Sinh viên chính thức bước vào kì nghỉ đông, Lệ Thâm cũng bắt đầu tìm việc làm.
Bởi vì dựa vào ghi-ta để kiếm sống, trước tiên Lệ Thâm quyết định đổi cho mình một công cụ kiếm sống mới. Chiếc ghi-ta hiện tại của anh đã rất cũ rồi, hơn nữa cũng là loại dành cho người mới tập chơi. Xét mọi khía cạnh thì nó nên được bỏ đi rồi. Vấn đề duy nhất là, anh muốn đổi chiếc ghita này, nhờ người quen mua giúp cũng đều phải hơn mười nghìn tệ*, lại không thể trả góp.
(*) 10000 tệ - 34 triệu
Lúc anh ở trường học, cùng bạn bè nhận một số hoạt động biểu diễn, hơn nữa bình thường tiền sinh hoạt cũng rất tiết kiệm. Gom góp lại có thể được một nửa, còn thiếu một nửa, thực sự là hết cách xoay sở.
Nếu như nói với người trong nhà, mẹ anh nhất định sẽ cho nhưng chính là anh không có cách nào mở miệng. Bạn anh có thể giúp anh lấy một chiếc ghi-ta rẻ hơn chút, tiền của anh vừa hay có thể chi trả. Mấy ngày nay anh vô cùng do dự. Rốt cuộc là mua trước một cái để dùng hay là tự mình mua chiếc ghi-ta mình thích.
Dư Vãn thấy anh động một chút là lôi điện thoại ra nhìn rồi thở dài, không nhịn được hỏi: "Anh sao vậy? Tìm việc không thuận lợi à? Vừa tốt nghiệp đều là như thế này ấy mà."
Lệ Thâm nhìn cô, ánh mắt tủi thân: "Anh vẫn chưa tìm việc, người ta thấy anh deo ghi-ta, có khi còn không muốn nhận anh."
"Ấy... Trước không phải anh nói muốn đổi ghita sao? Vẫn chưa chọn xong?"
"Chọn xong rồi nhưng nó quá đắt, mua không nổi." Lệ Thâm nói đến đây, thở dài một hơi liền nói,"Quên đi, anh mua tạm một cái rẻ trước, chờ kiếm được tiền rồi đổi."
Dư Vãn tò mò bước đến trước mặt anh, hỏi: "Đắt là bao nhiêu thế, biến anh thành bộ dạng ưu sầu như này."
"Hơn mười nghìn tệ, em nói có tức không!"
Dư Vãn sững sờ, nhìn anh: "Sao lại đắt như vậy? Lúc chúng ta còn học đại học, Ninh Ninh cũng có ý định muốn học thử đàn ghi-ta, cậu ấy mua cũng chỉ mấy trăm tệ thôi."
"Bởi vì đồ vật không giống nhau." Lệ Thâm chỉ chiếc ghi-ta mình thích cho Dư Vãn xem, giống như cho Dư Vãn xem một bảo vật quý hiếm vậy,"Cái này là đàn ghita của một nhãn hiệu nổi tiếng, giống như đồ mỹ phẩm hàng hiệu cao cấp của phụ nữ các em."
Dư Vãn: "..."
Ví dụ này rất sinh động.
Mấy phút sau, Lệ Thâm phân tích về chất liệu của mặt đàn, dây đàn, âm sắc, thang âm, cho Dư Vãn nghe hiểu tại sao chiếc ghi-ta này lại đắt như vậy. Dư Vãn nghe không hiểu nhưng cô nhìn ra được, Lệ Thâm là thật sự rất thích cái đàn này.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Em cảm thấy anh đã thích như vậy thì trực tiếp mua cái này đi, anh nói cái cũng chỉ rẻ hơn mấy nghìn, không bằng góp thêm tiền mua cái này, đúng không?"
Lệ Thâm nhíu mày: "Nhưng anh đã đem toàn bộ tiền góp vào, cũng chỉ được một nửa, vừa khéo mua được cái rẻ hơn."
