Trước đó Dư Vãn đã làm công tác chuẩn bị rất nhiều, nhưng đêm trước khi gặp phụ huynh vẫn hồi hộp không ngủ được.
Cũng may lần này Lệ Thâm định dẫn Lệ Lệ về cùng, Dư Vãn có thêm bạn thì cũng cảm giác yên tâm hơn một chút, ít nhất Lệ lệ có thế giúp cô thu hút bớt sự chú ý!
Hôm ba mươi, sáng sớm Tiểu Đổng tới đưa bọn họ ra sân bay, vừa thấy Tiểu Đổng thì Dư Vãn hơi băn khoăn: "Ngày ba mươi mà em còn phải đi làm à?"
Tiểu Đổng nói: "Đưa mọi người tới sân bay là em có thể về nhà rồi!" cô nàng nói xong còn bổ sung thêm một câu: "Chị ở quê Thâm ca chơi thêm mấy ngày nhé, như vậy em cũng có thể nghỉ thêm mấy ngày."
Không hiểu sao mặt Dư Vãn lại hơi nóng lên vì câu nói của cô nàng, Lệ Thâm sắp xếp cho Lệ Lệ xong xuôi rồi ngồi xuống cạnh Dư Vãn: "Xong rồi, lái xe đi. Nếu em muốn nghỉ thì tôi có thể tìm thêm trợ lý."
"Không đâu, anh không biết em thích làm việc thế nào đâu!" Tiểu Động lập tức khởi động xe lái ra ngoài.
Khi đến sân bay, Tiểu Đỗng tiễn bọn họ đến phòng chờ VIP. Vì để an toàn nên Lệ Thâm vẫn đeo khẩu trang và đội mũ, chỉ để lộ đôi mắt.
Một tay anh xách quà Dư Vãn chuẩn bị, tay còn lại nắm tay Dư Vãn vội vàng bước đi. Tiểu Đổng chụp lại bóng lưng bọn họ rồi cảm thán: "Thâm ca che như vậy vẫn rất đẹp trai."
Máy bay bị hoãn lại vì thời tiết nên Dư Vãn hơi lo lắng tình huống của Lệ Lệ. Cô đang định nói với Lệ Thâm thì thấy anh để điện thoại xuống rồi nói: "Cô anh nói sẽ đến sân bay đón chúng ta."
Dư Vãn ngạc nhiên: "Không phải đã nói chỉ có bố mẹ anh thôi sao?"
Lệ Thâm thở dài: "Bố anh lỡ miệng, cô anh biết thì nhất định phải đến gặp em. Nhưng em không cần lo lắng, mặc dù cô anh có đôi khi làm việc hơi hấp tấp nhưng vẫn dễ sống chung."
"Nhưng em chưa chuẩn bị quà cho cô." Lúc trước Lệ Thâm đã nói chỉ có cha mẹ nên cô chỉ chuẩn bị quà cho cha mẹ Lệ Thâm, muốn tách một phần quà sang cho cô cũng không có gì phù hợp,"Hay là bây giờ em ra ngoài mua một ít."
"Không sao, cô anh không để ý những chuyện này đâu, vả lại chuẩn bị lên máy bay rồi, muốn mua cũng chờ đến bên kia hãy mua."
Dư Vãn nghĩ lại cũng thấy đúng bèn gật đầu: "Vậy cũng được."
Hai người vừa nói xong thì có nhân viên đến gọi bọn họ đi đăng ký, Lệ Thâm xách đồ rồi năm tay Dư Vãn: "Đi thôi."
"Ừ."
Nhân viên công tác đưa bọn họ lên máy bay xong mới hơi kích động rồi nhỏ giọng nói: "Người kia là bạn gái của Lệ Thâm đúng không?"
"Chắc chắn rồi, chuyến bay này là tới quê của Lệ Thâm, vậy là dẫn bạn gái về gặp phụ huynh rồi!"
"Ồ, hai người họ chuẩn bị kết hôn phải không? Không phải chứ!"
"Cũng không hẳn." Nhân viên Giáp nói đến đây thì dừng lại một chút,"Có lẽ đã kết hôn rồi."
"..." Rất có lý.
