là máy đóng cọc, vậy bây giờ Lệ Thâm vẫn là máy đóng cọc nhưng là loại máy động cơ vĩnh cửu...
Dường như sức lực và sự nhiệt tình của anh là không bao giờ hết, dẫn dắt Dư Vãn chìm nổi trong thế giới của mình, nhưng vĩnh viễn không thấy đầu.
Cuối cùng Dư Vãn muốn kêu cũng không kêu được, tất cả thanh âm đều mắc ở cổ họng. Đến khi Lệ Thâm chịu dừng lại, Dư Vãn chỉ còn ý thức mơ hồ. Lệ Thâm nhìn người dưới thân đã mơ màng, anh kề sát vành tai ửng đỏ của cô, nói nhỏ: "Thể lực của em so với ba năm trước còn kém hơn."
Dư Vãn: ". . ."
Cô rõ ràng cảm thấy mình đã ngất đi rồi, tại sao còn nghe được Lệ Thâm nói chuyện. Lệ Thâm lấy đầu ngón tay mân mê má của cô, còn nằm trên người cô không muốn đứng lên. Qua một lúc lâu, rốt cuộc anh cũng chống người lên, đối diện với Dư Vãn hỏi: "Anh đi tắm, em có muốn tắm không?"
Dư Vãn vẫn còn mơ màng chỉ lắc đầu nói: "Anh tắm trước đi, em muốn nằm một lúc nữa."
Lệ Thâm rời giường, một lúc sau trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy. Dư Vãn ngơ ngác nằm im nghe tiếng nước chảy, một lúc sau cô mới ngồi dậy khoác áo ngủ rộng lên người đi đến bên cửa sổ mở cửa đón gió.
Gió lạnh thổi bay cả dục vọng còn đọng trong phòng, cũng khiến Dư Vãn tỉnh táo hơn. Cô thấy trên bệ cửa sổ đặt một gói thuốc lá, là nhãn hiệu cô hay hút.
Dư Vãn hơi sững sờ, cô cầm điếu được đặt trên hộp thuốc lên rồi vân vê nó trong tay. Lệ Thâm không hút thuốc lá, lúc cô bước vào phòng cũng không có mùi thuốc lá. Điếu thuốc này cũng chưa bị đốt, nhưng chỗ đầu điều thuốc lại có vết răng cắn, giống như là đã bị người khác ngậm trong miệng.
Dư Vãn không lấy điếu khác, cô cầm điếu thuốc đi xung quanh tìm bật lửa, nhưng không có, cô bèn đi đến cạnh tủ bát, mở nắp bếp rồi châm điếu thuốc.
Châm thuốc xong, cô tắt bếp đi quay lại tựa trên bệ cửa sổ hít một hơi.
Cảnh đêm ngoài cửa so với ba năm trước thay đổi không nhiều, bóng đêm bao phủ cả thành phố này, nếu so với ban ngày thì yên tĩnh hơn rất nhiều. Trong phòng chỉ có tiếng nước chảy, Lệ Thâm quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra.
Vừa bước ra đã thấy Dư Vãn tự trên bệ cửa sổ hút thuốc, anh nhìn cô nhíu mày nói: "Em vẫn chưa cai thuốc à?" Dư Vãn nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Lệ Thâm vừa tắm xong, cô đưa điếu thuốc trong tay về phía anh, cười nói: "Thuốc là này không phải của anh?"
Lệ Thâm mấp máy môi, không biết nên giải thích như nào.
Sau khi sống chung với Dư Vãn một thời gian, anh mới biết cô hút thuốc. Thật thà mà nói, lúc đó anh rất ngạc nhiên. Bình thường nhìn Dư Vãn rất đơn thuần, lúc đi học chắc chắn là kiểu học sinh giỏi, là một cô gái ngoan ngoãn rất có nề nếp. Lúc Lệ Thâm phát hiện trong nhà Dư Vãn có thuốc lá, anh còn cho rằng cô chỉ tò mò, nên sẽ không hút, bởi vì bao thuốc kia còn chưa mở.
Sau đó có một lần, anh vừa hát ở quán bar về đến nhà, Dư Vãn cũng giống như bây giờ tựa trên bệ cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài phả ra một làn khói trắng.
Lệ Thâm rất kinh sợ, phản ứng đầu tiên của anh là khi hút thuốc Dư Vãn rất gợi cảm, làm cho anh rung động, nhưng anh cũng nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này. Anh bước đến cạnh lấy điếu thuốc thuốc trên tay cô: "Sao em lại hút thuốc?"
Dư Vãn bỗng nhiên bị lấy điếu thuốc cũng không tức giận, cô nhìn anh nháy mắt mấy cái rồi nói: "Năm lớp mười hai quá áp lực, nên lén hút thuốc."
Lệ Thâm trịnh trọng nói: "Bây giờ em không học lớp mười hai rồi, phải trưởng thành."
