Chương 207: Cho tôi một ngày suy nghĩ
Chạng vạng tối.
Đỗ Duy nằm trên giường, nhìn Alexis đang gối lên cánh tay mình, vẻ mặt thoải mái. Cô ấy nói với hắn hơi buồn ngủ, và muốn ngủ một lúc. Nhưng cô nhất quyết kéo hắn cùng nằm lên giường, nói không như thế thì cô không ngủ được.
Thật sự là như vậy sao.
Nhưng lúc này, đôi tay dịu dàng của Alexis lại dần dần chạm vào ngực của Đỗ Duy, đôi chân thon thả cũng gác ở trên người hắn.
Thiệt ra phụ nữ còn bạo dạn hơn đàn ông trong chuyện tình dục, nhất là đã được nếm khoái cảm thể xác thì lại càng thèm thuồng hơn.
"Anh yêu... em đang trong thời kỳ an toàn."
Alexis dựa vào vai của bạn trai, giọng nói dịu dàng không gì sánh được, trên mặt hiện lên nét đỏ bừng ngượng ngùn.
Nghe thấy như thế.
Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy xương sống nơi thắt lưng đau nhói, một tay ôm lấy eo của Alexis, tay kia chống dậy nửa ngồi trên giường.
"Trời còn chưa tối, chúng ta phải kiềm chế một chút..."
Đỗ Duy vuốt nhẹ mái tóc của Alexis, rồi hôn lên môi cô, trong ánh mắt luôn lạnh lẽo, vô tình lại có chút dịu dàng khó có.
Hắn nhìn gương mặt trắng ngần xinh đẹp của bạn gái, mà cảm thấy rất bình yên. Chỉ có những lúc như thế này, cô bạn gái xinh đẹp mới biểu hiện vẻ mềm yếu, bình thường luôn là bộ dạng ngự tỷ trưởng thành, học thức cao.
Còn Alexis vuốt ve ngực của Đỗ Duy, hờn dỗi rên rĩ: "Em không muốn kiềm chế chút nào."
Đỗ Duy lúng túng nói: "Anh cảm thấy kiềm chế hợp lý một chút thì tốt hơn."
Alexis nũng nịu nói: "Em thấy không tốt chút nào, anh yêu à, thể lực của anh có vẻ hơi kém, anh nên dành thời gian rèn luyện thật nhiều..."
Cô ấy có luyện võ, nên có thể dễ dàng hạ gục ba hoặc bốn người đàn ông. Còn Đỗ Duy chỉ là một người bình thường, gần đây không có thời gian rèn luyện thể lực, nên dĩ nhiên kém xa Alexis.
Hơn nữa.
Cho dù từ bây giờ bắt đầu rèn luyện cơ thể, chưa chắc thể lực của hắn có thể tăng mạnh. Nhưng đối với một người đàn ông mà nói, những chuyện này có làm được hay không, chỉ có chính mình mới biết.
Đỗ Duy híp mắt, lập tức quay người đè Alexis xuống.
Hắn không nói tiếng nào.
Alexis không tránh né ánh mắt của người yêu, cô đối mặt, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy cám dỗ, lả lơi.
"Anh yêu, em có thể giúp anh tập thể lực."
Đỗ Duy châm chọc: "Anh đã xem qua phương pháp tập thể dục của em..."
Nói xong, hắn vừa hôn cô vừa kéo chăn ra, khiến Alexis kêu hoảng.
Sau đó là một chuỗi thở gấp phạch phạch không ngớt...
Một lúc lâu, Alexis run rẩy ôm lấy vai của Đỗ Duy rên khẽ. Thắt lưng của Đỗ Duy càng thêm đau, mặc dù khoái cảm thể xác có thể làm giảm bớt căng thẳng của một người. Nhưng như hắn đã nói, hắn thích làm chuyện này điều độ một chút. Song cô bạn gái Alexis lại không chịu nghe lời. Tính cách của hai người rất khác biệt.
Đỗ Duy bình tĩnh và lý trí, lý tính hơn cảm tính, thậm chí có lúc, hắn không hề để cảm xúc chi phối. Đây là lối suy nghĩ đã có từ lâu, đã ăn sâu bén rễ và rất khó thay đổi.
Nhưng Alexis thì khác.
Cô và Đỗ Duy bằng tuổi, tuy trưởng thành, học thức nhưng lại thiên về cảm tính, cô rất ít khi kiềm chế được cơn xúc cảm trong tình yêu. Yêu càng nhiều, càng khó kiềm chế, đây là ý nghĩa của cái gọi là khó mà kiềm chế bản thân.
Vào lúc này.
Alexis nằm bên tai Đỗ Duy lười biếng nói: "Anh yêu, đêm nay anh đừng về nữa, ở nhà em đến sáng nha."
Mới 8 giờ, thời gian còn sớm.
Khóe miệng của Đỗ Duy giật giật: "Anh..."
"Anh cái gì mà anh? Đừng kiếm cớ nữa! Chúng ta cũng nên sống cùng nhau rồi!"
Alexis đảo mắt nhìn Đỗ Duy, kéo chăn bước xuống giường.
Tấm lưng trắng nõn, láng mịn, cùng body nude hoàn hảo của cô bày ra trước mắt của Đỗ Duy.
Đỗ Duy có chút dở khóc dở cười: "Được rồi, đêm nay anh sẽ ở lại đây."
