Thẩm Thi Thi là một cô gái rất dễ thương thoạt nhìn tuổi không lớn, chắc là vừa tốt nghiệp đại học không lâu. Dư Vãn chào hỏi với cô ấy xong liền lấy laptop ra, bắt đầu hỏi họ về những yêu cầu của hôn lễ.
"Tôi muốn tổ chức hôn lễ ở ven biển, nhưng Thi Thi lại muốn tổ chức ở công viên giải trí." Cố Tín nói với Dư Vãn,"Bởi vì bạn bè của tôi phần lớn đều là người trong showbiz, nếu như tổ chức ở công viên chắc phải bao hết toàn bộ giống Hồ Kiều."
"Nhưng bao hết thì đắt lắm, mà ở công viên cũng không có ý nghĩa gì cả!" Thẩm Thi Thi nghe Cố Tín nói đến đây tự động tiếp lời,
"Vì thế vẫn nên ra nước ngoài tổ chức hôn lễ ở ven biển đi." Cố Tín hơi cau mày, hôn lễ này rất quan trọng đối với anh và Thẩm Thi Thi cũng vậy. Nếu không thể tổ chức ở công viên cô ấy ít nhiều cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối. Nếu thật sự không được thì đặt bao hết đi.
Dư Vãn nghe ra được Thẩm Thi Thi nói như vậy chỉ là không muốn Cố Tín khó xử, nhìn biểu cảm của Cố Tín chắc là cũng không muốn tạm chấp nhận như vậy, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi Thẩm Thi Thi: "Nếu làm một công viên nhỏ, cô có thể chấp nhận không?"
Thẩm Thi Thi hơi khó hiểu nhìn cô: "Ý của chị là chúng ta tự làm công viên à?"
"Ừ, như vậy thì lúc thực hiện nghi thức có thể tổ chức ở ven biển, tiệc mừng thì tổ chức trong công viên." Dư Vãn tìm vài ảnh trong laptop rồi phóng to ra cho Cố Tín và Thẩm Thi Thi xem,"Khách sạn Villa Yvetten là một trong những khách sạn nước ngoài tổ chức hôn lễ rất nổi tiếng. Căn biệt thự tốt nhất của họ nằm ngay ven đảo, ra khỏi cửa là có thể thấy biển. Biệt thự còn có vườn hoa mấy nghìn mét vuông, trong vườn hoa chúng ta có thể đặt vòng xoay ngựa gỗ nhỏ, tàu hỏa nhỏ và lâu đài nhỏ, còn có thể mời người đóng vai công chúa và chú hề vân vân. Buổi chiều có thể ăn buffet ở đây, tiệc tối thì tổ chức trong biệt thự. Hai người cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Thẩm Thi Thi sáng lên: "Nghe có vẻ rất tuyệt đấy! Nhưng mà chẳng phải sẽ rất đắt ư!"
Dư Vãn cười nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ dựa theo dự chi của hai người mà đưa ra phương án thích hợp. Nếu như hai người thích thì chúng ta có thể tiếp tục bàn chi tiết cụ thể."
"Được được." Thẩm Thi Thi nhanh chóng gật đầu,"Lâu đài nhỏ, tàu hỏa nhỏ và vòng xoay ngựa gỗ nhỏ có thể tự làm thật à?"
"Có thể, tôi sẽ liên hệ với chuyên gia trang trí hiện trường đã từng làm cảnh tượng như thế, bên họ có ảnh hiện trường, đến lúc đó tôi gửi cho cô xem. Buổi tối, có thể bắn pháo hoa nhỏ giống ở công viên."
"A a a a! Nghĩ thôi đã thấy kích động rồi! Vậy em có thể hóa trang thành công chúa Bạch Tuyết không!"
"Đương nhiên có thể." Dư Vãn không nhịn được cười một tiếng, đây là lần đầu tiên cô thấy cô dâu có trái tim thiếu nữ như thế này.