May báy bay hơn một tiếng và thành công đáp xuống sân bay, Lệ Thâm và Dư Vãn chỉ mang theo hành lý cá nhân, thứ duy nhất cần nhận chỉ có Lệ Lệ.
Lệ Lệ bị nhốt lâu như vậy thì tâm trạng rất ấm ức, nó vừa thấy Lệ Thâm lập tức chui vào lòng anh. Dư Vãn cười nói: "Lệ Lệ rất yêu anh đó, anh phải đối xử tốt với người ta."
Lệ Thâm vừa an ủi cảm xúc cho Lệ Lệ vừa nói: "Anh tốt với nó còn chưa đủ hay sao? Nó ăn hoa của anh mà anh vẫn chưa mang nó đi hầm."
"Ha ha ha ha." Nhớ lại lần hoa của Lệ Thâm bị Lệ Lệ ăn, Dư Vãn liền cảm thấy buồn cười. Hoa đó Lệ Thâm mua mất mấy trăm tệ, tuy không phải là rất đắt nhưng mùa đông hoa không dễ chăm sóc. Anh tốn công chăm sóc mới nở hoa, không ngờ chỉ vượt qua mùa đông lại không vượt qua được Lệ Lệ.
Hoa nở ngày thứ hai đã bị Lệ Lệ ăn mất.
"Lần sau anh làm lồng sắt để hoa vào trong đó." Dư Vãn đề nghị.
Lệ Thâm: "Anh càng muốn nhốt Lệ Lệ vào hơn."
Điện thoại trong túi Lệ Thâm đột nhiên vang lên, anh lấy ra nhìn thì là cô ấy gọi đến: "Cô à? Vâng, vừa đến, được, chúng cháu ra ngay đây."
Dư Vãn thấy anh cúp điện thì hơi lo lắng hỏi: "Cô dục chúng ta đi ra à?"
"Ừ, cô đợi một lúc rồi, chúng ta ra ngoài trước đi."
"Nhưng em chưa mua quà cho cô..."
Lệ Thâm nhìn cô cười: "Cô đến để gặp em, em chính là món quà tốt nhất đối với cô rồi."
Dư Vãn: "..."
Được rồi, cô không nói lại anh.
Lệ Thâm và Dư Vãn ra ngoài bằng lối đi VIP, xe của cô chờ cách đó không xa. Cô vừa thấy bọn họ đi ra bèn ấn còi xe rồi hạ cửa kính nói với bọn họ: "Ở đây."
Dư Vãn thuận thế nhìn sang, cô Lệ Thâm tháo kính xuống rồi vẫy tay với bọn họ: "Đó là cô của anh à?"
"Ừ." Lệ Thâm nắm tay cô bước chân nhanh hơn.
Dư Vãn: "Cô thời thượng thật."
"Đúng thế." Lệ Thâm cười một tiếng rồi hạ giọng nói với cô,"Cô vẫn chưa kết hôn nên tí nữa em đừng hỏi cô về chú nhé."
"À, em biết rồi." Dư Vãn gật đầu ghi nhớ.
Sau khi lên xe, Dư Vãn chào hỏi cô trước: "Chào cô ạ, cháu là Dư Vãn, làm phiền cô tới đón chúng cháu."
"Khách sáo cái gì, đều là người một nhà cả mà." Cô đeo găng tay vào rồi khởi động xe. Cô ấy quan sát Dư Vãn qua kính chiếu hậu mấy lần rồi cười hỏi: "Hai đứa đã ăn trưa chưa?"
Dư Vãn trả lời: "Ăn rồi ạ, đã ăn trên máy bay rồi."
"Vậy còn muốn ăn thêm cái gì không?"
Lệ Thâm nói: "Không cần đâu, một lúc nữa là đến bữa tối, chắc chắn tối nay mẹ cháu nấu rất nhiều đồ ăn, đợi tối rồi ăn."
Cô liếc anh một cái: "Cô không hỏi cháu, lỡ như Tiểu Dư đói thì sao? Cháu muốn người ta chịu đói đến tối à?"
Dư Vãn vội nói: "Cháu không đói đâu ạ, cảm ơn cô."
"Vậy được rồi, dù sao trong nhà có rất nhiều đồ ăn vặt, về đến nhà rồi ăn. Chó của hai đứa thì sao? Cái gì nó cũng ăn được à?"
