Trưa, 11 giờ 30 phút.
Nhà của Alexis.
Buổi trưa ánh nắng vô cùng chói chang.
Đỗ Duy ngồi trên giường, với vẻ mệt mỏi sau khi ứ hự quá sức.
Vào lúc này, Alexis bước vào, mặc một chiếc áo choàng tắm màu be, đang lau tóc.
Giờ em ấy không trang điểm.
Nhưng sắc đẹp và làn da trắng nõn nà trông còn đẹp hơn sau khi trang điểm, nhất là sau khi tắm xong, cơ thể cực kỳ tươi mát.
Hơn nữa, tóc của em đã được nhuộm lại thành màu bạc.
Dường như khí chất toàn body đã hoàn toàn khác trước.
Em ấy cũng cảm thấy rằng bạn trai của mình, cũng có một chút khác biệt.
Khác biệt khó nói thành lời...
Vì vậy, Alexis bước đến ngồi xuống bên giường, nghiêng đầu nói với Đỗ Duy: "Anh yêu, gần đây anh đã học về lễ nghi trong giáo hội sao? Em cứ cảm thấy tính khí của anh đã trở nên tốt hơn."
Khí chất là thứ có thể rèn luyện.
Nghe vậy, Đỗ Duy cười nhạt nói: "Đương nhiên, ngoài thiết kế kiến trúc nội thất, anh còn cố ý học phép xã giao của quý tộc, dù sao thì anh cũng sẽ cùng em trở về gia tộc Wittbach. Anh phải chú ý về lễ nghi nhiều hơn mới được."
Thiết kế kiến trúc là do hắn tình cờ bịa ra.
Còn những thứ như lễ nghi quý tộc...
Nó hoàn toàn không tồn tại, lý do tại sao tính khí trở nên tốt hơn tất cả là kết quả từ việc dung hợp với ác linh Đỗ Duy.
Rốt cuộc, sự lịch thiệp và lạnh lùng bẩm sinh, giống như khí chất của một quý tộc thời trung cổ, không phải chỉ học trong một khoảng thời gian ngăn là có thể bắt chước được.
Theo một nghĩa nào đó, ác linh Đỗ Duy chỉ sống trong quá khứ, phản chiếu hắn ở hiện tại.
Kết hợp cả hai, mọi thứ sẽ rất hoàn hảo.
Alexis không biết bạn trai của mình, mấy ngày tới giáo hội "học tập", bí mật qua lại New York 2 lần, không biết bạn trai còn ngồi xe buýt chạy loạn khắp châu Âu, và thế giới.
Em lập tức tin lời hắn, cười nói: "Không ngờ anh còn rất có lòng. Nhưng món quà mà anh tặng lúc nào cũng một kiểu, khó chịu lắm."
Đỗ Duy hơi ngượng ngùng: "Vậy lần sau anh lại đổi loại hoa khác?"
Alexis trừng mắt nhìn hắn: "Có gì khác không? Lần trước anh gửi cả xe hoa cho em, lần trước nữa anh tặng em một bó, lần này lại là 99 đoá, anh là quái tài số học sao?"
"Cũng... cũng không phải vậy, vậy lần sau anh sẽ tặng em thứ khác."
Alexis hài lòng gật đầu: "Thế còn tạm được."
Thật ra em cũng không đòi hỏi cao, mua chút bánh ngọt làm quà, coi như cho có lệ, cũng có thể tiếp nhận.
Suy cho cùng, phong cách goodboy của bạn trai không còn là chuyện ngày một ngày hai.
Vốn không thể thay đổi được. Em sớm đã từ bỏ rồi.
Đỗ Duy lộ vẻ trầm ngâm, thầm nghĩ: "Phụ nữ đều thích hoa, nguyên nhân không thích, chắc là do mình tặng quá thường xuyên. Đã vậy, son phấn nghe cũng hay."
Hắn nhớ rất rõ.
Khi hắn muốn tặng Alexis 999 thỏi son, đã bị em cự tuyệt, vì không thể kịp sử dụng hết đến khi chúng hết hạn, em không muốn mình tốn quá nhiều tiền cho nó.
Nhưng em ấy không nói rằng em ấy không thích nó.
Nếu lần sau có cơ hội, tặng ít hơn là được.
Làm tròn số, 520, 99, 66 thì sao.
Vô cùng đơn giản.
Đột ngột, Đỗ Duy lại nghĩ tới việc đi gặp gia tộc Wittbach, bèn hỏi bạn gái: "À phải rồi, chúng ta sẽ đi vào hôm nào?"
Alexis suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em tưởng 2 ngày nữa anh mới về, nên em định đi vào ngày 26. Tùy anh thôi. Anh còn việc gì khác ở New York không?"
Mặc dù em ấy không thích việc Đỗ Duy thường xuyên tiếp xúc với ác linh. Nhưng hắn sẽ không bắt buộc bạn trai làm bất cứ chuyện gì, dù sao cũng phải cho bạn trai không gian riêng.
Đỗ Duy lắc đầu nói: "Cũng không có gì cả, sau khi rời khỏi gia tộc của em, anh phải đi San Polia."
Alexis hỏi: "Đi đâu và làm gì? Hành hương sao?"