Cố Tín cũng bất đắc dĩ cười theo, tự tạo một công viên nhỏ dành riêng cho bọn họ thật sự rất hấp dẫn: "Về sân bãi tổ chức nghi lễ, tôi muốn tạo ra cảm giác nước biển và sắc trời hòa vào nhau."
Cố Tín nói xong thì sợ mình miêu tả không được rõ ràng còn lấy điện thoại ra, bấm vào ghi chú vẽ ra cho Dư Vãn xem: "Giống như vậy nè, đây là biển xanh mênh mông không thấy bờ, người sẽ đứng ở trên biển, trên đầu là trời xanh mây trắng, đây là mặt biển, đây là cái bóng, hiệu quả giống như mặt gương sạch sẽ trong suốt."
Dư Vãn nhìn một đống loạn tùm phèo trong ghi chú của anh ấy, đuôi lông mày hơi giật giật, không ngờ Cố Tín còn là một họa sĩ tâm hồn* nữa đấy. Nhưng cô cũng đã hiểu ý của anh ấy, cô tìm mấy tấm ảnh hôn lễ trên nước ra cho anh ấy xem: "Tương tự như vậy đúng không?"
(*)họa sĩ tâm hồn theo mình ý là phải dùng tâm hồn để cảm nhận, ý Dư Vãn là Cố Tín vẽ không đẹp đó.
Cố Tín nhìn một lúc rồi gật đầu: "Gần giống vậy, nhưng không cần phức tạp như thế, làm đơn giản là được rồi. Tôi cảm thấy càng đơn giản thì hiệu quả chụp ảnh càng chấn động hơn."
"Được, tôi hiểu rồi. Bục trong suốt cần phải căn cứ cụ thể theo số khách tham gia để quyết định kích thước, lối đi trong suốt có thể làm dài hơn để khi chụp ảnh sẽ có nét cong." Trong đầu Dư Vãn phác họa sơ lược ra hiệu quả mà Cố Tín mong muốn,"Tôi về sẽ làm bản thiết kế ban đầu trước, sau đó hai người có thêm yêu cầu gì thì tôi sẽ chỉnh sửa tỉ mỉ."
"Ok, khách mời của chúng tôi cũng không nhiều, khoảng một trăm năm mươi người, vé may bay và chỗ ở do chúng tôi chi trả, cho nên phải đặt vé máy bay và khách sạn trước cho họ."
"Được, nếu hai người chưa tìm người làm việc này thì bên tôi sẽ tìm người phụ trách. Ngoài ra hai người có thích ekip quay phim và chụp ảnh nào không? Nếu có ekip nào muốn chọn thì tôi có thể giúp hai người liên lạc."
Cố Tín suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng tôi chưa xác định, ekip bản địa chắc sẽ có kinh nghiệm hơn nhỉ, nếu không thì cứ tìm ekip bản địa đi như vậy sẽ tiện hơn, cha xứ cũng tìm người bản địa luôn."
"Được, tôi sẽ lọc ra những ekip bản địa rồi gửi cho hai người."
Thẩm Thi Thi nghe họ nói đến đây thì hơi lo lắng hỏi: "Vậy em có phải cũng dùng tiếng Anh để trao đổi với họ không? Nếu như chuyên nghiệp quá không nghe hiểu thì phải làm sao?"
Dư Vãn cười nói: "Chuyện này không cần lo lắng, người Trung Quốc trải rộng khắp thế giới mà, trong ekip của họ chắc chắn sẽ có người Trung Quốc."
"À, thế thì tốt rồi."
Cố Tín cười nhìn Thẩm Thi Thi: "Không phải tiếng Anh của em khá tốt à?"
"Nhưng kết hôn sẽ căng thẳng mà! Họ nói tiếng Anh với em, em sẽ càng căng thẳng hơn!" ... Dư Vãn và họ trò chuyện cả một buổi chiều, trong lòng đã có dự tính. Đám cưới của bọn họ vào đầu tháng tư, chỉ còn năm tháng nên nhiệm vụ rất nặng.