Dư Vãn: ". . ."
Lệ Thâm cầm bao thuốc, dơ cảnh báo in trên vỏ bao cho Dư Vãn xem: "Thấy không, vỏ thuốc đã nói cho em biết, hút thuốc có hại cho sức khỏe đấy."
Dư Vãn bĩu môi một cái: "Em hút ít thôi mà, anh nhìn xem, bao lâu rồi em mới hút một điếu."
Nếu không có chuyện gì phải lo nghĩ, cô cũng sẽ không hút thuốc.
Nhưng Lệ Thâm lại không đồng ý: "Vậy cũng không được, anh cảm thấy mỗi cảnh báo này thôi là chưa đủ, hút không không chỉ ảnh hưởng sức khỏe mà còn làm giảm chức năng tình dục."
Dư Vãn: ". . ."
Anh hiểu biết nhiều nhỉ.
"Đúng rồi, trên vỏ thuốc lá còn có in quá trình bệnh biến của phổi, em có xem không?"
Dư Vãn vội cướp lại điếu thuốc từ tay anh rồi dập lửa: "Không hút không hút."
Lệ Thâm hừ một tiếng: "Đợi anh tìm ảnh cho em xem."
". . . Không cần mà."
Lệ Thâm không tịch thu thuốc lá của cô, vừa thay quần áo vừa hỏi cô: "Sao hôm nay em ngủ muộn thế?"
Bình thường khi anh tan làm ở quán bar thì Dư Vãn đã ngủ từ sớm, trường hợp hôm nay là lần đầu tiên. Dư Vãn đóng cửa sổ rồi quay lại tựa vào gối nói: "Không ngủ được."
Lệ Thâm đang ở trần nửa người trên chuẩn bị đi tắm quay lại hỏi: "Có tâm sự gì à?"
Dư Vãn nói: "Công việc không được thuận lợi."
Lệ Thâm quay đầu lại nhìn cô hỏi: "Công việc thế nào?"
Dư Vãn đẩy lưng anh một cái, thúc giục: "Anh đi tắm trước đi, đừng để bị lạnh."
"Ừ." Lệ Thâm cầm khăn lông vào phòng tắm, lúc quay lại Dư Vãn đã nằm lên giường rồi. Anh vẫn giống như thường ngày, chui vào chăn rồi ôm Dư Vãn từ phía sau: "Bà xã, ở công ty có người bắt nạt em à?"
Anh gọi một tiếng "Bà xã" làm lỗ tai Dư Vãn nóng lên: "Không phải, em sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, anh không cần quan tâm đâu."
"Ừ." Lệ Thâm nhắm mại lại cà cà lên người cô, khẽ nói: "Nếu có người bắt nạt em nhớ phải nói với anh, anh bắt nạt lại giúp em."
Dư Vãn cười một tiếng, cầm lấy bàn tay đang đặt ở bên hông cô: " Ừ, ngủ đi."
Công việc của Dư Vãn cũng không gặp vấn đề gì lớn, đó là bị đồng nghiệp cướp khách hàng. Vị khách này Dư Vãn đã theo rất lâu, đồng nghiệp không chỉ cướp khách hàng mà còn sao chép ý tưởng hôn lễ của cô.
Dư Vãn vừa mới tốt nghiệp được một năm, tính cách chưa được chỗ làm việc mài dũa khôn khéo đương nhiên là sẽ không chịu nổi được sự tức giận này. Cô phản ánh lại tình huống với sếp, nhưng sếp lại nói khách hàng không chọn cô là do vấn đề của cô.
Điều này khiến Dư Vãn oan ức và tức giận, thậm chí cô còn định từ chức. Đầy cũng không phải là lần đầu tiên Dư Vãn đổi chỗ làm, người trẻ tuổi vừa tốt nghiệp không chịu nổi uất ức, động chút là muốn từ chức. Lần này Dư Vãn không lập tức từ chức là bởi vì áp lực kinh tế.
Mặc dù bây giờ Lệ Thâm ca hát ở quán bar có thể kiếm được ít tiền, nhưng cô không thể đặt hết áp lực lên anh.
Chuyện này khiến Dư Vãn buồn rầu mấy ngày, cho đến khi Lệ Thâm vui vẻ gọi cho cô, nói rằng muốn nói cho cô một tin tốt.
Tin tức tốt này anh không muốn nói trong điện thoại, nhất định phải gặp mặt rồi mới nói với Dư Vãn.
Dư Vãn rất tò mò, vừa tan làm đã vội vàng chạy ra khỏi công ty, Lệ Thâm đã ở cửa công ty đợi cô, anh mua rất nhiều đồ ăn ngon rồi cùng Dư Vãn về nhà.