Hiện tại đối với anh mà nói mua đàn ghi-ta hơn mười nghìn tệ, gánh nặng rất lớn.
Dư Vãn nói: "Em được chuyển lên thành nhân viên chính thức không phải được tăng lương sao, mấy tháng gần đây em cũng tiết kiệm được chút tiền, có thể cho anh mượn, nhưng vẫn còn thiếu một chút, chúng ta nghĩ thêm cách đi."
Lệ Thâm ngẩn người, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Dư Vãn. Một lát sau vẫn nghiêm túc từ chối: "Không được. Anh ăn ở cùng em, sao lấy tiền của em được."
Dư Vãn chớp chớp mắt mấy cái, nhìn anh: "Nhưng mà em cũng ngủ anh."
Lệ Thâm: "..."
Vì vậy đây là tiền anh bán thân sao?
"Được rồi, chỉ là mấy nghìn tệ, hơn nữa còn là em cho anh mượn. Chờ sau này anh nổi tiếng, phải trả lại em gấp đôi nhé."
Lệ Thâm cuối cùng cũng động lòng, bước lên trước một bước, như một chú chó lớn ôm lấy cô: "Vãn Vãn, em thật tốt! Anh nhất định sẽ trả tiền cho em."
"Được được được, em biết rồi."
Lệ Thâm nghiêm túc, cẩn thật viết cho Dư Vãn một tờ giấy nợ, còn đóng dấu vân tay, khiến cho Dư Vãn cảm thấy mình vừa cho vay lãi suất cao. Sau đó, Lệ Thâm gọi điện cho mẹ, mượn bà hai nghìn tệ, cuối cùng cũng gắng gượng mượn đủ tiền.
Hôm lấy được đàn ghi-ta, Lệ Thâm vui vẻ đến mức muốn bay lên. Đêm ấy, anh ôm Dư Vãn lâu hơn bình thường, cũng triền miên hơn nhưng lần khác.
Lúc kết thúc, Dư Vãn mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực, Lệ Thâm cũng thở hổn hển. Nhưng trên mặt anh vẫn mang nét cười, anh gạt sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của Dư Vãn, hôn lên trán cô: "Vãn Vãn, anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới."
"À..."
"Vãn Vãn!"
"... Sao thế?"
Lệ Thâm chăm chú nhìn cô, thâm tình trong mắt sắp tràn ra, mà Dư Vãn bị ánh mắt ấy nhấm chìm: "Vãn Vãn, chờ anh tốt nghiệp xong, chúng mình kết hôn đi."
Dư Vãn khẽ nhấc mắt lên, hơi sững sờ, Lệ Thâm không đợi được câu trả lời chắc chắn từ cô lại náo loạn: "Vãn Vãn, em ăn xong liền chùi mép, không định chịu trách nhiệm à!"
Dư Vãn: "..."
"Em định bội tinh bạc nghĩa với anh đúng không?"
Dư Vãn: "..."
"Hay là em cảm thấy anh hầu hạ em không đủ thoải mái ?"
"... Được rồi đừng nói nữa, em đồng ý."
Dư Vãn vừa nói xong, Lệ Thâm lại ngẩn người, qua một hồi lâu mới mừng rỡ nhìn cô: "Vãn Vãn em đồng ý rồi? Vợ!"
"..."
"À tuy là em đã đồng ý, nhưng kết hôn là chuyện lớn cần gặp phụ huynh chứ nhỉ?" Lệ Thâm tự nói xong lại thấy lo lắng,"Anh nhất định phải tìm được công việc tốt trước khi tốt nghiệp, như vậy mới đi gặp bố mẹ vợ được."
Dư Vãn nghe anh nhắc tới mẹ mình, sắc mặt liền trầm xuống, cô chưa nói với anh, cô đến thành phố A là trốn mẹ mà chạy tới.
Nếu như mẹ cô mà biết cô không có bạn trai ở đây mà còn định kết hôn cùng anh, nhất định bà ấy sẽ tức chết chứ?
