Lệ Thâm mua bó hoa hồng này đã chọn lựa kỹ lưỡng. Từ hình dáng của những bông hoa đến màu sắc đều rất xinh đẹp, đã vậy còn được đóng gói tinh xảo. Cho nên lúc Tiểu Đổng vừa bước vào thang máy mọi người đều chú ý bó hoa hồng trước mặt cô.
Có một chàng trai tương đối hoạt bát huýt sáo, cười nhìn Tiểu Đổng: "Bạn trai tặng chị à? Rất đẹp."
". . . . . ." Tiểu Đổng nhìn ánh mắt của Trì Lộ, nhớ tới công ty không chỉ phản đối nghệ sĩ yêu đương mà ngay cả trợ lý cũng không được yêu đương. Cô nuốt nước miếng, cố gắng lộ ra một nụ cười: "Cái này là của Thâm ca ạ."
Trì Lộ nhíu mày, hỏi cô: "Lệ Thâm mua cái này làm gì?"
Tiểu Đổng nói: "Thâm ca nói hôm nay là Thất Tịch nên muốn thổ lộ với fans trên Weibo."
Ông trời ơi, sao cô lại thông minh vậy chứ!
Trì Lộ cười ra tiếng: "Cậu ấy còn có tâm tư làm những chuyện này à."
Tiểu Đổng nói: "Album với vé concert năm nay của Thâm ca bán rất chạy, cho nên nói là phải thừa dịp hôm nay cảm ơn fans."
"Ừ." Trì Lộ lên tiếng, không nghi ngờ gì với lí do của của Tiểu Đổng,"Cậu ấy bình thường phát weibo ít quá, tương tác với fans nhiều hơn cũng tốt."
"Đúng đúng, Thâm ca cũng có suy nghĩ này." Tiểu Đổng gật đầu cười liên tục, cô cảm thấy Oscar thiếu cô một cái cúp người màu vàng.
Nam thực tập sinh vừa rồi nói chuyện với Tiểu Đổng không nhịn được đáp lời: "Chị là trợ lý của Thâm ca à?"
Tiểu Đổng cười nói: "Đúng vậy." Nếu có thể, cô hy vọng cô không phải.
Ánh mắt chàng trai sáng rực lên, trông rất phấn khích: "Em cực kỳ thích Thâm ca luôn đó."
Tiểu Đổng cũng có chút phấn khích: "Uầy, Thâm Ca cũng còn fan nam nè!!"
"Rất nhiều luôn đó! Khi thi đấu, rất nhiều tuyển thủ hát bài của anh ấy, em cũng hát rồi!"
Trì Lộ nói: "Cũng rất nhiều tuyển thủ phá huỷ luôn cả bài hát."
Chàng trai: ". . . . . ."
Thang máy "Đinh" một tiếng, đã tới tầng của Tiểu Đổng, cô ôm hoa hồng, cười rời khỏi thang máy: "Chị Lộ Lộ, em đi trước đây."
"Ừ, tí nữa chị đi qua gặp Lệ Thâm sau."
"Vâng, vâng."
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Tiểu Đổng nhìn thấy mặt Trì Lộ biến mất ở trước mắt, mới thở phào một hơi.
Làm trợ lý cho Thâm ca, thật sự rất kích thích.
Cô mang hoa hồng tới phòng nghỉ của Lệ Thâm, rồi đi phòng tập tìm anh. Lệ Thâm mặc áo ba lỗ màu trắng đang đối diện với gương tập nhảy cùng vũ đoàn, anh nhảy rất đúng nhịp, động tác cũng rất mạnh mẽ, quan trọng nhất là, cơ bắp của anh... mẹ nó rất quyến rũ.
Sợ hãi và oán giận đầy bụng lúc nãy bị Tiểu Đổng quên sạch sành sanh, cô cảm thấy có thể làm trợ lý cho Lệ Thâm, rất tốt.
Lệ Thâm nhảy xong thì đi đến góc cầm lấy ly nước lên uống, sau đó nhìn về phía Tiểu Đổng: "Lấy được đồ chưa?"
