Chương 30

Nụ hôn của nữ thần

Bản Lật Tử 13-10-2023 16:41:13

Lúc Trì Lộ tới tìm Lệ Thâm, anh vẫn đang nhếch miệng cười. Cô hừ một tiếng bước đến hỏi anh,"Đó chính là người thiết kế hôn lễ hôm nay, Dư Vãn đấy à?" Lệ Thâm trên mặt vẫn giữ nét cười, nhìn về phía cô ta hỏi: "Cô có chuyện gì sao ?" Trì Lộ nhấp môi, đối với phản ứng này của Lệ Thâm rất khó chịu, nhưng lại nghĩ đây là hôn lễ của Hồ Kiều và Du Thế Mẫn, cô cũng không dám làm gì: "Du tổng của Hoàn Vũ muốn nói chuyện cùng cậu." Nơi đây chính là nơi phần lớn những người nổi tiếng và đại gia tới để xã giao, nhưng Lệ Thâm không ngờ được người tìm anh lại là người của Hoàn Vũ,"Du tổng tìm tôi? Tôi không định đóng phim điện ảnh." Trì Lộ không cùng anh bàn luận về vấn đề sau này có định đóng phim điện ảnh hay không, mà nói thẳng: "Chắc là tìm cậu hát nhạc phim." Mấy năm gần đây doanh thu phòng bán vé và danh tiếng của Hoàn Vũ rất tốt, đặc biệt là khi hợp tác cùng tác giả trinh thám nổi tiếng Hạnh Tâm lại càng giúp Hoàn Vũ có thành tích phòng bán vé nổi tiếng nhất nền điện ảnh Hoa. Hai chữ Hoàn Vũ trở thành nền tảng để đảm bảo cho phẩm chất của điện ảnh Hoa. Tuy Lệ Thâm không suy nghĩ tới việc phát triển ở phương diện điện ảnh nhưng vẫn sẽ đồng ý hợp tác hát nhạc phim cùng bọn họ. Anh đi theo Trì Lộ tìm Du tổng. Lúc Dư Vãn quay lại phòng chuẩn bị cho cô dâu, Hồ Kiều vẫn đang trang điểm. Hôn lễ của Hồ Kiều và Du Thế Mẫn bắt đầu lúc 6 giờ tối. Từ sáng Hồ Kiều chỉ ăn một chút ở phòng chuẩn bị, Dư Vãn sợ cô bị đói nên hỏi cô có cần ăn cái gì không. Hồ Kiều thật sự rất đói, nhưng cô sợ ăn vào sẽ bị lộ bụng mặc lễ phục sẽ không đẹp nên chỉ bảo nhân viên lấy nước. Sau khi chuẩn bị xong hôn lễ và trang phục thì có rất nhiều người tới tìm cô chụp ảnh. Tuy đói nhưng Hồ Kiều vẫn rất phối hợp cười. Trong lòng Dư Vãn cảm thấy Hồ tiểu thư có tinh thần rất chuyên nghiệp. 6 giờ tối, hôn lễ chính thức bắt đầu. Sau khi khách khứa ngồi xuống, cô dâu bước vào không phải trên nền nhạc Wedding March* mà là khúc nhạc trong trò chơi. Du Thế Mẫn đứng trước "hồ nước", cha Hồ Kiều cầm tay cô đi qua khách khứa, sau đó đưa cô vào trong tay Du Thế Mẫn. (*)Wedding March là bản nhạc thường được chơi tại lễ cưới khi người ta dẫn cô dâu vào nơi làm lễ cưới, là một phần không thể thiếu trong các đám cưới tại nhà thờ. Hai người đi qua "mặt hồ" gợn sóng, dừng lại ở dưới cây cổ thụ tượng trưng cho tình yêu, người chủ trì hướng dẫn họ nói xong lời thề, sau đó từ trên người lấy ra sợi tơ hồng giống y như trong trò chơi. Nhẫn cưới được đặt ở hai đầu dây tơ hồng, bọn họ lần lượt đeo nhẫn cho nhau, hoàn thành nghi thức. Bởi vì trời chưa tối nên lúc này chưa tới lúc thả đèn Khổng Minh, cô dâu lại đi thay quần áo, các vị khách cũng bắt đầy dùng bữa ăn chính. Hôn lễ lần này, Hồ Kiều bao toàn bộ Vạn Dặm Sơn Thuỷ, cũng không