Lệ Thâm không biết những điều này, vì được kết hôn với Dư Vãn, anh vùi đầu vào tìm việc. Học sinh của Học viện Âm nhạc ra trường không nhất định đều làm ca sĩ, có người sẽ đi dạy Âm nhạc, có người trở thành người sáng tác nhạc. Thậm chí cũng có người đổi nghề nhưng Lệ Thâm vẫn muốn ký hợp đồng cùng công ty âm nhạc, chính thức lấy thân phận ca sĩ để ra mắt.
Bởi vì biểu hiện và bản thân Lệ Thâm trong trường học đều vô cùng tốt, thầy cô trong trường nói sẽ giúp anh để ý tin tức trong phương diện này, nếu có cơ hội thích hợp sẽ đề cử anh, nhưng cũng khuyên anh chuyện này là duyên phận, không vội vàng được.
Cây đàn ghita của Lệ Thâm gần như tốn hết tiền tiết kiệm của anh và Dư Vãn, sinh hoạt bình thường cũng lập tức trở nên tiết kiệm hơn. Đồ ăn vặt bình thường thích ăn cũng không thể ăn, thức ăn ngoài cũng không dám gọi, lương thực trong nhà đa phần đều là mỳ ăn liền ở siêu thị đối diện.
Tuy rằng từ trước đến nay Dư Vãn đều không phàn nàn cái gì, hai người ở cùng nhau cho dù có ăn mỳ cũng rất vui, nhưng Lệ Thâm cũng không ở nhà chờ tin tức của thầy cô, anh học bộ dạng của đàn chị, chạy đi quán bar, muốn tìm một chân hát tạm thời trong quán.
Phố Thanh Nam của thành phố A nổi tiếng với nhiều quán bar, rất nhiều ca sĩ đều khởi nghiệp từ đây. Lệ Thâm cũng tìm đến con phố này, nơi này mặc dù nhiều quán bar nhưng không phải nhà nào cũng tuyển ca sĩ, mà đã có ca sĩ, cũng sẽ không tuyển một ca sĩ mới.
Lệ Thâm rất may mắn, có nhà vốn không định tuyển ca sĩ quán bar, nhưng vì ông chủ thích bài hát của anh, cho nên để anh làm thử.
Ngày đầu tiên thử việc, ông chủ cũng không chắc chắn được phản ứng của khách quen khi biết quán có ca sĩ mới. Nhưng Lệ Thâm sinh ra chính là để làm ngôi sao, anh vừa đứng đó, ánh mắt mọi người đều tập trung vào anh.
Tối hôm đó, kết quả biểu diễn của Lệ Thâm rất tốt, khách đến quán đều rất thích anh, ông chủ cũng quyết định nhận anh, lương cũng giống đa số quán bar khác, mười ngày kết toán một lần.
Lệ Thâm về đến nhà, phấn khích ôm lấy Dư Vãn xoay một vòng, Dư Vãn cũng vì anh mà vui vẻ, lúc cô nấu mì còn xa xỉ cho thêm một cái xúc xích để chúc mừng: "Chúc mừng anh bước đầu thuận lợi! Tương lai giới âm nhạc sắp có một ngôi sao mới rồi."
"Cảm ơn em Vãn Vãn!" mắt của Lệ Thâm sáng bừng, lấp lánh chút nước mắt, nhìn qua hết sức cảm động: "Chờ anh nổi tiếng, chúng ta có thể mua một ngôi nhà lớn bên cạnh công viên Lệ Trach, rồi nuôi một chú chó!"
"Ừm!" Dư Vãn giơ mì lên, hướng về phía công viên Lệ Trạch,"Sẽ có một ngày chúng ta chuyển tới đó, nào, cạn ly"
"Cạn ly!"
Làm việc ở quán bar bình thường đều là chín giờ tối mới bắt đầu, đến một hai giờ sáng mới kết thúc. Từ sau khi Lệ Thâm làm việc ở quán bar, Dư Vãn đều ngủ một mình.
