6:20 sáng, ngày 25 tháng 5, Thứ Ba, trời nắng.
Mặt trời đã mọc ở quận Manhattan của thành phố New York, ánh nắng ấm áp mang đến bầu không khí trong lành sau cơn mưa, rất sảng khoái.
Một chiếc xe tải chạy chầm chậm vào bãi đậu xe.
Đỗ Duy lấy tiền từ trong ví ra, đưa cho tài xế, nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi trở lại New York."
Người lái xe là một người đàn ông trung niên da trắng, do dự một lúc rồi chỉ lấy một tờ tiền: "Ông đã đưa quá nhiều, thưa ông. Lẽ ra tôi phải chở ông đến Quận Bắc Brook. Tôi không thể lấy của ông nhiều tiền như vậy."
Đỗ Duy không từ chối: "Đã thế này, tôi chúc anh sống vui vẻ."
Anh tài xế cười nói: "Chúc ông cũng sống vui vẻ."...
Bước trên con đường vững chắc, Đỗ Duy ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời.
Bầu trời trong xanh và nắng chói chang.
Trận mưa lớn đã dừng hẳn sau một đêm, theo bản tin dự báo thời tiết mới nhất, trong một đoạn thời gian dài sắp tới, trời sẽ nắng đẹp.
Điều này có nghĩa là lần xuất hiện tiếp theo của chiếc xe buýt sẽ còn rất dài.
"Đêm nay thật dài..."
Đỗ Duy thì thầm, hiện tại hắn đang ở trong tình trạng rất tệ.
Có mệt mỏi, cũng có nguyên nhân là nhân tính đang bị xói mòn.
Hóa giải The Nun, làm suy yếu lời nguyền, đã giúp hắn dễ chịu hơn, nhưng nó cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ.
Trước hết, lời nguyền có thể sẽ tái xuất hiện trong tương lai, tro tàn lại cháy.
Những ác linh trong nhà chính là địa lôi chôn dưới lòng đất, dù trong lúc này chưa phát nổ. Nhưng chúng đang nhắc nhở Đỗ Duy rằng hắn vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Đột ngột...
Sắc mặt của Đỗ Duy đột nhiên trở nên vô cùng xấu xí, cúi thấp người, cảm giác ghê tởn, buồn nôn rất khó chịu.
Cánh tay phải ác linh hóa không chịu khống chế, một loại cảm giác rùng rợn lặng lẽ xuất hiện, nhưng ngay sau đó lại hồi phục trạng thái ban đầu.
Một vài người đi đường không nhận thấy sự thay đổi của anh ta, nhưng có người đi qua, và quan tâm hỏi.
"... Anh ơi, hình như anh đang không khỏe, anh có cần giúp đỡ không?"
"Cảm ơn ... nhưng tôi không sao."
Đỗ Duy ngẩng đầu liếc nhìn người kia, cậu ta là một thanh niên tóc vàng, trên mặt có vài nốt mụn, cảm giác như một sinh viên đại học vừa mới ra trường.
Hắn muốn nở một nụ cười thân thiện, nhưng khuôn mặt vô cảm khiến đối phương có chút ngượng ngùng.
"Anh ơi, nếu cảm thấy không thoải mái, gần đây có một phòng khám tư nhân, anh có thể đến đó khám."
''Được..."
Nói xong, Đỗ Duy cố nén sự khó chịu, vội vàng rời đi.
Ảnh hưởng của ác linh hóa đã bắt đầu xuất hiện trên cơ thể của hắn.
Để chống lại The Nun, Đỗ Duy đã đang đẩy nhanh quá trình ác linh hóa.
Đi bất cứ nơi nào có ác linh.
Kết quả là toàn bộ cánh tay phải hoàn toàn ác linh hóa, điều này đã giúp ích cho hắn rất nhiều.
Nhưng nó cũng khiến hắn mất đi một phần nhân tính, cơ thể dần trở nên khác thường.
Sự kinh hoàng của ác linh khiến con người trở nên tuyệt vọng, còn ác linh hóa là một quá trình tuyệt vọng từ từ.
"Có lẽ, mình nên tìm cách lấy một số thông tin về những Hunter."
Khi Đỗ Duy bước đi, hắn phân tích sơ lược các mục tiêu tiếp theo.
Chuyện đã đến nước này, thân phận Người Đuổi Quỷ, và tình hình ở nhà, đã không thể tách rời Quỷ Nhãn, cùng ác linh hoá.
Sau khi tiếp xúc với dị thường, thế giới đã bị chia thành hai bên, một bên là yên tĩnh và một bên là dị thường khắp nơi.
Muốn thoát khỏi tình trạng này trừ khi hắn từ bỏ mạng sống.