Sau khi về đến nhà, Dư Vãn cố ý xụ mặt nhìn anh: "Rốt cuộc là tin tốt gì, anh mà không nói nhanh em sẽ tức giận đấy."
Lệ Thâm vẫn còn cười, rồi nói với Dư Vãn: "Có công ty giải trí, muốn ký hợp đồng với anh."
Dư Vãn ngạc nhiên, sau đó vui đến mức nhảy cẫng lên: "Thật à? Vậy là anh sắp được debut rồi??"
"Có lẽ vậy." Lệ Thâm cong môi khó che giấu sự vui sướng trong lòng,"Người phụ trách của công ty hẹn anh nói chuyện, nếu như thuận lợi thì anh có thể làm ca sĩ rồi!"
"Tuyệt quá! Chúc mừng anh!" Tin tức này đối với Dư Vãn mà nói còn tốt hơn là cô thăng chức,"Vậy tối nay chúng ta phải ăn một bữa ngon để chúc mừng!"
"Ừ! Chờ anh ký hợp đồng chính thức anh lại mời em đi ăn một bữa lớn!"
"Được!"
Tối hôm đó hai người rất hăng hái, Dư Vãn còn lên mạng tìm kiếm công ty giải trí Thuận Thành sắp ký hợp đồng với Lệ Thâm có nghệ sĩ nổi tiếng nào.
Sau này, Lệ Thâm cũng sẽ trở thành một trong những người nghệ sĩ đó!
Hôm sau Dư Vãn háo hức đợi tin tức của Lệ Thâm, nhưng đến khi tan làm cô vẫn không thấy tin tức gì. Dư Vãn sợ mình quấy rầy anh nên cũng không gọi điện thoại cho anh, sau khi về đến nhà cô đợi một lúc mới thấy Lệ Thâm về.
Thấy Dư Vãn, Lệ Thâm hơi ngạc nhiên, cô thấy sắc mặt anh không tốt cũng nhíu mày theo: "Sao thế, ký hợp đồng không thuận lợi à?"
Lệ Thâm vừa thay giày vừa "ừ" một tiếng: "Gặp chút vấn đề, hai ngày sau phải nói chuyện lại lần nữa."
Dư Vãn hỏi anh: "Gặp vấn đề gì à?"
"Ừ, điều kiện của hai bên không phù hợp."
Dư Vãn không hiểu chuyện này cho lắm, nhưng cũng đã nghe nói rất nghệ sĩ ký hợp đồng bán mình không công bằng: "À, điều kiện thì nên nói chuyện rõ ràng, tuy anh là người mới, nhưng cũng đừng để bọn họ chèn ép nhé."
Lệ Thâm gật đầu một cái: "Ừ, anh cũng nghĩ như vậy, bọn họ hẹn anh mấy ngày sau bàn bạc lại, đến lúc đó hy vọng có sự thay đổi."
"Ừm." Dư Vãn nhìn Lệ Thâm, hơi ấp úng mở miệng: "Thật ra có một việc em muốn nói với anh."
"Chuyện gì vậy?"
Dư Vãn mím môi: "Em định từ chức, tìm công ty khác."
Lệ Thâm hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ gật gật đầu: "Ừ, nếu không vui thì đổi công ty khác đi."
Dư Vãn nói: "Nhưng mà anh cứ yên tâm, em sẽ không từ chức ngay lập tức mà là vừa đi làm vừa tìm công ty khác!"
Lệ Thâm ngạc nhiên một chút, giờ phút này bỗng nhiên anh hiểu rõ, Dư Vãn là bởi vì anh, công việc khiến cô không vui nhưng lại cố kỵ nhiều như thế.
Khóe miệng anh hơi mím lại, đều tại anh, không có năng lực cho Dư Vãn một cuộc sống tốt hơn.
Đó là lần đầu tiên Lệ Thâm cảm thấy bất lực, bây giờ nhớ lại, khi đó vậy mà anh lại có can đảm cầu hôn Dư Vãn, thật là nực cười nhưng anh không sợ.
Nhưng bây giờ anh đã có năng lực chăm sóc cho Dư Vãn.
Anh nhìn Dư Vãn đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt còn tối hơn so với bóng đêm ngoài: "Dư Vãn, chúng ta bắt đầu lại đi."
Dư Vãn chợt dừng động tác nhìn anh không nói gì.
Lúc Lệ Thâm tắm, cô đã suy nghĩ kỹ, cho dù tắm xong anh có nói gì, cô cũng sẽ đồng ý.
Nếu như anh muốn coi chuyện hôm nay như tình một đêm, cô cũng đồng ý. Nếu anh muốn nhân cơ hội này quay lại với cô, cô cũng sẽ đồng ý, cho dù anh muốn quay lại để trả thù cô, cô cũng không cảm thấy sao cả.
Cô dập tắt điếu thuốc lá trong tay, quay sang nhìn Lệ Thâm cười nói: " Được."