mời truyền thông tới phỏng vấn, cho nên hình ảnh của hôn lễ ở trên mạng rất ít, nếu có cũng là từ khách tuôn ra. Vài cảnh một góc hiện trường đã thu hút sự chú ý mạnh mẽ của các game thủ, đặc biệt bàn ghế khách mời giống như bảng xếp hạng trên trò chơi, đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trên Weibo – không chỉ bởi vì sự sáng tạo và bố trí tinh tế này, đó cũng là vì tên những vị khách trên biểu đồ chỗ ngồi. Nói là đến nửa giới giải trí một chút cũng không khoa trương. Hôn lễ của Hồ Kiều và Du Thế Mẫn cứ như vậy mà bị quần chúng đưa lên hot search, trò chơi cũng nhờ đó mà nổi tiếng. Sau khi trời tối, khách cũng đã dùng xong bữa, người chủ trì mời mọi người thưởng thức cảnh châm đèn Khổng Minh. Hồ Kiều và Du Thế Mẫn đứng ở bên trong "hồ nước", tay nâng một chiếc đèn Khổng Minh, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người cầm bút viết lên tâm nguyện hy vọng tình yêu lâu dài. Ánh sáng vàng nhạt của ngọn nến bên trong khẽ lay động theo gió, Hồ Kiều và Du Thế Mẫn từ từ buông tay, nhìn chiếc đèn Khổng Minh dần dần bay lên cao. Các màn hình LED xung quanh thể hiện hoàn hảo cảnh tượng vô vàn đèn Khổng Minh đang bay lên Các màn hình LED xung quanh thể hiện một cách hoàn hảo cảnh chiếc đèn Khổng Minh bay lên, nhờ ánh đèn ở hiện trường mà hình ảnh đó vừa kỳ ảo lại vừa đồ sộ. Tốc độ bay của "Đèn Khổng Minh", vị trí sắp xếp, màu sắc của nến và phối hợp ánh đèn phải trải qua vô số lần sửa chữa mới đạt tới hiệu quả như hiện tại. Khách tới đều thốt ra lời cảm thán, có người lấy điện thoại chụp lại cảnh này, đăng lên vòng bạn bè, sau đó bị người khác đem lên Weibo. Lúc video này mới bị rò rỉ, còn có người tưởng rằng thật sự that nhiều đèn Khổng Minh như vậy, xung quanh đều chỉ trích người có tiền làm hôn lễ chỉ lo quy mô không lo tới sự an toàn, không bao lâu sau đã bị mặt đến mức sưng phù. Hôn lễ này của Hồ Kiều không mời bên truyền thông nào nhưng lại hai lần lên hot search, công chúng cũng dựa theo nhiệt độ đó mà thảo luận về hôn lễ của bọn họ. Sau khi lễ cưới kết thúc, khách mời đêm nay ở lại Vạn Dặm Sơn Thuỷ, dù sao toàn bộ khách sạn cũng đã được Hồ Kiều bao rồi. Sau khi mọi người rời đi, Dư Vãn ở lại thu dọn hiện trường, ngày mai phải đưa nơi này trở về dáng vẻ ban đầu. Lúc cô đang nói chuyện cùng nhân viên công tác có liên quan, Nguỵ Thiệu đi tới, Dư Vãn thấy hắn thì hơi ngạc nhiên nói: "Ông chủ, sao anh lại ở đây?" Hôm nay, Nguỵ Thiệu cũng tham gia hôn lễ của Hồ Kiều, lúc này đang chuẩn bị về thành phố A. Hắn định hỏi Dư Vãn có muốn về cùng không, nhưng sau khi nhìn tình huống hiện tại của nơi này thì biết rằng chắc chắn cô sẽ không về: "Tôi tới đây xem xem, đêm nay mọi người phải dọn sạch luôn à?" "Không kịp dọn, nếu làm tiếng động sẽ khá to, phải đợi ban ngày làm tiếp." "Ừ, vậy dọn xong cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi còn phải gặp khách hàng, hôm nay đi về trước." Dư Vãn gật đầu, nói một câu đồng ý. Lệ Thâm vừa bước đến đã nhìn thấy Dư Vãn đang cùng một người đàn ông nói chuyện, nhìn hơi quen mặt. Ây da, người này hình như là ông chủ của cô, Ngụy Thiệu. Anh đứng tại chỗ một lúc mới đi lên gọi cô một tiếng: "Dư Vãn." Giọng của Lệ Thâm rất dễ nhận ra, các nhân viên nữ sau khi nghe thấy không hẹn mà cùng quay lại nhìn về phía anh. Ngụy Thiệu cũng quay đầu lại nhìn, sau khi nhận ra là Lệ Thâm thì hơu kinh ngạc. Dư Vãn thì ngây ngốc, cô và Lệ Thâm gặp nhau trong hôn lễ của quản lý Quách còn giả vờ làm người xa lạ, những lần gặp mặt đều là lén lút, chào hỏi trước mặt nhiều người như vừa rồi là lần đầu tiên. "Em vẫn đang bận?" trên mặt Lệ Thâm không hề lộ ra một tia xấu hổ, anh bước lên phía trước dùng cách nói thân quen hỏi Dư Vãn. Dư Vãn cười ha ha hai tiếng để làm tan biến sự căng thẳng của chính mình: "Ừ, dỡ bỏ hiện trường hôn lễ vẫn chưa làm xong." Lệ Thâm nhíu mày, làm như hơi khó hiểu: "Dỡ bỏ hiện trường cũng phải tự tay em làm à?" "Ấy, thật ra không cần tôi làm, chỉ là có vài chỗ cần tôi hướng dẫn, tránh cho lúc sau có sai sót gì." "Ừ." Lệ Thâm đáp một tiếng, anh nhìn sang Ngụy Thiệu đứng bên cạnh Dư Vãn,"Chắc anh là Ngụy tổng của Thiều Hoa nhỉ, chúng ta từng gặp nhau ở hôn lễ của quản lý Quách." Ngụy Thiệu gật đầu: "Chào cậu." "Chào anh." Lệ Thâm chào hỏi Ngụy Thiệu xong lại hỏi Dư Vãn: "Hôm nay em có về thành phố A không? Tôi chuẩn bị về, có thể thuận tiện đưa em đi cùng." "..." Dưới ánh mắt nghi hoặc của Ngụy Thiệu và ánh mắt tò mò của nhân viên công tác, Dư Vãn đành cười giải thích: "Vừa hay tôi và Lệ Thâm ở cùng một khu." Ngụy Thiệu sững sờ, hỏi cô: "Chỗ đó là công viên Lệ Trạch?" "Đúng ha ha, tôi cũng không nghĩ là trùng hợp như vậy." Ngụy Thiệu: "..." Là thực sự trùng hợp. Chỉ có điều... Hắn quay đầu, lại nhìn Lệ Thâm một chút, dựa vào trực giác của người đàn ông mà nói, Lệ Thâm hôm nay cùng hắn bắt chuyện, trong nụ cười có chứa đao. Hắn cười hỏi Lệ Thâm: "Cậu đưa Dư Vãn về như vậy sợ bị hiểu lầm không? Người đại diện cũng đồng ý à?" "Người đại diện của tôi đi rồi, tôi và trợ lí cùng nhau về. Xe lái thẳng vào tiểu khu, paparazzi không thể đi thẳng vào đó." Dư Vãn càng nghe càng cảm thấy cô và Lệ Thâm đang làm chuyện gì mờ ám, vội vàng ngưng hẳn đề tài này: "Tối nay tôi ở lại đây, Hồ tiểu thư đã chuẩn bị phòng cho tôi, sáng mai tôi sẽ về công ty." Sự chú ý của Ngụy Thiệu và Lệ Thâm quả nhiên bị dời đi. Lệ Thâm không để lộ cảm xúc gì, Ngụy Thiệu suy nghĩ một chút nói với Dư Vãn: "Chiều mai cô về công ty báo cáo là được." "Được." Dư Vãn vừa nói xong liền thấy Tiểu Đồng lần trước giúp Lệ Thâm trông chó, cô chớp chớp mắt nhìn Lệ Thâm,"Em họ anh đến kìa." Lệ Thâm nhìn theo ánh mắt của cô, sau đó im lặng. "Anh