"Rồi ạ, em để trong phòng nghỉ." Tiểu Đổng nói tới đây, lại dừng một chút,"Nhưng mà lúc em đi lên thì gặp chị Lộ Lộ."
Lệ Thâm suýt chút nữa thì bị sặc nước, anh ho một tiếng, nhìn cô nói: "Chị ta thấy rồi à? Em mang hoa lên làm gì, để trong xe là được rồi."
"Em sợ để trong xe sẽ bị hỏng!" Thời tiết lại nóng như vậy, nếu hoa héo, đến lúc đó người bị mắng còn không phải là cô à!
". . . . . ." Lệ Thâm im lặng một lát rồi hỏi cô,"Vậy em giải thích với chị Lộ Lộ thế nào?"
"Em nói là anh định dùng để đăng Weibo cảm ơn fans!"
Lệ Thâm suy nghĩ, nói như vậy thì không có vấn đề, cùng lắm thì tí nữa đăng Weibo nên gật đầu: "Được rồi, buổi tối ăn cơm cho em thêm cái đùi gà."
"Cảm ơn Thâm ca, có điều chị Lộ Lộ nói chút nữa muốn qua xem anh tập luyện."
"Biết rồi, em cất hoa chưa?"
"Cất rồi ạ, ở phòng nghỉ của anh."
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, giáo viên vũ đạo gọi Lệ Thâm đi tập, lần này anh muốn vừa nhảy vừa hát. Kinh nghiệm khi đi bộ đội có thể có lợi cho Lệ Thâm cả đời, thể lực của anh đủ để anh chống đỡ cho buổi concert. Cho dù vừa nhảy vừa hát, nhịp thở của anh cũng rất ổn định, chưa từng thở gấp. Đối với chuyện này, giáo viên ngỏ lời anh có thể thở gấp một chút, như vậy sẽ gây kích thích cho fans ở hiện trường.
Lệ Thâm hiểu rõ chất giọng của mình, cũng biết con gái thích nghe kiểu giọng nào, thở gấp, cũng là một cách dùng giọng, anh biết hiệu quả rất tốt.
Bởi vì anh thường xuyên thực hiện ở trên người Dư Vãn.
Mỗi lần anh thở nhẹ bên tai Dư Vãn, cô sẽ nhiệt tình hơn bình thường.
Giáo viên dạy nhảy cho anh khoảng trống 2 giây trong bài nhảy để anh thêm phần thở gấp, Tiểu Đổng chỉ đứng một bên nghe giáo viên giải thích cho Lệ Thâm thôi mà đã xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt.
Cô đã có thể tưởng tượng được hiện trường concert ngày đó sẽ điên cuồng tới chừng nào.
Trước khi luyện tập kết thúc Trì Lộ có đến một lần, lúc đó Lệ Thâm đang sắp xếp bài hát cùng giáo viên ban nhạc. Buổi concert lần này là lần đầu tiên Lệ Thâm hợp tác cùng ban nhạc cho nên cần nhiều thời gian để kết hợp với nhau, đảm bảo có thể đáp ứng mọi tình huống đột phát trên sân khấu.
Trì Lộ đứng bên cạnh nghe một lúc, cũng không bước lên ngắt lời: "Gần đây trạng thái của Lệ Thâm cũng không tệ."
"Dạ, đúng vậy." Tiểu Đổng nghĩ, chuyện tình cảm của Thâm ca suôn sẻ như vậy, đương nhiên trạng thái sẽ không tệ.
"Trong khoảng thời gian em nhớ phải chú ý chế độ ăn uống, đừng cho cậu ấy ăn đồ có tính kích thích, nhất định phải bảo vệ tốt giọng nói."
"Vâng chị Lộ Lộ, bản thân Thâm ca cũng rất cẩn thận, chưa bao giờ ăn đồ lung tung."
"Ừ, Lệ Thâm thì chị khá yên tâm."
". . . . . ." Lòng Tiểu Đổng tràn ngập tội lỗi. .
Trì Lộ xem một lúc thì bị gọi đi, chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam vẫn chưa kết thúc. Cô ta trong khoảng thời gian này rất bận rộn nhưng vẫn muốn đến xem hiện trường buổi diễn tập concert của Lệ Thâm.