Lệ Thâm nói: "Cháu mang thức ăn cho chó bình thường mà nó hay ăn theo."
Cô cười một tiếng: "Nó cũng ăn thức ăn cho chó à? Cô còn tưởng nó chỉ ăn hoa thôi."
Lệ Thâm: "..."
Chiến tích của Lệ Lệ đã lan truyền trên trang cá nhân của anh.
Cuối năm đường phố còn tắc nghẽn hơn bình thường, ba người bị tắc một lúc lâu gần bốn giờ mới về đến nhà.
Mặc dù cách bữa tối còn một khoảng thời gian, nhưng vừa bước vào nhà Dư Vãn đã ngửi thấy thoang thoảng mùi thức ăn. Mẹ của Lệ Thâm vẫn đang bận bịu trong phòng bếp, cửa là do bố Lệ Thâm mở. Ông ấy thấy người đứng ngoài là Lệ Thâm và Dư Vãn thì sửng sốt một lúc lâu mới vội vàng mời người vào nhà.
Mẹ của Lệ Thâm nghe thấy động tĩnh cũng đeo tạp dề đi ra khỏi bếp, Lệ Lệ ngửi được mùi thức ăn đã muốn lập tức chui vào phòng bếp, Lệ Thâm giữ chặt nó rồi nói với mẹ: "Mẹ, chúng con về rồi."
"Được, về là tốt rồi." Mẹ Lệ Thâm gật đầu rồi nhìn sang Dư Vãn đứng cạnh anh: "Vị này chính là cô Dư à?"
Dư Vãn nói: "Chào dì ạ, dì cứ gọi thẳng tên cháu là được."
Cô của Lệ Thâm bước lên từ phía sau: "Sao cháu lại gọi cô là cô mà gọi chị ấy là dì chứ?"
"..." Dư Vãn hơi xấu hổ, cô đành phải đưa quà trên tay lên: "Đây là vài món quà nhỏ cho mọi người, hi vọng mọi người sẽ thích ạ."
"Thích thích." Mẹ của Lệ Thâm liếc cha Lệ rồi nói với ông: "Tay em dính dầu, anh nhận đi."
"Không sao không sao ạ, để cháu đặt lên bàn." Dư Vãn định đặt đồ lên bàn trà thì cha Lệ nhận lấy.
"Để bố cầm cho, hai đứa vừa về nghỉ ngơi trước đi. Ở đây có quả hạch và kẹo sữa, hai đứa xem có thích ăn không."
Lệ Thâm dắt Lệ Lệ đi lấy một viên sô-cô-la trong đống kẹo cho Dư Vãn: "Chắc em thích ăn cái này."
"Ừm, cảm ơn anh."
Mẹ của Lệ Thâm đứng ở cửa phòng bếp ra hiệu ánh mắt với cha Lệ, cha Lệ nhận được tín hiệu bèn cười tít mắt nói với Dư Vãn: "Nhà chú nhận của cháu nhiều quà như vậy cũng muốn bày tỏ một chút, cháu đợi một tí, chú đi lấy cho cháu."
"Ơ, không cần đâu chú." Dư Vãn không ngờ họ còn chuẩn bị quà cho mình nên hơi lo lắng nhìn sang Lệ Thâm. Lệ Thâm cầm tay cô lên đầu gối rồi cười nói: "Họ tặng cho em, em cứ nhận là được."
Dư Vãn hơi căng thẳng, Lệ Thâm cảm nhận được bàn tay cô hơi lạnh bèn nhíu mày: "Sao tay em lạnh thế? Có lạnh không?"
"Cháu lạnh không? Để cô mở máy sưởi cho cháu, một lúc là ấm lên ngay." Cô nói xong lập tức đi mở máy sưởi.
Dư Vãn vội nói: "Không sao đâu ạ, cháu uống cốc nước nóng là được rồi."
"Con bé này sao lại khách sáo thế, đã nói đều là người một nhà rồi, thả lỏng một chút."
Dư Vãn: "..."
Trong hoàn cảnh này, cô thật sự khó mà thả lỏng.