Buổi tối lúc cô đang mơ màng ngủ, sẽ đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, một lát sau có người tiến vào trong chăn, sát vào lưng cô, từ phía sau ôm lấy cô.
Dư Vãn biết là Lệ Thâm trở về, nằm trong ngực anh cọ hai lần sau đó nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Biểu diễn được mười ngày ở quán bar, ông chủ kết toán lần lương đầu tiên cho Lệ Thâm, tuy tiền lương không cao nhưng cũng dủ cho anh và Dư Vãn cải thiện cuộc sống.
Lệ Thâm lấy được tiền lập tức hẹn Dư Vãn, nói tối nay anh mời cô ăn cơm.
Địa điểm vẫn là ở trung tâm thương mại Tinh Quang, hai người vui vẻ ăn xong nồi lẩu, tay trong tay đi dạo quanh trong trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại đã bắt đầu chuẩn bị cho thời trang mùa xuân, rất nhiều quần áo mùa đông đang được giảm giá, Lệ Thâm nói muốn mua cho Dư Vãn một cái, Dư Vãn suy nghĩ một lúc vẫn quyết định dùng tiền mua quần áo để mua đồ ăn.
Lệ Thâm lôi kéo cô, rồi nói: "Vậy chúng ta xuống dưới lầu, mua đồ ngon ăn."
"Được! Em muốn ăn khoai chiên"
"Được! Mỗi vị mua cho em hai túi."
Hai người cười vui vẻ đi tiếp, lúc đi qua một tiệm giày nữ, ánh mắt của Dư Vãn không nhịn được nhìn vào trong ngắm vài lần.
Lệ Thâm nhạy bén nhận ra, nhìn theo hướng cô hỏi: "Em muốn mua giày sao ?"
Dư Vãn lắc đầu: "Không có, giày ở đây rất đắt."
Khóe mắt Lệ Thâm giật giật, biểu hiện của Dư Vãn bây giờ giống hệt lúc anh nhìn thấy chiếc ghita kia, dáng vẻ muốn nhưng lại không thể giống y như đúc.
"Lúc trước em tham dự một lễ cưới, trong buổi lễ cô dâu đi giày của nhãn hiệu này, giày ở đây chỉ nên ngắm thôi." Dư Vãn nhìn lại rồi kéo Lệ Thâm xuống tầng dưới,"Đi thôi, chúng ta đi mua khoai tây chiên đi."
"Ừ, được."
Sau đó Lệ Thâm lại tự mình quay lại cửa hàng này một lần, giày trong cửa hàng mức giá đúng là rất cao, anh nhìn mấy đôi mà bản thân cảm thấy tốt nhất, giá cả đều là 5 con số, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười xin lỗi với người bán hàng.
Nụ cười của anh khiến cho người bán hàng trong lòng nở hoa, cô bán hàng xinh đẹp chủ động nói với anh: "Mấy đôi này đều là đồ mùa xuân loại mới, nếu như anh thật sự thích, tôi có thể giúp anh xin chiết khấu, ít nhất có thể giảm 15%."
Lệ Thâm tính nhẩm một lúc, cho dù là giảm 15% anh cũng không mua nổi, đặt giày lại chỗ cũ, anh nói với người bán hàng: "Hiện tại tôi không đủ tiền, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ mua được, cảm ơn cô."
Anh nói xong liền đi ra ngoài, người bàn hàng nhìn bóng lưng anh thầm nghĩ, không biết cô gái nào may mắn như vậy, có thể tìm được một người bạn trai đáng yêu như thế! Tại sao cô lại không gặp được thế!!!
Sau đó, mỗi lần nhận được tiền lương Lệ Thâm đều dẫn Dư Vãn đến trung tâm thương mại Tinh Quang. Mỗi lần như vậy, một phần tiền sẽ dùng cho chi tiêu hằng ngày, phần còn lại là để mua giày cho Dư Vãn.