Đỗ Duy trầm giọng nói: "Bây giờ trong giáo hội có một người địa vị rất cao sắp chết, anh sẽ thay thế vị trí của ông ta, đồng thời còn trở thành Giám mục, sở trưởng Sở Tài Phán."
Nghe điều này, Alexis cau mày và nhận ra có điều gì đó không ổn.
Giám mục? Sở trưởng Sở Tài Phán?
Nếu như mình nhớ không lầm, dường như bạn trai của mình vừa được thăng chức cách không bao lâu.
Nhanh như vậy, lại tiếp tục thăng chức sao?
Em cảnh giác nhìn Đỗ Duy: "Mấy ngày nay anh thật sự đã học thiết kế kiến trúc ở giáo hội? Sao em lại cảm thấy, anh lại đi đối phó với ác linh?"
Mặt của Đỗ Duy vẫn tỉnh bơ: "Sao có thể vậy chú em yêu, mãi anh mới có cơ hội nghỉ ngơi. Tại sao anh lại phải đi đánh nhau với ác linh? Em thật sự cho rằng anh có ý thức về công lý mạnh mẽ đến vậy chứ?"
Alexis cau mày băn khoăn: "Hình như là vậy, nhưng sao anh lại thăng chức nhanh như vậy?"
Đỗ Duy cười thần bí: "Tất cả đều dựa vào quan hệ."
Sau khi nói xong, hắn nói: ''Công việc của anh cơ bản là thế. Ngày mai chúng ta nên đi đến gia tộc của em? Hay là đến vào buổi chiều?"
Mọi thứ diễn ra càng nhanh càng tốt.
Nếu không, Đỗ Duy thật sự sợ bạn gái sẽ phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Khi đó, lại phải tìm lý do để đánh lừa em ấy.
Alexis không nghĩ nhiều, cô ngẫm nghĩ rồi đáp: "Thực ra chiều là có thể đi được rồi, nhưng em phải đi mua đồ cho anh. Nhà anh đã sập do động đất sập rồi mà."
"Tới đây anh sẽ sống trong nhà em, nên em sẽ mua quần áo để anh có đồ thay."
Đỗ Duy cảm động: "Được rồi, em cứ làm theo ý em đi."...
Thời gian trôi nhanh.
Đỗ Duy và Alexis tận hưởng cuộc sống hạnh phúc phang giập liên tục, bắt đầu chuẩn bị đi đến gia tộc Wittbach.
Đêm đến.
Trong một clb tư nhân ở New York.
Cha Tom và Tony cũng bắt đầu cuộc sống về đêm của họ...
Đây là một club trông rất không đứng đắn.
Trên vách tường vẽ rất nhiều hình ảnh đàn ông và phụ nữ ăn mặc hở hang, dâm tục theo phong cách grafiti.
Ngoài ra, có một số biểu tượng kỳ quái, khá giống với phong cách của tà giáo.
Nhưng trong mắt Tom chỉ toàn thèm muốn xác thịt.
Sự chú ý của anh ta chỉ hướng đến phụ nữ.
Trong club lúc này đã có rất nhiều người đến, đều là trai xinh gái múp, trong số đó có cả blackman, cũng có một vài thiếu phụ vẫn còn rất sexy, múp rụp.
Những người này có một điểm chung là họ ăn mặc rất thiếu vải.
Cha Tony theo Tom bước vào, nhìn thẳng vào một phụ nữ trẻ trong đám đông.
Nhưng ông ta đã gần 60 tuổi, đây là lần đầu tiên tham gia một bữa tiệc dâm dục như thế này, trong lòng bỗng có chút mất tự tin.
"Này... Tom, Cha hơi ngại."
Cha Tony vỗ vỗ Tom đang chuẩn bị cởi áo khoác, biểu cảm vô cùng bối rối.
Người sau ngạc nhiên hỏi: "Tại sao Cha lại hoảng sợ? Lấy dũng khí mạnh mẽ của tổ đội Thần Chiến tranh Khu Đèn Đỏ của chúng ta ra được không? Nhìn những thiếu phụ đó đi, không phải Cha thích như vậy sao?"
Cha Tony lúng túng nói: "Nhưng Cha chỉ thích phụ nữ đã ly hôn."
Những phụ nữ đã ly dị ở khu đèn đỏ, có thể sàng lọc theo yêu cầu.
Mà loại party dâm dục này, lại không thể biết thân phận của đối phương.
Tom khinh thường nhìn Cha Tony, nói: "Cha thật sự khiến con quá thất vọng. Bọn họ đã ly hôn hay chưa có quan trọng không? Chỉ cần để cho bọn họ ly hôn là được."
Điều này nghe qua thật sự quá mức vô sỉ.
Cha Tony cũng thấy không ổn lắm: "Nhưng như vậy thì hơi quá... Cha chỉ ở trong khu đèn đỏ chơi đàn bà. Nhưng đây là party..."
Tom khinh thường cười: "Vậy từ nay, đội chiến thần ở khu Đèn Đỏ của chúng ta sẽ chính thức đổi tên thành tổ đội chiến thần party."
Sau khi nói xong.
Tom cởi áo khoác, chỉ vào tất cả những người phụ nữ trong party, rồi nói: "Hôm nay, con sẽ là Thần của họ!"