Các ác linh trong nhà hiện nay cơ bản đều rất an phận. Ngay cả khi có thêm thành viên mới là Pennywise, cũng không thể tạo không được chút sóng gió. Nó quá yếu ớt, thậm chí Đỗ Duy không cần đi vào trạng thái ác linh hóa cũng có thể dễ dàng tiêu diệt nó.
Trong nhà của Đỗ Duy, Pennywise đã thay thế thành công khuôn mặt của người phụ nữ nhăn nheo lúc đầu, và trở thành kẻ yếu nhớt nhất.
Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì, Alexis quay đầu lại nói với Đỗ Duy: "Đúng rồi anh yêu, em định mua một căn nhà mới, tương đối thích hợp cho hai chúng ta sinh sống, anh nghĩ sao?"
Ý của cô ấy rất rõ ràng.
Sống chung...
Nhưng Đỗ Duy lại nhíu mày nói:
"Trước cứ mua để đó, đợi sửa sang hoàn thành thì dọn vào ở, lúc đó một số vấn đề của anh cũng gần như được giải quyết xong."
Alexis nở nụ cười: "Việc này chắc sẽ mất khoảng nửa năm."
Đỗ Duy cười nói: "Nửa năm là đủ rồi."
Alexis lại hỏi: "Vậy thì khi nào anh định cùng em đi gặp bố mẹ của em?"
Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Giữa tháng này hoặc cuối tháng, đến lúc đó anh sẽ có thời gian rảnh rỗi."
Alexis hài lòng gật đầu: "Anh đừng quên nhé, ba mẹ của em nhất định sẽ rất thích anh."
Đỗ Duy cười nói: "Anh cũng rất muốn gặp họ."
Alexis nghiêng đầu, hôn gió Đỗ Duy một cái rồi đi vào phòng tắm.
Đỗ Duy ngồi ở trên giường, xoa xoa cái eo đau nhức.
Hắn thầm hạ quyết tam, bắt đầu từ ngày mai, chỉ cần có thời gian thì nhất định phải rèn luyện thể lực. Suy cho cùng, dù bình tĩnh và lý trí đến đâu, thì bản chất hắn vẫn là một người đàn ông...
Đỗ Duy đã lên kế hoạch sắp xếp cho tương lai của mình. Nhưng đột nhiên, smartphone của hắn bỗng reo vang.
Thuê bao gọi đến là Cha Tony.
Ngay lập tức, Đỗ Duy cau mày. Bình thường Cha Tony sẽ không gọi hắn vào ban đêm trừ khi có phát sinh sự kiện ác linh. Nhưng thời gian gần đây ở New York có rất ít hoạt động của ác linh.
"Chẳng lẽ là chuyện mình nhờ ông ấy, tìm ác linh có liên quan đến tấm gương đã có manh mối?"
Đỗ Duy thầm nghĩ, sau đó bấm nút trả lời.
"Chào buổi tối, Cha Tony."
"Chào... chào buổi tối, Đỗ Duy, Cha...Cha có chuyện muốn nói với con..."
"Là chuyện về ác linh liên quan đến tấm guoeng sao?"
"Không ... không, Cha không có tìm thấy loại ác linh đó, nhưng Cha đã nhờ người ở giáo hội giúp con chú ý vấn đề này."
Nghe như thế.
Đỗ Duy kinh ngạc hỏi: "Vậy Cha muốn nói với con chuyện gì?"
Cha Tony bất đắc dĩ đáp: "Là chuyện của con, giáo hội có vài sắp xếp cho con."
Đỗ Duy: "Xin cha cứ nói."
Cha Tony thở dài: "Cha xin lỗi, Đỗ Duy. Cha cảm thấy có lỗi với con, vì Cha nghĩ rằng sự sắp xếp của giáo hội sẽ khiến con gặp nguy hiểm."
Đỗ Duy cảnh giác : "Làm sao vậy? Cha nói cứ như là giáo hội muốn con đi chịu chết vậy. Không phải bảo con tới thành phố Massas chứ?"
Cha Tony vội vàng giải thích: "Không, không, không, làm sao có thể để con đến nơi như vậy được? Thực ra là do giáo hội gần đây thiếu nhân viên quá. Con cũng biết, nhiều Người Đuổi Quỷ đã chết ở thành phố Massas, nên giáo hội muốn cử con đến các thành phố khác để xử lý một vào sự kiện ác linh."
Đỗ Duy cau mày nói: "Muốn con rời khỏi New York?"
Cha Tony nói: "Đó chỉ là một chuyến công tác tạm thời. Con vẫn là người phụ trách ở New York."
Đỗ Duy suy nghĩ một chút.
Thực ra đây là cơ hội cho hắn, hắn lo lắng không biết làm sao để giáo hội biết hắn đã ác linh hóa, và trở thành một Hunter.
Một khi mục tiêu này đạt được, thì bản thân sẽ có cơ hội tiến vào cao tầng của giáo hội để giải quyết những tai họa ngầm trên cơ thể của mình. Ít nhất, hắn có thể tìm ra lý do tại sao hắn rõ ràng là một Hunter, nhưng lại không có khả năng đặc biệt của Hunter.
"Con có thể đến các thành phố khác, nhưng giáo hội có thể hỗ trợ cho con những gì?"
"Sẽ cung cấp tin tức của ác linh, giáo hội đã giao cho con rất nhiều thẩm quyền, nếu con cảm thấy sự kiện ác linh nào đó quá nguy hiểm, có thể xin hỗ trợ hoặc có thể lựa chọn từ bỏ."
"Con cần một ngày để suy nghĩ về chuyện này."