Tháng tư, công viên Lệ Trạch nghênh đón thời gian đẹp nhất. Mỗi năm vào mùa này sẽ có rất nhiều cô dâu chú rể đến đây để quay chụp ảnh cưới. Địa điểm chụp bộ ảnh cưới của cùng của Dư Vãn và Lệ Thâm cũng quyết định sẽ chụp ở đây.
Lần này Lệ Thâm còn chưa đăng ảnh lên weibo đã có không ít người vây xem đăng ảnh hậu trường lên mạng rồi. Có lẽ là do đến mùa cuối cùng nên sau khi fans nhìn thấy đều rất xúc động, mới vừa đây mà đã đến lúc kết thúc rồi.
Không lâu sau đó là sinh nhật Dư Vãn, Lệ Thâm nói từ sau khi hai người gặp lại thì năm đầu tiên sinh nhật Dư Vãn, hai người quay lại với nhau; năm thứ hai chúc mừng sinh nhật Dư Vãn, hai người đã kết hôn; năm thứ ba ăn mừng sinh nhật Dư Vãn thì có phải nên sinh con rồi không?
Dư Vãn bày tỏ về việc này bằng dấu ba chấm.
Chưa nói đến việc học viện hôn lễ của cô vừa mới khới bước mà ngay cả Lệ Thâm cũng chưa kết thúc chuyến lưu diễn toàn quốc, bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để sinh con.
Dù nói thế nào thì hai người cũng sắp kết hôn được một năm, bọn họ không vội nhưng người lớn trong nhà cũng bắt đầu thúc dục. Trước đó không ai nhắc đến là vì Dư Vãn nói muốn chụp ảnh cưới bốn lần nên mọi người nghĩ rằng ôm bụng bầu chụp ảnh cưới cũng không đẹp. Bây giờ ảnh cưới cũng đã chụp xong rồi, mỗi lần điện thoại trong nhà gọi đến, người lớn đều vô tình hay cố ý nhắc đến.
Trước sinh nhật, mẹ cô cũng gọi điện thoại đến. Ngoài mặt thì chúc cô sinh nhật vui vẻ, thực tế lại nói bóng nói gió hỏi về kế hoạch sinh con của hai người.
"Hầy, mẹ à, con biết rồi, tháng sau concert của Lệ Thâm mới kết thúc, dù thế nào thì cũng phải đợi đến cuối năm mới suy nghĩ thêm được."
Mẹ Dư Vãn nghe cô nói vậu thì cười ha ha: "Con đừng có vứt cái nồi này cho Lệ Thâm, đừng tưởng mẹ không biết là con đang lo cho học viện của con nên không có thời gian sinh."
"..." Dư Vãn im lặng một lúc rồi nói,"Chúng con vừa kết hôn một năm cũng không vội sinh con mà, hưởng thụ cuộc sống hai người lâu một chút cũng tốt."
"Lúc Lệ Thâm học đại học hai đứa đã quen biết nhau, con tính thử xem hai đứa đẽ sống cuộc sống hai người bao lâu rồi."
"..." Dư Vãn nhỏ giọng nói một câu,"Ở giữ không phải chia tay ba năm à?"
Mẹ Dư Vãn lạnh lùng hừ một tiếng rồi không nói nữa.
Dư Vãn nhân lúc mẹ cô không nói gì, nhanh chóng nắm bắt quyền chủ động của cuộc trò chuyện: "Đúng rồi mẹ, mấy hôm trước dì ba tìm con mượn tiền."
"Mượn tiền?" Lúc này mẹ cô hoàn toàn quên mất chuyện sinh con vừa nói,"Người lớn như nó mà đi mượn tiền của con cháu à?"
"Vâng." Dư Vãn nói,"Dì nói nếu tìm mẹ thì chắc chắn mẹ sẽ không cho mượn."
"Hừ, cô ta còn biết điều này à, lần trước mượn một trăm nghìn tệ còn chưa trả, còn định mượn tiếp à.
Dư Vãn ho khụ một tiếng: "Lần này dì không mượn một trăm nghìn nữa mà mượn con hai triệu bốn trăm nghìn."