Lệ Thâm nhìn thoáng qua lúc Trì Lộ rời đi, mặt không cảm xúc mà hát tiếp.
Buổi tối anh hẹn gặp Dư Vãn ở nhà mình, lúc anh ôm bó hoa về thì Dư Vãn đã đến rồi. Lệ Lệ thấy Lệ Thâm về thì lao tới, còn nhìn hoa trong tay anh rồi sủa. Lệ Thâm dơ hoa qua đỉnh đầu, như đang uy hiếp Lệ Lệ: "Hoa này mà còn dám ăn thì bố sẽ đuổi con ra ngoài."
"Gâu!" Lệ Lệ không hề sợ, bó hoa này nhìn có vẻ ngon hơn bó hoa trong vườn nhiều!
Dư Vãn nghe thấy tiếng Lệ Lệ kêu thì đoán là Lệ Thâm đã về, cô ra ngoài nhìn thoáng qua thì đúng là Lệ Thâm và Lệ Lệ đứng trong sân. Trên tay anh đang ôm một bó hoa hồng đỏ, nhìn từ xa rất đẹp. Lệ Thâm thấy Dư Vãn đi ra, anh vòng quay Lệ Lệ bước tới gần cô, đưa bó hoa hồng cho cô: "Tặng em."
Dư Vãn cong khóe môi nhận lấy: "Cảm ơn anh, rất đẹp."
"Em đẹp hơn." Lệ Thâm nói xong rồi cúi người hôn lên khóe môi Dư Vãn,"Thất tịch vui vẻ, bảo bối."
Cảm giác tê dại truyền từ khóe miệng lên tận da đầu, lỗ tai Dư Vãn cũng hơi nóng lên. Lệ Thâm hài lòng nhìn lỗ tai phiếm hồng của cô và thấp giọng cười bên tai cô.
Dư Vãn oán trách nhìn anh rồi kéo anh vào nhà: "Vào nhà trước đi đã."
Lệ Lệ cũng theo vào nhà, nó không ngừng sủa về phía bó hoa hồng trên bàn. Dư Vãn thấy thế thì buồn cười: "Hình như Lệ Lệ rất thích hoa hồng."
"Ừ." Lệ Thâm ngồi xổm xuống. Xoa người Lệ Lệ vài cái,"Lần sau trồng cho nó một chậu hoa hồng trong vườn là được rồi."
"Gâu!"
Dư Vãn cũng vuốt lông cho Lệ Lệ, rồi đứng thẳng lên nói: "Em đi rán thịt bò bít tết, anh chơi với Lệ Lệ trước đi."
Lệ Thâm ngẩng đầu nhìn cô: "Cần anh giúp không?"
"Không cần đâu, anh tập luyện cả ngày chắc chắn sẽ mệt, em rán nhanh lắm."
"Ừm, hoa hồng em muốn cắm trong bình hoa không?"
"Cắm chứ, hình như trên tủ TV có một bình hoa to à?"
"Ừ." Lệ Thâm xích Lệ Lệ vẫn đang mơ ước hoa hồng rồi cầm bình hoa đi lấy nước. Trước khi cắm hoa hồng, anh cũng không quên đăng Weibo.
Anh chụp hình bó hoa hồng trên bàn, chọn một filter xịn sò rồi đăng Weibo.
Lệ Thâm V: Thất Tịch vui vẻ. Hy vọng tất cả mọi người có thể thu hoạch được tình yêu. [hình ảnh]
Bài viết rất nhanh đã có một đống bình luận thét chói tai của những chú chuột chũi.
"Aaaaaaa Thâm Thâm, anh chính là tình yêu của em! ! !"
"Aaaaaaa Thâm Thâm tặng hoa hồng cho em kìa!!! Em giỏi quá!"
"Thâm ca thất tịch vui vẻ!"
"Nguyên một đám cẩu độc thân, thì Thất Tịch là cái thá giề [doge]"
"Nói ai là độc thân cẩu vậy [chửi bới] chuyện tình của tôi và Lệ Thâm sắp công khai rồi nhé [chửi bới]"
"Người chị em tỉnh đi, Thâm ca còn ở trên giường tôi đây [thẹn thùng]"
Tiểu Đổng nhìn các fans bình luận, cảm thấy mọi người đúng là nên tỉnh dậy. Thâm ca của mấy người ngủ với người khác rồi. . . . . . . Đau lòng.