Cô vừa về đến nhà đã vội vàng ngồi vào làm bản thiết kế, thể hiện hết những hình ảnh trong đầu mình ra ngoài. Lệ Thâm về đến nhà không thấy Dư Vãn đâu lập tức gọi điện thoại cho cô.
Dư Vãn quá chú tâm vào công việc, điện thoại sắp tắt rồi cô mới phản ứng lại, vội vàng nghe máy: "A Thâm?"
"Ừ, em vẫn chưa về à?"
"Em về rồi mà." Cô nói xong mới ý thức được điều gì đó rồi mới bổ sung thêm,"Về nhà của em."
Lệ Thâm cười một tiếng nói: "Để anh đoán xem, em chắc chắn đang làm việc đúng không?"
"Ừm, hôn lễ này rất lớn, em phải tạo một ra công viên nhỏ cho cô dâu đó!"
"Công viên nhỏ? Ý tưởng này cũng khá hay đấy." Anh đi đến cửa sổ, ngẩng đầu nhìn đèn nhà Dư Vãn đang sáng,"Em đã ăn tối chưa?"
"Vẫn chưa, anh ăn chưa?"
"Anh cũng chưa ăn, hay em gọi đồ ăn đi, anh tắm xong rồi qua tìm em, hai chúng ta cùng ăn."
"Được."
Dư Vãn đáp xong, Lệ Thâm lại thở dài tiếp: "Bây giờ anh có hơi hối hận đã giới thiệu khách hàng này cho em, nếu không... em trực tiếp dọn qua đây ở đi, bên này phòng lớn em làm việc sẽ thoải mái hơn."
"Lệ Lệ ở nhà thì sao em có thể chuyên tâm làm việc được."
Lệ Thâm đáp: "Anh có thể quản nó mà."
Dư Vãn trợn trắng mắt: "Lúc anh ở nhà, em càng không thể chuyên tâm làm việc."
Lệ Thâm như nghĩ đến việc nào đó, cười nhẹ vài tiếng: "Nhưng mà em về nhà em thì anh vẫn sẽ qua đấy tìm em thôi."
Dư Vãn: "..."
Chân thực quá rồi.
"Em order đồ ăn đi, nhớ phải đặt đấy, đừng cúp máy xong rồi lại tiếp tục làm việc."
"Ừ ừ biết rồi mà, anh đi tắm đi." Dư Vãn cúp máy xong, nhấn mở app đặt đồ ăn, rồi đặt cho mình và Lệ Thâm một bữa tối thịnh soạn.
Lúc bắt đầu Lệ Thâm ủng hộ Dư Vãn làm nhà thiết kế độc lập là vì có chút lòng riêng mong cô tránh xa Ngụy Thiệu, nhưng giờ anh mới giật mình hiểu ra, Ngụy Thiệu chẳng là gì cả, chướng ngại vặt vắt ngang giữa hai người rõ ràng chính là công việc.
Dư Vãn mà bận thì đến cả lục thân* cũng không nhận, Lệ Thâm nhắc với cô mấy lần chuyện chuyển đến biệt thự của mình ở, cô cũng không đồng ý, bởi vì sợ anh và Lệ Lệ ảnh hưởng cô làm việc.
(*) Lục thân bao gồm ông bà tổ tiên, cha mẹ, anh em, vợ chồng, con cái, cháu chắt.
Mà trước ngày cử hành Âm nhạc Thịnh Điển một hôm, lối đi thông khu biệt thự với khu chung cư đột nhiên bị bảo vệ chặn lại.
Con đường ban đầu trồng cây xanh nay lại dựng lên một lan can bằng sắt rất dài, lúc Lệ Thâm về đến nhà, bảo vệ đã khóa cửa sắt duy nhất lại, khu biệt thự và khu chung cư cứ thế bị tách rời.
Lệ Thâm rất tức giận, lập tức gọi đến cho bất động sản hỏi họ chuyện này là thế nào.