"Hai triệu bốn trăm nghìn??" Giọng của mẹ Dư Vãn cao hơn, Dư Vãn nghĩ rằng một tháng sau chắc chắn bà vẫn nhớ chuyện hai triệu bốn trăm nghìn này,"Nó mượn nhiều tiền như thế để làm gì?"
"Dì nói là nhìn trúng một cửa hàng, cần hai triệu tám trăm nghìn, dì góp bốn trăm nghìn rồi bảo con ra hai triệu bốn trăm nghìn còn lại."
"..."
"Có phải mẹ thấy chuyện này cũng rất kỳ lạ không? Việc này khác gì dì bảo con tặng trực tiếp cho dì đâu."
Mẹ Dư Vãn hỏi: "Con có cho mượn không?"
"Sao con cho mượn được, con gái của mẹ cũng không ngốc như vậy. Nhưng con sợ dì lại gọi điện cho con, mẹ cũng biết dì là người lớn trong nhà nên con không tiện nói gì."
"Mẹ biết rồi, để mẹ gọi cho nó."
"Vâng, được ạ."
Sau khi cúp điện thoại, Dư Vãn thở phào một hơi. Tuy rằng dì ba thật sự rất 'khác người' nhưng dù gì dì cũng giúp cô chuyển sự chú ý của mẹ, xem như đã giúp cô một việc.
Nếu dì mượn cô bốn trăm nghìn, cô sẽ cho mượn.
Lệ Thâm tắm rửa xong đi ra thấy Dư Vãn cầm điện thoại ngồi như trút được gắng nặng bên mép giường, anh cười một tiếng đi tới: "Sao thế, lại bị ai giục sinh con nữa à?"
Dư Vãn nhìn anh nói: "Mẹ em, nhưng em dùng chuyện hai triệu bốn trăm nghìn dời sự chú ý của bà rồi."
Chuyện dì ba mượn tiền Dư Vãn, Lệ Thâm cũng biết, anh ngồi xuống bên cạnh và nhìn cô nói: "Vậy xem ra dì ba của em cũng giúp em một việc đó."
"Ừ, cảm ơn dì về mặt tinh thần vậy."
Lệ Thâm cong khóe môi và lại gần cô hơn một chút: "Nhưng anh thấy mẹ nói cũng đúng, đến lúc bàn chuyện sinh con rồi."
"... Đợi anh kết thúc lưu diễn rồi hãy nói."
Lệ Thâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Đợi lưu diễn kết thúc anh cũng không có công việc gì khác, nhất định sẽ cố gắng hết sức phối hợp với em."
"..." Rốt cuộc là ai phối hợp với ai vậy.
Người lớn giục sinh con vẫn còn trong dự đoán của Dư Vãn, điều mà cô không ngờ tới là sau khi chuyến lưu diễn toàn quốc của Lệ Thâm kết thúc, các fans vậy mà lại lập thành một đại đội giục sinh. Họ không chỉ bình luận dưới weibo của Lệ Thâm mà còn chạy đến weibo của cô để thúc giục.
Mọi người còn tính thời gian cho bọn cô, tháng tám năm ngoái Lệ Thâm công bố giấy kết hôn, đến bây giờ đã là một năm lẻ hai tháng, hơn nữa thời gian hai chính xác hai người kết hôn còn sớm hơn tháng tám, đã đến lúc sinh bánh bao nhỏ rồi!
Dư Vãn: "..."
Fans bây giờ cũng phải lo lắng chuyện này giúp idol rồi à?
Đúng là quá khó khăn.
Sau khi vào mùa đông, cuối cùng Dư Vãn cũng tìm được vài giảng viên thiết kế hôn lễ khá vừa ý. Sau đó cô chính thức từ bỏ công việc giảng dạy và bắt đầu chuẩn bị chuyện sinh con.
Ngoài việc bình thường phải chú ý ăn uống và nghỉ ngơi thì tố chất thân thể cũng là một việc quan trọng. Lệ Thâm sợ cô lúc mang thai sẽ quá vất vả, nên tối nào cũng kéo cô đi chạy bộ cùng.
Dư Vãn chạy không nổi 10km, tiểu khu chỉ to to như thế thường thì Lệ Thâm sẽ chạy qua cô nhiều lần, sau đó hai người cùng nhau kết thúc nửa tiếng chạy bộ.