Thâm, sao anh lại ở đây, em tìm anh khắp nơi." Tiểu Đồng chạy đến hỏi Lệ Thâm,"Chúng ta đi luôn chưa? Nếu không đi ngay sẽ đến thành phố A rất muộn, ngày mai anh còn thu âm bài hát." Nếu như ngày mai trạng thái thu âm của anh không tốt, chị Lộ Lộ chắc chắn lại mắng cô. "Đi ngay bây giờ." Lệ Thâm nói xong quay đầu lại nhìn Ngụy Thiệu,"Chắc Ngụy tổng không còn chuyện gì, nếu không thì cùng đi đi." Không ai thấy khóe miệng Ngụy Thiệu khẽ nhếch lên, nói với Dư Vãn: "Vậy chúng tôi đi trước." "Được, hai người lái xe cẩn thận." Dư Vãn dặn dò xong, nhìn bọn họ đi khuất khỏi tầm nhìn lại tiếp dục hướng dẫn nhân viên công tác. Sáng hôm sau, Hồ gia trả hết phòng, Dư Vãn cùng đồng nghiệp về thành phố A. Bận rôn lâu như vậy, mọi người đều mệt, nhưng cũng may hôn lễ đã kết thúc rất thành công. Lúc này mọi người mới lướt Weibo xem hot search của hôm qua. Mấy ngày nay, Dư Vãn bị thiếu ngủ trầm trọng, lên xe cô ngủ thẳng một giấc tới thành phố A. Về đến nhà, cô tuỳ tiện ăn chút gì đó rồi lại lên giường ngủ bù. Ba giờ chiều, cô đúng giờ xuất hiện trong văn phòng của Ngụy Thiệu, hắn bảo cô ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười: "Hôn lễ của Hồ Kiều và Du Thế Mẫn rất thành xông, hai nhà bọn họ rất hài lòng, tiền hôm nay cũng toàn bộ đã chuyển đến, biểu hiện không tồi." "Cảm ơn ông chủ, dựa cả vào công vun đắp của ông chủ!" Dư Vãn lúc này cũng không quên nịnh nọt ông chủ. Ngụy Thiệu cười một tiếng nói: "Lần trước hứa với cô nếu thành công sẽ thăng chức cô thành tổng giám kế hoạch, tôi sẽ chính thức thông báo sau." "Cảm ơn ông chủ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng." "Sắp tới, Hồ Kiều và Du Thế Mẫn sẽ đi nước ngoài hưởng tuần trăng mật, ngày mai cô ấy muốn gặp cô. ". . . . . . ." Dư Vãn vừa vui mừng đến mức đầu óc mờ mịt, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại,"Hồ tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?" Lễ cưới đã kết thúc, tiền cũng đã thanh toán, theo lý thuyết cô ấy không còn chuyện gì cả, Hồ tiểu thư nhìn qua cũng không có ý muốn làm bạn bè với cô. Lấy tính cách của Hồ Kiều mà nói có thể là do trong hôn lễ có chỗ nào chưa làm tốt, trước khi xuất ngoại phải tới phàn nàn cô một trận. Ngụy Thiệu nói: "Tôi cũng không biết, cô ấy chỉ nói để bảo cô đến, sẽ không có chuyện gì đâu, cô thả lỏng chút. Nếu thật sự có chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không trả tiền thoải mái như vậy." "Ừ, được." Dư Vãn cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy. Sáng hôm sau, Dư Vãn ôm tâm trạng thấp thỏm đến biệt thự lưng chừng núi của Hồ Kiều. Người giúp việc của Hồ gia đang giúp Hồ Kiều thu dọn đồ đạc, nhìn qua không giống như là chuẩn bị xuất ngoại hưởng tuần trăng mật mà càng giống như chuẩn bị đem đồ chuyển tới phòng tân hôn bên kia. Dư Vãn cũng không hỏi nhiều, cô