Lệ Thâm nắm tay cô, an ủi cô, Lệ Lệ cũng nằm sấp bên chân cô sủa một tiếng với cô.
Dư Vãn nhịn không được cúi người sờ Lệ Lệ, Lệ Lệ thật sự rất ấm!!
"Tiểu Dư à, cháu nhận lì xì này đi, năm mới vui vẻ." Cha Lệ Thâm từ phòng đi ra trên tay có thêm một phong bao lì xì.
Người lớn tặng lì xì cho con cháu là cũng là tập tục, nhưng Dư Vãn nhìn độ dày của lì xì thì không dám nhận: "Chú à cái này cháu không nhận được đâu..."
"Có gì phải xấu hổ, tặng lì xì là may mắn, cháu nhận đi." Cha Lệ Thâm nói xong lập tức nhét lì xì vào tay Dư Vãn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ông còn ra dấu chữ V với mẹ Lệ Thâm trong phòng bếp.
Mẹ của Lệ Thâm thấy lì xì đã được đưa mới tiếp tục yên tâm chuẩn bị bữa tối. Dư Vãn thấy bà một mình bận bịu trong phòng bếp thì cảm thấy không tiện ngồi đây xem TV bèn chủ động nói muốn giúp đỡ.
Lần đầu tiên cô tới, mẹ của Lệ Thâm không nỡ để cô giúp nên đành nói: "Cô làm sắp xong rồi, hay là cháu và Lệ Thâm lên tầng sắp xếp lại đồ một chút đi."
Phòng của cha mẹ Lệ Thâm ở tầng một, còn phòng của Lệ Thâm và Dư Vãn đều ở trên tầng. Lệ Thâm biết mẹ anh không định cho cô giúp bèn xách theo hành lý rồi nói với cô: "Chúng ta lên tầng dọn dẹp trước đi."
"Được rồi, vậy dì cần giúp thì nhớ gọi cháu nhé."
"Yên tâm, đi đi đi đi." Mẹ của Lệ Thâm cầm thìa trong tay vẫy vẫy với bọn họ.
Sau khi lên tầng, Dư Vãn mới thở phào nhẹ nhõm, Lệ Thâm cất hành lý xong thì sang phòng bên cạnh tìm cô. Dư Vãn đang xếp lại đồ thì anh mỉm cười đi vào nhìn lì xì đặt trên giường: "Em không mở ra xem à?"
Dư Vãn dừng động tác trên tay, cầm lì xì lên: "Cha mẹ anh hào phóng quá, lì xì dày như thế."
"Cũng chỉ hào phóng với em thôi, nặn thử xem là bao nhiêu tiền."
"... Hầy, em không có kỹ năng này." Dư Vãn trực tiếp mở lì xì, rút tiền bên trong ra.
Xấp tiền mặt 100 tệ cô không biết là có bao nhiêu tờ nhưng tờ tiền trên cùng không phải là 100 tệ mà là một tệ.
Dư Vãn ngạc nhiên, mặc dù cô không có kỹ năng sờ độ dày là biết bao nhiêu tiền nhưng cô làm nhà thiết kế hôn lễ nên có hiểu biết về phong tục hôn lễ ở một số địa phương.
Bên trên một trăm tờ 100 tệ đặt một tờ một tệ tổng cộng là mười nghìn lẻ một tệ, ngụ ý rằng nghìn dặm mới tìm được một, thường tặng cho cô dâu mới vào cửa.
Dư Vãn lập tức đỏ mặt, Lệ Thâm đứng cạnh cô nhìn tờ một tệ cũng hơi cong môi cười: "Không cần đếm, chắc là mười nghìn lẻ một tệ, xem ra họ rất hài lòng với cô con dâu này."
Nghe anh nói như vậy mặt Dư Vãn càng đỏ hơn, một lúc nửa cô không biết nên đối mặt với cha mẹ Lệ Thâm như nào.
"Có gì mà phải xấu hổ?" Lệ Thâm thấy tai cô hơi hồng đành ôm lấy cô,"Cha mẹ biết anh chỉ thừa nhận em. Nếu không một lúc nữa xuống dưới trực tiếp đổi xưng hô gọi cha mẹ đi?"
Dư Vãn: "..."
Đừng dọa cô nữa được không!