Khoảng thời gian chuẩn bị cho việc mang thai, Lệ Lệ vẫn ở cùng hai người, không bị đưa đi gửi. Người lớn đều lo lắng vấn đề về Lệ Lệ, nhưng Dư Vãn và Lệ Thâm đều nói không sao nên cũng nghe theo ý hai người.
Ngày tháng nhẹ nhàng trôi qua, trong lòng Dư Vãn vẫn hơi căng thẳng, dù sao thì mang thai sẽ thay đổi rất lớn đối với cơ thể người phụ nữ, sau khi sinh cũng sẽ có nguy hiểm.
Lệ Thâm cảm nhận được sự lo lắng của cô bèn đăng ký cho cô một lớp phụ đạo tâm lý, lần nào cũng đi học cùng với cô. Khóa học này là khóa 1 kèm 1, cô giáo từng trêu Lệ Thâm rằng đây là khóa học dành cho người mẹ, anh học cũng không có tác dụng gì.
Lệ Thâm lại không nghĩ như vậy. Tuy người mang thai không phải anh nhưng anh cũng căng thẳng như cô, biết thêm một số việc về phương diện này thì đến lúc Dư Vãn cần anh có thể phát huy được tác dụng.
Dưới sự chuẩn bị cẩn thận của hai người, sinh mệnh nhỏ bé cuối cùng cũng đến. Hôm kiểm tra được cô mang thai, Lệ Thâm vốn đang ở phòng thu âm thu bài hát mới, điện thoại do Tiểu Đổng nhận giúp anh. Sau khi Tiểu Đổng nghe Dư Vãn nói xong, không chậm trễ một giây nào mà lập tức xông vào phòng thu âm hét gọi Lệ Thâm ra. Lệ Thâm ngẩn người một giây rồi nhanh chóng dùng tốc độ chạy nước rút 100m chạy ra khỏi phòng thu.
Nhân viên thu âm nhìn phòng thu trống không hai giây đành quay sang nhìn Kiều Dĩ Thần. Kiều Dĩ Thần ôm tay đứng đó nói: "Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tiếp tục."
"Vâng."
Lúc Dư Vãn gọi điện thoại đã về đến nhà rồi, Lệ Thâm từ công ty chạy về lo lắng hỏi Dư Vãn: "Em sao rồi? Sao em lại đi bệnh viện kiểm tra một mình? Sao không gọi anh đi cùng!"
Khi Dư Vãn nhận được báo cáo cũng kích động y như anh, bây giờ đã bình tĩnh hơn: "Em muốn chắc chắn rồi mới nói với anh, sợ lỡ như không phải."
Lòng bàn tay Lệ Thâm còn đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhìn cô đến cả mắt cũng không chớp tí nào: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Tất cả các mặt đều rất bình thường, mỗi tháng đúng kì đến kiểm tra là được, còn kê cho em một ít thuốc để uống đúng giờ."
"Ừm, lần sau đi kiểm tra nhớ gọi anh đi cùng."
Dư Vãn suy nghĩ một lúc thì hơi không yên tâm: "Anh đi cùng có thu hút sự chú ý quá không? Nếu bị truyền thông chụp thì phải làm sao?"
Lệ Thâm nói: "Anh sẽ chú ý, anh cải trang rất lợi hại."
Dư Vãn nhớ đến đầu tóc vàng và áo khoác nữ của Lệ Thâm thì âm thầm gật đầu trong lòng, đúng là lợi hại thật.
"Em báo cho cha mẹ chưa?" Lệ Thâm hỏi cô.
Dư Vãn nói: "Vẫn chưa, em sợ họ kích động rồi chạy đến đây, vậy thì phiền phức lắm."
Lệ Thâm cười cười nói: "Kích động là chắc chắn rồi, nhưng vẫn nên nói với họ, nếu không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng. Đúng rồi, hay là anh mời một bảo mẫu đến cho em nhé."
"Chắc không cần đâu nhỉ?"
"Cần." Lệ Thâm nói xong im lăng một lúc, lại hỏi cô,"Còn tên của người bạn nhỏ nữa, chúng ta nên bắt đầu suy nghĩ rồi chứ?"
"..." Vậy cũng quá gấp gáp rồi đó.