Tuy rằng mỗi lần tiền còn lại không nhiều nhưng cái mà người Trung Quốc không thiếu chính là sự bền bỉ và nghị lực! Lệ Thâm tin rằng, Ngu Công có thể đem núi rời đi, Tinh Vệ có thể đem biển lấp đầy, anh cũng nhất định có thể mua giày cho Dư Vãn.
Trong lúc anh hát tại quán bar, cũng gặp phải một vài vấn đề. Bởi vì bản thân anh quá ưu tú, chẳng mấy chốc Lệ Thâm đã trở thành ca sĩ nổi tiếng nhất đường Thanh Nam, rất nhiều người tới đây uống rượu, đều sẽ nghe nói ở đây có một nam sinh viên hát rất hay.
Muốn hát ở quán bar, điều kiện đầu tiên chính là hát hay, mà Lệ Thâm không chỉ có hát hay mà còn là nam sinh lớn lên rất đẹp trai, điều này tự nhiên hấp dẫn nhiều khách tới ngắm anh.
Ông chủ quán bar đương nhiên rất vui, quán ngày càng phát triển, nhưng Lệ Thâm lại bị khách nữ quấy rầy không chỉ một lần, còn có lần rất quá đáng, trực tiếp đưa thẻ phòng cho anh.
Lệ Thâm từng giải thích rất nhiều lần, anh đã có bạn gái nhưng vẫn có rất nhiều khách nữ thích trêu chọc anh. Những việc này Lệ Thâm đều không nói cho Dư Vãn biết, chỉ nói ông chủ nghĩ cách giải quyết, mãi đến hôm Dư Vãn lén lút tới quán bar nghe anh hát, suýt chút nữa cho rằng đây là quán bar nữ – xung quanh Lệ Thâm đều là khách nữ! Ai ai cũng ăn mặc rất sexy!!!
Dư Vãn mất hứng, về nhà cũng không nói chuyện với Lệ Thâm, Lệ Thâm vẻ mặt oan ức nhìn cô: "Vãn Vãn, mặc dù có rất nhiều khách nữ có ý đồ với anh nhưng anh vẫn giữ mình trong sạch!"
". . . . . . ." Ha ha. Dư Vãn nhìn anh một chút: "Mẹ em nói, đàn ông là một con quỷ lừa người, bây giờ anh đương nhiên nói như vậy rồi."
"Anh không có, nếu không tin em có thể hỏi ông chủ quán bar." Lệ Thâm suýt chút nữa muốn đưa tay lên trời mà thề,"Anh đã nói chuyện này cho ông chủ, ông ấy nói sẽ chú ý khoảng cách giữa khách và ca sĩ."
"Hừ!"
"Vậy em muốn thế nào mới không giận nữa đây?" Lệ Thâm nói đi nói lại, lại thành làm nũng với Dư Vãn.
Dư Vãn nghĩ một lúc, nói: "Vậy em muốn ký tên lên đàn của anh, để mọi người đều biết anh có bạn gái."
"Hả?" Lệ Thâm ngây người.
Dư Vãn nói là làm, trực tiếp lấy ra bình sơn móng tay trong ngăn kéo, cười nói với Lệ Thâm: "Hay dùng cái sơn móng tay này để ký đi, em xem một chút, ký chỗ nào thì được."
Lệ Thâm thấy cô thật sự muốn ký tên, cố gắng bảo vệ đàn ghita của mình: "Vô dụng thôi, anh nói rất nhiều lần là anh có bạn gái rồi! Nhưng mà họ không nghe đâu!"
"Anh nói và em ký tên hiệu quả không giống nhau."
"Hu hu hu Vãn Vãn! Đây là đàn ghita chúng ta bỏ ra hơn 1 vạn tệ mua, em thật sự muốn làm sao?"
Dư Vãn dừng một chút, hình như đúng là có chút không nỡ: "Vậy em ký ở mặt sau ?"
Lệ Thâm lại lắc đầu.
Cuối cùng, Dư Vãn không biết lấy từ đâu ra một tấm giấy dán, xé lấy một trái tim màu đỏ, dán lên mặt sau của ghita.