Nhưng nếu muốn sống sót thì chỉ có thể đi tiếp con đường này.
Nhưng cũng giống như câu đó. Chỉ có ác linh mới có thể chống lại ác linh ... nhưng không phải con người, không có nghĩa không phải là chính mình.
Đỗ Duy nhắm mắt lẩm bẩm: "Bên giáo hội chắc biết cách để thoát khỏi tình trạng này..."
Hắn đặt ra cho mình 2 mục tiêu dài hạn.
1. Thu thập thông tin về Hunter.
2. Liên hệ với giáo hội mà không tiết lộ thân phận Hunter để giải quyết ảnh hưởng của ác linh hoá lên cơ thể.
Còn việc đánh mất bản chất con người thì cần có một cái neo.
Vào thời điểm này, smartphone của Đỗ Duy đổ chuông, người gọi là Cha Tony.
Sau khi bấm nút trả lời, giọng nói quen thuộc vang lên: "Đỗ Duy, giờ con đang ở đâu? Con không sao chứ?"
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Con vừa về đến New York, tình hình bên Cha thế nào rồi?"
Mặc dù quan hệ giữa hai người khá tốt, hợp tác rất mật thiết, nhưng hắn vẫn không nói rõ vị trí cụ thể của mình.
Chuyện đó hãy nói sau.
Đầu dây bên kia, Cha Tony không nghĩ ngợi nhiều: "Sự việc gần kết thúc rồi, nhưng nhóm của James đều bị thương. Harry đã được đưa đến bệnh viện tư của giáo hội để chữa trị."
Đỗ Duy có chút khó hiểu: "Anh ta đã xảy ra chuyện gì?"
Cha Tony thở dài: "Tạm thời bị mù. Anh ấy đã nhìn thấy con mắt của cái đầu, nhưng vẫn có thể hồi phục."
Đỗ Duy im lặng một lúc, không còn cách nào khác đành phải nói: "Con hy vọng anh ta không sao, còn James thì sao?"
Cha Tony trả lời: "Cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng Cha không thể ở New York được nữa, Massas gặp sự cố, và đang điều động nhân viên."
Đỗ Duy kỳ quái hỏi: "Massas?"
"Đúng vậy, nhưng con chỉ mới gia nhập giáo hội, không cần đi tới địa phương này. Tình hình cụ thể đang chờ con tới nhà thờ, chúng ta sẽ nói chi tiết. Con phải chuẩn bị sẵn sàng, có thể người chịu trách nhiệm về sự kiện ác linh ở New York trong tương lai, sẽ là con."
"...OK."
Cúp máy xong, Đỗ Duy định bỏ smartphone vào túi, gọi xe trở về Quận Bắc Brook, nhưng đột ngột dừng lại.
Hắn mở danh bạ, nhìn vào cái tên Alexis một lúc.
Được rồi...
Hắn đã không gửi một tin nhắn nào cho Alexis, kể từ khi bước xuống xe.
Nhưng giờ đã quá khuya, và quấy rầy người khác ngủ không phải là một ý kiến hay.
Vì vậy, hắn bèn soạn một tin nhắn văn bản.
【Anh đã trở về】...
Ở một nơi khác.
Quận Furman.
Nhà của Alexis.
Lúc này, Alexis vừa mới chìm vào giấc ngủ được một lúc, đột nhiên bị chuông smartphone đánh thức.
Cô miễn cưỡng mở đôi mắt xanh thẳm, tròng trắng hiện đầy tơ máu, trông hơi hốc hác.
"A ... chết tiệt, ai nhắn tin cho mình vào lúc này ... 2 ngày rồi mới ngủ chưa tới 4 tiếng."
Vừa than thở xong, nhưng sau khi Alexis nhìn thấy tin nhắn là do Đỗ Duy gửi cho cô, sắc mặt trở nên khá phức tạp.
Có những niềm vui không thể che giấu, nhưng cũng có những giận hờn, bất bình và khó chịu sâu sắc!
Kể từ khi nhận được tin nhắn của Đỗ Duy vào đêm cuối tuần, cô vô cùng lo lắng, mất ngủ 2 ngày liền.
Cô không biết Đỗ Duy đã đi đâu, hay anh đã gặp rắc rối gì.
Ngay cả Alexis cũng không kìm chế được gọi cảnh sát, nhưng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Sau khi nhận được tin báo, viên cảnh sát tên Tom vẫn im lặng khiến cô lo lắng muốn chết.
Cô hít một hơi thật sâu và nhìn lướt qua tin nhắn, sau đó cô lại càng khó chịu hơn.
Vì mẩu tin thực sự rất ngắn, chỉ có một câu: Anh đã trở về.