nhìn Hồ Kiều đang ngồi sơn móng tay ở ghế sô pha hỏi: "Hồ tiểu thư, hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì?" Hồ Kiều đặt sơn móng tay xuống, đẩy một cái hộp ở trên bàn qua: "Cái này cho cô." Dư Vãn sửng sốt một lúc, tuy rằng không mở hộp ra nhưng cô biết logo này, đây là một thương hiệu nổi tiếng quốc tế... Lấy thân phận của Hồ Kiều hẳn là sẽ không mua một cái hộp hàng hiệu sau đó ở bên trong đặt mấy cái trò chơi dọa người chứ? Cho nên bên trong thật sự là một cái túi hàng hiệu à? "Mở ra xem đi." Hồ Kiều thấy cô vẫn bất động thì giục một tiếng. Dư Vãn bị cô ấy ép, đành mở hộp ra, quả nhiên bên trong là một cái túi được đóng gói cẩn thận, nhìn qua thì vẫn còn mới. Một cái túi như vậy cũng phải mấy chục nghìn tệ, Dư Vãn yên lặng đóng hộp lại, nói với Hồ Kiều: "Hồ tiểu thư, cái này quá đắt, tôi không thể nhận đâu." Hồ Kiều ngẩng đầu liếc cô một cái: "Cô cũng đâu phải nhân viên chính phủ, vậy mà không nhận quà?" Dư Vãn: "..." "Hơn nữa cũng chỉ là một cái túi, có quý trọng bao nhiêu đâu chứ?" Dư Vãn: "..." "Tôi để ý mỗi lần cô tới đều dùng một cái túi, túi kia của cô sớm đã nên thay rồi." ". . . . . . ." Túi này cô luôn dùng vì nó rất to, có thể để máy tính và tài liệu. Hồ Kiều nói: "Hôn lễ lần này cô thật sự rất vất vả, cũng rất chu đáo, hôm qua lúc chúc rượu tôi đều thấy mỗi món ăn trên bàn đều buộc dây đỏ, giống hệt dây tơ hồng trong miếu Nguyệt Lão. Nói thật, chi tiết này đã làm tôi cảm động, túi này cô cứ nhận đi." Dư Vãn hơi mím môi, cô lúc trước có nghe người bên cạnh Hồ Kiều nói, con người cô ấy tuy không dễ hầu hạ nhưng thường sẽ tặng quà cho người làm tốt, không nghĩ tới mình cũng sẽ nhận được quà của Hồ Kiều. "Nhưng túi này..." "Túi làm sao vậy, không thì cô nhận tiền hoa hồng đi?" Dư Vãn: "..." Cô cười với Hồ Kiều, rồi nhận lấy túi: "Vậy cảm ơn Hồ tiểu thư." Từ biệt thự của Hồ Kiều đi ra, tâm trạng của Dư Vãn có hơi kích động. Nhìn cái hộp in logo hàng hiệu bên cạnh, Dư Vãn lấy điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh rồi chia sẻ sang Wechat: "Tôi vừa đi gặp Hồ tiểu thư, cô ấy tặng tôi cái này!" Tin vừa gửi đi xong, Dư Vãn vô ý liếc nhìn phần đầu khung chat lại là hai chữ "Lệ Thâm", suýt chút nữa đã chửi thề. Rõ ràng cô muốn gửi cho Chu Hiểu Ninh, nhưng vì sao lại ấn vào tin nhắn của Lệ Thâm! Càng đáng sợ hơn chính là Lệ Thâm trả lời cô rất nhanh: "Hồ Kiều là người rất hào phóng, thường xuyên tặng đồ cho bạn bè." "..." Hiện tại thu hồi cũng không được, Dư Vãn chỉ có thể nhắm mắt cùng anh nói chuyện,"Đúng vậy ha ha ha, không nghĩ tới lần đầu tôi nhận được hàng hiệu lại là con gái mua cho." Nhìn thấy tin nhắn này, chân mày Lệ Thâm nhăn lại, rõ ràng là không vui. Xem ra lời Trúc Can nói vẫn là có lý, theo đuổi phụ nữ thời gian rất quan trọng, anh chậm một chút túi hàng hiệu đã có người tặng rồi.