Dư Vãn rán thịt bò bít tết xong đi ra ngoài thì thấy Lệ Thâm đang nằm trên sô pha, hình như là đã ngủ rồi. Hoa hồng đã được cắm vào bình hoa được đặt trên bàn.
Cô mỉm cười, bước đến cầm bình hoa đặt lên trên tủ TV, sau đó ngồi xổm xuống cạnh Lệ Thâm ngắm khuôn mặt lúc ngủ của anh.
Buổi concert sắp bắt đầu, trong khoảng thời gian này anh tập luyện rất vất vả. Dư Vãn một tay chống cằm ngắm nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, ngón tay cách một khoảng trượt từ hàng mi dài cong vút đến sống mũi cao và cuối cùng dừng lại trên môi. Môi Lệ Thâm rất gợi cảm, là kiểu gợi cảm mà khiến người nhìn không nhịn được muốn hôn lên đôi môi đó.
Lần đó ở công viên Lệ Trạch, Dư Vãn cũng là bị vẻ đẹp khi ngủ của anh dụ dỗ nên mới hôn anh. Nhiều năm qua đi, cô phát hiện bản thân không hề có chút tiến bộ nào, chỉ nhìn anh như vậy cũng khiến trái tim cô đập nhanh hơn, không kiềm chế được mà muốn... hôn anh.
Cô cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh. Người đang nằm dưới bỗng giật giật lông mi, sau đó ôm eo cô, xoay người đè cô ở dưới thân.
Dư Vãn theo bản năng ôm anh, Lệ Thâm cúi vào gần cô, ánh mắt luôn chứa đầy tình cảm dịu dàng nhìn cô chăm chú. Dư Vãn nhìn anh cười nói: "Lúc nào anh cũng thích giả vờ ngủ để lừa em."
Lệ Thâm cong môi lại gần cô hơn: "Em cũng thích nhân lúc anh ngủ mà trộm hôn anh."
Hơi thở của hai người quấn quýt nhau, ánh mắt cũng nóng bỏng hơn, Lệ Thâm nặng nề gọi cô một tiếng "Vãn Vãn", Dư Vãn thấp giọng hỏi anh: "Anh không mệt à?"
Lệ Thâm cắn nhẹ vành tai của cô rồi thở gấp nói bên tai cô: "Ban đầu thì hơi mệt, nhưng ôm em một chút thì không mệt nữa, thậm chí còn có tinh thần."
Anh đầy ám chỉ bằng cách dùng vị trí nào đó tràn đầy tinh thần cọ cọ vào người cô, Dư Vãn đỏ mặt, giọng nói còn thấp hơn vừa nãy: "Không ăn cơm trước à?"
"Anh muốn... ăn cái khác trước."
Miếng bò bít tết hình trái tim mà Dư Vãn đã rán cứ như vậy bị bỏ quên trên bàn đến khi nguội lanh, đợt này Lệ Thâm chuẩn bị cho concert nên hơi mệt, anh chỉ làm một lần rồi dừng lại.
Nhưng lại nằm trên người Dư Vãn, không chịu đứng lên.
Dư Vãn nhìn đồng hồ đã sắp đến 9 giờ, đành phải đẩy cái thuốc dán dính trên người mình: "Anh nặng quá, dậy đi."
Lệ Thâm tự lẩm bẩm hai tiếng rồi ôm Dư Vãn xoay người một cái để cô nằm lên trên người mình: "Như vậy được chưa?"
". . . . . ." Dư Vãn im lặng một lúc rồi nói,"Em đói rồi, em muốn ăn cơm."
"Gâu gâu gâu!"
Tiếng sủa của Lệ Lệ truyền tới từ trong sân, Dư Vãn xoay đầu vén rèm cửa cản trở tầm mắt của mình: "Lệ Lệ lại sủa kìa."
Lệ Thâm hôn Dư Vãn một cái, cuối cùng cũng đứng dậy từ sô pha.