Người quản lý bất đắc dĩ nói: "Là thế này, Lệ tiên sinh, có chủ nhà khu biệt thự đề ra ý kiến không muốn thông với khu chung cư nên đã khiếu nại với chúng tôi, yêu cầu chúng tôi phải chặn con đường đó."
Lệ Thâm đáp: "Ai yêu cầu? Tôi cũng là chủ nhà khu biệt thự, sao không thấy ai hỏi tôi?"
"Bởi vì số lượng chủ nhà yêu cầu chặn lại lối đi đã hơn nửa, nên chúng tôi đã trực tiếp thực hiện luôn ạ, không kịp thông báo đến ngài, chúng tôi thật sự xin lỗi, nhưng lối đi bị khóa lại cũng không có ảnh hưởng bất tiện gì đối với cuộc sống hằng ngày của ngài, ngài vẫn có thể ra vào bình thường như mọi khi."
"Ai nói không ảnh hưởng bất tiện đến tôi?" Lối đi này khóa lại rồi, sau này sao anh đi tìm Dư Vãn được? Nhắc đến đây, anh tức giận nói với quản lý bất động sản: "Mỗi buổi tối tôi đều phải chạy bộ trong tiểu khu!"
"... Bây giờ ngài vẫn có thể chạy trong khu biệt thự mà, các hộ cư trú bên khu chung cư phức tạp hơn khu biệt thự, ngài chỉ chạy trong khu biệt thự thì càng thêm an toàn hơn."
"Cảnh sắc khu biệt thự đơn điệu, chạy mấy vòng đã ngán rồi."
"Việc này chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc ạ..."
Lệ Thâm: "..."
Vị quản lý này chuyển ngành từ phục vụ khách hàng kho báu nào sang à?
Trao đổi với quản lí xong, Lệ Thâm biết dù thế nào đi chăng nửa lối đi này cũng không thể mở lại, anh suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Dư Vãn.
Dư Vãn bận làm hôn lễ cho Cố Tín căn bản không biết đến chuyện chặn lối đi này, lúc nhận được điện thoại của Lệ Thâm còn tưởng rằng anh lại muốn đến ăn cơm cùng,"Hôm nay em đã gọi đồ ăn rồi, anh có thể qua thẳng bên này luôn!"
"..." Lệ Thâm im lặng một lúc rồi hỏi cô,"Em không biết lối đi từ khu biệt thự sang khu chung cư bị chặn lại rồi à?"
"Hả?" Dư Vãn ngây người, cuối cùng cũng rời khỏi máy tính, đi đến bên mép giường nhìn thử. Thì ra con đường đã bị một hàng lan can sắt chặn lại: "Sao đột nhiên lại chặn đường vào như vậy?"
"Nói là có người của khu biệt thự yêu cầu."
"... Ồ, đây chắc là vĩ tuyến số 38* của người giàu và người nghèo nhỉ."
*vĩ tuyến số 38: đường chia cắt Triều Tiên và Hàn Quốc, ý Dư Vãn ở đây là ranh giới của người giàu và người nghèo.
Lệ Thâm bị cách nói của cô chọc cười: "Anh thấy giống ngục giam hơn đấy, sau này chúng ta gặp nhau ở tiểu khu cứ giống như đi thăm tù."
Dư Vãn: "..."
"Bây giờ chặn lối đi lại rồi, chúng ta qua nhà đối phương cũng không tiện, hay là cứ tìm ngày nào đó em dọn đến nhà anh ở đi."
Mặc dù khu biệt thự và khu chung cư có qua lại nhưng có cổng vào riêng. Bây giờ lối đi bị chặn lại, nếu muốn qua nhà người kia thì bắt buộc phải ra khỏi khu chung cư của mình rồi sang khu nhà của đối phương. Sau đó còn phải thông qua bảo vệ để liên lạc với chủ nhà rồi mới cho vào.
Như vậy đúng là rất phiền phức.
Dư Vãn im lặng một lúc rồi nhìn sang phía biệt thự của Lệ Thâm: "Nói thật đi, người yêu cầu chặn lối đi đó không phải là anh chứ?"